Hạ gia gia trừng mắt trân trố mất nửa ngày rồi lầu bầu một câu.
"Phi phi! Đúng là miệng quạ đen..."
Sau đó ông cụ lại đánh giá Phó Tự Hỉ một lần nữa.
cô bé này vừa nhìn thì đã biết ngay là một người đơn thuần, ánh mắt tuyệt nhiên trong veo thế kia.
Ông cụ khẽ hừ mũi.
"Bộ dáng thì chậm chạp, nói chuyện thì ngớ ngẩn không ngờ lại có thể tóm được thằng cháu nội của ta."
Phó Tự Hỉ ngây người, cuối cùng đã biết được ông lão trước mặt chính là ông nội của Hạ Khuynh. cô nắm chặt góc áo, vẻ mặt có chút khẩn trương:
"Gia gia mạnh khỏe ạ, cháu là Phó Tự Hỉ."
Hạ gia gia trừng mắt với cô.
"Tiểu nha đầu, cháu mấy tuổi? đã đến tuổi trưởng thành chưa?"
cô gật gù đáp:
"Thưa gia gia, cháu hai mươi tư tuổi."
"Kết hôn đã bao lâu rồi?"
Ông cụ nhíu mày. không ngờ thằng ranh con kia lại thích loại con gái có diện mạo trẻ con như thế này.
"Khoảng hơn một tháng ạ."
"Hai đứa quen biết nhau khi nào?"
Phó Tự Hỉ suy nghĩ, hai ngón tay cái quắp chặt vào nhau.
"Khoảng ba năm... Năm tháng..."
"... Coi như cháu cũng không đến nổi quá ngu ngốc, quen biết nhau ở đâu?"
"Dạ, ở hoa viên Hạ gia. Khi ấy cháu đang ngắm hoa thì gặp anh ấy đi đến."
Hạ gia gia lại trừng mắt.
"Cháu ở tại Hạ gia?"
"Vâng ạ."
cô lại nói thêm cụ thể một chút.
"Gia gia, cháu ở khu nhà phía sau, cháu là cháu gái của dì Quan."
"thì ra là cháu gái của chị Quan. Nào, đến đây cùng gia gia đi tản bộ, nói cho gia gia biết cháu cùng thằng ranh nhà ta quen biết như thế nào."
nói xong Hạ gia gia xoay người bước ra ngoài cửa. Phó Tự Hỉ sửng sốt, sau đó cúi đầu đi theo ông cụ.
Trông thấy cô bé cun cút đi theo sau, ông cụ lại được dịp xét nét.
"Ta nói cháu này, như thế nào mà một chút cảnh giác với người lạ cũng không có."
"Bởi vì ông là ông nội mà!"
cô trả lời một cách rất đương nhiên.
"Làm sao mà cháu biết được ta chính là ông nội thật sự? Ngộ nhỡ ta là kẻ chuyên lừa bắt cóc trẻ con mang đi bán thì sao? cô bé ngốc nghếch!"
cô cười khanh khách.
"Cháu thấy ông nội giống hệt Hạ Khuynh."
Hạ gia gia lắc đầu, thở dài.
"Haiz, con bé này thật sự là làm cho người ta không khỏi lo lắng mà. May mắn cho cháu ta đây là một ông lão hiền hậu chất phát đấy nhé. Để ta dẫn con bé nhà quê này đi dạo xung quanh mở mang tầm mắt."
Khi vừa đi ra cửa được vài bước, Phó Tự Hỉ lại sực nhớ bản thân vẫn chưa thông báo một tiếng với Hạ Khuynh, cô bèn xoay người chạy về khu nhà.
"Ông nội, để cháu đi báo với Hạ Khuynh một tiếng nhé, ngộ nhỡ anh ấy lại lo lắng cho cháu..."
Hạ gia gia giữ chặt tay cô, chậm rãi tiếp tục đi về phía trước.
"Vậy chờ đến khi nó lo lắng thì hẵn nói."
Phó Tự Hỉ liếc mắt về phía căn nhà, sau lại cùng ông đi ra ngoài. Hạ gia gia dẫn cô đi lên dọc theo đường triền núi, đi mãi một đoạn ông cụ mở miệng.
"Tiểu nha đầu nói cho gia gia nghe tình huống mà cháu quen biết với Hạ Khuynh là như thế nào?"
Phó Tự Hỉ nghe ông cụ tra hỏi như vậy thì có chút bối rối.
"Gia gia, cho cháu từ từ suy nghĩ một chút."
"Nghĩ nhanh lên, làm cái gì cũng chậm chạp!"
Hạ gia gia thúc giục.
...
Quả thật là năm đó cô thường đi dạo khu hoa viên Hạ gia .
cô biết Hạ gia có một vị thiếu gia, nhưng cô vẫn chưa từng gặp qua anh ta. Ngày đó, cô đang nằm nghỉ ngơi trên ghế tựa trong hoa viên, ngửa đầu ngắm nhìn trời xanh đến ngẩn người.
Đột nhiên phía sau xuất hiện một người.
"cô ở đây làm gì?"
Thế là cô sửng sốt, quay đầu nhìn anh.
"Tôi đang ngắm hoa."
Hạ Khuynh liếc mắt đánh giá cô một chút, nhếch khóe miệng.
"cô từ đâu đến?"
Phó Tự Hỉ nhảy xuống ghế tựa, chỉ chỉ về hướng khu nhà sau.
"Ở đấy đấy."
"cô vừa chuyển đến à?"
"Đúng vậy, tôi đã đến đây được một tháng."
Sau đó lại tò mò hỏi anh.
"Anh trai à, vậy anh cũng ở đây sao?"
"không."
"Vậy thì anh ở đâu thế?"
"Tôi ở đâu liên quan gì đến cô."
"À..."
"Tôi đi đây, chơi vui vẻ."
nói xong anh liền bước đi.
...
"Chỉ như vậy thôi à?"
Hạ gia gia đối với câu chuyện về hoàn cảnh quen biết của đôi trẻ vô cùng mất hứng. Con bé ngốc này mất cả nửa ngày để suy nghĩ mà chỉ kể được vài ba câu cụt ngủn như vậy!
Phó Tự Hỉ gật đầu.
"Chúng cháu đã quen biết như vậy đấy ạ."
"Vậy sau đó thì thế nào?"
cô lại tiếp tục vắt óc nhớ lại, mãi đến khi ông cụ mất kiên nhẫn thúc giục, cô mới mở miệng.
"Lần thứ hai gặp mặt, mẹ chồng cháu bảo cháu đến nhà lớn để ăn cơm thì anh ấy cũng đến. Mãi đến lúc đấy cháu mới biết được anh ấy chính là Hạ thiếu gia. Nhưng mà Hạ Khuynh không thích cháu gọi anh ấy là thiếu gia, cháu mà gọi như thế anh ấy sẽ giận dữ ngay. Anh ấy mà tức giận lên sẽ rất hung dữ, mắng cháu là đồ ngốc, còn bắt nạt cháu nữa..."
cô dừng một chút rồi nói tiếp.
"Sau đó cứ hễ nhìn thấy cháu là anh ấy lại giận dữ, cháu sợ lắm, chẳng dám nhìn anh ấy. Nhưng mà đến khi cháu làm vậy anh ấy lại càng giận dữ hơn..."
"Hừ!"
Hạ gia gia cũng trở nên tức giận huơ tay múa chân lung tung loạn cả lên.
"Thằng ranh con! Nó có tư cách gì mà tức giận với cháu!"
"thì thế đấy ạ!"
cô gật đầu phụ họa.
"Chẳng hiểu vì sao mà anh ấy lại tức giận nữa!"
"Vậy thì nó đã bắt nạt cháu như thế nào?"
"Có một lần cháu đến hoa viên chơi, anh ấy liền đứng phía sau hù cháu.” Ừm... À...
Còn nữa, một ngày nọ anh ấy còn cầm một con rắn dọa cháu, cháu sợ đến mức òa khóc thật lớn, thế là anh ấy liền vứt con rắn chạy đến ôm cháu, còn nói cái gì mà nó chỉ là rắn đồ chơi thôi.
Chờ đến khi cháu khóc đã đời rồi, có chút tức giận đẩy anh ấy ra rồi bỏ chạy mất..."
"... ... ... Làm sao mà cháu chỉ biết khóc rồi bỏ chạy? Con bé ngốc này! Tức chết lão mà!!"
Hạ gia gia giận đến đỏ bừng cả mặt, tay vỗ đùi đen đét.
"Ách..."
Phó Tự Hỉ ngây người.
"Khi ấy cháu hoảng sợ quá nên chỉ biết khóc thôi, chứ chẳng nghĩ được chuyện gì khác..."
"Còn chuyện nào khác nữa không?"
"Còn rất nhiều nhưng cháu quên mất rồi. À cháu còn nhớ... A... anh ấy còn nhốt cháu vào một căn phòng tối đen như mực rất đáng sợ! đã vậy bên ngoài trời còn mưa to sét đánh ầm ầm..."
"Tại sao nó lại nhốt cháu vào trong đó?"
"Dạ... Tự Nhạc nói, sau này chúng cháu sẽ rời khỏi Hạ gia, lúc ấy sẽ không còn bị Hạ Khuynh bắt nạt nữa. Nghe xong như vậy cháu vui lắm bởi vì Hạ Khuynh rất đáng ghét, thật sự thật sự rất đáng ghét. Nhưng không may lại bị anh ấy nghe được, thế là anh ấy lại nổi giận với cháu rồi tiếp tục bắt nạt cháu..."
"Hừ! Đúng là đáng ghét! Nhưng mà Tự Nhạc là ai vậy?"
"Tự Nhạc là em gái của cháu, em ấy tốt lắm nhé. Về sau cháu sẽ dẫn em ấy đến gặp gia gia."
Khi nhắc đến người em gái này, Phó Tự Hỉ cười rất vui vẻ.
Hạ gia gia thay đổi sắc mặt, giáo huấn cô nàng.
"Cháu kể chuyện phải nói rõ ràng rành mạch một chút, cứ nhao nhao chẳng có đầu đuôi làm ông đây chẳng hiểu ra sao cả."
"Vâng ạ."
"Tiếp tục đi, thằng cháu của ông đáng ghét như vậy, như thế nào mà cháu lại chịu gả cho nó?"
"Về sau Hạ Khuynh lại đối xử với cháu tốt lắm. không còn bắt nạt cháu nữa, lại còn thường xuyên dẫn cháu đi ra ngoài chơi."
"Chơi chơi chơi, suốt ngày chỉ biết chơi! Nghe cháu kể như vậy, đứa cháu hư hỏng này của ta đúng là một thằng đê tiện khốn kiếp!"
Phó Tự Hỉ lại ngạc nhiên:
"Gia gia, đó là cái gì vậy?"
"Ngay cả cái này cũng không biết, đúng là vừa quê mùa vừa ngu ngốc!!!"
Hạ gia gia tự an ủi chính mình, không cần vì một con bé ngốc nghếch mà cứ nổi máu tức giận như vậy a...
cô lại nhớ đến cái từ mà Phó Tự Nhạc từng nói qua, quay sang hỏi ông cụ:
"Gia gia, nó có phải giống như từ 'súc sinh' không ạ?"
"Gần giống như vậy."
"À à, cháu hiểu rồi. Hạ Khuynh là súc sinh, cháu biết rồi."
cô cười toe toét.
Ông cụ trông thấy cô bé nhe răng cười ngây ngô, thật sự là không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.
"Cháu có thể hiểu được mới là lạ! Ta khẳng định nó thừa dịp lợi dụng hết ôm rồi lại sờ, ăn sạch sành sanh đậu hũ con bé ngu ngốc nhà cháu."
Phó Tự Hỉ nghe hiểu câu này, lắc lắc đầu.
"không phải đâu, anh ấy nói vì thích cháu nên mới thân mật với cháu."
Hạ gia gia trong đầu thầm tính toán thời gian, lại an ủi.
"Quả thật không đơn giản a, thằng ranh con hư hỏng đấy mà lại nhịn suốt hai năm à..."
Phó Tự Hỉ bĩu môi.
"Trước đây anh ấy không thích cháu chút nào đâu! Anh ấy còn chê cháu béo, trông thật khó coi."
"Nó nói như vậy mà cháu cũng tin?"
Hạ gia gia cắt một tiếng. Hứ! Khó coi à? Thế thì tại sao cứ hở tí lại ôm ôm ấp ấp hả! Lại đi một đoạn, Hạ gia gia chợt nhìn về đỉnh núi phía trước, đột nhiên nói.
"Tiểu nha đầu, ta thích nhất là đứng trên đỉnh ngắm nhìn phong cảnh bên dưới chân núi. Thế cháu có biết chơi cờ không?"
Vừa dứt lời, không chờ Phó Tự Hỉ trả lời, ông cụ lại thở dài:
"A, ta quên mất, với chỉ số thông minh của cháu thì đương nhiên điều đó là không thể."
không ngờ cô bé lại đáp:
"Cháu biết."
Ông cụ lại nhìn cô với một ánh mắt khác hẳn, bắt đầu có chút hào hứng.
"Cháu thật sự biết chơi à? Cờ vua hay cờ vây?"
"Gia gia, cháu biết chơi cờ tỷ phú."
"... ... ... Ta thật muốn đá cháu rớt xuống vách núi!!!"
Đến khi Hạ gia gia mang Phó Tự Hỉ trở về thì sắc trời đã sắp chạng vạng. Cách đây vài giờ, Hạ Khuynh có gọi điện thoại cho Phó Tự Hỉ thì biết cô đang đi cùng với ông nội nên cũng an tâm.
Khi bước vào cửa vừa nhìn thấy thằng cháu nội của mình thì ông cụ hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước vào phòng khách. Còn Phó Tự Hỉ lại cười đến sáng lạn.
"Hạ Khuynh, ban nãy em cùng ông nội đi leo núi, hai ông cháu em còn leo lên đỉnh núi, rất cao rất cao nha!"
Hạ Khuynh phì cười nắm tay cô đi vào phòng. Bà nội Hạ đã sớm trở về, bà đã nghe Lương San kể chuyện của Phó Tự Hỉ nên cũng hiểu được ít nhiều.
Bà cụ là điển hình của hiền thê lương mẫu, đối với cô cháu dâu ngây ngô này cũng không quá khắt khe. Phó Tự Hỉ ngọt ngào gọi một tiếng.
"Bà nội mạnh khỏe ạ!"
Bà cụ chỉ mỉm cười hiền từ rồi gật đầu. Sau bữa cơm chiều, Hạ gia gia bảo con trai cùng cháu trai đi vào thư phòng.
"Tình hình công ty dạo gần đây như thế nào?"
Hạ Hàm Thừa nhìn Hạ Khuynh ý bảo anh trình bày với ông cụ, còn ông ngồi một bên nhàn nhã uống trà. Hạ Khuynh cười cười:
"Thưa ông, chúng cháu đang chuẩn bị kế hoạch mở rộng."
Hạ gia gia nhíu mày.
"Nghe nói công ty đã rót 3 triệu vốn vào thành phố C?"
"Đúng vậy ạ."
Hạ Khuynh sắc mặt nghiêm túc.
"Ông nội, ban quản lí tiêu thụ bên kia đã muốn rút vốn. Ban quản lí mới vừa đưa ra một số phương án cải cách, dự định đến sang năm sẽ áp dụng."
"thật sự không còn biện pháp nào, cứ trì hoãn như vậy sẽ khiến cho tiến độ thi công bị đình trệ. không cần kiếm nhiều, chỉ cần có thể thu hồi vốn lại thôi."
"Cháu hiểu ạ. Cháu đã xem qua phương án tiêu thụ mới. Thành phố C đang tiến hành nâng cấp cơ sở hạ tầng. Trước kia thiếu kinh phí nâng cấp hệ thống đèn đường hiện đại, bên chúng ta đã đầu tư góp vào không ít. nói như vậy cho dù giá cả của khu vực chúng ta có cao hơn so với mặt bằng chung thì hộ khách cũng sẽ không cảm thấy chịu thiệt, họ vẫn chấp nhận được."
"Được rồi, hai người các con cứ liệu mà làm. Công ty đã giao cho hai cha con các con rồi. Ông đây bây giờ chỉ muốn tự do tự tại an dưỡng tuổi già."
Hạ gia gia duỗi chân thư giãn gân cốt, vòng vo chuyển đề tài.
"thật không ngờ thằng nhóc này lại mang về một đứa cháu dâu ngốc như vậy cho ông."
Hạ Khuynh tươi cười lễ phép .
"Thế ông nội có hài lòng không ạ?"
"Nhưng... tại sao trước kia cháu lại bắt nạt con bé như vậy?"
Hạ gia gia nhàn nhã thưởng thức trà.
"Ông đã hỏi con bé quá trình quen biết của hai đứa, con bé ngốc này đúng là không biết cái gì gọi lãng mạn phong hoa tuyết nguyệt, chuyện gì cũng mang ra nói huỵt toẹt ."
Hạ Khuynh cười cười. Anh chợt nhớ lại tình cảnh khi hai người vừa gặp nhau. Đúng là chẳng có ấn tượng gì tốt đẹp, cũng đừng nói gì đến cái gọi là lãng mạn...
Năm đó, anh vừa vào công ty học cách quản lý kinh doanh, vì thế cũng không ở nhà thường xuyên, mãi đến lần thứ hai gặp lại Phó Tự Hỉ đã là hai tháng sau.
Lúc ấy anh mới biết được cô gái đó chính là con thỏ trắng nhà Phó gia. Phó Tự Nhạc anh đã gặp qua vì cô thường xuyên giúp dì Quan làm việc.
Lần đó ở hoa viên nhìn thấy Phó Tự Hỉ, anh hoàn toàn không thể liên hệ được mối quan hệ giữa Phó Tự Nhạc và Phó Tự Hỉ, bởi vì diện mạo của hai chị em này thật sự không giống nhau.
Phó Tự Hỉ không xinh đẹp sắc sảo như em gái, thân hình lại tròn trịa đẩy đà. Sau ngày hôm đấy cô đã biết thân phận thật sự của anh, câu nệ gọi anh một tiếng "Thiếu gia".
Anh lạnh nhạt nhìn cô, trong trí nhớ còn nhớ rõ cái tướng ăn thật vô lối của cô nàng. Phỏng chừng là cô bé đã nhận ra tính tình không tốt của anh, những lần sau gặp lại anh đều mang bộ dáng cun cút sợ sệt.
Vốn anh cũng chẳng để ý gì đến chuyện này. Chỉ là, một hôm trông thấy cô cùng dì Quan không biết đang nói cái gì mà cười khanh khách không ngừng.
Anh là vì giọng cười này bị chọc đến ngứa ngáy.
cô vừa ngẩng đầu thì trông thấy anh, liền lễ phép chào anh một tiếng. Cuối cùng Hạ Khuynh phát hiện ra khi Phó Tự Hỉ nhìn thấy anh thì không bao giờ nở nụ cười. cô còn cố tạo khoảng cách chủ tớ với anh khiến anh rất không vui.
cô chẳng bao giờ cười với anh, nhưng sẽ khóc, còn khóc rất to. Hình ảnh những giọt nước mắt thi nhau không ngừng rơi xuống cực kì đáng thương vậy mà để anh nhìn thấy thì chỉ càng muốn bắt nạt cô nhiều hơn.
Thế là anh không ngừng giở trò bắt nạt, đến khi cô òa khóc lớn anh lại ôm cô vào lòng an ủi.
Trêu chọc thành thói quen, đến khi anh dỗ dành thế nào cô vẫn không nín khóc. Anh lại buồn bực, nhịn không được sờ soạng ngực cô, xoa xoa nắn nắn. cô lập tức bị dọa đến hoảng sợ không dám khóc tiếp, chỉ biết thút tha thút thít van xin.
Đó là lần đầu tiên cô gọi tên anh...
"Hạ Khuynh, tôi không khóc... anh đừng sờ nữa... đau đau lắm ... tôi không khóc nữa đâu..."