Sở Mộ kinh ngạc nhanh chóng lùi về phía sau thi triển Tùy Phong Bãi Liễu Toái Loạn Bộ đến cực hạn, thân hình lắc lư bất định khiến Hàn Thụy khó tập trung mục tiêu, phong nhận sát qua người Sở Mộ trong gang tấc, cũng may Sở Mộ còn có bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể nếu không dù chỉ đi sát người phong nhận cũng khiến hắn trày da tróc vảy.
- Xem ra, ngươi không chỉ có kiếm thuật tinh xảo mà ngay cả thân pháp bộ pháp đều xuất thần nhập hóa.
Hàn Thụy thu kiếm, than thở không thôi.
- Lại đến.
Sở Mộ hét lớn tiếp tục xuất kiếm.
....
- Sư huynh .... sư huynh ....
Lý Vi rời giường liền vội vàng rửa mặt rồi đứng dưới tầng một hô lên 2 tiếng nhưng không thấy ai trả lời liền chạy lên tầng 2 xem thế nào. Vừa lên đến nơi nàng đã không nhìn thấy Sở Mộ khuôn mặt liền biến sắc vội vàng chạy xuống tầng 1 cầm tinh cương kiếm chạy ra ngoài tìm Sở Mộ.
Tối hôm qua Sở Mộ có hỏi thăm nàng có việc gì cần xử lý trong 2 ngày qua không Lý Vi liền nói rõ mọi việc với Sở Mộ, sáng nay vừa tỉnh dậy nàng đã lo lắng Sở Mộ lên Lăng Phong kiếm đài so kiếm với Trang Thu Sinh, nàng cũng không biết vì sao mình lại lo lắng đến như vậy nữa.
...
Lúc này số người đến Lăng Phong kiếm đài dần tăng lên cũng được tầm trên dưới 10 người, Sở Mộ và Hàn Thụy đã ngừng giao thủ. Không biết có phải ngẫu nhiên khi Sở Mộ ngừng giao thủ vs Hàn Thụy thì có hai người đi đến khẽ đảo qua những người có mặt trên Lăng Phong kiếm đài rồi tập trung vào Sở Mộ, lộ ra một nụ cười hả hê.
- Sở Mộ, xem ra ngươi cũng có chút can đảm a.
Tề Bạch đi đến trước mặt Sở Mộ, cười lạnh liên tục, Trang Thu Sinh thì chậm rãi đi tới nhìn chằm chằm vào Sở Mộ hình như đang muốn thăm dò nông sâu.
Sở Mộ cũng chỉ khẽ liếc nhìn qua Tề Bạch không thèm chú ý đến hắn rồi đảo mắt qua phía Trang Thu Sinh, bộ pháp Trang Thu Sinh trầm ổn ẩn ẩn có phong độ của một đại tướng khiến Sở Mộ âm thầm gật đầu.
Nhất thời Hàn Thụy cũng không hiểu có chuyện gì, những đệ tử nội môn bên cạnh lại cảm thấy có náo nhiệt để xem nên tập trung chú ý.
Hơn nữa còn có nhiều đệ tử nội môn đang đến liền bị hấp dẫn bởi tràng cảnh, càng ngày vòng vây xung quanh Sở Mộ càng đông.
- Ngươi chính là Sở Mộ ? Nghe nói lúc ở ngoại môn người được xưng là đệ nhất nhân đệ tử ngoại môn, còn dễ dàng đánh bại đệ nhất nhân đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái, quả nhiên có chút tài năng. Tuy nhiên chút tài năng ấy cũng chỉ có thể gây náo động ở ngoại môn mà thôi, đến nội môn phải hiểu rõ quy củ nơi này, là rồng cũng phải nằm xuống vì ở nội môn đều là sư huynh của ngươi.
Trang Thu Sinh vừa mở miệng đã thể hiện khí thế hùng hổ dọa người.
- Quỳ xuống, dập đầu hô to ba tiếng "xin lỗi sư huynh, tiểu đệ sai rồi" thì ta tạm tha cho ngươi.
Tề Bạch âm hiểm cười nói.
Nhóm đệ tử nội môn xung quanh liên lục kinh ngạc ánh mắt tập trung nhìn về phía Sở Mộ, mang theo vài phần đồng tình lại có phần hiểu rõ, hóa ra hắn là Sở Mộ đang có danh tiếng cực thịnh ở ngoại môn, thế nhưng khi vào nội môn hắn lại không hiểu được quy củ. Ngay khi tiến vào nội môn đã đắc tội với tên Tề Bạch lòng dạ thâm sâu khó lường, một người khó đắc tội nổi, thật sự là quá không may.
Hàn Thụy chau mày mở miệng nói:
- Trang Thu Sinh, ngươi tiến vào nội môn sớm hơn Sở Mộ hơn 1 năm, còn không biết xấu hổ đi bắt nạt ma mới ? Nếu ngứa ta thì ta tiếp đón ngươi mấy chiêu.
- Hàn Thụy, việc này không liên quan đến ngươi.
Trang Thu Sinh vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
- Chuẩn bị tốt chưa, hãy để cho vị sư huynh ta đây chỉ điểm ngươi mấy chiêu Lăng Phong kiếm thuật.
- Rốt cục là xảy ra chuyện gì nhỉ ?
Đám đông đệ tử nội môn vây xung quanh cảm giác không khí có chút giưng cung bạt kiếm đều ngứa ngáy muốn biết rõ tình huống.
- Không hiểu Sở Mộ đệ nhất nhân đệ tử ngoại môn làm sao lại đắc tội với Tề Bạch khiến hắn phải nhờ Trang Thu Sinh ra tay giáo huấn.
- Trang Thu Sinh muốn ra tay ? Ồ, không đúng, đắc tội Tề Bạch với tính cách tiểu nhân có thù khắc trả của hắn nhất định phải tự mình ra tay mới đúng, trừ khi gặp phải đối thủ mà hắn không địch được mới phải nhờ người khác ra tay.
Những âm thanh nghị luận liên tục vang lên nhưng cố gắng áp chế để tránh Tề Bạch nghe thấy.
- Trang Thu Sinh đã có tu vi Kiếm Khí Cảnh bát đoạn trung kỳ, Sở Mộ chỉ là tân tấn đệ tử nội môn, tu vi cũng mới thất đoạn sơ kỳ, chênh lệch quá lớn không thể nào là đối thủ của Trang Thu Sinh.
- Thật sự là đáng thương ah, xem ra bữa tiệc giáo huấn nhất định xảy ra đặc sắc đây.
- Ta cũng không khi dễ ngươi, chỉ dùng tu vi kiếm khí thất đoạn và Lăng Phong kiếm thuật.
Trang Thu Sinh nói.
- Ngươi sẽ hối hận.
Sở Mộ nhàn nhạt nói ra.
- Tránh ra, tránh ra, toàn bộ lùi lại chừa khoảng trống.
Tề Bạch quát, lập tức, các đệ tử xung quanh liền liên tục thối lui để trống một khoảng.
- Cẩn thận.
Hàn Thụy đi ngang qua Sở Mộ nói thầm.
Lúc này Lý Vi cũng đã chạy đến Lăng Phong kiếm đài, nàng đứng dưới Lăng Phong kiếm đài, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tinh cương kiếm, vẻ mặt lo lắng.
- Xuất kiếm đi, nếu không ngươi không có cơ hội.
Sở Mộ nói ra một câu khiến tất cả mọi người đều kinh hãi, cảm giác Sở Mộ quá cuồng vọng, Trang Thu Sinh vừa cảm thấy kinh ngạc vừa cảm giác bực bội, đáng lẽ ra người nói câu đó phải là hắn mới đúng.
- Ta là sư huynh, ngươi là sư đệ, sư huynh nên nhường sư đệ xuất kiếm mới là lẽ phải.
Trang Thu Sinh rút kiếm rồi nói.
Sở Mộ cũng không nói thêm câu nào nữa, bước chân thác loạn theo gió mà động, một kiếm đâm ra kình phong mạnh mẽ, khí thế như cầu vồng tốc độ khiến người xem líu lưỡi, sắc mặt Trang Thu Sinh hơi đổi không ngờ tốc độ xuất kiếm của Sở Mộ lại nhanh đến vậy. Hắn nhanh chóng biến chiêu, đâm ra một kiếm ý đồ đẩy kiếm Sở Mộ lệch sang bên thế nhưng một kiếm mới ra đã thất bại vì kiếm của Sở Mộ đi được nửa đường đã biến chiêu từ một góc độ khác lao thẳng về phía cổ Trang Thu Sinh, kiếm chưa đến hàn ý đã tỏa ra khắp nơi.
- Tốc độ xuất kiếm cũng quá nhanh đi.
- Biến chiêu còn linh hoạt như vậy nữa, hắn mới chỉ là đệ tử nội môn được mấy ngày thôi sao ? Thật sự là hắn mới chỉ vừa tu luyện Lăng Phong kiếm thuật ?
Đệ tử nội môn quan khán xung quanh không ngừng kinh ngạc.
Hàn Thụy cũng ngạc nhiên không kém, Lăng Phong kiếm thuật mà Sở Mộ đang thi triển hình như đã có tiến bộ hơn lúc nãy khi so chiêu cùng hắn.
- Lại là một tên Tiêu Tiên Phong khác ...
Lý Vi vô cùng lo lắng, dường như ngừng thở, khuôn mặt đỏ lên, hai tay không tự chủ được xiết chặt kiếm, hận không thể truyền thêm năng lượng cho Sở Mộ.
Chỉ một chớp mắt kiếm quang đã lấp lóe không biết bao nhiêu, hai bên đã giao thủ biến chiêu được bảy tám lần, tất cả đều rất quỷ dị, thậm chí chưa xuất hiện một lần hai thanh kiếm tiếp xúc nhau.