Khuynh Tẫn Thiên Hạ

Chương 73:




Vô Song công tử hồi kinh không gây kinh động đến bất cứ ai, quỷ không hay thần không biết, âm thầm một cách kỳ lạ.

Tiểu lâu bấy lâu vẫn thanh u bình lặng lẫn tĩnh mịch thần bí không mấy người lui tới, nay vì chủ nhân sắp quay về mà quét tước lau chùi, dọn dẹp sửa sang nhộn nhịp.
Khi Tiếu Khuynh Vũ thúc luân y tiến vào chốn cũ đã lâu không về thì tiểu lâu đã được chỉnh đốn trang hoàng, sáng sủa hẳn ra.
Tiếu Khuynh Vũ vẫn thản nhiên lãnh đạm trái ngược hẳn với sự vui sướng hân hoan của Lao thúc: “Đã mấy năm Vô Song không ở đây, kinh sư phải phiền đến thúc trấn thủ rồi!”
“Công tử nói vậy là giết lão nô, vì công tử mà dốc lòng dốc sức là bổn phận của lão nô, lẽ hiển nhiên không thể thoái thác, làm sao có thể nói đến hai chữ ‘làm phiền’ chứ!”
Tiếu Khuynh Vũ chỉ mỉm cười rất nhẹ, không đáp, thúc luân y thẳng hướng tiểu lâu mà vào.
“Nghênh thân (1) là chuyện trọng đại, liên quan đến quốc thể, nhất định phải làm sao cho nở mày nở mặt, rạng rỡ thể diện, nhưng cũng không được vì vậy mà tăng thuế nhiễu dân, chi phí cho việc đó cứ để các đại gia trâm anh thế phiệt đảm đương là đủ. Ta không ở đây, e là bọn họ hết cãi vã lại bày ra đủ trò náo loạn thiên đình rồi!”
Lao thúc thất kinh hoảng hốt: “Lão nô vô dụng!”
“Quên đi, chuyện này với thúc đâu có can hệ!” – Vô Song công tử bình thản đáp, tiện tay nhón lấy một văn hàm trên thư án, bắt đầu xem qua một lượt.
Tiếu Khuynh Vũ bất động thanh sắc ngồi duyệt mật hàm, khuôn mặt chẳng hề biểu lộ một chút nào cảm xúc lo lắng hay bối rối, thậm chí có lúc, khóe môi băng lãnh lạnh lùng còn thoáng nhếch cười.
Nhưng mà, nhìn biểu hiện đó của Tiếu Khuynh Vũ, người đã chứng kiến từng khoảnh khắc trưởng thành của y – Lao thúc – hốt nhiên cảm thấy…
Kinh hãi
Khiếp sợ,
Cả người y toát ra thiên uy bất khả xâm phạm, khiến cho người khác vừa kính nể, vừa sợ sệt…
Lao thúc bất giác toát mồ hôi ròng ròng, ướt đẫm lưng áo.
Nếu như vài năm trước đây, người ta có thể nhìn thần sắc Tiếu Khuynh Vũ mà phỏng đoán được vài phần tâm tình của y, thì giờ đây, với sắc diện thập phần kín kẽ tuyệt không tỏ lộ của Vô Song công tử, chuyện đó gần như trở nên bất khả.
“Hoàng đô gần đây thật là náo nhiệt!”
Ngay cả lời nói cũng toàn là ẩn ý…
Lao thúc cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể tự đáy lòng câm lặng phỏng đoán hàm nghĩa trong câu nói…
Bởi vì, ông biết rằng chủ nhân của mình không bao giờ có thể, tuyệt đối không có khả năng buột miệng nói ra một câu bâng quơ vô thưởng vô phạt, không có ý nghĩa.
Vô Song công tử nói ra câu nào, thì từng từ, thậm chí từng chữ – đều mang thâm ý sâu xa.
Tiếu Khuynh Vũ điềm đạm bỏ trang giấy trong tay xuống: “Các vị gián điệp lân bang tiềm nhập Hoàng thành lần này, phải thật chắc chắn có thể một mẻ tóm gọn.”
Lao thúc vội nói: “Tất cả đều đã bị chúng ta khống chế, chỉ cần công tử hạ lệnh, lập tức bọn họ đầu một nơi thân một nẻo!”
“Đêm nay bắt sống tất cả đưa đến tiểu lâu, đem rượu ngon thịt béo ra chiêu đãi, sáng mai đưa bọn họ ra biên quan phóng xuất. Nhớ cho kỹ, ta không muốn họ bị tổn hại dù chỉ một sợi lông, một cọng tóc nào!”
Quyết định chớp nhoáng, thoạt nhìn có vẻ như mâu thuẫn, không hợp lẽ thường, nhưng bên trong lại ẩn chứa dụng ý thâm sâu. Một mặt làm cho các quốc gia lân cận tự ý thức được chuyện ‘rừng nào cọp nấy’, mặt khác quan trọng hơn là không làm tổn hại đến hòa khí bang giao, nhất là trong thời điểm phức tạp nhạy cảm như lúc này.
“Còn lại, về phần những kẻ trong nước tiếp tay cho gián điệp… Giết sạch không tha!”
Chỉ qua dăm ba câu nói, Tiếu Khuynh Vũ đã quyết định vận mệnh của vô số người.
Nhân gian bình thường đều cho rằng, những người ngồi ở ngôi cao mỗi khi quyết định đại sự là phải vô cùng thận trọng, phải nghĩ cho sâu, phải tính cho kỹ, cẩn thận lẫn dè dặt trước khi quyết ý, thậm chí còn đề ra nhiều phương án lựa chọn cho ổn thỏa, đó thực sự là một ngộ nhận đáng tiếc. Những kẻ đối với sự vụ luôn ra vẻ nghiêm trang trịnh trọng cùng lo lắng đến mất ăn mất ngủ như gặp cường địch chỉ là những kẻ tầm thường không đáng nhắc đến. Một vị thượng cấp chân chính có thực quyền, có năng lực thực tế không cần nói nhiều, chỉ thản nhiên buông dăm câu dăm chữ là quyết định sống chết của người khác, ngay cả khi đó là việc gia quốc hưng suy.
Cũng như ở Bát Phương Thành, một số những quyết sách trọng đại thường được Phương Quân Càn cùng Tiếu Khuynh Vũ những khi nhàn nhã đánh cờ mà thuận miệng ấn định.
Với địa vị cao sang tôn quý, dưới một người mà trên muôn vạn của Tiếu Khuynh Vũ lúc này, thái độ bình thản điềm đạm, xem đại sự như không của y hẳn nhiên là hợp với lẽ thường.
Lao thúc lĩnh mệnh thoái lui.


Ngày hôm sau, hết thảy từ dân thường đến quan lại trong kinh thành đều ngạc nhiên phát hiện ra, những kẻ lạ mặt với giọng nói ngoại lai cùng biểu hiện lén lút kỳ quái đều biến đâu mất sạch, làm như chỉ trong một đêm mà tất cả đều cùng chung ý nghĩ thoái ẩn giang hồ, rủ nhau mai danh ẩn tích.

“Ngươi làm rất tốt… Khụ khụ khụ…” – Thân hình Gia Duệ đế lọt thỏm trong ngai vàng, hoàn toàn lạc lõng, đơn độc, long bào rộng thùng thình không giấu nổi dáng người gầy gò trơ xương, càng làm cho lão trở nên bé nhỏ và bạc nhược.
Sắc mặt vàng vọt tiêu điều cùng đôi tay gầy guộc run rẩy của lão luôn luôn nhắc nhở Tiếu Khuynh Vũ một điều – người này, đã không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Mấy năm không gặp, cũng không thể ngờ lão lại bệnh tật yếu nhược đến nhường này.
Nhất thời, Tiếu Khuynh Vũ trở nên phân vân, không biết là nên oán hay nên hận.
“Ngôi vị Hoàng đế này nhìn thì tốt thật, nhưng bốn phía chung quanh không có lấy một người khả dĩ có thể tán gẫu, trò chuyện, rốt cuộc cũng ngộ ra là trống rỗng hư vô, cảm giác lạnh lẽo thê lương thật khó mà chịu đựng!” – Đôi tay gầy rộc quắt queo của Gia Duệ đế nắm chặt cái đầu rồng bằng vàng ròng trên tay vịn long ngai từng được rất nhiều người thợ khéo điêu khắc tinh xảo, thều thào nói ra những lời từ tận đáy lòng.
Tiếu Khuynh Vũ trầm ngâm tĩnh tọa trong cỗ luân y hoa quý phía dưới bệ rồng, giữ một khoảng cách đối diện với Gia Duệ đế.
“Ngươi hối hận rồi ư?” – Ngữ âm tỏ vẻ bất kính, thay vì phải gọi ‘Bệ hạ’ thì y lại gọi thẳng thừng là ‘ngươi’, chỉ với chuyện này thôi đã đủ khép vào tội đại nghịch bất đạo.
Nhưng chẳng biết Gia Duệ đế là lơ đễnh không chú ý, hay là vì nghe mãi cũng thành thói quen…
Lão thản nhiên cười, những nếp nhăn trên khóe mắt xô lại lạnh lùng, khắc bạc: “Trẫm, không hối hận!”
Ngoài con đường bằng mọi giá đăng ngôi Thiên tử, lão không còn bất cứ lựa chọn nào khác, nếu có, cũng chỉ là cái chết.
Hơn ai hết, lão biết mình không còn bao nhiêu thời gian, nhưng để bảo toàn vài năm sống ngắn ngủi đó, lão phải không từ bất cứ thủ đoạn nào tiêu diệt những kẻ có dã tâm uy hiếp ngôi vị Hoàng đế của mình!
Tiếu Khuynh Vũ khép mi mắt, hàng mi dài rậm cong vút khẽ động, mơ hồ như cánh bướm chấp chới rung rinh.
Rất nhanh, Gia Duệ đế liền thu hồi biểu cảm hiếm gặp, thường thái uy nghiêm lãnh khốc thản nhiên trở lại, bao phủ lên dáng vóc bệnh nhược ốm yếu của lão.
“Trẫm không thể ngờ ngươi lại có thể kháng mệnh bất tuân, trợ giúp Phương Quân Càn xuất chinh kháng địch… Khụ khụ khụ…”
Tiếu Khuynh Vũ chỉ lặng lặng lắng nghe, không có hồi đáp, dường như cả người y đã chìm vào trạng thái nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Nhưng về sau nghĩ lại, ngươi đã không làm sai… Phương Quân Càn vẫn chưa thể chết, Đại Khánh hiện tại vẫn không thể không có hắn được.”
“Phương Quân Càn chết, Đại Khánh lấy cái gì chống lại ngoại bang? Dân tâm một khi đã mất, Hoàng thất dựa vào đâu sống yên ổn ở Đại Khánh.”
“Ngươi hẳn là đã nghĩ như vậy… Quả không hổ danh công tử Vô Song, cái gì cũng suy nghĩ chu đáo toàn vẹn… Nhìn trên đại cục, thật sự không ai có thể vượt qua ngươi được… Khụ khụ khụ… Trẫm… quả nhiên đã già thật rồi…”
Hoàng đế, nói cho cùng cũng phải lão suy.
Tiếu Khuynh Vũ đột nhiên mở lớn mắt, đôi đồng tử tóe ra tinh quang sắc bén tựa kiếm, buốt lạnh tê người.
“Chuyện của Phương Quân Càn tự ta biết xử lý, không cần ngươi nhúng tay!” – Trong lời nói bình tĩnh thản nhiên của y toát ra sự lãnh lẽo giá buốt của lưỡi đao sắc nhọn, không khí trong một thoáng chìm trong tịch mịch vô thanh mà áp lực kinh người, “Đừng vẽ vời dông dài nhiều chuyện, giết hay không giết hắn vốn là do ta tự quyết!”
Y thản nhiên mân mê bàn tay quấn vòng kim tuyến, hai mắt nhìn thẳng tay mình.
Đôi bàn tay hội tụ tất cả vẻ đẹp, thanh tú, trắng nõn, tịch mịch, băng lãnh, mà cũng tuyệt đối thê lương.
“Cho dù phải chết, hắn cũng phải chết trong tay ta!”
Gia Duệ đế cao cao tại thượng, mơ hồ hỏi: “Vì sao?”
“Vì các ngươi không xứng!”
—oOo—
(1): rước dâu về nhà chồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.