Kí Sự Nghiệp Quật Của Công Cặn Bã

Chương 20: [20]Kí sự 'nghiệp quật'




Cố Dục Hành không biết là ai làm bot cũng hung tàn như vậy không.
Nghiêm Tư Vinh tách hai chân ra ngồi khoá lên trên người cậu, vừa xé quần cậu. Tầm mắt từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống cậu, rõ ràng là trên mặt vẫn còn ửng hồng vì mới vừa cao trào qua, lại xoắn eo nhỏ dùng lỗ sau hung hăng phun ra nuốt vào 'dục vọng' cương cứng lại nóng hôi hổi của cậu.
Cố Dục Hành bị khí thế Alpha bùng nổ này chấn trụ, đến nỗi đại não bị chết máy, trong phút chốc vẫn không phân được rốt cuộc là ai đang chịch ai đây nữa. Cậu lại để ý bé cưng ở trong bụng Nghiêm Tư Vinh, mà cố hết sức hai tay đỡ eo Nghiêm Tư Vinh, kiềm giữ lại cẩn thận không cho y tiến vào quá sâu.
Sau khi liên tục lên xuống mười mấy lượt, thì Nghiêm Tư Vinh càng thêm thuần thục. Tư thế này rất giống như là đang cưỡi ngựa rong ruổi.
Cả một cây gậy thật dài thọc trực tiếp vào trong thân thể, tư thế khoá ngồi này càng làm nó tiến vào càng sâu, thường thường cọ qua miệng túi thai, lỗ thịt co rút xoắn chặt, kéo căng cơ bụng banh thẳng đến đường nhân ngư xinh đẹp.
Cố Dục Hành không nhịn nổi mà duỗi tay sờ lên, đại khái là do mang thai, cho nên làn da trắng nõn sờ vào trong tay lại có cảm xúc trơn láng mịn màng, tựa như đang rờ lên bề mặt viên ngọc hoà điền loại tốt nhất.
Cậu còn chưa vuốt ve được vài cái, thì Nghiêm Tư Vinh trực tiếp cầm lấy bàn tay cậu luồn dưới lớp áo của mình, dẫn dắt cậu sờ lên một cái núm vú mềm mụp.
Không cần phải nói gì, Cố Dục Hành cũng tự động cử động mấy đầu ngón tay thon dài nắm lấy núm vú vân vê vừa kéo lại vừa nhéo, ngay lập tức làm cho Nghiêm Tư Vinh phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào nghèn nghẹn.
Ngay tức khắc, não của Cố Dục Hành nóng lên. Cậu chống thân thể, xốc lên quần áo của y, há miệng cắn lên 'hạt đậu đỏ' còn lại, vừa dùng môi và đầu lưỡi kích thích không ngừng 'viên trái cây' bị chơi đến đỏ hồng lấp loáng 'chín mọng'.
Trong lúc đó, Nghiêm Tư Vinh cắm một bàn tay luồn vào mái tóc của cậu, khó nhịn mà bấu chặt lấy, hành động này lại âm thầm cổ vũ Cố Dục Hành càng thêm làm càn, ngoạm lấy hết cả quầng vú, dùng sức mút vào, thoạt nhìn như là muốn ép ra sữa từ khối cơ thể này vậy.
Cũng như là hút bay cả hồn vía của Nghiêm Tư Vinh, y chưa bao giờ biết ngực mình lại mẫn cảm đến thế. Lỗ sau cắn lấy cây gậy cứng ngắc nóng hổi gắt gao, dần dần dâng lên cao trào, đưa đẩy càng thêm trúc trắc. Y khó nén mà phát ra một tiếng 'hừ'.
Cố Dục Hành cũng không nhịn nổi nữa, dựng thẳng lưng dồn sức đâm vào thật sâu, phần đỉnh quy đầu cọ sát nghiền qua miệng túi thai, chịch đến mức Nghiêm Tư Vinh chỉ có thể vô ý thức phát ra âm tiết nghẹn ngào.
Cố Dục Hành cảm nhận được nên càng thêm thong thả lên xuống. Cậu đôi tay bế lấy hai cánh mông đầy đặn Nghiêm Tư Vinh đè lên dương v*t sắp bùng nổ. Nghiêm Tư Vinh vô lực ôm choàng lấy cổ cậu, dưới từng cú thúc sâu nghiền áp từng chút một làm y cao trào vương vãi dính nhớp khắp nơi.
Cố Dục Hành ôm y, hưởng thụ một giây phút thắm thiết dịu dàng.
Sau đó cậu nghe thấy tiếng khoá cửa bung ra, ngay tiếp theo là âm thanh anh cả nhà cậu vừa đổi giày vừa đi về vào trong nhà.
- Tiểu Dục, sao mấy ngày nay gọi cho em suốt lại không nhận hả?
Lời thăm hỏi quan tâm ngày xưa thì giờ phút này lại như tiếng sâm giữa trời quang.
- Anh! Anh đừng vào đây!
Ở đây thì Nghiêm Tư Vinh vẫn còn đang ngây ngốc, lại bị kéo xuống nhét đại vào trong chăn.
Cố Dục Hành luống cuống tay chân định đi xuống khoá cửa phòng ngủ.
Nhưng quần cậu đã bị xé hỏng mất, còn dép thì cũng không biết bay đi đâu mất, lại còn có mấy chiếc xe trị liệu xe chắn mất đường đi của cậu nữa chứ.
Cậu đành phải dùng tay tự che lại 'gà nhỏ' của mình lập tức chạm mặt Cố Thận Hành ngay tại cửa.
Để anh trai nuôi nấng mình từ nhỏ đến lớn bắt gặp phải loại trường hợp này, làm cho Cố Dục Hành xấu hổ đến tê dại cả da đầu, nhịn không được mà tự mắng mình nếu không phải đầu óc bị sắc dục làm cho mụ mị đi thì làm sao lại không thể nghe thấy tiếng cửa mở ra được cơ chứ.
Cố Thận Hành rất là giật mình. Anh không phải là tên trai tơ chưa từng trải đời, đương nhiên nhìn là biết bộ dạng này của em trai út nhà mình đang làm gì rồi.
Nhưng điều làm anh giật mình ở đây, rốt cuộc là ai lại tài tình đến mức có thể dễ dàng lôi đứa em trai út chỉ ôm một lòng làm nghiên cứu khoa học, không dính khói lửa phàm tục vào nhân thế như này đây.
Anh liếc mắt nhìn lướt qua trong nhà mà quan sát sơ lượn một vòng, còn thầm nghĩ Tiểu Dục còn chơi rất high nha. Trên giường, người nằm bị vùi kín mít trong chăn, chỉ để lộ ra một cái đầu tóc tai đen bù xù.
Cố Thận Hành biết điều mà nhấc chân đi ra ngoài để lại chút không gian riêng tư cho em trai út nhà mình.
***
Sau khi đã bình tĩnh, mặt mũi Nghiêm Tư Vinh trắng bệch, cả người cuộn người vùi trong chăn, căng thẳng nuốt nuốt nước miếng. Lúc này sau một hồi sắp xếp lại mọi chuyện, y mới chợt phát hiện ra một sự thật do cơn nghiện tình dục không được thoả mãn mà y đã trực tiếp gây tai hoạ cho ba anh em nhà họ Cố này mất rồi.
Chung quy, y cảm thấy sau khi Cố Thận Hành biết sẽ không nể nang gì mà đánh chết y mất thôi.
Làm sao bây giờ, muốn chạy trốn quá đi.
Cố Dục Hành mặc vào một chiếc quần mới xong, lại ngồi xổm ngay đầu giường an ủi y:
- Không sao đâu, con người anh cả em rất tốt, có thể trên phương diện thương nghiệp thì hai người từng có liên quan vốn có chút không vui. Nhưng chỉ cần chờ anh khoẻ hơn, em dẫn anh đi gặp ảnh, ảnh sẽ không làm khó dễ gì anh đâu.
Vừa nghe đến chữ nào liền làm Nghiêm Tư Vinh càng lúc càng thêm xấu hổ, thậm chí ở trong đầu y còn nhớ lại dáng vẻ dẩu đít bị chịch dữ dội ở trên giường của mình ngày đó. Y ước gì, cả đời này mình không cần phải gặp mặt Cố Đại lần nào nữa.
- Không, không cần, tôi không muốn gặp đâu.
Cố Dục Hành không biết chuyện xảy ra giữa anh trai mình và Nghiêm Tư Vinh. Cậu chỉ cho rằng Nghiêm Tư Vinh ngượng ngùng với việc phải ra mắt người lớn mà thôi. Cho nên, cậu cũng không giải thích thêm nữa, đi ra cửa tìm anh trai mình.
***
- Anh, sao anh lại tới đây á?
Trong phòng khách, ngồi trên sô pha, cả người Cố Dục Hành không mấy tự nhiên. Tầm mắt anh trai cậu thật sự là quá, quá mức bỏng rát tìm tòi hơn thường ngày. Cho nên, cậu mau mau chuyển hướng chú ý.
- Anh không phải, đã chọc ông già tức giận hay sao, còn công ty bên kia anh thật sự bỏ mặc luôn rồi hả?
Cố Thận Hành rót một tách trà, cả người hoàn toàn thả lỏng đáp:
- Cứ để cho ổng giận thôi, còn có anh hai em ở đó mà, không xảy ra chuyện gì đâu.
- Vậy hiện tại không phải anh hết sức là thảnh thơi rồi sao?
- Thằng hai ôm đồm quá nhiều việc làm kông xuể, nên nhờ anh đi tiếp quản nhân viên và chuyện làm ăn ở công ty riêng của nó, lu bu hai tuần nay mới xong đây. Nhưng thật ra chỉ có em đó, gọi điện mà em cũng không nhận, nhà cũng không về, muốn nổi loạn trốn nhà rồi sao?
- Không có mà, chỉ là do em bận thôi.
Cố Dục Hành vội nói.
- Bận gì? Bận yêu đương hả?
Cố Thận Hành bưng trà nhướng mày chế nhạo cậu.
Cố Dục Hành bị anh nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, kẹp chặt hai chân.
- Bên trong là ai? Nói cho anh trai em nghe trước đi, để anh xem con người ra sao nào.
- Là Nghiêm Tư Vinh, có lẽ trước kia hai người từng hợp tác......
Ngay tức khắc, Cố Thận Hành giật mình nghiêng đổ tách trà nóng đang bưng trong tay, hất thẳng nước trà nóng hổi thấm ướt lớp vải quần áo. Nhưng anh cũng không thèm để ý tới, hung hăng đặt mạnh tách trà lên trên mặt bàn. Hai mắt anh cứ nhìn chằm chằm em trai vẫn còn đang e thẹn xoắn xuýt mà há miệng phát ra từng chữ một mà gằn giọng hỏi lại:
- Em nói là ai?
- A, anh, anh nên đi rửa nước lạnh á, nóng lắm......
- Người ở trong phòng kia là ai?
- Là Nghiêm Tư Vinh, làm sao vậy, có vấn đề gì sao?
Cố Dục Hành bị thái độ hùng hổ của anh trai dọa sợ. Lần đầu tiên, cậu mới thấy, vị anh cả luôn luôn trưng ra bộ dạng lý trí lạnh nhạt xưa nay thì giờ đã đánh mất sự vững vàng bình tĩnh, lộ ra sắc mặt khó coi như là bà xã bị cướp đi vậy.
- Chia tay với cậu ta ngay, cậu ta không thích hợp với em đâu.
- Vì sao chứ?
Cố Dục Hành hỏi:
- Có lẽ ngày trước trên thương nghiệp, hai người có hiểu lầm gì đó mà thôi, về sau anh ấy cũng không còn làm việc ở Nguyên Sinh......
- Không phải là việc này.
Cố Thận Hành nhìn vẻ mặt ngây thơ mờ mịt của em trai nhà mình, nhớ lại thủ đoạn trả thù ấu trĩ lại ngu xuẩn của đối phương chỉ đành nói:
- Cậu ta cố ý lợi dụng em để trả thù anh mà thôi.
Cố Dục Hành không hiểu gì cả. Cậu gặp lại Nghiêm Tư Vinh, là hoàn toàn tình cờ, không hiểu nổi là y trả thù chỗ nào cả. Hơn nữa, Nghiêm Tư Vinh vốn là nạn nhân gián tiếp bị cậu hại, có muốn trả thù cũng chỉ sẽ trả thù mình, sao lại dính líu gì đến anh cả chứ.
- Phải chăng là đã hiểu lầm gì rồi á?
Cố Thận Hành nhớ lại thủ đoạn bỉ ổi của đối phương, càng nghĩ càng giận liền bùng lên lửa giận ở trong lòng. Đời này của anh hận nhất là kẻ châm ngòi li gián tình cảm giữa ba anh em bọn họ. Anh lại không thể nào giải thích rõ hết mấy chuyện linh tinh luẩn quẩn giữa anh và Nghiêm Tư Vinh cho em trai nghe. Anh lập tức đứng lên, nghiêm mặt nhấc chân liền đá mạnh vào cửa phòng.
- Nghiêm Tư Vinh cậu đi ra ngay cho tôi!
- Anh, anh! Anh đừng dọa anh ấy.
Cố Dục Hành gắt gao lôi kéo cánh tay anh lại, vội khuyên can:
- Vinh Vinh đang mang thai, mới vừa thoát khỏi kì nguy hiểm, chúng ta có việc gì thì từ từ nói.
Ngay tức thì cậu cảm nhận được dưới lớp vải áo, cơ thể Cố Thận Hành banh chặt, liền nhìn thấy ánh mắt không thể tin nổi của anh trai mình vừa hỏi lại:
- Cậu ta mang thai?
Cố Dục Hành chưa bao giờ nói dối hai anh trai mình, cho nên vừa mở miệng thì cậu đã tự khai thật không sót từ nào, vừa dùng giọng điệu ân cần mà cầu tình cho Nghiêm Tư Vinh:
- Thai chỉ mới hơn một tháng, vừa qua khỏi kì nguy hiểm, anh ấy không thể dao động cảm xúc quá lớn, anh có chuyện gì từ từ nói......
- Hơn một tháng?
Sau đó, cậu liền thấy sắc mặt anh trai mình càng thêm khó nhìn, ánh mắt đáng sợ đến mức quả thực là muốn nuốt sống người khác. Bất thình lình, anh ném cậu ra, trực tiếp đá văng cửa phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.