Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 85:




Một ngày, rất lâu sau ngày đó…
“Như vậy mà cũng gọi là yêu sao?” – Trương Tẫn Nhai thắc mắc, dường như cậu đã để dành câu hỏi này từ lâu, đến lúc này mới dè dặt lên tiếng.
Vô Song công tử điềm nhiên trả lời: “Có gì mà không phải?”
“Hai người yêu nhau gặp mặt, làm sao cả một câu hỏi thăm nhau cũng không nói? Vậy mà là yêu sao?” – Trương Tẫn Nhai bắt bẻ công tử, đôi nhãn thần to tròn, đen láy thông minh mở to, quả thật, bản thân tiểu hài tử không thể nào lý giải nổi.
Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười dịu dàng, ôn nhu hồi đáp: “Hai chúng ta đều hiểu, vậy là được rồi!”
Không ai lên tiếng, không ai nói gì, chẳng phải vì xấu hổ, cũng chẳng phải vì ngượng ngập, mà là bởi trong lòng cả hai đều hiểu, đã quá hiểu nhau rồi.
Ái tình, một khi đã trở nên sâu nặng, đã khắc cốt ghi tâm, thì trọn vẹn khối tình cảm ấy không có bất cứ thứ gì xâm hại đến được nữa, cho dù vứt xuống biển sâu cũng không thể đánh tan, cho dù đá lở cũng không thể đè bẹp.
Đêm đó, tuyết rơi dày đặc. Tuyết ngập lối đi, hóa băng cây cỏ, từng cơn gió hanh hao rét buốt quất vào da thịt tím lạnh, tái tê. Các dãy phố cửa đóng then cài im ỉm, chỉ còn lại bão tuyết hoành hành, gió gào, tuyết rơi, cả kinh thành ngập trong cảnh tiêu điều, hoang lạnh, cam chịu, thê lương.
Trong khung cảnh đìu hiu băng giá ấy, Kim Loan điện ngạo nghễ vươn mình nổi bật lên nền trời đêm đen thẳm mịt mù, phô bày cho cả thiên hạ sự xa hoa lộng lẫy, hào nhoáng diễm lệ đến xa lạ của Hoàng cung. Những con rồng uyển chuyển uốn lượn trong mây trên những cây cột được điêu khắc vô cùng khéo léo tinh xảo bởi vô vàn nghệ nhân bậc thầy, mỗi chi tiết, mỗi bộ phận đều sống động như thật, hiển hiện trong đó là sự uy nghiêm vô thượng, bất khả xâm phạm của Hoàng gia. Trên trần cung điện, những đầu hồi cũng được điêu khắc rồng phượng cùng hoa văn phong phú, đẹp mắt. Bên ngoài, tầng tầng lớp lớp mái cong nhọn hoắt chọc thủng trời đêm, vững vàng tồn tại qua tuyết sương năm tháng.
Nhưng sâu thẳm thâm cung, ẩn ẩn hiện hiện tiếng sênh ai oán, thê thiết như cố nén nỗi cô đơn, hiu quạnh…
Trong Ngự thư phòng sáng trưng đèn nến, hai người một già một trẻ, đối diện.
Lão nhân lọt thỏm trong Long bào hoa lệ tôn quý, ngự trên ngôi Cửu ngũ chí tôn.
Thiếu niên một thân tuyết y đạm mạc giản đơn, đoan nhiên tĩnh tại trong luân y.
“Còn nửa tháng nữa Thuần Dương công chúa sẽ đến Hoàng đô, mọi công việc chuẩn bị hòa thân đều sắp xếp chu toàn cả chứ?”
Vô Song công tử thản nhiên trả lời: “Đã xong!”
Gia Duệ đế gật gù, vô cùng hài lòng: “Ngươi xưa nay làm việc chưa bao giờ khiến trẫm phải bận tâm hay hoài nghi cả!” rồi bất giác thở dài thảm não, “Nếu Giản Huệ có được một nửa như ngươi thôi, Trẫm cũng an tâm rồi!”
“Bệ hạ quá khen!” – Y đáp, hoàn toàn khí định thần nhàn, chẳng chút động dung.
Gia Duệ đế bất thình lình hỏi một câu: “Phương Quân Càn dạo gần đây vẫn an phận chứ?”
Tiếu Khuynh Vũ ngẩng đầu, đôi chân mày tựa viễn sơn trùng điệp thanh tú kiệt ngạo thoáng chau lại.
Gia Duệ đế nhăn mặt, có vẻ rất đau đầu: “Ngày hôm qua, Lễ bộ thượng thư thượng tấu, khẩn cầu Trẫm ban hôn cho khuê nữ nhà ông ta sánh duyên cùng Anh Vũ hầu, còn nói nhi nữ nhà lão đã quyết tâm lập thệ, không phải Phương Quân Càn thì suốt đời không lấy ai khác!” Lại là chuyện gì nữa đây?!
“Nói đi nói lại, Phương Quân Càn cũng đã trưởng thành, sắp tới những chuyện liên quan hôn sự của hắn sẽ lại còn gây nhiều phiền hà rắc rối nữa!”
Vô Song công tử cúi đầu, đầu nghĩ một đằng miệng nói một nẻo: “Phương tiểu hầu gia xưa nay vẫn rất có duyên với nữ nhân mà…”
Những lời này của y khiến cho Gia Duệ đế nhất thời dậy lên cảm giác là lạ mà chẳng biết phải gọi tên thế nào.
Lão húng hắng ho mấy tiếng, cố át đi ý nghĩ buồn cười vừa nảy ra trong đầu: “Đúng rồi, Vô Song năm nay cũng đã hai mươi mốt tuổi còn gì!”
Vô Song công tử ngẩng đầu nhìn lão nhân trước mặt, đôi mắt đen láy ôn nhu, trong suốt không vướng bụi trần, phảng phất tựa một hồi mê mộng trăm năm xưa thẳm chợt tỉnh cơn mơ, bao nhiêu tục lụy hồng trần, bao nhiêu nhiễu nhương thế sự phút chốc thổi bay, tẩy sạch không còn dấu vết, chỉ còn thuần khiết, tinh trong.
Trên cái trán già nua của Gia Duệ đế, những nếp nhăn luôn hằn sâu khắc bạc bỗng dưng giãn ra, khiến khuôn mặt u tối thoáng hiện vẻ hiền lành hiếm thấy: “Hai mươi mốt, cũng nên thành gia… Vô Song đã có ý trung nhân chưa? Nếu có, không cần ngại ngần cứ nói với Trẫm một tiếng, Trẫm nhất định sẽ thay ngươi làm chủ, thành toàn sở nguyện!”
Trong mắt Tiếu Khuynh Vũ lóe lên một tia mỉa mai mơ hồ: “Vô Song từ nhỏ quen sống một mình, từ lâu đã muốn cả đời cô độc, không cần nhọc công Bệ hạ lo lắng. Hảo ý của Bệ hạ, Vô Song tâm lĩnh!”
Gia Duệ đế thoáng rùng mình ớn lạnh, cả thân người gầy ốm vô lực uể oải tựa vào ngai vàng, chỉ trong phút chốc sự tinh nhạy lọc lõi biến mất, chỉ còn lại một lão nhân yếu ớt trong thân ảnh cô đơn, trông lão như già đi hàng chục tuổi. Thinh lặng cả nửa ngày, lão mới mệt mỏi thốt ra được một câu: “Tuy nói là ngươi hành tẩu không tiện… Nhưng từ nhỏ đến lớn ngươi luôn luôn là người xuất sắc nhất, nổi bật nhất. Từ xưa đến nay, Trẫm đều luôn vì ngươi mà tự hào…”
“Vô Song, hãy tin Trẫm, ngươi nhất định sẽ tìm được một người yêu thương ngươi thật lòng!” (Phương Gia Duệ từ đầu đến giờ chỉ có câu này là xuôi tai nhất!)
Tiếu Khuynh Vũ trở về tư thế thản nhiên bất động, thần thái vạn phần kiên định, không mảy may đổi khác: “Tạ ơn Bệ hạ đã quan tâm! Thần cáo lui!”
Ra khỏi Ngự thư phòng, đêm đã về khuya, trời càng rét lạnh, gió tuyết càng khắc nghiệt.
Ngự hoa viên.
Màn đêm thăm thẳm bao trùm cảnh quan, vạn vật. Mọi thứ chìm trong tối tăm não nùng của bóng đêm và gió tuyết. Hoa lá cỏ cây run rẩy xếp cánh thu mình lại, chịu đựng từng mạt tuyết nặng trĩu phủ lên mình. Trăm hoa tàn lụi, xác xơ bởi đông tuyết vô tình, đông phong lãnh đạm.
Ào ạt thổi, ào ạt rơi, cuốn thốc, phiêu tán…
Thê lương, điêu tàn…
Tiếu Khuynh Vũ chậm rãi di chuyển luân y đến bên một gốc đào chỉ còn trơ trụi cành khô, tuyết đè nặng những nhánh cây gầy guộc, mảnh mai càng khiến cho nó mang một vẻ cam chịu đáng thương. Y dịu dàng đưa tay vuốt ve thân cây khô héo, nhẹ nhàng phủi đi mạt tuyết còn đọng.
“Đáng tiếc là không có hoa đào…” – Tiếu Khuynh Vũ giật nảy mình, kinh ngạc quay đầu lại liền bắt gặp Phương Quân Càn đã đứng sau lưng mình không biết từ lúc nào, cũng đang bần thần nhìn quanh quất Ngự hoa viên, nhìn cây đào quắt queo mình đang ve vuốt.
“Đúng vậy, không có hoa đào…” – Tiếu Khuynh Vũ kích hoạt luân y, chuẩn bị rời khỏi.
“Khuynh Vũ…” – Từ phía sau lưng, vọng đến thanh âm nhỏ nhẹ, ôn nhu của Phương Quân Càn, “Hôm nay, ta phải nói một việc…”
“Ta không muốn nghe!” – Tiếu Khuynh Vũ hoàn toàn không quay đầu lại nữa, thanh âm lãnh đạm vô tình, “Ngươi không cần nói gì hết!”
Bỗng nhiên…
“Ta yêu huynh!…”
Cỗ luân y đột ngột khựng lại.
Hắn vừa nói: Ta yêu huynh…
Cả người Tiếu Khuynh Vũ chấn động đến tê liệt, bao nhiêu đau đớn lẫn đắng cay không thể đo đếm được hòa cùng niềm hạnh phúc như vỡ òa trong ***g ngực, cơ hồ trộn lẫn, vẫy vùng, nhộn nhạo muốn bùng phát ra ngoài.
Chớp mắt, nhãn thần rưng rưng ngấn lệ!
Thanh âm của Phương Quân Càn càng lúc càng nhỏ, gần như là thì thầm, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều rõ ràng, kiên định, tha thiết ôn nhu: “Trước đây ta vẫn tự dối gạt mình, cho rằng chúng ta cứ mãi mãi như vậy cả đời cũng đủ hạnh phúc. Ta vốn nghĩ, niềm vui của Khuynh Vũ cũng là của ta, hạnh phúc của Khuynh Vũ cũng là hạnh phúc của ta, vậy là đủ rồi. Nhưng, ta chợt phát hiện, lòng người vốn rất tham lam, vĩnh viễn chẳng biết đâu là đủ, là nên dừng lại. Ái tình… lại càng như vậy. Ta, thực lòng ta, căn bản chưa bao giờ thấy đủ, chưa bao giờ muốn sẽ như vậy cả đời, càng không bao giờ muốn buông tay…”
Tiếu Khuynh Vũ khép mi, cố ngăn cảm xúc đang chực trào ra thành lệ, dưới ánh trăng nhợt nhạt, khuôn mặt y lại càng nhợt nhạt hơn, đôi môi run rẩy nhưng vẫn cố giữ ngữ âm trong trẻo, bình thản lạnh lùng, ẩn hiện chút giễu cợt, làm người ta như liễu đoạn tâm can: “Phương tiểu hầu gia sao lại lấy Tiếu mỗ ra đùa như vậy? Đường đường một Anh Vũ hầu, thế gian thiên hạ biết bao nữ nhân ngày đêm tưởng nhớ, sớm muộn người cũng phải thú thê nạp thiếp, con đàn cháu đống nói nghiệp tổ tông…”
Phương Quân Càn ngắt lời:
“Phương Quân Càn ta không thành thân, không sinh con, chỉ cần có Khuynh Vũ ở bên cạnh làm bạn một đời!”
“Chẳng sợ nghìn người thóa mạ, chẳng sợ vạn người phỉ nhổ, cũng chẳng sợ hết thảy thiên hạ dè bỉu khinh khi… Chỉ cần Khuynh Vũ nguyện ý, Phương Quân Càn ta nguyện trao tặng huynh tất cả, dẫu là tính mạng!”
Giờ đây, ngay lúc này, đúng thời khắc này, gió ngừng cuốn thốc, tuyết ngừng tuôn rơi, vạn vật lặng yên nín thở, cũng như thâm tình sâu nặng trong mắt ai kia, ôn nhu, tha thiết…
“Khuynh Vũ… Huynh… nguyện ý suốt đời làm bạn cùng ta không?”
Vào cái đêm Hoàng thành bão tuyết khủng khiếp ấy, người đứng trước mặt Tiếu Khuynh Vũ nói ra những lời ấy, không phải là Nguyên soái vương hầu đỉnh đỉnh thiên uy, hô phong hoán vũ, cũng không phải Hoàng tôn hậu duệ, thiếu niên quý tộc ngạo mạn kiêu căng, chỉ còn là một nam nhân bình thường khổ sở giằng xé vì tình yêu, bị khối tình từ lâu câm lặng làm cho đau đớn khôn nguôi. Trong mắt hắn là chan chứa yêu thương cùng tôn trọng, tràn đầy chân thật cùng chờ mong…
Tiếu Khuynh Vũ không đáp, chỉ lặng yên nhìn hắn. Khóe thu ba tịch liêu trữ định không chút gợn sóng, quạnh vắng như đêm đông mưa tuyết, mơ màng như đêm hè đầy mây.
Ánh mắt nhìn hắn chăm chú, hồng trần một chốc thoảng qua như gió nhẹ, giọng nói bỗng pha chút nguy hiểm như nước xiết dìm thuyền:
“Vốn là, phải giết chết ngươi!”
“Nhưng mà, bỗng nhiên lòng lại nghĩ… Trong cõi hồng trần này mà thiếu vắng ngươi, Tiếu Khuynh Vũ thật tịch liêu biết bao nhiêu…”
“Phương Quân Càn, ta…”
Ta… cái gì?
Ít nhất, vào giờ phút này, Phương Quân Càn không biết những lời tiếp theo đằng sau câu nói dở dang của Tiếu Khuynh Vũ là gì…
Chỉ biết là, Tiếu Khuynh Vũ chỉ nói đến đó rồi dừng lại không tiếp tục, có vẻ như định mở miệng mà không lời nào thốt ra nổi, thần thái thực tịch mịch, có điểm khó khăn.
Trên mặt y lúc này, là một loại biểu tình thật kiên cường, thật cao ngạo, thế nhân nhìn thấy phải động phách kinh tâm, là xem thường sinh tử, là thê tịch ai lương, nhãn quang, thần sắc dường như mâu thuẫn, cũng dường như đồng tình…
Rất lâu, rất lâu sau này, Phương Quân Càn hồi tưởng lại tình hình ngày hôm ấy…
Chợt hiểu… Cuối cùng, hắn đã hiểu…
Một khắc đó, những lời Tiếu Khuynh Vũ còn giữ lại chưa nói hết.
Thì ra…
Vào một khắc đó…
Trọn vẹn cả câu mà bạch y thiếu niên muốn nói…
Là…
“Phương Quân Càn… Ta… yêu ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.