Dù sao một tương lai chứa đầy ẩn số mới là một tương lai thật sự chứ không phải bị sắp đặt trong u mê, nắm mũi dẫn đi.
.
.
.
Đại khái là rất nhập vai, tiếng thét gào của Trác Phồn đều bay xa thành âm thanh bối cảnh. Ôn Mộ Ngôn ngửa đầu thở gấp một hơi mới kịp phản ứng lời của hắn, không khỏi giả vờ tức giận: “Tôi đã bị cưỡng hiếp bao giờ đâu, sao mà biết được!” Gương mặt của hắn hơi hơi chuyển sang màu ửng đỏ, không biết là do tức giận hay do nguyên nhân nào khác.
Tiêu Hàm đè lại tay hắn. May mắn là lúc này kịch bản đang miêu tả tâm lý tương đối nhiều, ngộ nhỡ để hắn vừa phải làm vừa phải niệm theo lời kịch, hắn rất lo không biết mình có nhịn được mà không phá hỏng chuyện hay không.
Tầng hầm này độ ấm không cao, hơi lành lạnh. Vậy mà hai người đang vận động lại nóng đến người đầy mồ hôi. Tiêu Hàm vẫn rất chú ý đến cảm giác của Ôn Mộ Ngôn, lúc này cũng sắp không nhịn được nữa, thứ chôn ở nơi vừa nóng vừa chặt bên trong của đối phương hung hăng húc vài cái, cảm giác sảng khoái làm hắn hừ nhẹ ra tiếng: “Bây giờ… không phải đang bị thế hay sao… Cậu có thể học một chút…”
Ôn Mộ Ngôn bị húc đến cả người mất hết sức lực, hầu kết trên cổ không ngừng chuyển động, nghe Tiêu hàm nói như thế, ác ý co siết lại mặt sau, hô hấp nặng nề, thấp giọng hừ hừ: “Mấy chuyện thế này… Ai muốn học… hả…”
Tiêu Hàm bị hắn kẹp chặt đến suy nghĩ nóng lên, vất vả giữ vững. Hắn ha ha cười lạnh: “Ôn Mộ Ngôn, anh còn ngại chưa nếm đủ đau khổ phải không? Hay nên nói anh chính là đồ dâm đãng, trời sinh đã thích bị người ta đè? Chỗ này của anh cắn tôi cũng chặt thật.” Vốn là lời kịch cố ý nhục mạ, nhưng bật ra từ miệng Tiêu Hàm, trầm thấp thì thầm, âm cuối nhẹ vút cao, mang theo vài phần tình cảm.
Thứ tình cảm đó lọt vào trong tai Ôn Mộ Ngôn lại tăng thêm bảy tám phần. Bụng hắn siết lại từng đợt, khàn khàn cúi đầu kêu một hồi, không kìm lòng được ngửa đầu muốn hôn.
Tiêu Hàm kinh hãi, gồng mình gắng sức kiềm chế để không cúi đầu hôn hắn, kéo đầu hắn xuống, hô hấp dồn dập: “Muốn chết à, có kẻ nào bị cưỡng hiếp mà có phản ứng này?”
Ôn Mộ Ngôn cắn môi cực kỳ oan ức: “Tôi quên…”
Mặc dù lúc này Tiêu Hàm không nhịn được nảy sinh cảm giác bị đánh bại, ánh mắt của người dưới thân lại đang chìm trong tình dục ướt át, cái nhìn ấy khiến hắn cả người khô nóng, húc thật mạnh mấy cái rốt cuộc cũng tiết ra.
Nhưng “lốp xe họ Ôn” đáng thương vốn không có sự đãi ngộ này, chỉ có thể run rẩy đứng sừng sững, hắn ngay cả đưa tay đi kiểm tra cũng không được.
Đẩy Ôn Mộ Ngôn ra, Tiêu Hàm mạo hiểm sơ suất nhặt hai mảnh quần áo lên che đậy cho hắn, miệng đùa cợt lớn tiếng: “Ném người này ra ngoài, đừng làm bẩn chỗ này.”
Đúng lúc này, dị biến nảy sinh bất ngờ…
Trác Phồn tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình bạn tốt bị cưỡng hiếp, vốn sẽ hai mắt vô thần không phản ứng được chút gì, nay lại đột nhiên bùng phát, đột ngột giãy ra khỏi sự canh chừng của đám vệ sĩ, nhặt được súng giơ lên chỉ vào Tiêu Hàm, mặt đầy nước mắt, run rẩy nói: “Tiêu Hàm, tôi thật không ngờ… thật không ngờ… anh lại hận tôi đến nước này. Anh làm nhục tôi còn chưa đủ, lại xuống tay với cả Mộ Ngôn! Anh ấy rõ ràng vô tội! Chẳng lẽ chỉ vì anh ấy thích tôi? Mộ Ngôn chỉ thích tôi mà thôi, vậy có gì sai? Thả chúng tôi đi! Nếu không tôi sẽ giết anh, chúng ta cùng chết!”
Tiêu Hàm và Ôn Mộ Ngôn sớm biết mọi chuyện sẽ diễn biến như vậy cũng không quá giật mình. Tiêu Hàm lạnh lùng nhìn Trác Phồn, nhìn họng súng màu đen ngòm không ngừng run run kia, tỏ vẻ cười nhạo. Hắn chậm rãi xoa xoa quần áo bị bẩn, ánh mắt nhìn quét qua trên người Trác Phồn và Ôn Mộ Ngôn, nhẹ nhàng nói một câu: “Được, mở cửa, để họ đi.”
“Thiếu gia…” Hai vệ sĩ còn muốn nói điều gì đã bị Tiêu Hàm đưa tay ngăn lại.
Tiêu Hàm hếch hàm nở nụ cười lạnh lẽo không ngừng bước từng bước tới gần Trác Phồn: “Em thực sự dám nổ súng ư?”
“Anh… anh đừng đến đây!” Trác Phồn chạy vội tới bên người Ôn Mộ Ngôn, dìu hắn lên. Ôn Mộ Ngôn miễn cưỡng mặc lại quần áo, hai đùi vẫn hơi run lên, lúc này cũng chẳng quan tâm gì nữa, kéo Trác Phồn đi ra đến cửa.
…
“Thiếu gia, có cần đuổi theo không ạ?”
Sắc mặt Tiêu Hàm âm trầm, lạnh giọng nói: “Đuổi theo, bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo lại hành tung của họ cho tôi, nếu để mất dấu vết thì cũng đừng quay lại gặp tôi nữa.”
“Vâng, thiếu gia.”
***
Một đuổi một chạy, cho đến tận ba ngày sau, Tiêu Hàm vẫn không hiểu rốt cuộc thì kịch bản muốn hắn làm gì. Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy chuyện xảy ra tiếp theo sẽ không được hợp ý.
Trong thời gian chờ đợi, hắn không khỏi có chút nôn nóng. Thậm chí hắn còn nghĩ rằng nếu chỉ dựa theo nội dung của vở kịch là khiến hắn hối tiếc không kịp, quỳ liếm tiện thụ thì cũng được, tốt xấu gì hắn cũng có thể ứng phó, hắn đã sớm thấu hiểu vở kịch này. Nhưng bây giờ lượng nội dung mà hắn có thể thăm dò càng lúc càng ngắn, trở ngại chính là Ôn Mộ Ngôn đang ở cùng Trác Phồn, hắn không thể gọi điện thoại thương lượng được.
Rốt cuộc nhịn đến ngày thứ ba, tầng sương mù trong đầu dần dần tản đi, những chuyện sắp xảy ra từng chút từng chút một khắc trong ý thức của hắn.
…
Trong ánh sáng u ám của ngọn đèn trong phòng ngủ, Tiêu Hàm trầm tư ngồi dưới ánh đèn, khuỷu tay đặt trên tay vịn ghế, mười ngón tay lồng vào nhau, bị ngọn đèn hắt xuống sàn nhà một cái bóng mơ hồ, giống như một con chim đang giương cánh. Tiêu Hàm nhìn chằm chằm vào cái bóng của mình, chậm rãi buông tay xuống.
Hắn cần một quyết định. Hắn biết giờ phút này chỉ sợ Ôn Mộ Ngôn cũng đang vì quyết định này mà rối rắm.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhàn Phúc liền tới báo, Trác Phồn và Ôn Mộ Ngôn bị người của hắn tìm thấy đang trốn trong một nhà kho ở ngoại ô.
Tiêu Hàm hơi hơi vuốt cằm, hắn nhắm mắt lại, nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, trong lòng đã có tính toán. Chỉ là hiện tại hắn đã không thể nhìn thấy chuyện ngày mai. Xem ra năng lực mà kịch bản giao cho hai người bọn họ đang dần dần bị tước đoạt.
Nhưng chuyện này chưa hẳn là chuyện xấu. Dù sao một tương lai chứa đầy ẩn số mới là một tương lai thật sự chứ không phải bị sắp đặt trong u mê, nắm mũi dẫn đi.
Nhưng dù như vậy, cốt truyện “tra – tiện” của kịch bản hãy còn đó, nếu hắn ngang nhiên cãi lời, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì.
“Mang theo vài người đi với tôi.” Tiêu Hàm một ngụm uống hết sữa, lau miệng, đứng dậy từ ghế salon.
Nhàn Phúc nhíu mày: “Thiếu gia, những chuyện nhỏ nhặt này không cần ngài tự mình đi, để người dưới đưa Trác Phồn thiếu gia về gặp ngài là được.”
Tiêu Hàm lắc đầu, không giải thích nhiều: “Đi thôi.”
“… Vâng.”
***
Trong ba ngày qua, Ôn Mộ Ngôn vô cùng trầm mặc, mặc dù dưới sự an bài cố ý, hắn có thể thoát khỏi người theo dõi, nhưng đối với sự an ủi và quan tâm không ngừng của Trác Phồn, hắn có vẻ rất là có lệ.
Thái độ của hắn không giống sự ôn hòa và thâm tình ngày thường là mấy, nhưng Trác Phồn cũng không quá nghi ngờ. Dù sao thì hắn cũng vừa trải qua chuyện sỉ nhục như vậy. Trong mắt Trác Phồn, đây là vết nhơ lớn nhất đời người. Nếu người hôm đó là cậu, chỉ sợ chuyện tự sát cậu cũng đã nghĩ đến. Bây giờ Ôn Mộ Ngôn lại yên lành như không có chuyện gì xảy ra ngồi trước mặt cậu, Trác Phồn đã cảm thấy rất không bình thường.
Căn bản là cậu không biết chuyện sắp sửa xảy ra trước mắt mới là chỗ khó thật sự của Ôn Mộ Ngôn.
“Mộ Ngôn, chúng ta đã ở đây cả đêm, bây giờ chúng ta nên đi đâu?”
Nhìn dáng vẻ không chút lo lắng của Trác Phồn, hắn bất đắc dĩ lắc đầu: “Không cần đi nữa.”
“Vì sao?”
Tiếng phanh xe và tiếng bước chân bên ngoài nhà kho đã thay thế cho câu trả lời của Ôn Mộ Ngôn.
“Chết rồi, nhất định là người của Tiêu Hàm đã lần đến đây. Mộ Ngôn chúng ta mau trốn đi!” Trác Phồn kéo hắn dậy, muốn chạy đến cửa sau. Ai ngờ hắn vẫn ngồi yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, căn bản không có định đứng dậy.
“Không cần phải chạy, nơi này chỉ lớn cỡ bàn tay, có thể chạy được đi đâu?” Ôn Mộ Ngôn thở dài, cầm khẩu súng lục bỏ túi trong tay, nhắm mắt dưỡng thần: “Cứ ở đây chờ hắn đi.”
“Nhưng…” Trác Phồn cau mày, cứ đi qua đi lại.
Nghe thấy phía trước truyền đến tiếng rầm một cái, nghĩ rằng cửa nhà kho đã bị mở ra, những chuỗi tiếng bước chân tiến vào, rất nhanh đã xâm nhập đến nơi hai người họ lẩn trốn. Chỉ thấy Ôn Mộ Ngôn thần thái tự nhiên, tay còn cầm súng, đứng phía sau là Trác Phồn thấp thỏm lo âu lại cố gắng bình tĩnh. Đám người như gặp kẻ địch, hướng súng về phía Ôn Mộ Ngôn.
Chốc lát sau, Tiêu Hàm mặc áo gió màu đen chậm rãi đi đến, làm một tư thế, vài gã đàn ông lực lưỡng ở ngoài cửa lập tức lui về đứng phía sau hắn, bất động như núi.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn quét một vòng trên người hai người, thoáng cười: “Ba ngày không gặp, xem ra hai vị sống không tệ, chỉ là không biết hôm nay còn có thể trốn được nữa không?”
Ôn Mộ Ngôn chăm chú nhìn hắn một lát, không nhìn ra tin tức gì từ trong mắt hắn, hít sâu một hơi, tiếp lời: “Vậy phải hỏi khẩu súng trong tay tao đã.”
“Ha, Ôn Mộ Ngôn, mày có tin chỉ một câu của tao, mày có thể biến thành một cái rây hay không.” Tiêu Hàm nhếch mi cười cười, hắn khẽ vươn tay, nhận lấy một khẩu súng từ người bên ngoài, kéo chốt ra, nhắm ngay ấn đường Ôn Mộ Ngôn.
Đối phương cũng cũng không cam chịu yếu thế, hai người giơ súng chỉ nhau mà đứng, trong lúc đó, không khí ngưng tụ mà trầm lặng.
“Dừng tay!” Trác Phồn vẫn bị Ôn Mộ Ngôn bảo vệ phía sau rốt cuộc không nhịn được được. Cậu lao tới chắn giữa hai người đang giằng co, giang hai tay ra, nhưng không biết nên ngăn ai, cuối cùng nhìn Tiêu Hàm, lại nhìn Ôn Mộ Ngôn, thần sắc đau khổ, ngữ khí ưu thương: “Xin hai anh, đừng vì tôi mà làm người khác bị thương! Mọi chuyện đều là lỗi của tôi!”
Nghe cậu nói như thế, Ôn Mộ Ngôn và Tiêu Hàm đều phun một bãi máu trong lòng.
“Tiêu Hàm, anh tới đây không phải muốn đưa tôi về hay sao? Được, tôi về với anh là được, chỉ cần anh thả Mộ Ngôn, tôi sẽ đi theo anh.” Trác Phồn dùng vẻ mặt đánh cược mọi thứ nói vậy, mặt đầy nước mắt, gắng sức kiềm chế nỗi đau của bản thân, thể hiện tinh thần gan dạ vì bạn mà hy sinh hết mình, tuyệt đối không vì chuyện hai vĩ đại cao phú suất công vì mình mà tranh đấu đến một sống một còn mà ngầm đắc chí!
“Tôi giết hắn rồi, em không muốn cũng phải đi theo tôi.” Tiêu Hàm lạnh lùng nói, không nhúc nhích chút nào, ánh mắt của hắn từ đầu tới đuôi vẫn đặt trên người Ôn Mộ Ngôn, còn không liếc mắt nhìn cậu được nửa cái.
“Tốt nhất là mày và đám tay chân của mày nên bỏ súng xuống, nếu không trước khi mày giết được tao, đầu của mày nhất định sẽ có vài lỗ thủng.” Ôn Mộ Ngôn đối diện với hắn, nếu không có lời thoại lãnh khốc như thế, ánh mắt triền miên thật là khiến người ta nghĩ rằng đây là một đôi tình nhân.
“Được thôi, để xem ai ra tay nhanh hơn.” Cánh tay giơ súng của Tiêu Hàm không nhúc nhích chút nào, nhưng trong lòng tại âm thầm kêu khổ, tay tê rồi đấy!
“Đừng!” Trác Phồn lúc này thật sự hoảng loạn, cậu cắn răng một cái chắn trước người Ôn Mộ Ngôn, nói với Tiêu Hàm: “Tiêu Hàm, Mộ Ngôn đã nhiều lần cứu tôi, tôi không thể giương mắt nhìn anh giết anh ấy. Nếu anh nổ súng, hãy giết tôi trước đi!”
Tiêu Hàm khinh thường bĩu môi, rất muốn lập tức nổ súng thành toàn con người “vô tư” đặt tình bạn lên trước tình yêu này.
Nếu đổi lại là tra công chắn trước mặt pháo hôi thụ uy hiếp tiểu thụ, vậy lúc đó kết quả nhất định là đôi cẩu nam nam này bị bắn chết luôn?
Nhưng trước mắt…
Tiêu Hàm nhíu nhíu mày, buồn bực là… Trác Phồn đang chặn tầm mắt của hắn, hắn hoàn toàn không thể trao đổi ánh mắt với Ôn Mộ Ngôn. Chẳng lẽ thật sự phải làm theo yêu cầu của kịch bản, mỗi người hứng một viên đạn? Mặc dù biết sẽ không chết, nhưng nghĩ cũng thấy đau! Nếu phải chịu sự tra tấn này, chi bằng…
Đúng lúc này, một bàn tay từ phía sau Trác Phồn duỗi tới mặt cậu. Ngay sau đó, không đợi cậu kịp phản ứng, Ôn Mộ Ngôn dùng hết sức từ hồi bú sữa mẹ đến giờ, gồng sức đánh bay Trác Phồn không hề phòng bị dính vào tường!
Ôn Mộ Ngôn vừa xoa bả vai, vừa oán giận: “Tay tê kinh! Không cầm súng được nữa.”
Tiêu Hàm câm nín trong chốc lát. Hắn nhanh chóng ra hiệu cho đám đàn em đang há hốc mồm rời khỏi đây, nhíu mày nghiêm túc trách cứ:
“Sao cậu có thể làm thế với Trác Phồn yêu thương của chúng ta?!”
Không đợi Ôn Mộ Ngôn lên tiếng, Tiêu Hàm đã nghiêm túc bật ngón cái khen ngợi: “Đánh đẹp lắm!”
“…”