Khuynh Tẫn Thiên Hạ

Chương 190:




Phương Giản Huệ cười rú lên: “Tiếu Khuynh Vũ, ta đoán không sai, nhất định ngươi sẽ ở đây!”

“Cũng nhờ Phụ hoàng từng nói, khi ngươi đi bái tế, trên người không bao giờ mang theo ám khí.”
“Tiếu Khuynh Vũ, hôm nay ngươi mọc cánh cũng khó thoát! Đừng trách ta, chỉ tại ông trời cũng muốn giết ngươi thôi!”
Trong mắt tiếu Khuynh Vũ là nỗi lo lắng khó lòng xua đuổi hay giấu giếm.
Tuy vậy, y vẫn giữ vững thái độ bình thản, lạnh lùng nhìn người anh cùng cha khác mẹ, giọng nói buốt giá đến khốc liệt: “Phương Giản Huệ, ngươi quả thực đang cấu kết ngoại địch, bán nước cầu vinh.”
“Chính ngươi mới cấu kết ngoại nhân mưu đồ soán vị, lật đổ giang sơn Đại Khánh!”
“Phương Giản Huệ,” – Vô Song đưa tay lên che miệng, nén tiếng ho khan, “Cho dù như thế, ngươi cũng không nên hàng giặc bán nước…”
Ả tỳ nữ nóng ruột quát mắng: “Bớt nhiều lời đi! Tất cả cùng xông lên, giết y!”
Cánh tay Tiếu Khuynh Vũ vừa vung lên, lập tức một luồng sáng đỏ phóng xẹt qua búi tóc của ả!
Búi tóc xổ tung, tán loạn.
Ả thị nữ tóc tai rũ rượi, mặt hoa tái ngắt.
Tiếu Khuynh Vũ lạnh nhạt nói: “Tiếu mỗ nói chuyện, người ngoài không được phép chen vào.”
Ngón tay y kẹp hai thanh nhang.
Thanh còn lại đã được Vô Song tận dụng thành ám khí.
Hết thảy đều bị thanh ám khí của Vô Song làm cho kinh hãi.
Công lực của Tiếu Khuynh Vũ tuy chưa đạt đến cảnh giới cả hoa bay lá rụng cũng biến thành ám khí đả thương người, nhưng nén hương dài mảnh kia, ở trong đôi tay uy lực của y có khác nào thần binh lợi khí đâu?
Có ai dám khinh nhờn!
Đôi đồng tử diễm lệ quét một vòng chung quanh, Vô Song nhếch mép cười lạnh: “Kẻ rảnh rỗi sao nhiều quá vậy?”
Hai tay vận lực, thanh nhang thứ hai gãy làm vô số đoạn nhỏ, đồng thời thi triển thủ pháp ‘Hoa múa ngợp trời!’
Nháy mắt,
Đầy trời máu đỏ.
Huyết quang tung hoành.
Sau cơn mưa máu gió tanh, trên mặt đất xuất hiện hơn chục xác chết.
Còn lại vẻn vẹn bốn người.
Dư Nguyệt, nhờ võ công tự thân, kịp thời né tránh.
Còn Phương Giản Huệ là Vô Song cố ý tha cho gã một mạng.
Về phần ả tiện nhân, ngay khoảnh khắc Vô Song xuất thủ, ả không nghĩ ngợi gì lập tức đẩy Nghị Phi Thuần ra phía trước chắn cho mình!
Tiếu Khuynh Vũ hừ lạnh một tiếng, tay phải lập tức bắn ra tiếp một đoạn nhang, cố gắng vận lực đạt tốc độ nhanh hơn để cản phá, khó khăn lắm mới làm chệch hướng mục tiêu.
Thuần Dương cùng tiện nhân kia nhờ vậy mới bảo toàn được tính mạng.
Tiếu Khuynh Vũ bỗng chú ý đến cô gái nhỏ nhắn, dung mạo xinh đẹp mà tàn ác hơn cả rắn độc ấy.
Nhíu mày: “Dạ Oanh?”
“Đích thị.”
Tiếu Khuynh Vũ không khỏi thoáng giật mình.
Không ngờ Dạ Oanh – Đầu lĩnh của tổ chức sát thủ đệ nhất Hoàng thất Liêu Minh tuổi lại còn trẻ như vậy.
Quả thực, nhìn người không thể chỉ xét bề ngoài được.
Thanh trủy thủ trong tay ả sát thủ đưa đẩy quanh cái cổ trắng nõn nà của Thuần Dương: “Vô Song công tử ngươi hãy coi chừng, Thuần Dương công chúa đây là chính thất của Hoàn Vũ đế đó.”
“Vạn nhất xảy ra việc không hay gì …”
Tiếu Khuynh Vũ ngắt lời ả, ngữ khí càng thêm lãnh khốc, so với băng hàn vĩnh cửu còn buốt giá hơn vài phần: “Có biết bình sinh Tiếu mỗ ghét nhất cái gì không?”
Không buồn đợi Dạ Oanh phản ứng, Vô Song nhàn nhạt đáp luôn: “Tiếu mỗ ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp.”
Âm cuối cùng vừa dứt, một luồng sáng đỏ rực đã lập tức vút đến trước mặt ả!
Chân hương xuyên qua kẽ ngón tay thanh mảnh ngọc ngà của Dạ Oanh đang khống chế Nghị Phi Thuần, cắm phập vào thân cây phía sau vài phân.
Ai ngờ, thay vì buông Nghị Phi Thuần và thối lui ra sau, Dạ Oanh lại sấn lên phía trước, liều lĩnh xông đến trước mặt Tiếu Khuynh Vũ, bổ xuống một chưởng! – Hung hãn, tàn nhẫn.
Vô Song ngay tức khắc đề khí, thả lỏng, song vẫn chậm mất một bước.
Chưởng lực của ả tiện nhân khiến phế phủ Vô Song lộn nhào, miệng ộc ra một ngụm máu tươi!
Nhưng cũng nhờ một chưởng đó, y bị văng về phía sau ba trượng.
Vừa vặn ngã nhào xuống trước luân y.
Tay trái của Tiếu Khuynh Vũ lập tức vỗ mạnh vào cơ quan trên luân y!
Chỉ nghe ‘Xoẹt’ một tiếng.
Thứ vừa bắn ra không phải ám khí, mà chính là thanh bảo kiếm tuyệt thế thiên hạ – Hoàng Tuyền bảo kiếm!
Vô Song vừa buông tay, Hoàng Tuyền liền xuất thủ!
Kim quang rực rỡ chói lọi vun vút lao đi! Đường hoàng xuyên thẳng qua giữa ngực của Dạ Oanh, mang theo chuỗi máu đỏ rực!
Công phu trong nháy mắt, Tiếu Khuynh Vũ đã chính tay xóa sổ mười mấy thích khách tinh nhuệ của Liêu Minh, trong đó có cả Liêu Minh sát thủ đệ nhất thủ lĩnh Dạ Oanh.
Vô Song cảm thấy rất rõ ràng, thân thể đã bắt đầu không chịu nghe mình sai bảo nữa rồi.
Không khỏi cười khổ: cơ thể bị thương, quả nhiên không nên vận công dụng võ mà…
Thi thể la liệt ngổn ngang đầy đất.
Cổ Liệt lăng thanh tịnh, bình yên.
Lúc này đã hóa thành luyện ngục gian trần.
Vì sao vậy?
Vì sao nhiều người như thế vẫn không giết nổi y?
Ngươi giết chết Phụ hoàng, giết chết Lâm thừa tướng, giết quá nhiều người…
Ngươi lại còn muốn giết ta!
Ngươi thật đáng chết!
Tiếu Khuynh Vũ, vì sao ngươi không chết đi!
Phương Giản Huệ nổi điên: “Trước mặt Phụ hoàng, Tiếu Khuynh Vũ ngươi có gan thì giết cả ta đi! Tới đây!!”
Tiếu Khuynh Vũ đánh về phía gã một ánh mắt kỳ quặc: “Ngươi nghĩ ta không dám?”
Khóe mắt Phương Giản Huệ nhất thời đỏ quạch: “Ngươi đương nhiên dám.”
“Ngươi giết cha giết vua, tội ác tày trời, còn có thứ gì mà ngươi không dám làm nữa chứ?”
Phương Giản Huệ không có cơ hội dứt lời.
Bởi vì, Vô Song đột nhiên ngẩng đầu lên.
Thế nên, Phương Giản Huệ nhìn thấy đôi đồng tử sáng rực đến run người, mà cũng thẳm sâu không thấy đáy.
“Ta không giết ngươi.”
Đó cũng là câu cuối cùng mà gã được nghe Vô Song nói với mình.
Ánh hồng nháng lên, tiếp cận trong gang tấc.
Chính lúc này, Vô Song có linh cảm rất rõ ràng một mối nguy hiểm đang nhắm thẳng vào mình.
Khoảnh khắc mấu chốt, Vô Song xuất thủ, Dư Nguyệt liền lén tập kích hiểm ác, Phương Giản Huệ suýt chút táng mạng.
Đoạn chân hương vốn sẽ ghim vào người họ Dư, lúc này đã cắm vào giữa hai chân mày của Phương Giản Huệ.
Gã cựu Thái tử lập tức lảo đảo quỵ xuống, hôn mê bất tỉnh.
Huyệt đạo giữa chân mày (huyệt Ấn Đường) là đại huyệt của cơ thể.
Trải qua biến cố này, cho dù Phương Giản Huệ còn giữ lại được tính mạng, chỉ e cũng sẽ thần trí bất minh, điên điên khùng khùng.
Gió lạnh như băng.
Tiếu Khuynh Vũ ngồi im lìm trên mặt đất.
Gió phất phơ bạch y, gió tung bay mái tóc.
Đồng thời cũng thổi vào trái tim đang rối loạn, làm nó càng thêm rối loạn.
Tâm loạn như ma.
Thân thể lạnh ngắt, tư tưởng rối tung – Có lẽ, đó chính là hình dung đúng nhất về y lúc này.
Bất quá, vào giờ này, đến phút này, cơ bản Vô Song không được phép suy nghĩ, tính toán gì cả.
Y chỉ có thể đem toàn bộ tinh thần, toàn bộ chú ý, toàn bộ linh lực của mình dồn vào trên người Bách độc lang quân Dư Nguyệt!
Đối phó với Dư Nguyệt, phương pháp đúng đắn và duy nhất chính là không để cho hắn có bất cứ cơ hội nào tiếp cận đối phương.
Bỗng dưng,
Tiếu Khuynh Vũ xuất thủ.
Nói là xuất thủ, chính xác hơn là phất mạnh tay áo.
Bảy chiếc lông công nằm rải rác trên mặt đất tức khắc bị cuốn vào tay áo của y, chính thị thủ pháp ám khí mượn của người giết người – ‘Phong quyển lưu vân tán’!
Cao giọng quát lớn: “Trả lại cho ngươi!”
Tay áo lại phất mạnh, bảy chiếc lông công xinh đẹp biến thành bảy bảy bốn mươi chín sát chiêu sắc bén, nhanh như ánh chớp nháng lóe sáng vun vút lao thẳng đến Dư Nguyệt!
Vận lực quá sức, Vô Song thất thanh đau đớn.
Tay phải ôm bụng, chỉ thấy bụng đau như dao cắt, tựa hồ nghìn vạn mũi kim cùng một lúc chích vào.
Dư Nguyệt hoảng hốt thực sự, hoang mang không biết nên làm gì, vụng về lăn tránh những chiếc lông chết chóc.
Chỉ nghe phía sau mấy tiếng phầm phập của lông công lao thẳng vào tấm bia mộ.
Đúng là chỉ mành treo chuông.
Chật vật bò dậy.
Trên trán Dư Nguyệt, mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra như một lớp lông màu trắng.
Bất chợt, hắn gằn giọng cười ác độc quái đản: “Tiếu Khuynh Vũ, ngươi chết chắc rồi!”
Không sai, lúc này Vô Song chân khí nghịch chuyển, tự lo còn chưa xong, nói gì đến ra tay phản kích.
Vậy mà giọng y vẫn hoàn toàn thản nhiên: “Thật sao?”
“Ngươi còn…”
Mấy tiếng phẫn hận của Dư Nguyệt đột ngột tắc nghẹn trong cổ họng.
Bất ngờ, hai mắt trừng lớn, lảo đảo gục xuống!
Sau lưng hắn, tua tủa cắm bảy chiếc lông công tẩm độc – Chiêu ‘Phong quyển lưu vân tán’ của Vô Song công tử không chỉ là mượn của người giết người, mà còn lợi dụng phản lực dội ngược của ám khí, một đòn trí mạng đối thủ.
Một đòn vừa rồi, Dư Nguyệt không kịp tránh né.
Tiếu Khuynh Vũ vẫn ngồi trên mặt đất, khí độ tao nhã đường hoàng.
Chỉ nghe y nói lạnh lùng: “Tiếu mỗ sẽ không để ngươi chết trước mộ Mạc cô nương – Bởi vì, ngươi không xứng.”
Dạ Oanh chết, Dư Nguyệt thoi thóp, Phương Giản Huệ hóa điên, tất cả sát thủ đều bỏ mạng tại chỗ, không ai sống sót.
Hai tay Tiếu Khuynh Vũ chống lên mặt đất lấy đà phóng lên, người lại rơi trở vào luân y.
Trải qua trận đại chiến vừa rồi, y đã không còn chút sức lực nào nữa.
Tinh bì lực tẫn.
“Công chúa.” – Y kiệt sức mấp máy môi, hiển nhiên lúc này, y chẳng khác nào chiếc nỏ thần đã tàn tạ, giương lên không bắn nổi.
Giữa đôi mày thanh tú.
Là tràn ngập mỏi mệt cùng cô tịch.
Mà y lại khiến người ta có cảm giác một vẻ đẹp diễm lệ song quá đỗi thê lương.
Nhìn Nghị Phi Thuần run rẩy sợ hãi, Vô Song tự nhiên dâng lên một niềm xót xa, thương cảm.
Lá ngọc cành vàng như Thuần Dương công chúa, có lẽ trong đời chưa từng chứng kiến cảnh giết chóc thê thảm tàn bạo như ngày hôm nay.
“Công chúa, không sao rồi.” – Thấy Thuần Dương vẫn còn thất hồn lạc phách, Vô Song đành phải cúi người xuống đỡ nàng lên.
Đầu vai bất chợt lạnh buốt, đồng thời một cảm giác đau nhói tê dại chậm rãi bò khắp châu thân.
Vẫn còn nửa thanh đao chưa cắm vào bả vai, lưỡi đao lạnh ngắt phản chiếu ánh mắt ngỡ ngàng đến không thể tin nổi của Tiếu Khuynh Vũ.
Thì ra, nàng ta mới chính là sát chiêu tối hậu của Liêu Minh.
Dáng vẻ chật vật thảm hại ban đầu, bất quá chỉ là đóng kịch, nàng ta đã cùng với bọn người kia diễn một vở kịch.
Quá đỗi tài tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.