Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 37:




Cuối cùng, công cuộc tái thiết Bát Phương Thành cũng đã chính thức khua chiêng gióng trống, ồn ào náo nhiệt triển khai.
Vô Song công tử ngay từ rất lâu đã ý thức được rằng, tuy Bát Phương Thành là nơi biên cảnh, tiếp giáp với Thiên Tấn, Hung Dã, luôn là chỗ đầu sóng ngọn gió hứng chịu tai kiếp chiến tranh, nhưng đồng thời, Bát Phương Thành cũng vì những yếu tố địa lý ấy mà trở nên đắc địa, có nhiều ưu thế vượt bậc.
Nơi các nước giáp giới, từ xưa đến nay luôn là chỗ thương nhân buôn bán tập trung giao dịch, kinh tế những nơi này thực sự rất thịnh vượng. Chỉ cần biết cách quản lý thích hợp, linh hoạt, Bát Phương Thành sẽ hiển nhiên trở thành thủ phủ giao thương buôn bán lớn của cả ba nước!
Huống chi Cổn quận, Khoát thành, Lưu Diệp quận giờ đây đã trở thành món đồ trong túi của Đại Khánh, lại kết hợp cùng Bát Phương Thành thống nhất một mối, tổng diện tích sơ sơ cũng đã chiếm đến hơn một phần ba quốc thổ của Đại Khánh rồi!
Gần nửa giang sơn tự nguyện dâng vào tay mình, nếu không biết sử dụng triệt để, không biết tận dụng cho tốt thì Phương tiểu hầu gia quả thực phải tự hổ thẹn mà nguyền rủa chính mình.
Chính vì vậy, nhân vật quyền lực thứ hai ở Bát Phương Thành đã nghiên cứu và đặt ra một hệ thống kế hoạch phát triển hẳn hoi với những quy định hết sức rõ ràng cụ thể. Nhân vật đứng đầu Bát Phương Thành lập tức mang ra áp dụng, hai tay cùng múa, cùng phối hợp nhịp nhàng – một tay nắm giữ quân sự, tay kia quản lý thương mại.
Muốn lý giải cũng không khó, mọi thứ muốn phát triển bền vững cần phải được bảo đảm bằng tiềm lực quốc phòng, nếu không có thực lực, tất cả trở nên vô nghĩa! Cho nên, việc luyện binh luôn là việc trăm triệu lần không được buông lỏng.
Về thương mại, thuế suất ở Bát Phương Thành cực thấp, thấp đến độ đủ làm cho người ta kinh hãi, chỉ có một phần ba mươi, mức đó đem so với bình quân thuế má ở các nước lân bang thì thật chưa bằng một phần ba của họ, thậm chí còn muốn thấp hơn! Bởi vậy, thương nhân các nơi nghe thấy thì lòng vui như mở hội, ai nấy rủ nhau đưa cả gia đình đến định cư tại Bát Phương Thành làm ăn buôn bán.
Với mức thuế thấp như vậy, ngay cả Phương tiểu hầu gia cũng cảm thấy mình sắp phá sản đến nơi. Vì dù sao, công cuộc kiến thiết xây dựng mở mang cũng chính là để thu thập ngân sách, ngay cả khi trong ngân khố hiện giờ đã rủng rỉnh hai mươi vạn lượng hoàng kim bồi thường chiến phí!
Bởi vậy, hắn lấy ngữ khí vô cùng khiêm tốn nhã nhặn, dè dặt thỉnh giáo Tiếu Khuynh Vũ: “Khuynh Vũ à, chúng ta làm như vậy có bị thiệt thòi quá không?”
Tiếu Khuynh Vũ lúc đó đang chú tâm viết lưu bút lên chiết phiến (1) (đã đến giữa mùa hạ, thời tiết rất nóng nực), nghe Phương Quân Càn hỏi thì ngẩng đầu lên, môi hé nụ cười nhẹ nhàng khoan thai: “Trước hết phải làm như vậy để cho các thương nhân thấy lợi trước mắt mà tìm đến, cảm thấy lợi ích thiết thực thì mới yên tâm làm ăn, về sau Bát Phương Thành có muốn phát triển lớn mạnh thì muốn nâng thuế hay không cũng có gì khó, việc đó chẳng phải do Phương tiểu hầu gia người định đoạt hay sao?”
Chỉ e, tới lúc Bát Phương Thành trở thành tâm điểm giao thương buôn bán của các nơi thì có muốn đuổi bọn họ cũng chẳng chịu đi nữa là…
Phương tiểu hầu gia bừng tỉnh đại ngộ! Hắn thực sự bội phục, bội phục, miệng liến thoắng tấm tắc: “Cao kiến, thực sự là cao kiến, không hổ danh công tử Vô Song!”
Rồi tạo vẻ mặt thành kính: “Khuynh Vũ à, bổn hầu đã có bao giờ ca tụng trí tuệ của huynh chưa?”
Tiếu Khuynh Vũ cười, thản nhiên nói: “A… Hình như là chưa!”
Phương Quân Càn cười tà: “Vậy thì ngay bây giờ ta sẽ…”
Tiếu Khuynh Vũ sửa dáng ngồi cho ngay ngắn, tĩnh tọa chờ đợi.
Tiểu hầu gia đằng hắng mấy tiếng, tỏ ra trịnh trọng, ngữ khí nghiêm túc khác thường: “Khuynh Vũ, huynh thật sự vô cùng… vô cùng… nham hiểm!”
Tiếu Khuynh Vũ: …
Bây giờ, Bát Phương quân bắt đầu tiến hành hoạt động nâng cao hiểu biết cho tướng sĩ. Điều đương nhiên, việc đó không thể giao cho ai khác, phải do chính Vô Song công tử chủ trì giảng huấn. Lấy ngay lời của Phương tiểu hầu gia mà giải thích: huynh không nhận trách nhiệm làm giảng sư thì quả thật lãng phí nhân tài.
Hoạt động nâng cao hiểu biết, nói trắng ra là là đi học chữ!
Khởi điểm, Vô Song công tử hỏi chung chư tướng một vấn đề: “Làm tướng soái ba quân, cái gì trọng yếu nhất?”
Đủ loại đáp án.
Cổ Mục Kỳ khẳng định chắc nịch, chém đinh chặt sắt: “Uy nghiêm!”
Tiếu Khuynh Vũ gật gật đầu, nhưng chẳng biết y đồng ý hay không với câu trả lời đó.
Lý Sinh Hổ cao giọng trả lời: “Đương nhiên là võ nghệ!”
Tiếu Khuynh Vũ cũng lại gật đầu.
Du Bân do dự: “Chẳng lẽ là mưu lược?”
Chúng thuộc hạ nhao nhao đoán.
“Tài cán.”
“Uy tín.”
“Vận may?”
Cái nào Tiếu Khuynh Vũ cũng gật đầu, nhưng ánh mắt y chẳng có chút biểu cảm nào hết.
Cao Dậu gãi cằm, ngắc ngứ mãi, rốt cục nhổ ra mấy chữ: “Sức mạnh!”
Mọi người cười rần.
Tiếu Khuynh Vũ ngồi trong luân y không nói một lời, cuối cùng mới điềm nhiên hướng về soái tọa, nơi Phương tiểu hầu gia nãy giờ vẫn ngồi trầm mặc không tham gia cuộc vui: “Chẳng biết Tiểu hầu gia ngài nghĩ thế nào?”
Phương tiểu hầu gia trả lời vô cùng gian xảo: “Khuynh Vũ nói như thế nào, ta nói theo y như vậy!”
Tiếu Khuynh Vũ đưa đôi mắt tuyệt đẹp, sắc sảo lợi hại của mình đảo qua một vòng chư tướng, đảo đến đâu thì khí lạnh tràn qua đến đấy, ai nấy đều lạnh buốt sống lưng, rồi thình lình lên tiếng: “Tất cả đều không được…”
Tất nhiên, chư vị tướng sĩ đều mù mờ không hiểu thực sự quý Vô Song công tử kia suy nghĩ cái gì, mà thái độ vừa rồi của y ngược lại, càng khiến cho mọi người thấy y vô cùng bí hiểm.
“Việc tăng cường hiểu biết cho tướng sĩ thực sự vô cùng cấp thiết. Ngay ngày mai, Tiếu mỗ sẽ tập hợp mọi người, bắt đầu học tập nâng cao hiểu biết!”
Đang thảo luận sôi nổi đột nhiên bị chuyển sang một đề tài lạ lẫm khiến chư tướng không kịp thích ứng, ai nấy còn đang ngẩn ngơ chưa hiểu thì Vô Song công tử lại bồi thêm bằng ngữ khí vô cùng lạnh lẽo đáng sợ, làm ngã gục hết mọi ý tưởng lao nhao phản đối chưa kịp nói ra: “Nếu có ai chống lại việc này, đừng trách luân y của Tiếu mỗ vô tình cán lên, nghiền qua nghiền lại!”
Chư tướng á khẩu, toát mồ hôi hột.
Phương tiểu hầu gia ngồi trên soái tọa cảm thấy mắc cười không kềm được. Nhìn thấy mặt mũi chúng tướng nhăn nhúm sợ hãi như ăn phải khổ qua mướp đắng, Tiểu hầu gia càng buồn cười tợn, chịu không nổi phải phun ra, cười đến nghiêng ngả, ngửa tới ngửa lui trên ghế!
Tiếu Khuynh Vũ trước sau không lên tiếng, vẫn thư thái điềm nhiên, lẳng lặng chờ hắn cười cho xong.
Đợi tới lúc hắn ngừng tiếng, Tiếu Khuynh Vũ mới phe phẩy chiết phiến, thản nhiên buông một câu: “Tiểu hầu gia, cả ngài cũng vậy!”
Khuôn mặt đang rạng rỡ tươi cười của Phương tiểu hầu gia bỗng dưng cứng ngắc.
… Ớ…
Kẻ vừa cười sặc sụa trên nỗi đau của người khác lúc này bỗng chuyển sang giọng nài nỉ, tỏ vẻ vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu: “Khuynh… Khuynh Vũ à…Huynh sẽ không làm vậy với bằng hữu ngày đêm thân cận đâu phải không…?”
Không đợi Tiểu hầu gia dứt lời, Vô Song công tử đã khoát tay ngăn lại, chẳng chút lưu tình: “Nhiều lời vô ích, ngay ngày mai bắt đầu, Tiếu mỗ sẽ đích thân phụ trách văn võ thao lược cho Tiểu hầu gia!”
Phương tiểu hầu gia tỏ ra vô cùng thống khổ: “Vậy… không biết tới khi nào mới chấm dứt?”
“Đến khi nào Tiếu mỗ hài lòng mới thôi!” – Tiếu Khuynh Vũ lạnh lùng rớt lại một câu, khiến cho người ta chẳng hiểu tại sao nếu nghe được phải sợ đến bỏ của chạy lấy người.
Các tướng lĩnh thấy Phương tiểu hầu gia đang vui hóa rầu thì rất hả hê trong bụng, nhưng dù rất muốn cười thành tiếng cũng không dám, đành bụm miệng nín lại. Bụng bảo dạ khoái trá: Hắc hắc hắc, Tiểu hầu gia ơi Tiểu hầu gia, cuối cùng ngươi cũng có hôm nay nha…
Ở Bát Phương Thành này, kẻ duy nhất đến cả Phương tiểu hầu gia Phương Quân Càn cũng không thèm nể mặt, ngay cả nợ cũng không cho ghi sổ, kiên trì lì lợm bám theo để đòi cho bằng được mới thôi, chỉ có một người – Tiếu Khuynh Vũ.
—oOo—
(1): cái quạt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.