“Khuynh Vũ đã từng ngắm mặt trời mọc chưa?”
“Ở đồng bằng và duyên hải đã được ngắm rồi.”
“Vậy ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi thì sao?”
Khựng lại một giây, gương mặt thoáng hiện lên vẻ trầm ngâm tư lự, nuối tiếc như có như không: “Chưa từng.”
Bởi vì hai chân bất tiện, trừ phi tất yếu, Vô Song vô cùng ít khi lên nơi cao ngắm cảnh.
Y càng không bao giờ vì thỏa mãn ham muốn cá nhân mà làm phiền đến thuộc hạ.
Vậy cho nên, đó chính là điều mà y vô cùng tiếc nuối.
Dưới chân núi còn chập choạng, mờ mờ hơi sương, không khí ẩm ướt lành lạnh, song tinh thần lại hào hứng sảng khoái.
Sắc trời còn chưa rõ, đằng tây vẫn là một khoảng đen thẫm u ám, phía đông cũng chỉ mới đâm mây ngang, còn tờ mờ nhợt nhạt, tựa như vũ trụ hỗn độn thuở hồng hoang, tối tăm mù mịt, hết thảy chỉ là một khoảng không mênh mông vô tận, không rõ hình hài.
Ngay chân núi, có vài cỗ kiệu quây quần, kiệu phu cũng chỉ vừa mới dọn ra, chưa ai mở hàng, đang tụm năm tụm ba chuyện trò tán dóc.
Hốt nhiên, đương lúc ồn ào bỗng ngừng bặt.
Bóng dáng hai con người khoan thai nhàn tản lọt vào tầm mắt của nhóm kiệu phu.
Có một số người, chỉ cần nhìn thấy một lần, suốt đời cũng không thể nào quên được.
Không nghi ngờ gì nữa, hai người trước mắt ấy chính là những người mà thiên hạ gọi là tuyệt thế nhân vật như vậy, gặp một lần rồi, thì dù năm rộng tháng dài, biển rộng nương dâu, cũng vĩnh viễn ghi tâm khắc cốt.
Một kiệu phu nhanh mồm nhanh miệng, định bụng chiếm lấy mối làm ăn đầu tiên trong ngày: “Nhị vị thiếu gia ngồi kiệu đăng sơn đi, đường núi này rất khó đi bộ, ngồi kiệu của chúng tôi bảo đảm vừa chắc chắn vừa nhanh nữa!”
Một lời đánh thức người trong mộng, mấy kiệu phu khác liền định thần, nhận thức được vấn đề đang diễn ra!
“Ngồi kiệu của chúng tôi đi! Kiệu mới, rất thoải mái!”
“Lý Nhị chết tiệt, ngươi nói vậy là sao hả? Chẳng lẽ của bọn ta lại cũ hơn ngươi? Khách quan thuê chỗ chúng tôi đi, tính rẻ bốn mươi đồng bạc thôi!”
“Hắc hắc, chúng tôi ba mươi! Khách quan qua đây đi!”
Một nam tử phong thần tuấn lãng, hồng y như lửa, tôn quý tà mị, tiêu sái ung dung không kiêng trời chẳng sợ đất, duy chỉ có ánh mắt nhìn sang nam tử đừng bên cạnh mới ánh lên vẻ ôn nhu dịu dàng hoàn toàn khác biệt: “Khuynh Vũ bệnh nặng vừa khỏi, đi bộ lên núi có phải quá mệt mỏi hay không? Hay là ngồi kiệu đi?”
Người vừa được hỏi, nam tử bạch y như tuyết phất phơ lay động, thanh quý không chút tỳ vết, nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến cự tuyệt đề nghị của hắn: “Khó khăn lắm mới có thể đứng lên đi lại, Tiếu mỗ muốn đi bộ lên núi.”
Y xoay sang kiệu phu tạ lỗi: “Đa tạ ý tốt của chư vị.” Nụ cười ôn nhu nhã nhặn nhẹ như mây bay khiến ai ở đó nhìn thấy cũng thẫn thờ như kẻ mất hồn.
Phương Quân Càn không yên tâm nói: “Thực sự không ngồi sao?”
Vô Song công tử xòe quạt che miệng, thấp giọng thì thầm: “Ngươi có tiền?”
Phương Quân Càn: “… Chúng ta đi thôi.”
Dõi theo bóng dáng hồng y rực rỡ cùng tuyết y thanh bạch nhấp nhô theo triền núi, thấp thoáng xa dần rồi biến mất đằng sau sơn đạo quanh co uốn lượn, đám kiệu phu vẫn còn đứng chôn chân tại chỗ ngây ngẩn nhìn thật lâu về phía ấy…
“Trèo lên tận đỉnh non cao ngất, phóng mắt nhìn xem vạn núi con… Cổ nhân thật không gạt người bao giờ.” – Vô Song công tử sáng sớm tinh sương trèo lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, phóng tầm mắt bao quát nhìn phong vân cuồn cuộn, hợp hợp phân phân quanh sườn núi, trong lòng ý vị phóng khoáng, tinh thần vui vẻ sảng khoái, “Đi lần này thật không uổng phí chút nào.”
Hoàn Vũ đế mỉm cười yêu chiều: “Khuynh Vũ nếu như quá yêu thích cảnh vật ngọn núi này, hay là Phương Quân Càn tặng luôn cho Khuynh Vũ vậy.”
Vô Song công tử chằm chằm nhìn hắn với vẻ cổ quái: “Cứ Tiếu mỗ muốn cái gì ngươi sẽ cho cái đó sao?”
Hoàn Vũ đế gật đầu: “Đúng như vậy.”
Vô Song công tử ngắm nghía hắn, nhếch môi cười lạnh: “Uổng cho Tiếu mỗ trước đây còn tin rằng ngươi sẽ trở thành một vị Minh chủ thánh quân. Rút lại lời nói.” Nghe xong những lời này, cái gì thiên cổ đế vương, rõ ràng là một tên hôn quân vô đạo thì có!
Phương đồng học không khỏi mặt đỏ tai hồng toát mồ hôi hột: “Khuynh Vũ đúng là giữ mình rất nghiêm đó!”
‘Bập’, Vô Song công tử xếp lại chiết phiến, nghiêm mặt nói: “Một người đàn ông, đặc biệt là một người đàn ông quyền cao chức trọng, quyền lực càng lớn, càng phải phi thường khống chế dục vọng của chính mình. Bởi vì người ấy tọa ở ngôi cao, dưới chân vô số con người phủ phục, ngưỡng vọng. Có những lúc, dục vọng của đế vương sẽ chỉ mang đến cho quốc gia những tai ương nặng nề. Dục vọng chính là con dao hai lưỡi, phải biết cách chế ngự mà không bị nó làm tổn thương. Dục vọng có chừng mực nhất định sẽ càng gia tăng mị lực cho nam nhân, nhưng trái lại, một khi đã trở nên thái quá, tràn ra khỏi phạm vi thông thường, dục vọng đó tuyệt đối là tai họa ngập đầu.”
Ngừng lại một lúc, ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ sắc bén như kiếm đao: “Đặc biệt là… đế, vương, một, nước!”
Hoàn Vũ đế của chúng ta nghe những lời đó liên tục cười khổ: “Công tử Vô Song nói thật thấm thía, Phương mỗ xin thụ giáo…”
Hắn bất đắc dĩ, chỉ còn biết mỉm cười ôn nhu: “Ngoại trừ Khuynh Vũ, còn ai có thể khiến Phương Quân Càn cam nguyện khuynh tẫn thiên hạ để đổi lấy một nụ cười của người đó đây?”
“Hơn nữa, Phương Quân Càn cũng biết rằng, tâm nguyện của Khuynh Vũ thực ra cực kỳ đơn giản, cho dù có thỉnh cầu cũng rất nhỏ nhặt khiến cho Phương Quân Càn khó xử phân vân.”
Tâm nguyện của y là, chỉ cần tàn cuộc vinh hoa, sẽ vĩnh viễn ấm áp đồng hành.
Công tử Vô Song kinh tài tuyệt diễm, danh chấn thiên hạ, chỉ có một tâm nguyện là cùng với một người mãi mãi bên nhau bồi bạn, chỉ vậy mà thôi… Sở nguyện của y có quá đáng lắm không?
Khuynh Vũ, Phương Quân Càn luôn luôn hy vọng, huynh có thể có yêu cầu ích kỷ hơn một chút, sau đó, thống thống khoái khoái mà khóc đã đời một trận, lâm lâm ly ly mà cười ha hả một phen. Có từng yêu, có từng hận, có từng khóc, có từng cười… mới không uổng một lần đến thế gian du ngoạn…
Hốt nhiên, ống tay áo giật giật!
Ngoái đầu, liền thấy Tiếu Khuynh Vũ một tay nắm tay áo mình kéo kéo, tay kia chỉ vào một mạt ửng hồng đang từ tốn ló lên sau biển mây cuồn cuộn: “Mặt trời lên rồi kìa!”
Vầng dương chậm chạp trèo lên đỉnh, phía dưới, mây dày đặc ấp ôm dáng núi, đỉnh cao tựa như những hòn đảo nhô lên khỏi biển mây bồng bềnh đang ánh hồng dưới ban mai nhẹ nhàng sưởi ấm, núi non trùng điệp ẩn ẩn hiện hiện giữa tầng tầng lớp lớp mây mù, mơ hồ bóng dáng thiếu nữ khuê trung thẹn thùng e ấp, duyên dáng ngủ say.
Mặt trời còn vướng trong làn mây bạc, những tia chói lóa rực rỡ cố xuyên qua, hắt xuống.
Đột nhiên, cả không gian tràn ngập trong ánh bình minh màu hồng tím, chỉ trong thoáng chốc, ngọn núi đen thẫm còn đang ngủ say lúc này như lưỡi đao sáng quắc được tắm gội một lớp kim quang óng ánh.
Mặt trời chếch lên một góc, tỏa ra hồng quang chói lọi, tia nắng vàng rực như chọc vào mắt.
Gió nổi mây tàn, vân hải vần xoay. Làn sương lãng đãng len khỏi trong không trung bị thái dương trấn áp.
Tựa như là, có ai đó đang phóng hỏa thiêu đốt một mảng chân trời. Ánh lửa rực hồng bừng bừng trong nháy mắt lan tràn trên mặt đất.
Cả trời cả đất hệt như được soi dưới một chiếc kính lúp khổng lồ, hấp thụ sức nóng từ tiêu điểm đỏ rực chói lóa trên cao kia hầu muốn đốt cháy cả thiên, địa, nhân tam giới.
“Thật quá tráng lệ!” – Hoàn Vũ đế cảm khái.
“Có thể cùng với Khuynh Vũ sóng vai ngắm nhìn thiên địa bao la, Phương Quân Càn cuối cùng đã được thỏa nguyện rồi.”
“Trên đỉnh núi buổi sáng sớm tất nhiên là nơi tuyệt vời nhất để ngắm mặt trời mọc, nhưng Tiếu mỗ vẫn luôn nghĩ, ngắm mặt trời mọc trên Tụ Thủ Nhai thì sẽ ra sao?” – Đôi mắt trong sáng tao nhã phong hoa nhè nhẹ lưu chuyển, ánh lên mơ ước đơn thuần như một đứa trẻ ngây thơ, “Thái dương cũng sẽ cất mình lên từ trong biển mây mênh mông ấy, lấp loáng lạc hoa vần vũ khắp không trung. Dưới vách, núi nhỏ nhấp nhô, kỳ phong trùng điệp, núi chập chùng như sóng, gió ***g lộng ba đào, ấp ôm xô đẩy. Nhìn mặt trời ấy lên cao, ánh quang rạng rỡ, núi non nghìn vạn, ráng đỏ mây hồng. Giang sơn êm ả, gió lộng mây vần, trong vẻ nguy nga tráng lệ lại hiện lên thiên hình vạn trạng. Nhất định sẽ tươi đẹp vô cùng!”
Áo trắng của nam tử ấy đã bị vầng dương kia nhuộm lên ưng ửng như cánh hoa hồng, lặng lẽ bừng sáng rực rỡ làm người tiếc thương.
Phương Quân Càn ngắm nhìn y, vô thức buột miệng nhẹ nhàng phụ họa: “Nhất định sẽ rất đẹp…”
Tiếu Khuynh Vũ xoay lại nhưng không nhìn hắn, làn tóc dài trong gió ***g lộng tựa dải lụa nhuộm mực đen mun, tung bay phiêu vũ. Phương Quân Càn nghiêng đầu ngắm nhìn, chỉ thấy y chu sa diễm lệ, lung linh như mộng, mà lại cô tịch thê lương: “Cũng chẳng biết Vô Song đời này có thể thực hiện được tâm nguyện đó hay không.”
Trong lòng, nỗi bất an mong manh như băng đọng mặt hồ chỉ trong nháy mắt vỡ vụn.
Phương Quân Càn cười to nói: “Ngay khi đào hoa vừa nở, lúc đó ta nhất định sẽ đưa Khuynh Vũ đến Tụ Thủ Nhai ngắm mặt trời mọc, ngày nào cũng ngắm, tháng nào cũng ngắm, năm nào cũng ngắm, mãi cho đến khi Khuynh Vũ ngắm chán rồi, mãi cho đến khi tóc xanh ngả bạc, mãi cho đến khi Tuyệt thế song kiêu… già yếu lão suy, Phương Quân Càn cũng mặc kệ Khuynh Vũ đồng ý hay không đồng ý, ngày nào còn sống trên đời ngày đó nhất định sẽ đưa Khuynh Vũ lên núi ngắm mặt trời mọc, ha ha…”
Thật khó mà hình dung nổi biểu cảm của Tiếu Khuynh Vũ sau khi nghe những lời đó như thế nào…
Rõ ràng là tươi cười, rõ ràng là vui sướng, mà sao lại khiến người nghe muốn rơi nước mắt vì cảm thương, vì đau lòng.
Phút chốc, quay sang hắn nhoẻn cười, trong veo, thanh khiết: “Được vậy thì rất rốt!” Ngữ khí dịu dàng nhè nhẹ chợt ách lại. Một hồi lâu sau, mới tiếp tục: “… Thật tốt…”