“Hắn ở trong này!” – Bọn sát thủ đuổi theo bén gót, chớp mắt đã xộc vào tiểu lâu.
Thấy rõ ràng tình hình trước mắt lại sắp sử kiếm động đao, đầu rơi máu đổ, nhưng Phương Quân Càn vẫn chẳng chút động tĩnh, cứ im lìm, bất động, chỉ có đôi mắt chất chưa bi thương lẫn ngỡ ngàng đăm đăm nhìn Tiếu Khuynh Vũ, đớn đau, tuyệt vọng.
Tay trái y khẽ động, từ từ giơ cao lên, lập tức mấy mũi Thiết tật lê (1) bắn ra bay vun vút đến bọn sát thủ đường đột, chỉ một động tác nhỏ cũng đủ khiến bọn chúng kinh hãi thối lui! Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên hất đầu, ra hiệu cho mấy ám vệ vẫn đang âm thầm tiềm phục, hạ lệnh gọn bâng: “Giết chúng!”
Phương Quân Càn hốt nhiên buồn cười, rất muốn phá lên cười thật to. Đã muốn giết hắn, tại sao vừa rồi còn cứu hắn?
Tiếu Khuynh Vũ khẽ bặm môi, đôi môi xinh đẹp mím lại thành một lằn chỉ mảnh, lạnh lùng, quyết tuyệt, đầu cúi xuống, nhãn mục chăm chăm nhìn kim tuyến đang niệp trong tay mình: “Bọn chúng không xứng giết ngươi, Phương Quân Càn ngươi chỉ có thể chết trong tay ta – Tiếu Khuynh Vũ!”
Kim tuyến dần căng ra, xiết chặt…
Nhìn ngực Phương Quân Càn trào máu, lần áo gấm thêu mây tinh xảo phút chốc thấm đẫm máu đào, càng lúc càng loang rộng, trời mây nhuộm đỏ huyết tinh.
Tiếu Khuynh Vũ chẳng mảy may biến sắc, chẳng chút chùn tay.
Lạnh lùng vận lực.
“AA!!!!” Phương Quân Càn cắn răng, bật ra tiếng rên đau đớn. Mồ hôi lạnh túa thành dòng, mặt trắng bệch, sức lực dần cạn kiệt, cả người vô lực, tuyệt vọng.
Chỉ cần đâm sâu một chút nữa thôi, chẳng phải hắn sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi trần gian này ư?
Chút ấm áp mỏng manh như sợi chỉ của thân nhiệt cũng đang dần tan đi.
Tiếu Khuynh Vũ khẽ hỏi, thanh âm nhẹ nhàng như gió thoảng, lãng đãng như mây bay: “Bây giờ, đã biết ta như vậy, có hối hận không?”
Bao nhiêu cố sự phút chốc ùa về, để rồi vỡ thành muôn nghìn mảnh vụn, lặng lẽ tan thành nước, hóa thành khói, thành mây, len qua kẽ tay, thấm qua y phục, men theo thân mình, thả trôi theo dòng chảy lãng đãng, mênh mang, vô tận… Gặp gỡ nhau, thấu hiểu nhau, cùng đau thương bi thống, chung hoạn nạn tử sinh, cùng nâng đỡ ủi an, cùng thê lương tịch mịch …
Phương Quân Càn đáp: “Không hối hận!” Ôn nhu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng trắng nõn của y, hắn nói tiếp: “Ta biết, huynh cũng sẽ không hối hận!”
Ngươi cùng ta, đều chưa từng hối hận.
Cho dù, nhất định không có kết cục.
Trầm mặc thinh lặng, vô ngôn vô ngữ.
Gương mặt nhợt nhạt không còn thần sắc của Phương Quân Càn bỗng hé ra một nụ cười, sảng khoái, điềm nhiên: “Có một chuyện… vẫn rất muốn hỏi lại lần nữa… Nếu bổn hầu chết, Khuynh Vũ khả dĩ vì ta mà rơi dù chỉ một giọt nước mắt không?”
Tận đáy lòng, dù cố tình vùi lấp, cố tình lãng quên, vẫn không thể chối bỏ, vẫn tồn tại một nơi thật mềm yếu, thật mong manh, dễ vỡ, trong một thoáng, ánh nhìn tha thiết, thanh âm dịu dàng của Phương Quân Càn như bàn tay len nhẹ chạm vào nỗi đau, khiến nó thức tỉnh, nhói buốt…
Bàn tay của Tiếu Khuynh Vũ, năm ngón dài mảnh, thanh tú, ưu mỹ, linh hoạt mà cũng mềm mại ôn nhu tựa bàn tay búp măng của nữ tử. Nhưng bất kỳ ai gần gũi, thân cận với y đều biết rõ một chuyện, hai bàn tay ấy… Kiên định, dứt khoát, mạnh mẽ, cường ngạnh, uy lực bức người.
Hiện giờ, bàn tay đang nắm chặt một đầu kim tuyến ấy có một chút dao động.
Cực nhẹ, cực nhỏ…
Hệt như lá trà mảnh mai trong chung bất chợt khẽ gợn trước làn gió dịu dàng.
Chỉ cần đâm sâu hơn chút nữa… là có thể bảo toàn Đại Khánh, được cả thiên hạ.
Mọi chuyện đã đến nước này, toàn bộ kế hoạch đều hoàn mỹ, hết thảy hành động đều chuẩn xác, việc đã gần đến hồi kết viên mãn. Vậy, Vô Song, ngươi còn do dự cái gì?
Nhưng mà…
Tiếu Khuynh Vũ bàng hoàng nhận ra…
Không thể hạ thủ… Y rõ ràng là… không thể hạ thủ…?! …
Trong đầu chợt trỗi lên bao nhiêu ý niệm đan xen, vừa là tiếc nuối, vừa là ân hận, vừa tự xót thương, vừa tự chế nhạo: nguyên lai là do chính mình đã không chịu để ý, cứ mãi bàng quan, cứ nghĩ là vô tri vô giác… Vậy mà… đã giam cầm nó lâu như vậy, đã đè nén nó sâu như vậy sao?
Vẫn biết, bất cứ kẻ nào muốn đoạt mạng Phương Quân Càn đều phải trả một cái giá thật đắt! Nhưng không thể ngờ, giá cực đắt của Tiếu Khuynh Vũ, lại chính là trái tim của y…
Tan nát rồi…
Này Vô Song công tử, tính toán toàn vẹn, mưu tính sâu xa, lãnh tĩnh đạm mạc, sát phạt quyết đoán, nói một không hai – trong phút chốc, tan nát rồi!
Tiếu Khuynh Vũ không lãnh đạm vô tình, Tiếu Khuynh Vũ có nhược điểm trí mạng, Tiếu Khuynh Vũ có ràng buộc dây dưa… Làm sao xưng được là Công tử Vô Song nữa?
“Ngươi đi đi!”
Ba chữ, bình tĩnh, lạnh lùng, không chút gợn sóng, không chút luyến lưu, tay Tiếu Khuynh Vũ khẽ động, một luồng ám kình (2) xuất ra, cắt đứt kim tuyến.
Hai tay đè lên tay vịn của luân y, luân y nhún mình đưa y thối lui về phía sau, đồng thời quay lưng lại với Phương Quân Càn.
Rõ ràng là, tuyệt vọng đến rơi lệ, nhưng nhãn thần vẫn chẳng chút đổi thay, để đến cuối cùng, khóe môi lại nhếch lên một nụ cười thê lương, héo quắt.
Mặc kệ thiên tằm kim tuyến đã đứt thành hai đoạn dưới đất, biểu hiện của Tiếu Khuynh Vũ, vẫn là cam chịu.
Từ trong không trung, một thanh âm mơ hồ, xa vắng truyền đến, Phương Quân Càn nghe giọng nói của y…, bi ai, thê lương, bất lực, kiệt sức…
“Vô Song… Hủy trong tay ngươi!”
Ngay lúc đó, ngực Phương Quân Càn bùng lên một cơn đau buốt!
Hắn cắn răng chịu đựng, tay gắt gao ôm vết thương đang không ngừng chảy máu, thân mình lảo đảo quỵ xuống. Cố gắng mở to mắt, lại thấy người nọ cùng luân y chuẩn bị bỏ đi.
“Hôm nay ta không giết được ngươi, mai này cũng không có cách nào giết ngươi, ta sẽ chờ ngươi đến giết ta!” – Hai mắt Tiếu Khuynh Vũ nhắm nghiền, thanh âm lại trở về thản nhiên lãnh khốc.
Phương Quân Càn mấp máy môi định nói, vừa mở miệng liền phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã lăn ra đất…
“Phương Quân Càn!!!” Trong lúc mơ màng, bên tai chợt mông mông lung lung thanh âm lo âu hoảng hốt của Tiếu Khuynh Vũ: “Phương Quân Càn!!!”
—oOo—
(1): Thiết tật lê là một loại ám khí có 4 ngạnh nhọn, ba ngạnh trụ vững trên đất như kiềng 3 chân, cạnh còn lại hướng lên trời, đây là một trong những ám khí rất phổ biến của Ninja Nhật Bản, rải trên mặt đất để cản bước tiến của kẻ thù.
(2): ám kình: vận lực ngầm