Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Chương 44:




Phó Tự Hỉ bị vẻ mặt hằm hằm của Hạ Khuynh dọa hoảng sợ, vội vàng giải thích.
“A… bình thường không có khóa đâu!”
“Vậy thì em nằm lì ở nhà cả ngày không đi ra ngoài?” Hạ Khuynh tức tối muốn đạp nát cánh cửa chết tiệt này.
“Có chứ, khi Tự Nhạc không có giờ học sẽ dắt em đi ra ngoài.” Ngón bay bé xinh của cô lay lay khung cửa.
“Hạ Khuynh, đừng giận mà…”
Anh nắm lấy đầu ngón tay nhỏ nhắn ấy, nặng nề nói. “Anh đến dẫn em ra ngoài.”
Cô ngẩn người, cảm nhận được bàn tay anh đang lạnh như băng. “Sao anh lại mặc ít như vậy? Ngộ ngỡ bị cảm lạnh thì sao…”
“Bởi vì có một cô bé tên Phó Tự Hỉ nào đó không chịu làm ấm giường cho anh.” Thân nhiệt của anh luôn thấp, còn cô bé ngốc này thì luôn ấm áp dễ chịu.
Phó Tự Hỉ nghe vậy thì chột dạ, đem mặt áp chặt vào cửa sắt, nước mắt bắt đầu rơi xuống, thút tha thút thít “Em cũng muốn ở cùng với anh, mang lại cho anh ấm áp. Ngày nào em cũng nhờ đến anh, chỉ tại anh không chịu đến gặp em…”
Bởi vì câu nó này mà sắc mặt Hạ Khuynh đã dịu đi đôi chút, dịu dàng nhắc nhở: “Đừng dán mặt sát vào cửa quá, cẩn thận kẻo mặt lại bị thương!”
Cô thoáng dịch ra một chút, một tay lau nước mắt, một tay lấy ngón tay đặt vào lòng bàn tay anh. “Hạ Khuynh, xin lỗi… em rất nhớ anh!”
Anh khẽ hừ một tiếng.
“Cứ tưởng rằng cô bé ngốc nào đó chỉ biết nhớ mỗi việc ăn cơm rồi ngủ thôi chứ!”
“Không có. Em có nhớ anh nữa, em cứ nghĩ rằng anh vẫn còn tức giận…”
“Tại sao anh phải tức giận?”
“Em mang anh ném…” Giọng càng ngày càng nhỏ dần. Hạ Khuynh càng dùng sức nắm chặt.
“Vậy em có muốn nhặt anh lên không?”
Phó Tự Hỉ gật gật đầu. “Muốn! Em và anh sẽ ở bên nhau!”
“Lần này nói sẽ giữ lời?”
“Vâng vâng!”
“Ngoan lắm, đừng khóc nữa. Anh không tức giận.”
Lòng bàn tay anh dán vào khe hở cánh cửa, cùng ngón tay của cô giao nhau nắm chặt, bao nỗi nhớ nhung đã đè nén bấy lâu bất chợt thoát ra.
“Anh cũng nhớ em, rất nhớ em…”
Vừa nghe lời này, nước mắt vẫn còn chưa khô đã thay bằng một nụ cười vui vẻ. “Tự Nhạc nói rằng, khi hai người yêu nhau sẽ có nhớ nhung. Em nhớ anh rồi anh cũng nhớ em.”
“Khi nào thì Phó Tự Nhạc trở về?”
“Rất nhanh thôi. Tự Nhạc đi mua đồ dưới lầu, lập tức sẽ trở về mở cửa!”
Trong lòng cô cũng rất sốt ruột, rất muốn được chạm vào anh. Hạ Khuynh nhìn mắt khóa cửa. “Nếu cô ta không trở lại, anh sẽ đá sập cánh cửa này.”
Phó Tự Hỉ chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy thanh âm truyền đến của Phó Tự Nhạc. “Tốt nhất anh nên thận trọng, đối với chị ấy căn hộ này cực kỳ có ý nghĩa.”
Sau khi từ siêu thị trở về, từ xa xa cô đã nhìn thấy Hạ Khuynh đi vào khu này. Cô cũng không vội, cô đi ra thang máy rẽ vào phía căn hộ thì nghe được cuộc đối thoại của Phó Tự Hỉ và Hạ Khuynh, cô tạm dừng bước chân.
“Tự Nhạc đã trở lại rồi, mở cửa đi, Hạ Khuynh… Hạ Khuynh đến đây!” Phó Tự Hỉ rất cao hứng.
Phó Tự Nhạc lấy chìa khóa ra, nở nụ cười với Phó Tự Hỉ, sau đó sắc mặt không thay đổi chuyển hướng sáng Hạ Khuynh “Hạ thiếu, xin nhường đường.”
Anh nâng mi mắt, lui xe lăn sang một bên. Cửa vừa mở, Phó Tự Hỉ liền vội chạy ra, lúc này mới nhận ra Hạ Khuynh ngồi xe lăn, vì thế lôi kéo tay anh lo lắng hỏi:
“Có phải chân anh lại bị thương nữa không?”
Sở dĩ Hạ Khuynh làm vậy là cố ý muốn khiến cho Phó Tự Hỉ đau lòng một chút, nhưng đến khi thấy cô thật sự lo lắng, lại sinh ra luyến tiếc, nhàn nhạt trả lời: “Anh không sao, chỉ là không muốn đi bộ.”
Cô nhẹ nhõm thở phào, chủ động dẫn anh vào nhà. Phó Tự Nhạc liếc mắt nhìn bóng dáng hai người bọn họ.
“Em đi làm bánh chẻo. Chị tiếp đón anh ta đi.” Nói xong cô đi thẳng vào bếp.
Phó Tự Hỉ cười gật đầu, dìu Hạ Khuynh ngồi lên sô pha, cùng anh mặt đối mặt ngồi xuống, cầm đôi tay anh ôm vào lòng xoa xoa.
“Hạ Khuynh, cơ thể của em rất ấm áp, làm máy sưởi cho anh nhé!”
Anh được dịp sờ soạng ngực cô, đáng tiếc cô mặc quần áo quá dày, không thể cảm nhận được tư vị mềm mại mất hồn kia.
Anh đứng lên ngồi vào bên cạnh cô, cầm lấy đôi tay cô, đem cô túm lấy ôm vào lòng.
“Vây thì bé cưng làm lò sưởi cho anh nhé.”
Phó Tự Hỉ nhu thuận rúc vào lòng anh. Thân nhiệt anh không ấm áp giống như cô, nhưng hơi thở nam tính của anh lại khiến cô nhớ mãi.
Hạ Khuynh véo má cô, lại thừa dịp sờ ngực cô một phen.
“Bé cưng mũm mĩm của anh càng ngày càng béo!”
Cô chăm chú nhìn anh một lúc, lại nâng mặt anh lên, học theo động tác của anh véo véo mặt anh.
“Hạ Khuynh, có phải anh lại gầy đi rồi không?”
Anh cũng véo má cô.
“Không có bé cưng mũm mĩm ở bên cạnh, anh ăn cũng ăn không đủ no, ngũ cũng ngủ không tốt.”
Cô bắt đầu đau lòng.
“Hạ Khuynh, em rất muốn ở cùng với anh.”
“Ngoan lắm!” Hạ Khuynh liếc nhìn phía gian bếp.
“Nào, mau dẫn anh đến xem phòng em.”
“Được!”
Phó Tự Hỉ vui vẻ kéo tay anh.
“Đây là phòng trước đây của em. Em và Tự Nhạc ngu cùng một phòng, Tự Nhạc tầng trên còn em ở phía dưới.”
“Căn phòng trước đây không phải là phóng ngủ, nhưng giường này là giường cũ. Trước đây mẹ đều ôm em ngủ, còn hát ru cho em nghe ngủ nữa… em lập tức ngủ ngay!”
“Hiện nay em và Tự Nhạc ở phòng của ba mẹ.”

Khi đi đến phòng sách, Phó Tự Hỉ bỗng nhớ ra cái gì.
“Hạ Khuynh, em mang cho anh xem ảnh chụp khi còn bé của em. Lúc bé em đáng yêu lắm đó!”
Nói xong cô thẹn thùng một chút, cảm thấy chính mình bắt đầu có chút khoe khoang rồi!
Hạ Khuynh ngồi xuống sopha, thơm cô một cái:
“Hiện tại em cũng rất đáng yêu!”
Cô nở nụ cười, lấy ra một quyển album đưa cho anh.
Anh lật từng bức từng bức chăm chú xem.
Cuối cùng anh đã gặp được cô của ngày xưa, một Phó Tự Hỉ thông minh hoạt bát.
Cô trời sinh nhân cách lương thiện, khi cười rộ lên tỏa sáng ấm áp.
Muốn nói đến cùng với hiện tại có điểm bất đồng, thì chắc là Phó Tự Hỉ trước kia tuy rằng tính tình trẻ con, nhưng trong ánh mắt lộ ra thần thái tự tin rất nhiều so với hiện tại.
Phía bên trái ảnh chụp đều có ghi chú thời gian và địa điểm rõ ràng.
Hạ Khuynh phát hiện trong khoảng hai năm không có một tấm ảnh nào cả, tùy tiện hỏi:
“Tại sao sau này em lại trở thành như vậy?”
Phí Tự Hỉ hoảng sợ run rẩy, sau đó nhẹ nhàng túm lấy cánh tay anh, chờ khi anh nghiêng đầu nhìn mình chăm chú, nói tiếp:
“Mẹ nói, khi đó em sinh bệnh nặng nên không chụp ảnh. Sau đó bệnh tình có chuyển biến tốt lên, nên tiếp tục chụp ảnh.”
Hạ Khuynh đã hiểu, đoạn chỗ trống hai năm kia là khi cô đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Có đôi khi cô bâng quơ miêu tả câu chuyện lúc ấy của mình, anh nghe xong trong lòng thật không dễ chịu.
Nhìn theo ảnh chụp, hai năm qua đi Phó tự Hỉ không có biến đổi quá nhiều, vẫn là vẻ mặt tươi cười vui vẻ.
Nhưng anh có thể tưởng tượng được, hai năm đó cô có bao nhiêu khó khăn, thảo nào cô lại không muốn nhớ lại những tháng ngày đen tối ấy.
Anh ôm cô vào lòng.
“Bé cưng, em rất kiên cường.”
Cô vùi mặt vào ngực anh.
“Hạ Khuynh, em đã khỏi bệnh rồi.”
“Đương nhiên, hiện tại Phó Tự Hỉ rất khỏe mạnh.”
“Đúng vậy.” Cô cười vui vẻ.
“Vì sao con nòng nọc nhỏ của anh không có đi vào trong bụng em?”
“…”
Hạ Khuynh để tập album xuống, một tay kia cũng ôm chặt lấy cô.
“Phó Tự Nhạc đã nói với em?”
“Ừ, nòng nọc nhỏ khi trưởng thành sẽ biến thành cục cưng.”
“Chúng ta tạm thời chưa cần cục cưng.”
Cô sửng sốt.
“Vì sao?”
“Trước hết em phải chăm chỉ học tập, sau đó có thể đi ra ngoài làm việc, về sau khi em thích ứng được với công việc, chúng ta lại sinh cục cưng, được không?”
Cô gật đầu, hai mắt đều tỏa sáng.
“Em muốn làm việc, em rất muốn kiếm tiền!”
Hạ Khuynh cười.
“Chờ đến khi em kiếm được tiền, chúng ta có thể sinh cục cưng.”
Cô ôm cổ anh, kề mặt anh cúi đầu thỏ thẻ:
“Hạ Khuynh, cảm ơn anh. Em rất thích rất thích anh!”
“Anh cũng thế.”
Anh hôn cô thật sâu, quấn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn của cô, dùng đầu lưỡi lướt nhẹ hàm răng cô. Anh thật sự rất nhớ hương vị ngọt ngào của cô.
Phó Tự Hỉ nhẹ nhàng đáp lại anh, như cổ vũ anh càng nhiệt liệt dây dưa…
Anh gặm cắn dọc cổ xuống, mở ra vài cái nút áo, ở trên da thịt trắng nõn hôn mạnh lưu lại vài dấu đỏ hồng.
Sau đó kéo cổ áo của cô lên.
“Em thật sự muốn ở bên anh?”
Cô trịnh trọng gật đầu.
“Đúng vậy!”
“Nếu Phó Tự Nhạc không đồng ý thì sao?”
Phó Tự Hỉ do dự một chút, sau đó lắc đầu.
“Tự Nhạc sẽ không không đồng ý đâu!”
Anh nhíu mày.
“Vậy em nói thử xem vì sao cô ta muốn chuyển nhà?”
“Tự Nhạc nói muốn cho em hiểu rõ việc thích anh so với thích Tự Nhạc có gì khác biệt.”
“Cô bé ngốc, em nghĩ ra được chưa?”
Cô gật đầu.
Hạ Khuynh tò mò.
“Vậy nói thử một chút cho anh nghe nào.”
“À… Tự Nhạc từng hỏi em, nếu anh làm ba ba của cục cưng khác, em sẽ như thế nào?”
Anh thoáng buông cô ra.
“Vậy thì em sẽ làm gì?”
“Em không biết nữa!” Phó Tự Hỉ lắc đầu, sau đó như muốn rưng rưng khóc.
“Nhưng anh nhất định phải làm ba ba cục cưng của em, không được nói yêu đương cùng người khác, cũng không được cùng người khác làm vợ chồng. Bởi vì em sẽ rất buồn, rất buồn, em sẽ khóc…”
Hạ Khuynh ôn nhu giúp cô lau đi giọt lệ đọng trên khóe mắt chực chờ rơi xuống.
“Không được khóc, trước hết phải nói cho xong đã.”
Cô gật đầu, hít hít cái mũi tiếp tục nói.
“Mấy ngày hôm trước, có một người bạn học tìm Tự Nhạc, em rất muốn Tự Nhạc cũng có tình yêu, khi có tình yêu thì sẽ được hạnh phúc. Nhưng Tự Nhạc nói người kia không phải là bạn trai. Sau đó em còn suy nghĩ rất cẩn thận, em muốn…”
Nói đến đây cô lại ngập ngừng.
Hạ Khuynh cũng không vội, chỉ im lặng nhìn cô.
Một lúc sau cô lại nói:
“Nếu Tự Nhạc cùng người khác nói chuyện yêu đương, em sẽ rất vui vẻ. Nhưng anh cùng người khác nói chuyện yêu đương thì em sẽ rất buồn. Em đã đi hỏi Tự Nhạc, Tự Nhạc nói rằng đây là tình thân, nó khác với tình yêu.”
Sau khi nói xong cô liền thay đổi đề tài.
“Hạ Khuynh, anh rất chán ghét Tự Nhạc sao?”
“Không có. Anh biết cô ta thật tâm yêu thương em.”
Lời này là nói thật. Mặc dù Hạ Khuynh không ủng hộ hành vi của Phó Tự Nhạc, nhưng anh cũng biết, cô ta một mình chăm sóc Phó Tự Hỉ thật chẳng dễ dàng.
Anh đối với Phó Tự Nhạc cũng không hẳn là chán ghét.
Phó Tự Hỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp chung cả gia đình trên bàn.
“Tự Nhạc rất vất vả. Ba mẹ đi rồi, còn em thì lại rất ngốc, để có tiền sinh hoạt, Tự Nhạc phải đi ra ngoài kiếm tiền… Tự Nhạc còn nhỏ như vậy…”
Nói đến đây không nhịn được cô bật khóc thút thít.
Hạ Khuynh lẳng lặng ôm cô vào lòng, quần áo đều bị nước mắt của cô làm ẩm ướt.
Phó Tự Hỉ cắn môi, tự trấn an bản thân bình tĩnh lại một chút mới nức nở nói.
“Mỗi ngày rất sớm rất sớm Tự Nhạc đã phải ra khỏi nhà đi giao sữa cho người ta, đến mùa đông, trời rất lạnh, có lúc còn có gió rất lớn, trời lại mưa to… Giao sữa xong, Tự Nhạc còn phải vội vàng về nhà làm bữa sáng. Em muốn tự nấu cơm, nhưng khi vừa bắt đầu thì làm hỏng nồi, có lúc còn bị cháy bếp… Sau đó Tự Nhạc không để em nấu cơm nữa…”
Cô túm chặt áo anh, ho khụ khụ vài cái, cảm thấy nói không nên lời.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô.
“… Tan học Tự Nhạc về nhà nấu cơm cho em ăn, sau đó còn đi ra ngoài kiếm tiền, đến thật khuya thật khuya mới về nhà. Tự Nhạc không ăn thịt, đều nhường hết cho em. Anh xem này, em béo như vậy, còn Tự Nhạc thì rất gầy…”
Phó Tự Hỉ khóc đến hô hấp không thông. Hạ Khuynh ôn nhu nói.
“Nói chậm một chút, không vội.”
“Tự Nhạc cho em ở nhà xem tivi, nói rằng cách tốt nhất để giết thời gian là xem tivi. Nhưng xem một chút thì buồn ngủ, sau đó em chỉ thích xem tranh vẽ, Tự Nhạc bèn mua cho em rất nhiều bức tranh. Em biết, mua tranh phải tốn rất nhiều tiền. Tự Nhạc càng cố gắng đi kiếm thật nhiều tiền…”
Cô đém nước mắt, nước mũi đều chùi vào quần áo anh.
“Hạ Khuynh, anh đừng nổi giận với Tự Nhạc nhé. Bình thường Tự Nhạc không khóa cửa đâu, còn nói cho em biết, ở trong phòng gặp nguy hiểm phải chạy ra ngoài. Nhưng Tự Nhạc còn nói bên ngoài nguy hiểm càng nhiều, sợ em bị người ta lừa. Em chỉ biết chơi đùa, nhưng Tự Nhạc phải lên lớp, còn phải đi kiếm tiền. Em là chị mà thật là vô dụng.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt đẫm lệ.
“Tự Nhạc hỏi em có phải nhất định phải ở cùng với anh. Em nói đúng vậy, cục cưng của em chỉ cần anh làm ba ba thôi. Không biết tại sao Tự Nhạc rất vui, nói rằng em đã trưởng thành… Còn nói, em phải học cách từ chối. Cho dù Tự Nhạc làm chuyện sai lầm, lúc ấy em phải dũng cảm nói không được… Tự Nhạc nói em phải có suy nghĩ của chính mình, đó mới là chân chính trưởng thành…”
Hạ Khuynh nhẹ nhàng vuốt má Phó Tự Hỉ.
Đây là lần đàu tiên anh nghe cô nói nhiều như vậy. Đến bây giờ anh mới thật sự hiểu được dụng tâm của Phó Tự Nhạc.
Cô là quá yêu Phó Tự Hỉ, lo lắng cho Phó Tự Hỉ dễ dàng bị tác động bên ngoài làm tổn thương.
Cô muốn Phó Tự Hỉ tự hiểu được trong tình yêu luôn tồn tại sự chiếm hữu lẫn ích kỷ, làm cho Phó Tự Hỉ sinh ra dũng khí để bảo vệ tình yêu của chính mình.
“Ừ, bé cưng của anh đã thật sự trưởng thành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.