Phong Ngênh Diễm cười khẩy khinh thường nhìn Phó Tự Hỉ.
“Số tiền cô kiếm được từ cửa hàng này trong một năm cũng không bằng tiền tiêu vặt một tháng của tôi, chỉ bằng loại vô dụng như cô ư? Tôi chắc chắn cửa tiệm này là do Hạ Khuynh bỏ tiền ra.”
Phó Tự Hỉ không muốn cùng cô ta đôi co nữa, cũng chẳng muốn nói chuyện có liên quan đến Hạ Khuynh với cô ta, cô chỉ kiên nhẫn nói:
“Mời cô đi ra ngoài! Nơi này không chào đón cô.”
Phong Nhênh Diễm tỏ ý khinh bỉ cười cợt.
“Sao cô không tự nhìn xem bản thân như thế nào? Có cần tôi nhắc lại quá khứ ‘tốt đẹp’ khi cô phát bệnh không?”
Nhắc đến căn bệnh năm đó khiến Phó Tự Hỉ không khỏi nao núng hoảng sợ.
“Đứa con của cô sớm muộn gì thì cũng điên điên khùng khùng giống như cô, có khi nó còn bị đuổi khỏi trường học không chừng…”
Phó Tự Hỉ vội vàng lắc đầu.
“Không! Sẽ không!”
Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề đứa bé của hai người sau này sẽ ngốc ngếch giống như mình. Hạ Khuynh thông minh như vậy, cục cưng nhất định sẽ sáng dạ giống hệt baba của nó. Bị Phong Nghênh Diễm đả kích như vậy, trong lòng Phó Tự Hỉ không khỏi trở nên nhộn nhạo xúc động…
Cô cực kỳ căm ghét người đàn bà này.
“Cô đi ra ngoài!”
Phong Nghênh Diễm tiến lên chạm vào mặt Phó Tự Hỉ, cảm giác khi sờ vào mềm mịn khó tả, cô ta phát hiện làn da của Phó Tự Hỉ rất đẹp, vừa trắng hồng vừa mịn mạng như nặn ra nước, bản tính ganh ghét vặn vẹo trỗi dậy khiến cô ta rất muốn cào nát gương mặt kia.
Phó Tự Hỉ bực tức hất tay Phong Nghênh Diễm.
“Đừng động vào tôi!”
Trong lúc trong này đang đấu khẩu thì nghe bên ngoài truyền đến âm thanh.
“Cô chủ, có khách hàng đến nhờ chúng ta tư vấn vài loại hoa trưng trong nhà kín.”
…
Sau khi Phó Tự Nhạc trở về trường học, vì lo lắng cho Phó Tự Hỉ nên Hạ Khuynh đã phải một người vệ sĩ túc trực ngoài cửa tiệm.
Hôm nay bắt gặp Phong Nghênh Diễm vào cửa tiệm, trực giác mách bảo khiến anh ta cảm thấy có gì đó không ổn. Phong Nghênh Diễm đi xe đắt tiền và nhìn vào cái thái độ hống hách của cô ta khi bước chân vào tiệm chẳng hề giống khách đến mua hàng.
Thế là anh ta vội vàng thông báo với Hạ Khuynh, sau đó giả trang thành khách vào mua hàng đi qua cửa hàng hoa.
Phong Nghênh Diễm nghe được có khách đến thì ngưng động tác, đột nhiên thay đổi thái độ thân thiết.
“Em gái, cô cứ ra ngoài đón tiếp khách hàng đi, chốc nữa chúng ta lại tán gẫu.”
Phó Tự Hỉ tức giận trừng mắt.
“Tôi không muốn tán gẫu với cô, mời cô đi ra ngoài!”
“Con bé này đúng lầ chẳng hiểu đạo đãi khách gì cả!”
Phong Nghênh Diễm giả vờ tỏ vẻ ủy khuất.
“Tôi rất có thành ý muốn kết bạn với cô, thế mà lại bị cô đuổi ra ngoài”.
Phó Tự Hỉ nhất thời không thích ứng được thái độ trở mặt như lật sách của cô ta, vừa tức vừa run sợ.
Phong Nghênh Diễm lại tiếp tục diễn trò.
“Em gái, chị đây thật lòng muốn trò chuyện với em, thế mà em lại không tỏ ra có chút thành ý nào cả, em làm chị buồn thật!”
“Tôi không… trò chuyện cái gì chứ…” Phó Tự Hỉ vội vàng nói, sau đó liếc nhìn về phía người đàn ông bên ngoài tỏ ý muốn giải thích.
Người đàn ông kia tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
“Bà chủ, tôi đang cần nhờ đến cô tư vấn đây.”
“Vâng, tôi đến đây.” Phó Tự Hỉ xoay người muốn bước ra ngoài, lại nghe cô ả bên trong cố ý nói vọng ra rồi bị cô ta giữ chặt cổ tay, khóe miệng còn mỉm cười hiền dịu.
“Em gái, bệnh của em dạo này còn bị tái phát không?”
Phó Tự Hỉ cảm thấy từ trước đến giờ chưa có chuyện gì mà khiến cô tức giận đến như vậy, thật sự thật sự cô rất ghét người đàn bà này.
Cô muốn hất bàn tay Phong Nghênh Diễm ra nhưng cô ta lại dùng bộ móng tay dài sắc nhọn bấu chặt vào da thiệt cô, những vết xước dài đỏ ửng hiện lên trên cổ tay trắng muốt.
Người đàn ông kia thấy vậy thì sắc mặt trầm xuống, đang muốn đi qua ngăn cản, đột nhiên từ phía sau có một cái bóng xoẹt nhanh hơn cả anh ta hướng về phía hai người phụ nữ. ----- Bốp mạnh vào cổ tay Phong Nghênh Diễm đến mức cô ta A--- một tiếng rõ lớn rồi buông tay Phó Tự Hỉ ra.
Người đàn ông kia quay đầu nhìn thấy ông chủ của mình đã đến liền cung kính lùi sang một bên.
Anh ta nhìn thấy ánh mắt giận dữ lạnh lẽo của Hạ Khuynh.
“Phong Nghênh Diễm, cô cũng gan thật, dám đến đây một mình, chốc nữa ngộ nhỡ tôi lỡ tay đánh chết cô thì lúc đo ai sẽ đến thu dọn hiện trường giùm cô bây giờ?”
Phong Nghênh Diễm hoảng hốt, cô ta không hề nghĩ Hạ Khuynh lại xuất hiện vào lúc này.
Cô ta đã sớm thăm dò, hôm nay anh có một cuộc họp quan trọng vì vậy sẽ không thể có mặt vào lúc này được.
Sao anh ta lại trở lại vào lúc này chứ…?
Phó Tự Hỉ mếu máo vội vàng chạy về phía Hạ Khuynh.
Anh theo phản xạ dang hai tay ôm cô vào vòng tay như đang ở chốn không người. Vừa nhìn thấy anh, Phó Tự Hỉ liền cảm thấy bao nhiêu tức giận lẫn ủy khuất phẫn nộ nén nhịn từ nãy giờ không nhịn được mà ùa ra, nước mắt lưng tròng.
Hạ Khuynh chợt nhìn thấy năm dấu xước đỏ ửng trên cổ tay vợ, ánh mắt hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn về phía Phong Nghênh Diễm. Phong Nghênh Diễm xoa cổ tay, miễn cưỡng tỏ ra bộ dạng bình tĩnh. “Hạ Khuynh, anh có còn là đàn ông không? Sao lại ra tay với phụ nữ kia chứ?”
Hạ Khuynh quay sang nói chậm rãi từng chữ một với người đàn ông bên cạnh “Đập nát xe cô ta.”
Phong Nghênh Diễm cơ hồ muốn nhảy dựng lên kích động quát lớn: “Anh dám!”
Hạ Khuynh lạnh lùng nhìn cô ta khiêu khích. Sau đó nghe người đàn ông kia ‘dạ’ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Phong Nghênh Diễm bắt đầu sợ hãi, ánh mắt Hạ Khuynh lúc này nhìn cứ như muốn giết chết cô ta ngay tại đây.
Nhưng khi anh cúi đầu nhìn người con gái trong lòng vẻ mặt rất bình thản ôn nhu. Thời điểm khi ở cùng với Khổng Minh Dao, anh ta cũng chưa bao giờ nhìn cô ta với anh mắt dịu dàng ôn nhu đến như vậy. Hạ Khuynh xoa xoa lưng Phó Tự Hỉ. “Sao rồi? Có đau lắm không? Cô ta dám đánh em phải không?”
“Hạ Khuynh, cô ta là người xấu.” Cô ủy khuất ngẩng đầu nhìn anh, cố nén nước mắt đang chực chờ trào ra.
“Cô ta nói cô ta có em bé với anh rồi, nên anh không muốn có cục cưng với em nữa.”
“Cô ta bị điên thế mà em cũng tin à. Hạ Khuynh anh chỉ cần cục cưng của Phó Tự Hỉ thôi.”
“Em biết mà.” Phó Tự Hỉ gật đầu hai tay càng ôm chặt lấy anh.
“Cô ta còn nói em có bệnh, sau này cục cưng cũng sẽ bị bệnh giống em. Em thật sự không có bệnh, cô ta không tin…”
Vừa nói xong, nước mắt liền thi nhau rơi xuống không ngừng.
Hạ Khuynh xót xa không thôi, vừa dỗ dành vừa dịu dàng lau nước mắt cho vợ.
“Ngoan nào, em đừng khóc. Cô ta mới có bệnh, bé cưng của anh vừa ngoan ngoãn vừa thông minh…”
Phó Tự Hỉ liếc nhìn Phong Nghênh Diễm, sau đó trốn vào trong lòng Hạ Khuynh, cầm ống tay áo của anh lau lau chùi chùi nước mắt.
Phong Nghênh Diễm không thể tin được Phó Tự Hỉ còn dám tố cáo cô ta. Cái gì mà con thỏ trắng ngây thơ? Xem ra cô nàng giả vờ thì đúng hơn!
Hạ Khuynh dỗ dành Phó Tự Hỉ rồi ôm cô vào phòng nghỉ ngơi, sau đó anh túm Phong Nghênh Diễm vứt ra ngoài cửa, cô ta té va đập vào cửa xe.
Người trợ lý nhìn thấy vậy thì rất thức thời mà tự động mở cửa xe, đi ra ngoài.
Hạ Khuynh không chút lưu tình lại túm cổ Phong Nghênh Diễm quăng mạnh vào trong xe.
Phong Nghênh Diễm bị ngã nhào, cảm thấy chật vật không chịu nổi, còn chưa đợi hồi phục tinh thần thì đã bị ăn ngay một cái tát khiến cô ta đau điếng, đầu óc choáng váng.
Cô ta phun ra một búng máu, che hai má sung đỏ, run rẩy mếu máo.
“Anh… anh dám ra tay đánh phụ nữ… anh có còn là đàn ông không…”
Hạ Khuynh giờ đây sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
“Tôi còn muốn bẻ gãy hết tay chân đánh cho cô tàn phế, cô làm gì được tôi?”
“Anh… anh mà dám làm bậy… ba của tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
Anh bóp chặt cằm cô ta, vết máu trên khóe miệng lõm bõm rơi xuống chiếc nhẫn cưới đang đeo trên tay anh.
“Ba cô? Ba cô làm sao? Cô nghĩ ông nội tôi sau khi biết chuyện này sẽ bỏ qua cho cô à?”
Phong Nghênh Diễm lại bị anh hung hăng ném về phía cánh cửa.
Giờ phút này đây cô ta đã thật sự sợ hãi đến cực điểm, không ngờ Hạ Khuynh lại dám ra tay mạnh như vậy!
“Anh… Phong gia nhất định sẽ không bỏ qua cho anh…”
Hạ Khuynh ngoáy tai vờ như không nghe thấy, lại dùng lực nắm chặt bẻ quặp cổ tay cô ta.
“Chính là bộ móng thối tha này của cô đã làm tổn thương cô ấy?”
Sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch, không ngừng cầu xin anh tha thứ.
Hạ Khuynh chợt dừng lại.
Là một người đàn ông mà lại ức hiếp phụ nữ thì quả thật rất không phúc hậu cho lắm. Nhưng trong định nghĩa của anh, ‘phụ nữ’ không bao gồm cả loại đàn bà hiểm độc, lòng dạ rắn rết như con ả trước mắt này.
Cổ tay Phong Nghênh Diễm bị bẻ kêu rắc rắc đau đến mức chết đi sống lại.
Hạ Khuynh khinh thường nhưng vẫn buông cô ta ra, bước xuống xe bảo người trợ lý mang Phong Nghênh Diễm đưa đến chỗ Khổng Minh Dao.
Khổng Minh Dao cùng Phong Nghênh Diễm vừa là kẻ thù lại là bạn bè, cho nên cô ta sẽ biết cách giải quyết cho Phong Nghênh Diễm.
Thật ra ban đầu Hạ Khuynh không muốn buông tha cho Phong Nghênh Diễm dễ dàng như vậy.
Từ đây đi đến chỗ của Khổng Minh Dao ít nhất cũng mất một giờ lái xe, anh còn muốn cô ta phải chịu đau đớn thêm một chút nữa.
Đồng thời đây cũng là lời cảnh cáo đối với Khổng Minh Dao đừng dại dột mà tìm Phó Tự Hỉ gây sự.
Hạ Khuynh trở lại cửa hàng hoa, nhìn thấy cô bé nhân viên vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, trong lòng anh nghĩ vẫn cần phải cân nhắc thêm một số chuyện.
Anh đi vào phòng nghỉ thì trông thấy Phó Tự Hỉ đang nhìn chăm chú vào một tờ giấy.
Cô nghe được tiếng bước chân của anh thì ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt mà bất lực.
“Hạ Khuynh… cục cưng của em sau này… có phải cũng sẽ ngốc giống như em?”
Anh phì cười ngồi xuống bên cạnh cô.
“Thế mà sao ban nãy có người cứ khăng khăng bảo bản thân không hề ngốc hư?”
Cô vội lắc đầu, sau đó chỉ vào dòng chữ chuẩn đoán bệnh trạng ghi trên tờ giấy.
“… Bác sĩ nói, bệnh này… sẽ bị di truyền.” Tuy cô ngốc nhưng cô biết rất rõ di truyền là cái gì.
Đột nhiên cô ôm chặt anh òa khóc nức nở.
“Hạ Khuynh, em biết em ngốc. Nhưng em không muốn cục cưng cũng bị ngốc giống như vậy, em rất muốn dạy bé đọc sách rồi ngày ngày dắt bé đến trường, em còn muốn dạy dỗ bé thật tốt…”
Hạ Khuynh ôn nhu cầm tay cô lại nhìn xuống mảnh giấy kia, anh nhíu mày.
“Tờ giấy này là của người đàn bà đó đưa cho em?”
“Ừ.”
Anh im lặng không nói gì cả.
Anh vẫn có chút gì đó nghi ngờ về hành vi hôm nay của Phong Nghênh Diễm.
Chợt nhớ đến câu nói ngày đó của Hạ gia gia. Anh biết Phó Tự Hỉ rất sợ đến bệnh viện, ban đầu vốn định để cô dần thích ứng với cuộc sống trước mắt này, rồi một thời gian sau mới cân nhắc mang cô đi kiểm tra.
Nhưng trải qua sự việc ngày hôm nay đã khiến anh thay đổi suy nghĩ.
“Bé cưng, ngày mai anh sẽ dẫn em đến bệnh viện.”
Phó Tự Hỉ sửng sốt “Vì sao chúng ta phải đi bệnh viện…”
“Vì căn bệnh của em qua bao nhiêu năm nay không biết đã chuyển biến như thế nào, nên chúng ta cần đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa.”
“Nhưng em yên tâm, cục cưng của chúng ta nhất định sẽ rất thông minh và khỏe mạnh bởi vì mẹ của nó rất thông minh kia mà!”
Phó Tự Hỉ nghe vậy thì càng ôm chặt cổ anh, sau đó nhỏ giọng thỏ thẻ.
“Chỉ có anh và Tự Nhạc mới nói rằng em thông minh thôi.”
“Bởi vì em vốn rất thông minh.”
“Hạ Khuynh, em còn nhớ rất rõ, trước đây bác sĩ từng nói bệnh của em đã chữa trị hết rồi.”
Anh tỏ vẻ khinh thường vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của cổ.
“Vậy thì chúng ta càng cần đi kiểm tra một lần nữa để càng tin tưởng chứ em.”
“Được, vậy thì em sẽ đi kiểm tra lại một lần nữa.”
Anh phì cười.
“Được, thế thì ngày mai chúng ta sẽ lên đường.”
…
Ngày hôm sau, Phó Tự Hỉ đứng trước cửa bệnh viện liền chần chờ, túm chặt tay Hạ Khuynh.
“Trước đây khi bị bệnh, em phải thường xuyên đến bệnh viện, không thích chút nào!”
Anh xoa xoa tay cô vợ nhỏ dỗ dành:
“Vậy thì chúng ta phải vào kiểm tra nhanh chóng rồi sau đó còn về nhà ăn mừng chứ.”
Phó Tự Hỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Vâng, em không muốn ở đây nữa, em muốn cùng anh đi ăn mừng.”
Bệnh viên tư nhân này là sản nghiệp của gia đình Hề Thế Hàm, trước đó anh ta đã thông báo với viện trưởng để sắp xếp mọi việc, vì vậy, viện trưởng nào dám chậm trễ, tiếp đón rất chu đáo và mau chóng làm thủ tục đưa hai vợ chồng đến phòng làm kiểm tra tổng quát.
Hạ Khuynh biết Phó Tự Hỉ đang cực kỳ khẩn trương, anh vừa đi vừa liên tục trấn an, cổ vũ.
Thời điểm nhận được kết quả kiểm tra, Phó Tự Hỉ cũng không dám đối mặt với nó, chỉ sợ phải nghe được kết quả không tốt, cô ôm Hạ Khuynh lẩm bẩm:
“Hạ Khuynh, em không đi đâu, anh đi hộ em nhé…”
Hạ Khuynh dịu dàng thơm vào trán cô sau đó trấn an.
“Được rồi, vậy thì anh đi chốc sẽ trở lại ngay, em ngoan ngoãn ở đây ngồi chờ nhé!”
Phó Tự Hỉ gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi im trên ghế, hai tay nắm chặt góc áo đưa mắt dõi theo hướng anh bước vào văn phòng.
“Hạ tiên sinh, thông qua kiểm tra tổng quát cho thấy Hạ phu nhân không có bất kì vấn đề nghiêm trọng nào. Cô ấy là một người hoàn toàn khỏe mạnh.”
Vị bác sỹ nói xong liền cầm hồ sơ bệnh án đưa cho Hạ Khuynh.
“Hạ phu nhân tư duy đối đáp tương đối bình thường. Nhưng ở phương diện tri thức thì năng lực học tập có chút yếu nhược, nhưng đây không phải bệnh, chỉ có thể nói do di chứng sau vụ tai nạn. Mặt khác, về phương diện sức khỏe của cô ấy thực sự rất tốt.”
Điều khiến ông ta ngạc nhiên nhất chính là cô ấy đã trưởng thành trong hoàn cảnh và môi trường sống như thế nào mà vẫn giữ được tâm hồn thuần khiết và lạc quan như vậy.
Hạ Khuynh sau khi biết được kết quả thì nói lời cảm ơn vị bác sỹ rồi đi ra ngoài. Bên ngoài Phó Tự Hỉ vửa nhìn thấy anh thì vội nhảy xuống ghế, hai ngón tay lúng túng quắp chặt vào nhau.
Lúc này ý cười trên mặt anh ngày càng nồng đậm.
Phó Tự Hỉ sửng sốt không thôi, chạy đến nhào vào lòng anh, vẻ mặt cực kỳ chờ mong:
“Hạ Khuynh, kết quả như thế nào?”
Anh một tay ôm eo cô, một tay lấy ra tờ kết quả xét nghiệm đưa đến trước mặt cô.
“Hạ phu nhân tự mình xem đi.”
Phó Tự Hỉ cực kỳ căng thẳng nhận lấy tờ giấy từ tay anh cẩn thận đọc thật kĩ, sau đó thì nhoẻn miệng cười.
“Hạ Tiên sinh, Hạ phu nhân thực sự rất khỏe mạnh!”
“Bé cưng ngốc, anh đã nói với em là không cần lo lắng rồi mà.”
Anh cầm tay cô đi ra cửa.
“Xem xem, em khẩn trương đến mức lòng bàn tay toàn mồ hôi đây này.”
Trong lòng cô lúc này đây như trút bỏ được gánh nặng, vui mừng ập đến ồ ạt kì lạ.
Cô không hề có bệnh! Vì vậy, cục cưng của cô cũng sẽ không có bệnh!
Lúc ngồi trên xe, Phó Tự Hỉ lại lôi tờ kết quả xét nghiệm ra đọc lại một lần nữa.
Hạ Khuynh rút tờ giấy trong tay cô vợ nhỏ, cười nói.
“Về nhà rồi chậm rãi mà xem, bây giờ chúng ta phải đi ăn mừng chứ!”
“Đúng vậy, đi ăn mừng thôi! Em muốn ăn bánh bao, em còn muốn ăn thịt nữa!”
Phó Tự Hỉ cười híp mắt.
“Em không phải bà mập, em chỉ mũm mĩm thôi.”
“Dù thế nào cũng vẫn là béo”
“Hạ Khuynh thích béo mà!”
Anh hừ lanh: “Đúng rồi, không hiểu anh bị gì mà lại đi yêu một con bé vừa béo vừa ngốc.”
Phó Tự Hỉ mặt vui như nở hoa.
“Hạ Khuynh, về sau chúng ta sẽ sinh hai cục cưng nhé? Một đứa là Tiểu Khuynh Khuynh, đứa còn lại sẽ là Tiểu Hỉ Hỉ!”
Hạ Khuynh đánh tay lái, cười dịu dàng nhìn sang cô vợ bé nhỏ của mình:
“Được.”