Kia Một Luồng Hy Vọng

Chương 1:




Đèn đường cũ kỹ trong công viên hơi tản ra ánh sáng màu da cam, một người đàn ông đứng bên dưới kiên nhẫn lấy khỏi túi áo chiếc điện thoại di động để xem giờ, khóe miệng anh nhẹ uốn lên một độ cong ôn hòa. Bị lỡ hẹn đã rất nhiều lần, có thể lần nào mình cũng ôm hy vọng, cho rằng lần này nhất định người ấy sẽ đến, chắc chắn sẽ đến.
Cúi đầu siết trong tay thật lâu, vé xem phim bị nhàu nát nhăn nhúm được vứt vào thùng rác, Bành Vũ bấm dãy số đã thuộc nằm lòng kia trên điện thoại.
“Tình yêu không có vĩnh viễn, chỉ kẻ ngốc mới tin vào tình yêu  –” trong điện thoại truyền đến một giọng nữ bi thương, giai điệu trầm thấp được ngâm nga chan chứa nỗi lòng thật nhẹ nhàng mà sâu lắng.
Vài giây sau, “Alô, chào anh tôi là Hứa Minh Trạch, xin hỏi anh là?”
Bành Vũ cố nén trong lòng nỗi đau như kim đâm, giả vờ ung dung hỏi: “Minh Trạch, không phải em đã bảo tôi chờ em ở công viên nhân dân này sao…” Giọng nói anh càng thấp, vì Hứa Minh Trạch ở đầu dây bên kia hỏi: “Gì cơ? Có chuyện nói mau, bây giờ tôi không rảnh!”, tia hy vọng cuối cùng dưới đáy lòng Bành Vũ lập tức tan biến. Anh cười khổ đáp lại, “Không có gì.”, rồi cúp điện thoại.
Một người ngơ ngơ ngác ngác đi lại dưới ánh đèn đường hiu hắt, lần đầu tiên Bành Vũ cảm nhận được thế nào gọi là mờ mịt, tâm tư Hứa Minh Trạch quá khó đoán, anh không biết làm sao để đem đến niềm vui cho gã.
Thở dài, anh đành lê hai chân có vẻ đau nhức khi đã đứng chờ suốt ba tiếng mà trở về nhà.
Chân Bành Vũ có một ít khuyết điểm, đây cũng là lý do đến nay đã 30 tuổi vẫn không ai tìm tới tạo quan hệ nửa kia, lúc mặc quần dài thì không thấy gì, nhưng khi kéo  lên sẽ phát hiện chân trái của anh không giống người bình thường, hơi cong một chút, không rõ ràng nhưng là có tật thật.
Đi đến dưới lầu một căn hộ, chân Bành Vũ bắt đầu đau nhói, anh khẽ cắn răng chịu đau ráng lết lên lầu ba. Tiểu khu nhà này thật ra có thang máy, nhưng bản thân mắc chứng sợ độ cao nên đôi khi anh tình nguyện leo thang bộ chứ không ham thuận tiện mà sử dụng thang máy.
Cầm chìa khóa tra vào ổ, mở ra cánh cửa gỗ màu đỏ tím — anh lo lắng Hứa Minh Trạch làm việc đến quên mất thời gian ăn cơm. Nhưng anh nào có biết khi vặn mở cửa, bên trong lại đang rầm rộ tưng bừng. Bành Vũ như một anh chàng bình dân đi nhầm vào vũ hội của vua chúa, anh ngẩn ngơ đứng nhìn đám người đang cuồng hoan thác loạn, tay chân anh luống cuống cả. Hiện tại quần áo anh mặc trên người thật tầm thường sơ sài, không thích hợp bước vào chốn náo nhiệt toàn người trẻ tuổi sôi nổi thế này.
“Ồ? Anh từ đâu đến?” Đứng gần cửa là một cô gái đôi mắt sắc sảo đã trông thấy bóng dáng Bành Vũ, cô làm như phát hiện ra lục địa mới, bèn đạp giày cao gót bảy – tám centimet lướt tới bám vào ống tay áo Bành Vũ. Bành Vũ xấu hổ cười ngượng ngùng, anh biết Hứa Minh Trạch không thích anh xuất hiện trước mặt bạn bè gã, nên khi có người hỏi anh Hứa Minh Trạch là ai,  anh chỉ tùy tiện à ừ vài tiếng cho qua.
Lần này cũng thế, Bành Vũ làm bộ xin lỗi lắc lắc đầu, nói dối với cô gái: “Tôi không cẩn thận đi nhầm cửa.”
“Làm sao có thể!” Cô gái kinh ngạc mở to mắt, đôi môi đậm màu son đỏ thẫm hơi hé mở: “Em nhớ rõ là cửa khóa mà, anh không có chìa làm sao vào được?” Nói xong cô chỉ vào lỗ khóa trên cửa gỗ.
“……” Bành Vũ không quen nói dối, bị cô nàng vạch trần tại chỗ nên không biết làm sao, chỉ có thể ngơ ngác đứng đó không thốt nên lời.
Một lát sau, Bành Vũ nâng tay gỡ từng ngón của cô gái đang bám vào mình, nhưng khóe miệng luôn ôn hòa nhếch lên một độ cong đẹp đẽ, “Thật không tiện, tôi vào nhầm nhà thật đấy.” Dáng dấp của anh rất thành khẩn, thành khẩn đến độ nếu không có người bước ra gọi tên Bành Vũ thì suýt chút nữa cô gái đã tin là thật.
Hứa Minh Trạch cầm ly rượu sâm banh vừa đi ra, hứng trọn ánh sáng trong phòng khách nhìn về phía Bành Vũ. Bành Vũ thận trọng siết chặt nắm tay, buông ra, sau đó lại nắm chặt, đây là động tác anh hay làm mỗi khi căng thẳng, anh sợ Hứa Minh Trạch sẽ nổi giận.
Nhưng ngoài dự đoán, chẳng những Hứa Minh Trạch không tức giận, trái lại còn kéo tay anh, bảo: “Sao cứ đứng đây không vào trong đi.”
“Tôi…” Bành Vũ thảng thốt khẽ ngẩng đầu nhìn thái độ khác thường của Hứa Minh Trạch, lòng căng thẳng nói không nên lời. Tim đập thình thịch nảy lên trong lồng ngực, gương mặt Hứa Minh Trạch cách anh càng lúc càng gần.
Cuối cùng ngay lúc tiếp cận, Hứa Minh Trạch đột nhiên bật cười ha hả, ngón tay thon dài quệt đi giọt nước ở khóe mắt, một ngón khác chỉ vào Bành Vũ, “Ha ha ha, anh nghĩ tôi sắp hôn anh sao? Đừng tưởng bở, nhìn thôi cũng làm người ta phát ngán.” Gã đã sớm biết Bành Vũ ôm ấp loại tâm tư kia đối với gã, biết ngay từ đầu, cũng vì Bành Vũ là người đàn ông không khéo ăn nói cứ tưởng mình che giấu kín đáo lắm. Đối với Bành Vũ, Hứa Minh Trạch chỉ xem như một con thú cưng không được sủng ái, vui thì vuốt ve, không vui thì giẫm đạp.
Mà trùng hợp, vừa lúc gã nhìn thấy Bành Vũ đứng ở cửa nói chuyện với người phụ nữ khác, tâm tình gã trở nên cực kỳ khó chịu!
Chất giọng của Hứa Minh Trạch nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đa số người đứng xung quanh Bành Vũ đều nghe được lời gã cười nhạo, bắt đầu hùa theo bỡn cợt anh. Bành Vũ lúng túng đứng giữa đám người, vây quanh là nguyên bầy trẻ trâu nháo loạn.
Ánh mắt khinh bỉ của Hứa Minh Trạch càng lộ rõ, gã cao ngạo ngẩng đầu giữa những cánh tay bao quanh, như một con công khổng tước mỹ lệ hất mặt ưỡn ngực nhìn về phía người đang yêu thầm gã – một Bành Vũ cóc ghẻ tầm thường, thấp kém hèn mọn.
Bành Vũ vội vàng xua tay, tuy trong lòng khó chịu muốn chết, nhưng cũng rất tự biết điều — ngoại trừ tính cách ác nghiệt, Hứa Minh Trạch là một chàng trai hết sức ưu tú, gã nắm giữ công ty và sự nghiệp của chính mình, còn có được biết bao sự đố kỵ ao ước từ rất nhiều người đàn ông khác, cánh phụ nữ thì ái mộ gương mặt anh tuấn. Coi như dù bị xấu hổ mất mặt, trong lòng Bành Vũ vẫn vì gã mà biện minh, đối phương còn trẻ, hoàn cảnh trưởng thành rất có điều kiện nên gã không hiểu không thông cảm được cho người khác mà thôi, anh lại lớn hơn gã vài tuổi, anh nên bao dung khuyết điểm của gã, huống chi người này lại là chàng trai anh yêu.
Lửa giận trong lòng Hứa Minh Trạch càng sâu, gã khó chịu mím chặt môi, như thể bậc đế vương từ trên cao nhìn xuống một người đàn ông tầm thường không biết phản kháng khi bị người ta cười nhạo, chỉ muốn xông lên khiến những kẻ kia ngậm lại miệng thối! Nhưng lý trí không cho phép gã làm vậy.
Ôn Gia đứng bên cạnh không chịu nổi, rốt cục không nhịn được phải ra mặt vì Bành Vũ, “A Trạch, cậu làm vậy hơi quá đáng.”
“Tôi làm sao mắc mớ gì đến cậu?” Hứa Minh Trạch lập tức hỏi ngược lại, ánh mắt sắc bén không chút lưu tình nhìn xoáy sâu vào tên bạn trúc mã của gã.
“Không phải……” Ôn Gia phản bác theo bản năng, ánh mắt hướng về Bành Vũ đang bất động không nói gì, chỉ thấy một mối đồng cảm cùng là người đang mang nỗi khó xử bị lẻ loi lạc loài. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ, Ôn Gia nhìn vào ánh mắt càng lúc càng âm trầm của Hứa Minh Trạch, sợ hãi cất tiếng nói: “Chỉ là tôi cảm thấy đối xử với Bành Vũ như vậy thật không tốt……” Đâu chỉ không tốt, đúng ra là tổn thương đến thấu lòng người, nếu anh đã nhiều lần bị đối xử thế, phỏng chừng tinh thần sớm vỡ nát rồi. Nhưng cũng khó vì chính Bành Vũ vẫn cứ si mê Hứa Minh Trạch.
“Tốt hay không tốt liên quan gì đến cậu hử?” Hứa Minh Trạch dùng một giọng điệu ác liệt chưa từng có nói với trúc mã của gã.
Ngay lúc sắp sinh chuyện, Bành Vũ nhanh chóng lên tiếng ngăn lại, “Ôn Gia cậu đừng ầm ĩ với A Trạch……” Anh cảm kích Ôn Gia đã giải vây giúp anh không đến nỗi lâm vào khó khăn, nhưng càng sợ Hứa Minh Trạch sẽ vì thế mà tức giận. Anh biết hai người họ là bạn thân cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nếu chỉ vì mình mà gây ra tranh cãi, có khi Hứa Minh Trạch sẽ làm mặt lạnh với mình trong thời gian dài mất.
Ôn Gia thở ra không nói lời nào, Bành Vũ quá dung túng gã bạn thân của hắn rồi, mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay. Thật ra thay vì nói Bành Vũ này nhát gan không có cá tính, chẳng bằng nói Bành Vũ chỉ là muốn bao dung một chút đối với người anh yêu thương.
Hứa Minh Trạch trừng mắt, sắc mặt âm trầm quét qua hai người, hừ lạnh một tiếng rồi bực bội quay gót đi thẳng.
Thấy gã rốt cục đi rồi, Ôn Gia mới đến bên cạnh Bành Vũ cầm lấy ly rượu sâm banh trên bàn đưa tới trước mặt anh, sau đó hỏi: “Sao tự nhiên lại đến đây?” Hắn nhớ rằng Hứa Minh Trạch ghét nhất nếu người này xuất hiện trước mặt bạn bè gã, bảo là sợ bị mất mặt.
Nhận lấy ly sâm banh, Bành Vũ nhấp một ngụm nhỏ, âm thanh phát ra từ cổ họng gần như lắp bắp, “Tôi không biết cậu ấy tụ tập với các cậu ở đây.”
“Hắn không báo cho anh?” Động tác Ôn Gia dừng lại vài giây, “Hôm nay là sinh nhật hắn, nên mới mời bạn bè tham dự đấy.”
Bành Vũ nghe xong, tay đang cầm ly rượu bất chợt run lên, làm bắn ra vài giọt vươn trên y phục đắt giá của người kia, anh vội buông ly xuống mà lau nhanh vết bẩn, “Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi sẽ bồi thường cậu cái khác.”
“Đừng vậy.” Ôn Gia nắm lấy cánh tay khẽ run của Bành Vũ, dịu dàng an ủi, “Không có gì nghiêm trọng cả, tôi biết anh khó chịu, kỳ thực tôi cũng rất khó chịu. A Trạch chính là loại người như thế, được chiều hư từ nhỏ nên không hiểu tâm tình của người khác.”
Bành Vũ vẫn cúi đầu, giọng điệu thật trầm, lại hết sức thẳng thắn: “Cậu cũng thích cậu ấy!” Không phải nghi hoặc, là khẳng định. Ôn Gia không trả lời ngay, hắn nhìn chăm chú vào cánh tay Bành Vũ đang bị mình nắm chặt, cười khổ thừa nhận, “Ừ, tôi thích hắn.”
“Tôi biết có rất nhiều người thích cậu ấy, mà tôi chỉ là một trong số đó.” Có được đáp án, Bành Vũ lộ ra một biểu cảm gần như hoảng hốt, nhưng rồi anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội cúi đầu nhấp nốt chỗ rượu còn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.