Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 65:




Dự cảm trước đây của Phương tiểu hầu gia quả nhiên ứng nghiệm: Lan Di thực sự sinh một đứa con trai!
Điều này làm cho Vô Song công tử nhất thời chỉ còn biết im lặng, không nói được gì…
Trong những việc đại loại như vậy, không thể không nói một câu – Vận thế của Phương Quân Càn quả thật cường mạnh, mà không phải chỉ là cường mạnh bình thường. Dường như hắn được toàn thể chư thần bốn phương tám hướng phù hộ độ trì, phúc quý hơn người vậy, tóm lại là luôn luôn có thể hóa hiểm thành an, biến hung thành cát.
Phương tiểu hầu gia lúc này đang đùa nghịch với tiểu đệ đệ trong lòng ngực. Bản tính vô cùng mê trẻ con đã tồn tại sẵn trong người hắn, chỉ chờ có dịp là thể hiện ngay, đúng như câu ‘Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’!
Có lẽ bởi vì, thân là con trai duy nhất của Định Quốc vương gia quyền cao chức trọng, không có huynh đệ tỷ muội gì cả, cho nên dù được phụ thân hết mực thương yêu chiều chuộng, cũng không tránh khỏi cảm giác quạnh hiu cô độc. Bây giờ Lan Di hạ sinh một tiểu đệ đệ, Phương tiểu hầu gia đương nhiên mừng vui khôn xiết, bao nhiêu tình cảm yêu thương lẫn phấn khích toàn bộ đều trút cả lên tiểu đệ đệ nhỏ xíu ở trong lòng.
Tất nhiên, những phương thức để biểu lộ tình yêu luôn luôn là – chọc chọc cười cười, nắn nắn ngắt ngắt, xoa xoa dụi dụi, đùa đùa nghịch nghịch, cùng nhìn ngắm không chớp mắt…
Trẻ sơ sinh năm tháng tuổi, thật sự vô cùng đáng yêu, da thịt mũm mĩm, mềm mại như tơ như bông, từng đoạn tay chân non mềm tròn lẳn, núng nính như củ sen.
Cái miệng nhỏ xinh lười biếng ngáp một cái, mơ hồ nhìn thấy trong bộ dáng đó ẩn ẩn hiện hiện hình bóng của Phương tiểu hầu gia. Bởi vậy, Phương tiểu hầu gia đắc ý tuyên bố: “Hài tử thật giống ta!”
Trong soái trướng, Vô Song công tử an nhiên tĩnh tọa, tư thế tao nhã điềm đạm chậm rãi phê duyệt tấu chương.
Y trong lúc phê duyệt tấu chương cũng không khác gì con người thường ngày, vẫn là thanh nhã tú lệ, vẫn là phong tĩnh ôn điềm, khiến cho người ta vừa gặp đã thấy xốn xang xao xuyến, như thể làn gió xuân nhuận nhã dịu dàng, lơ thơ phơ phất mà vấn vương lòng người.
Bao nhiêu sắc sảo cuồng ngạo, cường ngạnh kiên cường của Vô Song công tử đều được y che giấu thẳm sâu bên trong vẻ ngoài u nhu tưởng chừng hư nhược yếu đuối ấy – bản lĩnh ngông nghênh mà quyết đoán, nhưng hoàn toàn không lộ ra ngoài.
“Khuynh Vũ! Thảm… thảm rồi! Ta chọc cho đệ đệ khóc rồi!… Bây giờ… bây giờ phải làm sao đây?” – Phương tiểu hầu gia hấp ta hấp tấp vọt vào soái trướng.
Thì ra, tiểu nam hài cuối cùng không thể chịu nổi mấy trò đùa nghịch thú vị ác liệt của Phương Quân Càn, hết nhịn nổi gào khóc toáng lên, thân hình nhỏ xíu ở trong ngực hắn không ngừng co duỗi vặn vẹo, tay đấm chân đá loạn xạ hòng thoát khỏi ma trảo của ca ca.
Nhưng Phương tiểu hầu gia vẫn nhất định không thôi chòng ghẹo đùa giỡn với tiểu đệ đệ trong lòng, dù trên đầu mồ hôi lạnh đang túa ra ròng ròng!
Hiện tại, hắn đem toàn bộ hy vọng ký thác vào người không-có-gì-là-không-làm-được – đích thị – Tiếu Khuynh Vũ.
Khuynh Vũ không gì không thông, không gì không biết, chắc chắn một chuyện cỏn con như dỗ dành tiểu hài tử đối với y không thành vấn đề… Phương tiểu hầu gia một mực đinh ninh thầm nhủ.
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên dội lên đầu hắn bằng cả một chậu nước đá: “Ta không biết đâu. Ta vốn chưa từng bế trẻ con bao giờ!” Ngay cả Tẫn Nhai vốn được y cưu mang từ khi mới sáu tuổi, lúc ấy, dù vẫn còn bé nhưng Tẫn Nhai đã sớm hiểu chuyện, nhất nhất tự lập mọi việc, căn bản không cần đến sự quan tâm chiếu cố của y.
Khóe miệng Phương tiểu hầu gia run run giật giật, có vẻ hơi hoảng, nhưng liền sau đó lại tà tà lộ bản chất đã lỡ thì liều của mình ra: “Mặc kệ, chỉ cần ngựa chết thành ngựa sống thôi!”
Hắn chậm rãi khom lưng xuống, thật cẩn thận ôm tiểu đệ đệ đến sát bên luân y.
Điều khiến cho cả hai phải mở to mắt ngẩn ngơ kinh ngạc chính là, hài nhi tự nhiên ngớt dần, ngớt dần tiếng khóc rồi nín hẳn… Hài nhi mở đôi mắt to tròn đen lay láy nhìn Tiếu Khuynh Vũ không chớp mắt, cái miệng nhỏ xinh ư ư a a cười toe, dụi dụi người ôm lấy cánh tay phải của Vô Song công tử.
Tiểu hầu gia kính cẩn ngưỡng mộ nói: “Huynh thật khiêm tốn… Khuynh Vũ… quả nhiên không có gì là không làm được!”
Nhìn hài nhi trước mặt không ngừng vặn mình, co chân duỗi tay, đáng yêu khả ái, ngây thơ thuần khiết không chút tỳ vết, Tiếu Khuynh Vũ bối rối, không dám đưa tay đụng vào, chỉ lặng lẽ toan kích hoạt luân y tránh đi chỗ khác.
“Khuynh Vũ! Hài tử này thực sự rất thích huynh! Mau, ôm nó một chút đi!”
Sắc diện Tiếu Khuynh Vũ trở nên u ám thất thần, mắt nhìn trống vắng xa xôi, không phải không muốn ôm, không phải không thích, chỉ là…
“Sát khí trên người ta quá mạnh… Đối với hài tử… Không tốt.”
Phương Quân Càn dường như có thể nhìn thấy hết mọi bất an lo lắng của y, khóe môi nhẹ cười, đoạn nói: “Khuynh Vũ nên dẹp bỏ những ưu tư phiền muộn vô căn cứ đó đi, huynh mà không chịu ôm nó, nó lại khóc nữa cho mà xem!”
Quả đúng là vậy, hài nhi đã bắt đầu làm đôi môi nhỏ nhắn mềm mại chảy xị xuống, có vẻ như sắp oa oa toáng lên đến nơi.
Phương Quân Càn vẫn khăng khăng đem tiểu hài tử đưa đến tay Tiếu Khuynh Vũ, miệng giục: “Mau lên đi!”
Người luôn luôn thanh nhã điềm đạm, trí óc luôn luôn không ngớt suy nghĩ phân tích để đưa ra đối sách tối ưu – Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ – giờ phút này lại luống cuống chân tay, bối rối không biết phải làm như thế nào cho phải, y do do dự dự hỏi:
“Thực sự có thể sao? Ta… thực sự có thể ôm đứa trẻ này sao?”
“Có thể, đương nhiên có thể! Mau lên đi!”
Cuối cùng, Tiếu Khuynh Vũ cũng dè dặt, từ từ vươn đôi cánh tay đỡ lấy hài nhi, thật cẩn thận ôm vào, âu yếm trong lòng ngực của mình…
Nhỏ xíu… Mềm dịu…
Trong lòng có điểm sợ hài nhi còn non nớt yếu mềm, Tiếu Khuynh Vũ vô cùng thận trọng, không dám dụng lực quá mạnh, sợ sẽ làm sinh linh bé nhỏ mỏng manh trong lòng bị tổn hại.
Phương Quân Càn chăm chú nhìn tiểu hài tử co chân duỗi tay, có vẻ khoan khoái hài lòng trong ngực Tiếu Khuynh Vũ, cầm lòng không được bật thốt lên: “Hâm mộ quá…”
“Hài tử này gọi tên là chi?” – Vô Song công tử đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
Phương tiểu hầu gia định thần: “A, vẫn chưa! Lan Di muốn ta tìm giúp một cái tên cho đệ đệ, bổn hầu tài sơ học thiển, thật là bất đắc dĩ. Nhưng may sao lại có Vô Song công tử danh chấn thiên hạ ở đây, bổn hầu đành phải đem chuyện lực bất tòng tâm này phiền đến Khuynh Vũ vậy!”
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên: “Tiểu hầu gia thật sự rất biết cách tận dụng công năng triệt để đó. Vậy chẳng hay Tiểu hầu gia đối với lệnh đệ có kỳ vọng gì?”
“Kỳ vọng…” – Phương Quân Càn trở nên nghiêm túc, có chút trầm mặc, ngôn từ sâu lắng lại, “Bổn hầu không mong đệ đệ có thể phong hầu bái tướng, cũng chẳng mong nó xuất sắc vẹn toàn, chỉ hy vọng đệ đệ một đời bình yên, kiên cường mạnh mẽ để bảo vệ người thương cả đời, cùng nhau bách niên giai lão!”
“Bảo vệ người thương sao…” – Tiếu Khuynh Vũ có chút trầm tư suy tưởng… Bảo vệ y nhân (1)…
“Vậy thì… gọi ‘Vệ Y’ đi! Đặt tên hài nhi là ‘Phương Vệ Y’, thấy thế nào?”
“Phương Vệ Y…” – Phương Quân Càn đem mấy chữ này lầm bẩm trong miệng mấy lần, rồi dứt khoát, “Được, được lắm, vậy là Phương Vệ Y đi!”
“Ha hả, Vệ Y nha, gọi lên cho ca ca nghe một tiếng đi!”
Phương Tiểu hầu gia chứng nào tật nấy, lại bắt đầu đùa nghịch trêu chọc tiểu đệ đệ trong lòng Vô Song công tử.
Khiến cho Thích quân sư cùng Cổ Mục Kỳ khi vén màn bước vào nhìn thấy cảnh này đều không hẹn mà gặp cùng liên tưởng đến hình ảnh một nhà ba người hòa thuận vui vẻ quây quần bên nhau…
Một nhà ba người…
Mà khoan! – Tại sao mình lại có cảm giác hoang đường vô lý như vậy chứ?!
Hai người hoàn toàn bị sét đánh cứng đờ!.
Nhắm mắt, che tai, miệng không ngừng niệm chú thôi miên chính mình: đây là ảo giác đây là ảo giác đây là ảo giác…
Ảo giác thôi mà…
—oOo—
(1): người ấy, người kia (thường chỉ nữ giới)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.