Được nuôi dưỡng như một nam tử có rất nhiều ưu việt nhưng cũng rất nhiều thiếu xót, Bách Nhiễm cũng khó để nói rõ ràng, chỉ có một điểm, tầm nhìn của nàng rộng lớn hơn. Mặc dù dân phong nơi này cởi mở, nam nữ cũng không quá mức kín kẽ như đời sau, nhưng nữ tử ít nhất cũng phải giúp trượng phu dạy con, vẫn còn tam tòng tứ đức, điểm ấy, có thể nhìn thấy được từ nương nàng, cứ nhìn nàng ấy là thấy, trí tuệ của nàng không phải tầm thường, đọc đủ thứ thi thư, huệ chất lan tâm, tâm địa cũng rất rộng rãi, nhưng bất luận có hiền lương đến đâu, chung quy cũng chỉ có thể thành gia lập thất, lại bất hạnh gặp phải trượng phu đoạn tụ, vì thanh danh gia tộc, còn không thể kêu than thành lời, càng không thể hòa ly, vì để đảm bảo an toàn cho nhà mẹ, còn phải dâng nữ nhi của mình ra.
Nhờ thân nam tử mà hiểu biết càng thêm báo quát, nguyện vọng của Bách Nhiễm muốn làm một nữ khổng tước đã không đạt được rồi. Nàng tất phải mạnh mẽ hơn, bằng không, với thân phận đặc thù này, nếu không thể bảo vệ bản thân bị vạch trần hoặc giả bất hạnh bị người tố giác thì không thể tự bảo vệ được, chỉ sợ cũng bị chết không có chỗ chôn.
Đã bị chết một lần rồi lại xuyên đến nơi này, Bách Nhiễm cũng rất thương tiếc sinh mệnh này, tuyệt không cho phép loại chuyện này lại xảy ra.
Lúc này, Bách Nhiễm thương tiếc sinh mệnh đang duỗi đôi chân ngắn ngồi sau bình phong Vân Mẫu trong thư phòng Lâm Truy Hầu, nàng đã được sáu tháng, có thể tự ngồi một mình rồi. Bên ngoài bình phong Lâm Truy Hầu đang nghị sự với quan viên thuộc cấp. Lão nhân gia Lâm Truy Hầu chưa từng dạy dỗ tiểu hài tử, nên trái lo phải nghĩ, tôn nhi vẫn còn hơi nhỏ, sợ rằng giảng giải đạo lý hơi cao thâm thì nàng nghe không hiểu, lại thấy Tiểu Nhiễm nhu thuận, cũng không la khóc vô cớ, nên có đôi khi sẽ đoạt hài tử này từ chỗ nhi tức đặt sau bình phong, hun đúc cho nàng giác ngộ tư tưởng chính trị ngay từ khi còn nhỏ.
Bách Nhiễm thầm oán than, nhưng ngẫm lại sau khi Hoàng hậu thành Hoàng Thái hậu còn buông rèm nhiếp chính thì thực đây không tính là gì, vậy thì một tiểu nhân gia nàng đây ngay khi biết bò thì bắt đầu nghe báo cáo sau bình phong thôi.
Tổ tiên Bách thị đã quan sát tình hình mấy phương thế lực đang hỗn chiến trong những năm cuối cùng của tiền triều, mấy thế lực này đều chỉ là những kẻ quê mùa nhà giàu mới nổi, không thể lên nổi mặt bàn, chỉ có Hoàng đế khai quốc bản triều này, Tư Mã Tái, tốt xấu gì cũng từng là Quận trưởng, tuy gia thế không hiển hách, nhưng cũng có chút nổi bật hơn những người khác, nên ra tay thúc đẩy một chút nghi thức, lúc ấy Cao Đế vẫn đang là thủ lĩnh một nghĩa quân cũng không chịu thu kém, nắm bắt sự thúc đẩy này, hơn nữa còn tự nỗ lực mấy năm, cuối cùng đoạt được thiên hạ. Sau khi nhà Tư Mã thị đã ngồi vững ngôi vị Đế vương, thì nhớ đến ân báo đáp, tông chủ Bách thị khi đó được phong làm Hầu, ban đất phong ở Lâm Tri này, có vạn hộ thực ấp. Không những không bị giáng xuống làm quý tộc, mà hầu tước còn được truyền xuống hậu thế, thẳng một đường đến thế hệ của Lâm Truy Hầu, đã hưởng thụ đến thực ấp hai vạn hộ, còn khí phách hơn cả những thúc vương hiện tại.
Thế nhưng, dù khí phách đến mấy thì Lâm Truy Hầu cũng chỉ có tiếng không có miếng, không chạm được chính sự, trong triều Lâm Truy Hầu có chức vụ khác, chức vị của lão càng khí phách hơn, gọi là Tể tướng. Có lời rằng: "Làm Tể tướng, là phụ tá thiên tử điều hòa âm dương, điều phối bốn mùa, điều chỉnh vạn vật phù hợp, bên ngoài thì săn sóc cho chư hầu tứ phương, bên trong thì gần gũi với dân, các sử khanh đại phu đảm đương chức trách." Từ những lời này cũng thấy được, làm Tể tướng rất khí phách có thể quản rất nhiều việc, việc gì cũng có thể nhúng tay vào, nhưng chính bởi vì không thể đào sâu vào hơn nên chức vị này có vẻ sáo rỗng, vì thế, Lâm Truy Hầu lại kiêm thêm chức Tư đồ, tổng lĩnh thu chi thiên hạ.
Mấy ngày này vừa nghe vừa chứng kiến, Bách Nhiễm cảm thấy, nhà nàng đã đến điểm cường thịnh, nếu lại muốn cao hơn một bậc, thì phải lật đổ triều đình tự làm Hoàng đế, thế nhưng, loại chuyện này đều là tầng lớp nông dân làm ra, nhóm thế gia lại xem thường nó, bọn họ có tài phú, có quyền thế, còn có di sản và danh vọng đến hoàng thất còn phải ganh ghét, chỉ cần Hoàng đế không gây khó dễ đến nhóm người này, thì việc gì họ phải lật đổ triều đình? Dù sao, muốn lật đổ một hoàng triều là chuyện vô cùng tốn thời gian và sức lực. Hơn nữa bản triều đã có hơn trăm năm lập quốc, đã rất vững chắc rồi.
Những chuyện bao gồm cả gia sử Bách thị, Bách Nhiễm đều không biết gì, lòng nhiệt thành của quân tử, bị chặt đứt sau năm đời, mà cho đến bây giờ Bách thị đã kéo dài hơn năm đời rồi. Nàng chỉ lo là, căn cứ vào nguyên tắc vạn cực tất phản, thịnh lâu tất suy, khi nào Bách thị suy tàn thì không biết được.
Ngoài bình phong, thanh âm trầm ổn nho nhã của lâm Truy Hầu truyền đến: "Còn việc gì khó muốn thương nghị không?"
Vừa dứt lời, lập tức có người nói: "Lễ tế năm thứ ba của Khương Thái hậu, Triệu vương thượng tấu, muốn vào kinh bái yết."
Có tiếng nói thảo luận vang lên dày đặc, tiếp theo có người nói: "Triệu vương, cường thế, hiện tại đông cung chưa lập, không thể để hắn nhập kinh, e là sinh chuyện."
Có người phản bác: "Triệu vương, là thân tử của Khương Thái hậu, ấu đệ của bệ hạ, lễ tế ba năm của mẫu thân không để hắn bái yết, có vẻ bệ hạ không đủ rộng lượng, gây khó xử cho ấu đệ."
Lại có người bồi thêm một câu: "Khi Khương Thái hậu lâm chung có nhắc nhở bệ hạ đối xử tử tế với triệu vương, bệ hạ đã nén lệ đáp ứng rồi."
Bên trong, Bách Nhiễm ngồi đến mệt mỏi, vì thế nàng vặn người ngã lệch xuống giường, a Như hầu hạ bên cạnh nàng bước lên trước chỉnh tư thế cho nàng. Lâm Truy Hầu để nàng ở trong này nghe lão nghị sự là muốn nhanh chóng bồi dưỡng khả năng chính trị cho nàng, dù nàng vẫn là một hài tử, cũng không yêu cầu quá nghiêm túc, nghe được bao nhiêu thì nghe bấy nhiêu, ngủ cũng được mà chơi cũng chẳng sao, chỉ cần không la khóc ồn ào ầm ĩ là được, Bách Nhiễm là người xuyên không, đương nhiên sẽ không há mồm gào khóc giống mấy tiểu hài tử, nàng rất ngoan, đa số thời điểm vẫn rất nghe lời, khác nhau ở chỗ ngồi nghe, nằm nghe, nghiêng vẹo nghe thì là nằm sấp nghe. Lâm Truy Hầu rất vừa lòng với nàng, đối với một tiểu hài tử mà nói, như thế đã tính là rất vâng lời rồi.
Bách Nhiễm cảm thấy tư thế này không thoải mái, vì thế lại chuyển người, úp mặt xuống, nằm sấp mà nghe. A Như thấy vậy, lại lui xuống một bên.
Mọi người lại nghị luận một phen, có thanh âm trầm thấp lên tiếng: "Cho phép Triệu vương mang mười kỵ binh nhập kinh." Hoàng đế đã thành toàn cho hiếu tâm của hắn rồi, lại làm hắn không có điều kiện nháo loạn ra chuyện.
Lâm Truy Hầu lắng nghe ý kiến của mọi người, rồi tổng kết: "Bệ hạ là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh, lòng dạ hào phóng, Triệu vương cũng là một mảnh hiếu tâm, đạo làm người, dù sao cũng phải lấy hai chữ nhân hiếu làm đầu."
Mọi người đồng thuận.
Bách Nhiễm nghe xong, suy nghĩ một chút, tổ phụ thuộc phái trung lập, vừa không giúp Hoàng đế chèn ép Triệu vương, cũng không đầu nhập dưới trướng Triệu vương phụ trợ hắn làm việc.
Lúc này ngoài cửa có người đến bẩm báo, hoàng hậu mới chẩn ra hoạt mạch, là thai ba tháng. Bên ngoài nhất thời lâm vào tĩnh lặng, sau một lúc lâu, Lâm Truy Hầu cười nói: "Hoàng hậu mang thai, đại nghiệp đã có hi vọng được kế nghiệp, chuyện về quốc tộ*, sợ rằng trong kinh đã bận rộn nhiều ngày, chuyện Triệu vương vào kinh, không cần bẩm tấu vội, đợi khi bệ hạ hỏi, lại đáp cũng không muộn."
(*Chỉ sự tồn tại của một triều đại, vận mệnh quốc gia)
Nếu có thể sinh hạ hoàng tử, Triệu vương sẽ không còn là người kế vị kế tiếp nữa. Mọi người cảm thấy sáng tỏ, cũng lên tiếng đồng ý. Lâm Truy Hầu thấy đã hết chuyện nghị sự, nên đứng dậy cười nói: "Đã biết được chuyện vui này, tất nhiên không thể thiếu lời chúc tụng, nếu chư quân không còn chuyện gì, thì mời tùy ý."
Kim thượng đã 34, cuối cùng cũng có được một hài tử, đây đúng là đại sự, bệ hạ có hậu, tình thế trong triều, nói không chừng sẽ có biến đổi, quân hầu cũng phải suy nghĩ thật kỹ hành động sau này. Mọi người thức thời, ào ào cáo lui.
Xem ra Đại Thiệu này đã mất quyền lực rồi. Bách Nhiễm âm thầm thở dài một hơi, Hoàng đế phải có thân tử của chính mình, tất nhiên sẽ không truyền ngôi cho Triệu vương, mà Triệu vương tuổi trẻ khí thịnh, lại có uy vọng trong triều, muốn hắn tự thoái nhượng thì không có khả năng, xem ra, tương lai lập trữ sẽ không thiếu được một phen gió tanh mưa máu.
Lâm Truy Hầu tiễn mọi người đến cửa xong, liền đi đến sau bình phong. Nhìn thấy trên giường nhỏ rộng rãi kia, có một cục thịt mềm mại mắt to lấp lánh, nhíu mày lộ vẻ trầm tư, chỉ là vì trở ngại tuổi tác, nên trong mắt người khác dáng vẻ này thật có chút buồn cười. Lâm Truy Hầu vui vẻ rạo rực tiến lên ôm lấy nàng, nói: "a Nhiễm mệt chưa? A ông dẫn con ra ngoài đi dạo."
Bách Nhiễm ôm lấy cổ lão, y phục của lão đều được huân hương, mà còn là hương thượng hạng, khí tức cực kỳ nho nhã thanh tao, Bách Nhiễm cũng rất thích, cả người đều nằm sấp trên người lão, gật gật đầu.
Lâm Truy Hầu kinh ngạc, nói: "Con nghe hiểu rồi sao?" Nói xong, lão không khỏi buồn cười hài đồng sáu tháng sao có thể nghe hiểu lời người lớn nói? Quả thực thấy trong mắt Tiểu Nhiễm là vẻ mờ mịt, kêu lên hai tiếng y y a a. Bách Nhiễm muốn làm một thần đồng sớm thông tuệ, nhưng chỉ mới sáu tháng mà có thể hiểu được tiếng người, vẫn là quá thần quái rồi. Vừa rồi không cẩn thận mà gật đầu, lúc này lại vội giả vờ lại.
Sau một khúc nhạc đệm nhỏ này, Lâm Truy Hầu ôm Bách Nhiễm đi dạo một vòng trong viện, lúc này đã là tháng chín, trời đã lạnh, cũng không dám ở lại lâu bên ngoài, sợ hài tử bị phong hàn, hơn nữa không được bao lâu Tạ thị đã phái người đến đón Bách Nhiễm về, Lâm Truy Hầu giao hài tử cho nương nàng, rồi đi làm chính sự.
Như đã nói Hoàng đế đang cố gắng có hài tử, thế cục triều đình lại có biến, Lâm Truy Hầu nhất định phải suy nghĩ thật tốt nên ứng đối thế nào, nên chọn phe nào, tất nhiên việc này không thể hiện con người của lão. Với lão mà nói, lúc này vừa hay có thể nghỉ ngơi một thời gian.
Kim thượng làm người quá mức yếu đuối, lại rất yêu thương thân đệ là Triệu vương này, nếu đã như thế, cứ phong làm Hoàng Thái đệ là được rồi, nhưng hắn lại không cam lòng, vô cùng mong muốn có một hài tử của chính mình để kế thừa ngôi vị Hoàng đế, đã muốn cho hài tử của mình an vị, vậy thì sắp phải chặt cánh chim người có sức uy hiếp là Triệu vương kia, cho hắn thành một Thái Bình vương tiêu dao phú quý là được, nhưng hắn lại không muốn..
Triệu vương là người tài giỏi, có bản lĩnh, lại có Khương Thái hậu bảo vệ, lại có một hoàng huynh yếu đuối dung túng, cũng rất có thế lực, Hoàng đế tâm niệm hắn, hắn cũng tâm niệm Hoàng đế, tuy rất muốn làm Hoàng đế, nhưng cũng không làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo.
Hai huynh đệ này thật không hổ là hai huynh đệ, đều mâu thuẫn làm người ta điên tiết. Lâm Truy Hầu rất không vừa mắt với tình thế bất định này, thế nhưng, thế cục hoàng thất như vậy, lại có lợi cho lão, nên não cũng vui vẻ mặc kệ.
Với tình hình như thế, Hoàng hậu mang thai thì phải làm thế nào đây? Mẫu thuẫn của hai huynh đệ còn có thể tạo nên chuyện mới mẻ nào nữa? Lão mới không tin Hoàng đế có thể vì hài tử sắp ra đời này mà động vào huynh đệ hắn, cũng không tin Triệu vương có thể vì tiền đồ bản thân mà động vào hoàng huynh hắn, lúc này chỉ biết vụng trộm tích lũy thế lực. Điểm ấy thì lại mạnh hơn ca ca hắn, Hoàng đế với ai cũng yếu đuối, nhưng Triệu vương chỉ mềm lòng với mẫu thân đã mất và ca ca của hắn, những chỗ khác, hắn vừa gian xảo lại chuyên chế.
Lâm Truy Hầu lại đứng trên điểm cân bằng giữa mâu thuẫn giữa hai huynh đệ, không giúp một ai, không nghiêng về người nào, lão vẫn chưa muốn thế cục lại định xuống nhanh như vậy, tốt nhất là vẫn nên loạn lạc, song phương đều cần lão, mới có lợi cho Bách thị. Về phần hài tử trong bụng Hoàng hậu, ai biết là nam hay nữ? Lão hi vọng là nam hài, gần hai năm này trong triều liên tục có lời muốn lập Hoàng Thái đệ, chiếu theo tính tình yếu đuối của Hoàng đế mà nói, hắn chống đỡ đã tương đối vất vả, nếu thai này là nam hài, hài tử này là chính thống, vậy thì Triệu vương đã có đối trọng rồi.
Kỳ thực, tính tình hoàng đế này yếu đuối cũng không trách được hắn. Khi hắn 17 tuổi, các hoàng huynh hoàng đệ xung quanh đều cực hung tàn, ai nấy đều dòm ngó hoàng vị không buông, mặc dù hắn là trưởng tử, nhưng lại khá gian khổ, khi tiên đế băng hà, còn chưa lưu lại di chiếu, khi đó hắn thật sự là lung lay sắp đổ, suýt nữa đã bị người kéo rớt đài, tất cả là nhờ Khương Thái hậu tài đức sáng suốt, thủ đoạn lại rất tàn bạo, liên hợp với nhà ngoại cùng đại thần trong triều, kéo dài năm năm, chém đổ tuần tự hết các hoàng tử ra mặt muốn soán vị, cũng từ đây, vị trí Hoàng đế được vững chắc.
Cho nên nói, hắn có được ngày hôm nay hoàn toàn là dựa vào nương của mình. Sau này Khương Thái hậu vẫn còn duy trì thói quen quan tâm đến triều chính, thường thường sẽ hỏi Hoàng đế về đại sự trong thiên hạ, sau đó lại mưu cầu chút lợi ích cho ấu tử, thấy trưởng tử vẫn luôn chưa sinh tôn tử cho mình, lại cảm thấy truyền ngôi cho đệ đệ cũng rất không tệ, vì thế lại bắt đầu bồi dưỡng cho ấu tử.
Từ nhỏ Triệu vương đã nghe nương hắn để lộ ý niệm hắn có thể làm Hoàng đế, tất nhiên về lâu dài hắn đã cho rằng vị trí kia sẽ là của mình. Thế mà, Hoàng đế vẫn luôn vâng lời lại không đáp ứng, lần đầu tiên hắn bất đồng ý kiến với nương hắn, còn rất cố chấp. Là vì hắn nhìn ra Triệu vương cũng không phải là một người thiện tâm, nếu hắn lên ngôi, dù sao trong triều cũng phải có một phen áp bức, đám người Hoàng hậu sợ sẽ không được chết già, huống hồ, hắn vẫn còn thịnh niên, ngộ nhỡ có được nhi tử thì sao? Đến lúc đó hoàng tử phải sống thế nào? Điểm ấy Hoàng đế vẫn rất rõ ràng.
Vì thế, song phương giằng co đến khi Khương Thái hậu qua đời cũng chưa có kết quả. Hoàng đế cũng bắt đầu cứng rắn hơn với Triệu vương, vì thế mới có chuyện Lâm Truy Hầu chờ thương nghị chuyện Triệu vương vào kinh, nếu là trước kia, hẳn là hắn đã chủ động hạ chiếu tuyên Triệu vương nhập kinh rồi.
Lúc này cuối cùng đã có hài tử, còn là hài tử của Hoàng hậu, Hoàng đế rất phấn khởi, long nhan cực kỳ vui mừng, liền tổ chức yến tiệc trong cung thiết đãi quần thần.