"Hôm nay hắn đã cắn phải khúc xương cứng."
Đến hôm yến tiệc, quần thần đến tương đối đông đủ, Lâm Truy Hầu cũng theo đó mang Thế tử cùng đến dự tiệc, vì tình hình ngày càng thêm phức tạp khó mà nắm bắt được, nên chúng thần trên bữa tiệc, dù cho có thân cận hay không thân cận với Triệu vương, đều cực kỳ nhất trí chúc mừng bệ hạ sắp sinh quý tử quý nữ, một vài người khác thì không đả động đến chuyện này, cứ thế, cả một buổi tiệc đều vô cùng hài hòa.
Hoàng đế thấy các đại thần đều vui mừng cho mình, vì thế cũng thoải mái hơn, uống thêm mấy ly rượu, sau yến tiệc thì đến thăm Hoàng hậu, Cố hoàng hậu có nhắc đến "Đất phong của Thập thất đệ cách xa kinh thành, nghĩ đến A nương cũng không mong hoàng đệ bôn ba đi lại vất vả, dù sao sang năm cũng đến thời gian triều kiến, không bằng khi đó lại triệu hắn vào gặp." Hoàng đế có hơi men trong người, cũng sảng khoái, tuy đệ đệ cũng cần yêu thương, nhưng cuối cùng thì hài tử chưa được sinh ra lại càng yếu ớt hơn, cần phải bảo hộ nhiều hơn, vì thế nói: "Tạm thời không cần triệu thập thất vào kinh." Lời này nói ra, đến ngày hôm sau tỉnh rượu, khi nhớ đến, lại thật xót xa, huynh đệ bọn họ, vốn cảm tình tốt, mặc dù vì chuyện thừa tự mà có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng chưa bao giờ có chuyện đối mặt tranh cãi với nhau. Nhưng hôm nay, sợ là sẽ thay đổi hoàn toàn rồi.
Hoàng đế thổn thức một trận, đã đáp ứng với Hoàng hậu thì không tiện đổi ý, hắn vẫn còn nhớ Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, nên phái chuyên sứ ban cho Triệu vương vài thứ tốt, lại hạ chiếu thư trấn an. Bởi vì hắn sắp có hài tử, trong triều còn đang quan sát thêm, nên cũng không ai phản đối, chuyện này cứ thế thuận lợi mà chấp hành.
Sau khi Lâm Truy Hầu được bẩm lại, thì mỉm cười, cũng tốt, đỡ phiền đến lão.
Nhưng với Triệu vương, ban đầu thì mông muội sau nghe công báo nói hoàng huynh sắp có người nối nghiệp, sau đó lại tiếp được chiếu thư của hoàng huynh không cho hắn hồi kinh, nhất thời liền nổi trận lôi đình - - Có phải hoàng huynh có hài tử rồi thì không còn thương hắn nữa không! Hắn lấy bút mực ra muốn phát tác, lại bị thủ hạ khuyên ngăn: "Đến lúc này điện hạ còn làm được gì? Tuy lần hồi kinh này không được đáp ứng, nhưng năm sau là năm triều kiến, còn lo không được nhập kinh nữa sao?"
Triệu vương đã tỉnh hồn lại, hung hăng siết chặt bàn tay, kiềm nén lại tức giận, khẽ cười nói: "Thôi, là cô nóng vội, đã lâu không gặp hoàng huynh, thấy rất nhớ nhung, thất lễ rồi." Tức thời đã đổi những câu từ muốn chất vấn thành những lời chúc mừng, viết xong tấu chương, cho người cưỡi khoái mã đưa vào cung.
Hoàng đế thấy Triệu vương thành tâm chúc mừng, đến một câu chất vấn cũng không có, không khỏi lại đau lòng cho đệ đệ, thầm nghĩ sang năm Thập thất đến kinh sẽ cho hắn thêm vài thứ tốt.
Chuyện trong kinh thành, thậm chí là thiên hạ đại sự, nhờ may mắn có thể thường thường sau tấm bình phong được hun đúc từng ngày, nên Bách Nhiễm cũng biết được đôi chút, nhưng những chi tiết trong phủ Triệu vương, nàng không biết được, hay việc tính tình hoàng đế như thế nào, có hành động gì, nàng cũng không biết, tất nhiên, trước mắt nàng cũng không cần phải nghĩ xa đến vậy, chỉ là nàng cũng giống những người khác, trong lòng cũng nghĩ rằng sau khi Hoàng đế có hài tử, Triệu vương cũng sẽ gặp bất lợi.
Dù Lâm Truy Hầu có nóng vội chuyện tôn nhi có thể thành tài, cũng sẽ không nói quá nhiều với nàng. Nàng vẫn là cục thịt mềm mại, là một cục thịt chân chính, sờ vào đều toàn là thịt, mềm mềm mại mại, cả ngày hơn phân nửa thời gian là dùng để ngủ, còn lại một nửa chính là ăn - - Nhắc đến ăn, đây cũng là một chuyện khá rối rắm, nơi này không có sữa bột, chỉ có sữa người, nếu không ăn sẽ chết đói, mới đầu Bách Nhiễm còn có chút ngại ngùng chưa thích ứng được, đến cuối cùng cũng thành quen, thật sự là liêm sĩ rơi rụng hết dưới đất - - Sau đó thì là quơ chân quơ tay chơi đùa, thỉnh thoảng lại đến thư phòng a ông chơi đùa. Cuộc sống thích ý vô cùng.
Nhưng với Tạ thị mà nói, có một chuyện khác cực kỳ làm nàng phát sầu, đó là tiểu a nhiễm vẫn không hay phát ra tiếng, ở tuổi này mấy hài tử khác đều y y a a gọi loạn để tìm cảm giác tồn tại, nhưng a Nhiễm lại cực kỳ yên tĩnh, có khi cả nửa ngày cũng không thấy nên a lên một tiếng. Đây không phải vì Bách Nhiễm cao lãnh không thích quan tâm người khác, mà tiểu bồn tử* còn phi thường thân thiết, thường làm hành động dễ thương trước mặt trưởng bối, nàng không thích phát ra tiếng bởi vì cấu tạo cơ thể chưa hoàn thiện - - Trẻ sơ sinh vẫn thường hay chảy nước miếng, nếu nằm ngửa còn dễ bị sặc.
(*bạn nhỏ)
Nếu thực sự chỉ là một hài nhi thì cũng thôi, nhưng Bách Nhiễm là xuyên đến, là một người xuyên không có tôn nghiêm, nàng không chịu nổi việc bản thân vẫn luôn chảy nước miếng như vậy, vì thế dĩ nhiên nàng ít khi há miệng rồi.
Tất nhiên Tạ thị không biết suy nghĩ của nàng, chỉ phải không ngừng chọc nàng, nhưng Bách Nhiễm cũng chỉ cười một cái, rồi vẫn không nói ra được tiếng nào như cũ. Hài tử này sẽ không bị thiểu năng đó chứ? Tạ thị tương đối lo lắng, nhưng cho đến bây giờ nàng cũng chưa từng biểu hiện ra chút nào, chỉ là càng nói chuyện nhiều hơn với nữ nhi.
Bách Nguyên thường đến thăm nữ nhi, thấy vậy cũng có chút bất an, nhưng dù gì cũng là nam nhân, nên hắn cũng phải trấn định hơn một chút, hắn muốn trấn an, lại sợ Tạ thị không cảm kích, đành phải vờ như vô ý nói: "a Nhiễm sinh ra lại có linh khí hơn hẳn những hài tử nhà khác, bây giờ có thể nhìn ra được nàng trầm ổn, điều này là lợi thế rất lớn với nàng."
Giọng nói rất dịu dàng, người khác nhìn vào đôi này sẽ ca ngợi một trận, thế nhưng Bách Nhiễm biết được chân tướng sự tình, lại cảm thấy a cha nàng rất biết quan tâm, thật đúng là hảo tỷ muội khuê mật của nương nàng...
Giống như có chỗ nào không đúng vậy...
Tạ thị lo lắng mấy tháng, cho đến một ngày nào đó cuối tháng mười một, Bách Nhiễm đã hơn tám tháng, cuối cùng đến thời điểm không còn bị chảy nước miếng vô cớ nữa, nàng lại mở miệng nói chuyện - - "Lạnh, lạnh*." Nhất thời Tạ thị còn chưa phản ứng kịp, hơi khựng người, lại nghe Bách Nhiễm điều chỉnh đầu lưỡi, phát ra một tiếng rõ ràng - - "Nương*."
(*凉/liáng/ lạnh, 娘 /niáng/ nương)
Hòn đá lớn đè nặng trong tim nàng bỗng chốc được tháo xuống, Tạ thị tiến đến ôm lấy Bách Nhiễm, vuốt ve cái đầu đã mọc nhiều tóc hơn, dịu dàng nói: "gọi lại lần nữa nào."
Bách Nhiễm rất biết nghe lời, lại ngọt ngào ngây ngô gọi lên: "Nương ~"
"Tốt, tốt." Tạ thị rất vui sướng, có thể làm một người cho đến bây giờ vẫn luôn lạnh nhạt, dù cho bị trượng phu giam lỏng cũng luôn bất động sừng sững như vậy nói ra được hai chữ tốt, cũng cực kỳ khó khăn. Thật sự là, thân phận của Bách Nhiễm quá mức đặc thù, một chút thiếu sót cũng không thể phạm. Tạ thị vẫn luôn cho rằng khi ấy nàng chọn nhà mẹ mà đẩy Bách Nhiễm ra đã rất có lỗi với nàng ấy, sau này Bách Nhiễm vẫn luôn luôn bình an, thì không sao, nếu không, Tạ thị là người đầu tiên không tha thứ cho bản thân.
Kỳ thực Bách Nhiễm không trách nàng ấy chút nào, tình thế khi đó nàng đều chứng kiến từ đầu đến cuối, nếu để nàng chọn, cũng không nhất định có thể nghĩ ra biện pháp tốt, không chỉ đơn giản là Lâm Truy Hầu lấy nhà mẹ ra uy hiếp nàng, mà là, ưu nhược điểm của hai bên đã quá rõ ràng, vốn a ông và a cha đã đưa ra quyết định, nhìn có vẻ là hỏi ý kiến Tạ thì, kỳ thực, Tạ thị chịu thì chịu, không chịu thì cũng có biện pháp bắt nàng đáp ứng.
Bách Nhiễm ngưỡng đầu lên, nâng tay nhỏ lên cọ cọ hai lần trên mặt Tạ thị, như có ý an ủi, Tạ thị không khỏi cảm thấy hốc mắt mình đã hơi nóng lên.
Tiểu chủ nhân mới tám tháng đã nói được, thật sự là việc vui, không khí trong phòng có chút náo nhiệt phấn chấn hơn.
Cẩm nương nói: "Việc này nên bẩm với lang quân, cùng nhau vui mừng mới phải."
Tạ thị gật đầu, ánh mắt vẫn còn đang nhìn Bách Nhiễm, nói: "Chờ lang quân hồi phủ, lại mời đến nói chuyện."
Bách Nhiễm dựa vào lòng ngực hương mềm cửa nàng, lo lắng đến lúc đó có cần phải kêu cha hay gì không. Tiếng gọi cha nương thế này, ngày thường đều có người nói ra để chơi với nàng, cũng không phải là chuyện thần kỳ gì mấy.
Không ngờ, hôm đó Bách Nguyên có chút chuyện, đến đêm khi về nhà, thì nàng đã ngủ. Một tiếng cha này, phải đến mấy ngày sau mới được nàng nói ra miệng.
Qua tháng mười một, chính là tháng chạp, tháng chạp ngoại trừ tân niên, đối với nhóm người Tạ thị mà nói còn có đại sự quan trọng hơn, đó là sinh thần của Tạ phụ.
Năm ngoái vì đang mang thai, nên không thể về chúc thọ phụ thân, năm nay vô luận thế nào cũng phải về thăm, không chỉ có nàng, còn cả Bách Nguyên là nữ tế và Bách Nhiễm là ngoại tôn cũng phải đi.
Chuyến đi này, Bách Nhiễm ngoài ý muốn hiểu biết được thêm chiến tích không tầm thường của cha nàng.
Nói đến chiến tích Bách Nguyên bày ra trước mặt nữ nhi của mình vì chiến đấu với Khương Cảnh Thụy, cũng là vì tên này muốn tìm đường chết, nên gấp gáp muốn ăn đòn.
Nhà mẹ của thái hậu trước kia là Khương gia vốn không phải là thế gia, mà là trọc phú, tính đến Khương Cảnh Thụy đã là đời thứ ba, nhà hắn là đồ phu, làm nghề mổ heo, cũng khi đó khói lam bốc lên từ phần mộ tổ tiên*, lúc ấy gặp cảnh phản loạn, Khương thái công buông bỏ đồ đao nhưng không lập địa thành Phật, mà là đi tòng quân, việc tham gia quân ngũ, phải nhờ vào chút thiên phú và vận may, mà khương thái công đều có được hai điều này, vì thế ông ta đã lập công, dần dần thăng quan tiến chức, rồi vào kinh làm chức Hiệu Úy.
(*Khói lam bốc lên từ mộ tổ tiên: người xưa quan niệm đây là điềm lành, may mắn, có thể làm quan. Nhưng vài trường hợp cũng có ý mỉa mai, chửi rủa)
Cứ thế một Khương gia không bối cảnh không lai lịch, qua mười mấy năm, vẫn luôn vững vàng đè ép nhà mẹ Cố hoàng hậu là Cố thị. Cố thị là thế gia, lại bị Khương gia mới phất lên chèn ép không chịu nổi, tất nhiên ngoài mặt rất khó chịu, nhưng vận số Khương gia lại tốt vô cùng, không chỉ có một ngoại tôn là kim thượng vô cùng tôn quý, còn có một ngoại tôn là Triệu vương đang rất có khả năng sẽ thành hoàng đế kế nhiệm, hơn nữa kim thượng lại khoan dung nhân ái, có lợi cũng sẽ không quên được một nhà ngoại tổ của mình, trong lòng có thiên vị, so với một Cố hoàng hậu vẫn luôn không sinh được hài tử, thì tất nhiên Khương gia áp đảo cố thị rất nhiều lần.
Nhưng tình thế trước mắt không giống với trước kia - - Cố hoàng hậu đã mang thai.
Từ bên ngoài nhìn vào đương nhiên, ngoại tôn của một thế gia lên làm hoàng đế sẽ tốt hơn là ngoại tôn của một nhà trọc phú tiếp tục làm hoàng đế rất nhiều. Cho nên, không ít người vui mừng khi thấy hài tử này xuất thế. Bởi vậy, hướng gió trên triều đã có chút thay đổi.
Khương Cảnh Thụy đã sống êm ả hơn hai mươi năm qua, trong vòng giao thiệp của mình hắn cũng là kẻ hay đấu đá bừa bãi, nói một không nói hai, mắt thấy trước nay vừa gặp hắn thì mấy tên tiểu đệ không ngừng khúm núm lập tức cúi người, giờ đây lại khựng người một nhịp rồi mới cúi mình hạ người, sao trong lòng hắn có thể thoải mái được?
Khó chịu hơn nữa là khi trên thọ yến ở Tạ gia nhìn thấy Bách Nguyên như chúng tinh phủng nguyệt* được người ca ngợi, mà bản thân lại bị ghẻ lạnh, trong lòng lại càng thêm tức giận. Hắn cảm nhận được cảm giác thèm muốn ghen ghét mãnh liệt đang càn quấy trong lòng.
(*Chúng tinh phủng nguyệt: sao trời vây quanh trăng sáng)
Bách Nguyên sinh ra tốt hơn hắn, ưu tú hơn hắn, là thế gia chi tử phong độ lỗi lạc, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ lễ giáo, Bách Nguyên đi theo con đường danh sĩ thế gian, làm hình mẫu của thế gian, ngôn từ như một học giả*, là người được người người ngưỡng mộ. Chỉ hai điều này thôi đã đủ hơn hắn rồi, đã thế tổ tông của Bách Nguyên còn mạnh hơn của hắn, Bách thị đã là quý tộc hơn hai mươi đời, mà hắn... Không nói đến thì hơn.
(*行为世范, 言为士则: hành vì thế phạm, ngôn vì sĩ tắc. Hai câu này trích trong 世说新语 của Lưu Nghĩa Khánh sống thời Tống, chủ yếu mô tả, phản ánh suy nghĩ, lối sống của các danh nhân, học giả và giai cấp thống trị thời Ngụy, Tần.)
Trong lòng vốn đã bất mãn, hơn nữa đã nhiều ngày 'không vừa ý', Khương Cảnh Thụy uống liền mấy ly rượu, rượu tiến nhập người, khiến người quên sầu cũng khiến người làm ra chuyện ngu xuẩn, Khương Cảnh Thụy tiếp tục chọn làm chuyện ngu xuẩn.
Hắn cầm ly rượu lên, chen lách vào đám người đến trước mặt Bách Nguyên, nhếch miệng, híp mắt, ánh mắt thô tục nhìn vào Bách Nhiễm đang nằm trong lòng Bách Nguyên, cười nói: "Ha, không phải nói thân thể yếu ớt sao? Tại sao lại nóng lòng vội vã đem ra khoe khoan thế rồi? Thọ ngắn thế thì sao mà sống tốt được."
Tiếng cười nói xung quanh ngay lập tức lạnh xuống.
Bách Nhiễm nép trong lòng bách nguyên nghe lời khen ngợi đã nửa ngày, nghe đến buồn ngủ, lúc này đột nhiên lại vang lên thanh âm không êm tai, nàng giữ vững tinh thần muốn nhìn xem là ai lại can đảm như vậy.
Cái đầu vừa muốn ngưỡng ra thăm dò, thì đã bị cha nàng đưa đến trên tay Tạ Thành, Bách Nguyên nho nhã lễ độ nói với đại cữu tử: "Thỉnh cữu huynh chăm sóc a nhiễm."
Đoán chừng Tạ Thành biết muội phu sắp làm gì, không nói hai lời, đã ôm ngoại tôn tử qua một bên, cách đám đông chừng năm bước. Kế tiếp, Bách Nhiễm đã tận mắt nhìn thấy cha nàng vén tay áo lên, vung nắm đấm vào cái diện mạo đáng khinh kia, đánh quái thúc thúc nói mấy lời ác độc kia như cái đầu heo, đến cha mẹ cũng nhận không ra.
Vốn Khương Cảnh Thụy muốn mượn rượu để trút giận, lại tự cho Khương gia ở kinh thành hoành hành ngang ngược hơn mười năm, không có ai có can đảm làm hắn thành thế này, nhiều nhất cũng chỉ là để hắn tìm đến giảng hòa - - Thế gia, chính là đám dối trá chết vì sĩ - - Còn có thể làm được gì hắn? Chính vì thế mà hắn ngang ngược đến như vậy.
Ai ngờ, hôm nay hắn đã cắn phải khúc xương cứng, Bách Nguyên thoái chí trước mặt Tạ thị là vì trong lòng hắn thấy có lỗi, là kẻ yếu trước mặt Lâm Truy Hầu, là vì hắn 'giấu mình', với những người không liên quan, thì vị Thế tử Hầu môn này có lẽ chưa từng chịu thiệt, lúc này mấy lời vô nghĩa cũng không thèm nói, trực tiếp ra tay đánh người! Đừng nói là Khương Cảnh Thụy uống say, dù hắn không say cũng không phải là đối thủ của Bách Nguyên, hắn chỉ có thể bị đánh.
- ---------