Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Chương 62: Ngoại truyện 8




Sau hôn lễ, Hạ Khuynh cùng Phó Tự Hỉ không lâu liền đi Châu Âu hưởng tuần trăng mật.
Phó Tự Hỉ lần đầu đi máy bay, cô nắm lấy tay Hạ Khuynh không buông. Hạ Khuynh cười trêu chọc cô.
" cô bé quê mùa."
cô cũng cười.
" Em đã đọc ở trong sách rồi, em không quê mùa."
Sau đó cô lạ lẫm nhìn ra ngoài cửa sổ.
" Hạ Khuynh, chúng ta bay cao như thế, có phải ba mẹ cũng ở trên những đám mây trắng này không?"
" Bọn họ ở nơi cao đến nỗi máy bay không bay tới được."
" Ừ."
Phó Tự Hỉ có chút thất vọng, ngồi sát cửa sổ, tiếp tục hướng lên phía trên nhìn, sau đó nở nụ cười.
" Hạ Khuynh…"
" Hả?"
Hạ Khuynh liếc nhìn ngoài cửa sổ.
" Thấy cái gì?"
" Em thấy ba mẹ."
cô chỉ vào đám mấy xa xa.
" Bên kia… là mặt ba mẹ."
Anh nhìn chăm chú khuôn mặt tươi cười của cô, đem cô kéo vào trong nhực.
" Bọn họ nói cái gì?"
" Bọn họ nói, vĩnh viễn yêu Tiểu Hỉ và Nhạc Nhạc."
Anh hừ một tiếng.
" Bọn họ không nhìn thấy anh sao? không thích con rể đẹp trai như vậy?"
cô hạnh phúc làm nũng trong ngực anh
." Bọn họ nói anh rất tốt, cũng rất thích anh."
Ở Châu Âu, Phó Tự hỉ hoàn toàn không hiểu tí ngôn ngữ nào, cô không dám rời Hạ Khuynh nửa bước. Thế nhưng cô rất vui vẻ. Thành phố xa lạ, mọi người xa lạ, nhưng bởi vì có anh, cô thoải mái hưởng thụ .
cô còn phát hiện, nguyên lai cũng có rất nhiều người mập mạp giống cô. một tuần sau, đội ngũ nhiếp ảnh đã đi đến Châu Âu, chính thức bắt đầu chụp ảnh quay phim.
Tất cả các bức hình của Phó Tự Hỉ cùng Hạ khuynh đều là biểu hiện chân thật. Bọn họ không cần tạo tư thế gì, cũng không cần nhìn nhau bằng ánh mắt lập dị, nhất cử nhất động trao cho nhau đều thắm thiết yêu thương.
Khi bộ ảnh đước đưa tới, Phó Tự Hỉ nhìn một lúc, so đi so lại dáng dấp của hai người, đột nhiên nói.
" Hạ Khuynh, tại sao anh có thể đẹp đến vậy? Em không đẹp chút nào."
" Em to gan thật đấy."
Hạ Khuynh vỗ xuống đùi cô.
" Dám nói vợ anh không dễ thương, đáng đánh."
cô chu mỏ một cái.
" Vợ anh rất béo nha."
Anh cũng nhìn bức hình kia, cười cô một trận.
" Cho nên mới nói em là cô bé ngốc, đây không gọi là béo, đây mới chính là cái anh yêu thích. Phó Tiểu Hỉ của anh, ai dám nói?"
cô quay đầu lại, nhìn về phía anh cười.
" Nhưng mà, Hạ Khuynh, em cảm thấy chúng ta đứng cùng nhau rất ưa nhìn, so với đơn độc rất buồn cười."
" không chỉ đứng cùng nhau đẹp mắt."
Anh vừa nói vừa áp người về phía cô.
" Mà nằm cùng nhau lại càng đẹp hơn."
Hạ Khuynh từ sau hôn lễ liền không dùng biện pháp an toàn, Phó Tự Hỉ trong lòng chờ mong tiểu bảo bảo đến, đối với anh cầu hoan liền muốn gì được nấy.
Sau tuần trăng mật, cô tiếp tục kinh doanh tiệm bán hoa, đôi lúc tình cơ đi xem lịch, tính mỗi tháng kinh nguyệt đến là ngày nào.
Ngày nào đó, cô đột nhiên bị đau bụng, vừa mới bắt đầu thì nghĩ là đau bụng, chạy vào nhà vệ sinh nhìn, phát hiện thấy có máu dính trên quần lót, hẳn là kinh nghuyệt đến rồi.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, ngày tháng này không khớp. Phó Tự Hỉ ôm cái bụng đau ra khỏi nhà vệ sinh, cô bé mới tới thấy cô bộ dáng không đúng, nâng cô vào nghỉ ngơi.
cô bé này là Hạ Khuynh phái tới, nhìn cô chủ sắc mặt tái nhợt, trong lòng căng thẳng, vội vàng thông báo cho Hạ Khuynh. Hạ Khuynh nghe xong tình trạng của Phó Tự Hỉ, vội vã nói với trợ lý một tiếng, liền chạy tới.
Anh trực tiếp ôm Phó Tự Hỉ lên xe. Phó Tự Hỉ ngồi trên ghế, mồ hôi lạnh ứa ra.
" Em đau…"
" Chúng ta rất nhanh sẽ đến bệnh viện."
Hạ Khuynh trước đây chở cô đều không lái quá nhanh, nhưng vào lúc này cũng không thể không lái nhanh. cô nhẹ nhàng kéo tay anh.
" Hạ Khuynh… lái xe cẩn thận…"
Anh lái chậm lại.
" Được."
Phó Tự Hỉ mang thai. Bởi vì không chú ý ăn uống, buổi trưa ăn một bát đậu xanh đường thủy lớn, suýt chút nữa xảy thai.
May là hữu kinh vô hiểm (tình huống nguy hiểm nhưng có kết quả như ý), thai nhi giữ lại được.
cô nghe xong sợ không dứt, nằm trên giường bệnh, nắm tay Hạ Khuynh có chút run run.
" Hạ Khuynh, em không biết. Nếu như em biết, nhất định sẽ không uống."
" Ngoan, không sao rồi."
Anh khẽ vuốt gương mặt tái nhợt của cô.
" Tiểu bảo bảo vẫn còn ở đây."
cô sờ sờ bụng mình.
" Em sau này sẽ cẩn thận."
" Tiệm hoa trước tiên sẽ đóng cửa, em ngoan ngoãn ở nhà, thư giãn, nghe chút âm nhạc, biết chưa?"
" Ân"
cô gật đầu.
" Em muốn làm một người mẹ tốt."
Anh lau nước mắt cho cô, giáo huấn.
" Sau này không nên hơi tí lại khóc, em muốn bảo bảo đáng yêu giống em sao."
" hiện tại em không đáng yêu."
Hạ Khuynh đắc ý, nắm khuôn mặt cô.
" Đó là chồng em đối với em quan tâm đầy đủ."
cô cười.
" Chồng em giỏi quá."
Phó Tự Hỉ đóng tiệm hoa, sau đó nghĩ đến chính mình không có tiền, liền nói với Phó Tự Nhạc.
" Chị không mở tiệm bán hoa nữa, trước hết sẽ vay tiền Hạ Khuynh. Em chưa đi làm, chị vẫn là nuôi em. Chờ sau đó làm việc trở lại, chị trả lại tiền cho Hạ Khuynh."
Ở trong lòng Phó Tự Hỉ, cô là Hạ Khuynh nuôi, mà em gái cô, lại là cô nuôi dưỡng, như vậy bản thân cần phải nỗ lực làm việc. Phó Tự Nhạc nghe xong cười không ngừng.
" Chị trước tiên cứ an tâm dưỡng thai, ba mẹ còn để lại tiền, em không đói được đâu."
" Ân. Chờ sau khi em cùng Chu Phi Lương kết hôn. Anh ta sẽ nuôi em."
" không nhanh như vậy, em còn chưa tốt nghiệp, đợi mấy năm nữa."
Phó Tự Nhạc cùng Chu Phi Lương tình cảm không thể nói là oanh oanh liệt liệt, có điều cả hai tính cách đều không dây dưa phiền toái, ở cũng nhau cũng thích hợp.
Phó Tự Hỉ bắt gặp Chu Phi Lương cùng Phó Tự Nhạc đang ở cùng nhau, cô cảm thấy rất đẹp đẽ. Thời điểm mang thai ba tháng, Phó Tự Hỉ đi siêu âm, biết được mình mang thai sinh đôi.
cô rất vui vẻ, cùng ngày liền bắt Hạ Khuynh đi ra mộ ba mẹ. cô không thể chờ đợi được, muốn cùng ba mẹ chia sẻ niềm vui này.
Hạ Khuynh không ở lại nhà trọ kia nữa, mỗi ngày anh đều về nhà, buổi tối nếu có thời gian sẽ dẫn Phó Tự Hỉ đi tản bộ.
Sau khi Phó Tự Hỉ mang thai, tính cách không có thay đổi nhiều, chỉ là thoáng cái sẽ nôn nóng, vóc người càng trở nên đẫy đà, Hạ Khuynh nhìn đã muốn xịt máu mũi, nhưng lại không thể động vào.
Vì để cho cô được thoải mái, Hạ Khuynh thay xe nhiều chỗ hơn. Cuối tuần rảnh rỗi sẽ đưa cô ra ngoài đi dạo, sau đó mua một đống quần áo, đồ chơi trẻ em. Ngày nào đó, lúc đi ngang qua ‘ ma thiên luân’, Phó Tự Hỉ híp mắt cười.
" Hạ Khuynh, nơi đó, chúng ta lần đầu tiên hôn nhau."
Hạ Khuynh bất ngờ nhìn cô.
" Em có thể nhớ cái này."
" sẽ không quên, em vẫn nhớ kỹ."
cô cười ha ha không ngừng.
" Sau này, em phải nói với tiểu bảo bảo, mẹ cùng ba của chúng, ở nơi này lần đầu tiên hôn nhau, hôn rất lâu."
" Nếu nó mà yêu sớm thì cũng không oán anh được, là người làm mẹ như em dạy chúng tư tưởng này."
" Tiểu bảo bảo lớn rồi mới nói cho bọn chúng."
cô nhìn mặt anh, ánh mắt dịu dàng." Em muốn cho bọn chúng biết, em rất yêu ba chúng nó.
" Hạ Khuynh mỉm cười, áp sát nàng, tinh tế hôn."
Anh cũng rất yêu mẹ của bọn chúng.
" Trong lúc tết xuân, Hạ gia gia, cùng Hạ nãi nãi xuống núi, Hạ gia gia nhìn bụng cháu dâu, cười không khép miệng lại được.
" Hạ gia chúng ta rốt cục cũng có sinh đôi. Tiểu nha đâu, thật sự là không chịu thua kém ai a."
Phó Tự Hỉ cười đến phi thường xán lạn. cô cẩn thận từng ly từng tý một, cái bụng của cô đã rất lớn, liền không thể đi ra ngoài quá xa, chỉ hoạt động trong phạm vi Hạ gia.
Lương San sợ Phó Tự Hỉ sinh khó, liền dặn dò Phó Tự Hỉ cách đi bộ thích hợp. Phó Tự Hỉ nhớ thật kỹ, mỗi ngày sẽ cùng người giúp việc đi dạo một chút. Tới gần ngày sinh dự tính, cô sớm đã nằm ở bệnh viện chờ sinh.
Tâm tình của cô rất mừng rỡ.
cô biết sinh con sẽ rất đau, nhưng cô không sợ. Mẹ cô cũng sinh ra cô cùng em gái như thế. cô tin tưởng mình nhất định chịu đựng được. Thời điểm Phó Tự Hỉ bắt đầu đau đớn, Hạ Khuynh nhận được thông báo, liền bỏ lại công việc, vội vã tới bệnh viện.
Quá trình sinh, anh vẫn bên cạnh cô, cổ vũ cô. cô nhìn anh, trên mặt anh so với cô càng đau đớn hơn. Sau đó, Phó Tự Hỉ nở nụ cười.
Hạ Khuynh… em không sợ… … Nguyện vọng của Phó Tự Hỉ được thực hiện. cô sinh một nam một nữ.
cô nhìn hai đứa bé, cười đến phi thường thỏa mãn. Hai đứa bé chậm rãi lớn, cô mới phát hiện, hai chị em tướng mạo lại không quá giống nhau, bé trai giống Hạ Khuynh hơn, bé gái lại là sự tổng hợp giữa cô và Hạ Khuynh.
Có điều, con mắt thằng bé giống cô như đúc, cười lên là cong. Đối với chuyện đặt tên cho hai chị em, Hạ gia gia đã nghĩ tới. Hạ Tú, Hạ Cẩm. Hạ Cẩm cảm thấy chị mình có chút giả dối.
Thí dụ như, cô thường thường hỏi mẹ một số vấn đề đơn giản. Lúc đó, mẹ đều rất kiên nhẫn đáp, Hạ Tú nghe xong cười hì hì nói.
" Mẹ thật thông minh a."
Sau đó con mắt của mẹ sẽ cười đến cong cong, rất giống mặt trăng trên trời. Sau đó Hạ Cẩm cũng học đi hỏi mẹ, có điều, những điều cậu hỏi không giống Hạ Tú, cậu hỏi đều là những câu có chiều sâu.
Mẹ nghe xong có chút ngốc, sau đó sẽ đi hỏi ba, có được đáp án sẽ trả lời Hạ Cẩm. Hạ Cẩm cũng tán thưởng nói.
" Mẹ con thật thông minh."
Mẹ cũng cười rất vui vẻ. Hạ Cẩm biết, ở nhà, địa vị của mẹ phi thường cao, tuy rằng ba hay gọi mẹ là " cô bé ngốc."
Hạ Cẩm mỗi thứ nghe được sẽ học theo răm rắp, kêu một câu.
" Mẹ cô bé ngốc."
Mẹ cậu sửng sốt, ba cậu động tác phi thường nhanh, trực tiếp ném cậu ra ngoài.
Thế nên, Hạ Cẩm rõ ràng "cô bé ngốc" chỉ có ba cậu mới được nói.
Ai cũng không thể nói mẹ của cậu ngốc. Ngoại trừ ba cậu. Có đoạn thời gian, Hạ Tú xem truyện cổ tích, đột nhiên thông suốt, nói với em trai mình,
"cô bé lọ lem cùng hoàng tử, mẹ cùng ba."
Hạ Cẩm lật lật vài tờ, trả lời.
" Mẹ là công chúa, mới không phải cô bé lọ lem."
" Vậy thì là công chúa và hoàng tử."
" Hạ Tú, chị thật sự rất ngốc."
Hạ Cẩm liếc cô một cái, chỉ vào bức tranh.
" Mẹ là công chúa, ba là kỵ sĩ."
Hạ Tú nhăn nhó khuôn mặt.
" Ba là hoàng tử."
" Chị cái gì cũng không hiểu."
Hạ Cẩm hừ một tiếng, chạy đi. Hạ Khuynh vào ngày nào đó, lại mang theo Phó Tự Hỉ đến ‘ ma thiên luân’.
Anh ôm cô, nhìn cảnh đêm, oán thán nói.
" Hai tiểu quỷ kia ở nhà phiền chết đi, chúng ta vẫn là tới đây hôn nhẹ."
Cô ngửa đầu cười nhìn anh." Hạ khuynh, chúng ta hôn nhẹ đi." Sau đó cô chủ động hôn anh. cô đời này may mắn nhất, chính là được trở thành Phó Tự Hỉ.
Ba mẹ yêu thương Phó Tự Hỉ, em gái bảo vệ Phó tự Hỉ. Còn có, Hạ Khuynh sâu sắc yêu Phó Tự Hỉ.
Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.