Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 196:




Ngày cuối cùng của tháng giêng, cả kinh thành ngập trong mưa tuyết, tuyết giăng khắp lối, phủ muôn phương, trên mặt đất tuyết đóng thành ụ, thàng đống, dày đến hơn một thước.
Phóng mắt xa trông, đất trời một màu trắng xóa, này hết thảy những thứ nhơ nhuốc bẩn thỉu hay là tươi tắn đẹp xinh đều bị khoác lên một lớp bạc óng ánh, điểm trang trở nên thánh khiết, cao sang.
Từ khi Tiếu Khuynh Vũ trúng độc đến nay đã tròn một tháng. Tiểu lâu, nơi đã từng ngát hương mực thơm vấn vương tay áo, nay trong không khí chỉ còn mùi thuốc đậm đặc ám ảnh con người.
Tiếu Khuynh Vũ nằm yên trên giường bệnh, ánh nắng rọi lên khuôn mặt nhợt nhạt làm ửng lên một mạt hồng nhàn nhạt như có như không, giữa đôi mày thanh tú, long lanh một vệt chu sa thắm đỏ tuyệt diễm, tựa hồ ôm trọn hết thảy tao nhã phong hoa.
Ngày hôm nay, tinh thần của y rất tốt, tốt đến lạ lùng.
Thế nhưng, sắc diện của tất cả mọi người lại không hề có chút gì tươi vui.
Bởi, ai nấy đều biết, đó chỉ là hồi quang phản chiếu. (1)
Tiếu Khuynh Vũ chậm rãi hé mi: “Có phải bên ngoài tuyết đang rơi không?”
Giọng Phương Quân Càn dịu dàng ôn tồn: “Ừ, tuyết rơi nhiều lắm. Dưới ánh hoàng hôn, tuyết ửng lên màu cam rất đẹp.”
Tiếu Khuynh Vũ nhìn sang Phương Quân Càn, tận đáy đôi mắt trong sáng như minh nguyệt ánh lên sự trìu mến cùng chờ mong: “Phương Quân Càn, đưa ta đến Tụ Thủ Nhai ngắm hoa đào đi.”
Trời băng đất tuyết, đào hoa ở đâu ra?
Phương Quân Càn ngạc nhiên, quay lại nhìn người đang chìm đắm trong ánh chiều nhập nhoạng.
Đây, có lẽ là lần cuối cùng Tiếu Khuynh Vũ yêu cầu hắn điều gì đó…
“Được…”
Hắn ôm Tiếu Khuynh Vũ vào lòng, khép mắt, ý đồ ức chế thứ chất lỏng đang nghẹn ngào dâng lên, toan trào ra khóe mi.
Đột nhiên, tay vơ lấy chiếc áo choàng lông cừu trắng muốt bên cạnh, bọc thật kín Tiếu Khuynh Vũ vào trong, rồi mới bế xốc y lên, xăm xăm bước ra bên ngoài.
Đưa người bệnh nặng như Tiếu Khuynh Vũ băng qua gió tuyết khắc nghiệt mà đến Tụ Thủ Nhai, đối với y mà nói chắc chắn chỉ có hại mà không chút ích lợi gì. Nhưng đây chính là cách yêu của Phương Quân Càn, cho dù biết hậu quả rành rành, cho dù biết trời giận người căm, hắn vẫn muốn thực hiện cho bằng được tâm nguyện cuối cùng của người mà hắn yêu thương nhất.
Phương Quân Càn ôm Tiếu Khuynh Vũ sải từng bước dứt khoát đến thẳng chuồng ngựa, dọc đường gặp phải rất nhiều người, song tuyệt không có ai dám nghịch ý của Hoàn Vũ đế trong lúc này cả, họ chỉ đưa mắt lặng lẽ nhìn hắn phóng lên yên ngựa, ôm theo Tiếu Khuynh Vũ thân lâm trọng bệnh, phi như bay ra khỏi Hoàng cung.
Phương Quân Càn không biết mình làm thế nào đến được Tụ Thủ Nhau, chỉ nhớ hai bên đường tuyền một màu trắng xóa, trắng đến nhức mắt, trắng đến thốn tim.
Tiếu Khuynh Vũ ở trong lòng ngực của hắn, làn da trắng bệch như sứ, mà cũng không trắng hơn y phục trên người.
Thân thể của Phương Quân Càn điều hòa ấm áp, dù cách một lớp y phục, Tiếu Khuynh Vũ vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim gấp gáp mạnh mẽ của nam nhân ấy.
Đôi tay từng chút, từng chút một gắng sức, cố gượng ghì lấy Phương Quân Càn.
Y vẫn muốn được ngắm nhìn hắn nhiều hơn.
Càng nhiều, càng nhiều hơn nữa…
Cho đến khi nhịp đập của quả tim, tiếng phập phồng hô hấp nơi cánh mũi đều ngừng lại, đó mới thực sự là vĩnh viễn.
Đợi y đi rồi, trong thế giới mà đôi mắt Phương Quân Càn nhìn thấy, sẽ không còn tồn tại y nữa.
Trên đỉnh Tụ Thủ Nhai, tuyết cao quá gối, trong gió tuyết, một gốc đào đã ngót trăm năm lặng lẽ đứng cô đơn. Giữa trời đông buốt giá, lá rũ hoa tàn, lạnh lẽo điêu linh.
Đến nơi, Phương Quân Càn khẽ khàng ngồi xuống, vùi đầu vào mái tóc đen mượt mà của Tiếu Khuynh Vũ, bên tai y thì thầm: “Chúng ta đến Tụ Thủ Nhai rồi.”
Tay phải của Tiếu Khuynh Vũ nắm lấy bàn tay Phương Quân Càn nâng lên, mười ngón đan chặt. Trong lòng ngực hắn, y yếu ớt thều thào, thanh âm càng nhỏ dần đi.
“Phương Quân Càn, ta muốn ngủ một chút…”
Khi bình minh đến, cũng quên ta đi…
Phương Quân Càn ngưng mắt hồi lâu, rồi dịu dàng ghì lấy đầu nam nhân trong ngực: “Ngủ đi, đã có ta ở đây rồi.”
Người ấy rèm mi đã mệt, đôi mày đã mỏi, song thần sắc vẫn bình tĩnh thản nhiên, khóe môi tựa hồ còn cong lên một nét cười.
Thanh âm nhẹ như gió thoảng: “Phương Quân Càn, ta yêu huynh…”
Bạch y nam tử trước khi lâm chung rốt cuộc cũng đã nói ra lời tâm tình đinh ninh son sắt, đáp lại tình cảm sâu nặng suốt đời suốt kiếp của Phương Quân Càn.
Khuynh Vũ… Ta đã rõ rồi.
Người trong lòng ngực ôn nhu ngắm nhìn lại hắn.
Cứ như thế,
Lặng yên không nói
Vô ngữ vô thanh…
Cho đến khi,
Thở ra một hơi cuối cùng.
Phương Quân Càn chợt nghe trong lòng trống rỗng.
Có bao nhiêu ngôn từ cũng không nói hết những bi thương rã rời đang không ngừng cuồn cuộn dâng lên, nghẹn cổ.
Những ngón tay nhè nhẹ giật giật tay áo của y, song, không còn phản ứng.
Lúc này đây, thật sự là… không còn bất kỳ phản ứng nào nữa.
“Khuynh Vũ…”
Tay phải của Tiếu Khuynh Vũ rũ xuống, sức lực tiêu tan…
Bao nhiêu từ ngữ đều đã tắc nghẹn trong cổ họng!
Khế ước tử sinh, cùng người ước thệ.
Nắm chặt tay người, bạc đầu bên nhau.
Hắn dịu dàng ôm chặt hơn Tiếu Khuynh Vũ vào lòng, nhẹ nhàng đặt môi hôn lên vết chu sa diễm tuyệt của ái nhân.
Hắn hôn thật chậm, thật sâu, tưởng chừng muốn đem cả không gian lẫn thời gian ngưng đọng lại ngay khoảnh khắc ấy.
Này tiếng gọi Khuynh Vũ cuối cùng kia, huynh có nghe chăng?
Giữa gió tuyết ngập trời, tại sát na Tiếu Khuynh Vũ lìa trần, gốc đào bách niên…
Vươn cành, đâm chồi, nảy lộc, nở hoa…
Tựa một cội hàn mai cô độc, sừng sững giữa cao sơn.
Giữa phi tuyết cuồng phong.
Đỉnh cheo leo vách dựng.
Đón sương, nghênh tuyết, rực rỡ mãn khai.
Sắc hoa diễm tuyệt, hương hoa quyện người, giữa phong giữa tuyết, tư thái thản nhiên tự tại, như có như không càng nổi bật vẻ tịch mịch, cô liêu không lời lẽ nào diễn tả.
Phương Quân Càn tựa hồ nghe văng vẳng vọng về câu nói nhàn nhạt hôm nào của người ấy…
“Kỳ thực, đào hoa là loài hoa vô cùng tịch mịch…”
Phương Quân Càn nhẹ nhàng phủi đi hoa tuyết đọng trên áo cho y.
Áp lên khuôn mặt thanh tú ôn nhuận còn vương vất chút thân nhiệt chưa kịp tan đi: “Khuynh Vũ xem kìa, đào hoa đã nở rồi… Đẹp lắm…” Bên tai nghe được, chỉ còn duy nhất hơi thở của mình.
Dịch thể nóng hổi, mặn chát rốt cuộc cũng vùng thoát ra khỏi ý chí chế ngự của chủ nhân, len lỏi trào ra khóe mi nhắm chặt, lặng lẽ nhỏ xuống.
Đào hoa sở dĩ tịch mịch, là vì động lòng thế gian mà sinh ra, và cũng vì thiên hạ đau thương mà nở rộ.
Phương Quân Càn gặp được Tiếu Khuynh Vũ, cũng là chú định hắn tịch mịch một đời.
—oOo—
(1): Hồi quang phản chiếu: là hiện tượng thường thấy ở những người sắp qua đời, là lúc mọi nguồn năng lượng của con người dồn tụ và phát xuất lần cuối cùng, họ tỉnh táo, minh mẫn và hoạt bát hơn hẳn bình thường, tuy nhiên đó là chỉ giải phóng nguồn năng lượng cuối cùng trước khi người ấy chết đi mà thôi, không phải là hồi phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.