Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, xin đừng quên chung tay góp vào còm ủn mông mình nha 👉❤️👈
_________________
Trường Ly chẳng hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Nàng bất giác trông ra ngoài cửa sổ, “Hôm nay trời đẹp ghê, rất hợp để đi dạo...”
Nàng cảm thấy mình cần phải ra ngoài hóng gió một lát để bình tĩnh lại.
Yên Cửu nói ngay: “Ta sẽ đi với nàng.”
Trường Ly đang tính bay ra ngoài, nghe vậy lập tức phanh kít lại, đổi hướng bay về chỗ ngủ của mình.
“Thôi, trời này hợp đánh một giấc hơn.”
Biết đâu lúc nàng ngủ dậy thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường thì sao.
Trường Ly bay về trường kỷ, thả mình rơi tự do xuống nệm rồi trở mình mãi, sau đó được một bàn tay dịu dàng túm lấy.
Yên Cửu ôn tồn đề nghị: “Trường kỷ nằm không thoải mái đâu, hay nàng lên giường ngủ đi?”
Trường Ly run bắn mình, đáp luôn: “Tự dưng ta thấy tỉnh như sáo rồi, không cần ngủ nữa đâu.”
Ngủ trên giường Yên Tiểu Cửu ấy hả?
Nàng chưa mất cảnh giác tới mức ấy đâu.
Yên Cửu chớp chớp mắt, “Thế bọn mình nói tiếp chuyện ban nãy đi.”
Trường Ly đành phải ngồi ngay ngắn trên trường kỳ, thấp thỏm nói: “Huynh nói đi.”
Yên Cửu nghiêm mặt nói: “Nếu chuyện đã xảy ra...”
Trường Ly hỏi theo phản xạ: “Chuyện gì?”
Yên Cửu thình lình nhìn xoáy vào Trường Ly khiến nàng đành nuốt nửa câu sau vào bụng.
Cái vẻ mặt rối rắm do dự kia của chàng trông giống y như đang lên án một thằng cha bội tình bạc nghĩa, tính quất ngựa truy phong vậy.
Trường Ly vô thức nuốt nước miếng, “Xin lỗi, huynh nói tiếp đi.”
Yên Cửu đanh giọng nói: “Thật ra mọi chuyện là thế này, tuy ta chỉ là một tiểu yêu bình thường nhưng vẫn luôn nuôi khao khát học kiếm đạo, bởi thế nên ta mới phải giấu giếm thân phận để vào Quy Nguyên Kiếm tông.”
Vừa nói, Yên Cửu vừa cố che giấu sự xấu hổ vừa lóe lên đã biến mất trong mắt.
Vì chuyện xảy đến quá đột ngột nên chàng không tiện khai thật hết, nhỡ dọa cô nhóc kiếm linh chạy mất thì sao?
Bao giờ về Yêu giới, chàng nhất định sẽ thú nhận sạch sành sanh.
Trường Ly:...
Yêu tộc mà một lòng muốn học kiếm đạo thì cũng có cá tính ghê ha.
Nàng thuận miệng thắc mắc: “Ủa Yên Tiểu Cửu nè, ta thấy hồi ở Kiếm tông huynh có luyện kiếm bao giờ đâu?”
Ánh mắt Yên Cửu thoáng lóe sáng, nhanh trí đổ vấy cho nàng.
“Hồi trước ta mang nàng đi luyện kiếm mà nàng toàn rúc trong vỏ kiếm giả chết, ta có rút ra được đâu.”
Trường Ly nghẹn họng ngay.
Nàng vội đằng hắng mấy tiếng, lảng sang chuyện khác: “Chuyện này không quan trọng.”
“Yên Tiểu Cửu à, huynh là Yêu tộc còn ta là kiếm linh, chủng tộc của bọn mình không ăn nhập gì với nhau hết, vậy nên chuyện chịu trách nhiệm...”
Yên Cửu vội nói: “Chuyện này nàng khỏi lo, ta sẽ nhanh chóng thăng lên cấp Nguyên Anh để nàng có thể biến hình.”
Trường Ly nghĩ bụng: Thật ra không cần phải vội đâu, giờ nàng thấy làm kiếm tốt hơn nhiều.
Một kiếm linh nho nhỏ không có hình người thì làm sao phải chịu trách nhiệm chứ, chẳng qua nàng chỉ lỡ làm vài chuyện lúc say rồi quên mất thôi mà.
Trường Ly cười mỉa: “Từ Kim Đan thăng lên Nguyên Anh khó như lên trời, chuyện này liên quan đến tương lai tu luyện của huynh, không thể hấp tấp được.”
Trường Ly vừa nói vừa âm thầm nhẩm tính.
Với tốc độ tu luyện bình thường, hầu hết tu sĩ mất 300–500 năm cũng chưa chắc thăng cấp từ Kim Đan lên Nguyên Anh được.
Dù Yên Tiểu Cửu là yêu chứ không phải người thì tốc độ cũng không quá chênh lệch được.
Trường Ly nghiêm túc nói: “Huynh cứ từ từ tu luyện, chớ có sốt ruột, nhất định phải đi bước nào chắc bước đấy, nếu dục tốc bất đạt khiến gốc rễ bị thương thì hỏng bét.”
Yên Cửu cứ tưởng cô nhóc kiếm linh lo lắng cho mình nên trịnh trọng đảm bảo, “Nàng cứ yên tâm, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Bàn xong chuyện biến hình, Yên Cửu nói luôn: “Chuyện này không thể trì hoãn thêm, bây giờ ta sẽ đi tu luyện luôn.”
Chắc chàng chỉ cần bỏ ra nửa ngày là đủ gỡ phong ấn cấp Nguyên Anh rồi, muộn nhất là tối nay bé Trường Ly có thể biến thành người.
Yên Cửu chợt nhớ tới lần trước Trường Ly ăn viên thuốc hóa hình rồi biến thành một cô bé, bất giác nhoẻn môi cười.
Trường Ly thầm thở hắt ra một hơi.
Ai biết mấy trăm năm sau lúc Yên Tiểu Cửu thăng cấp còn nhớ đến chuyện hôm nay không chứ.
Thời gian đằng đẵng đủ làm phai mờ tất thảy.
Trường Ly tự cho là mình đã xử lý êm đẹp vụ hiểu lầm này, quyết định tới Hương Dịu Dàng thư giãn một chút để bình tĩnh lại.
Dù sao nàng cũng làm thẻ hội viên ở đó rồi, đâu thể lãng phí linh thạch được.
Một canh giờ sau, Trường Ly nằm trên sạp mỹ nhân ở Hương Dịu Dàng hưởng thụ trọn bộ dịch vụ bảo dưỡng.
Thân kiếm nàng nóng dần lên.
Trường Ly thấy chóng mặt, tự nhủ hình như lần bảo dưỡng này có tác dụng hơi mạnh thì phải.
Sau khi quy trình bão dưỡng kết thúc, lúc nhân viên ra khỏi phòng đã tinh ý đóng cửa lại.
Trường Ly nằm gà gật trên sạp, lấy làm khó hiểu vì sao bảo dưỡng xong rồi mà mình lại càng lúc càng thấy nóng hơn.
Ngay sau đó, một cảm giác quay cuồng quen thuộc lại ập tới khiến Trường Ly bủn rủn nằm oặt ra giường.
Trường Ly giơ tay ra, nhìn nó một cách bàng hoàng rồi nhổm người dậy khỏi sạp mỹ nhân.
Sao tự dưng nàng tới bảo dưỡng lại biến hình chứ?
Trường Ly chết lặng hoàn toàn.
Nàng luống cuống xuống sạp, khi bất cẩn va đầu gối vào chiếc tủ thấp cạnh đó thì không kìm được mà á lên một tiếng vì đau.
Lâu lắm chưa dùng hình người nên tay chân chẳng chịu phối hợp gì cả.
Nhân viên ở ngoài nghe thấy động tĩnh trong phòng thì khựng bước, đưa tay gõ khẽ cửa mấy cái.
“Trường Ly cô nương?”
Trường Ly cuống quýt cầm cái chăn mỏng lên bọc kín người.
“Khoan, cô đừng có vào vội.”
Nhân viên không ngờ trong phòng lại có giọng con gái lạ hoắc nói vọng ra, lập tức mở cửa bước vào ngay, sau đó đối diện với Trường Ly với khuôn mặt tái mét.
Nhân viên nhìn cô gái đang quấn chiếc chăn mỏng lạ hoắc mà não rỗng tuếch ra.
Cô ta vội nhìn quanh phòng nhưng không thấy thanh linh kiếm quen đâu, lập tức dõi ánh mắt nghi ngờ về phía Trường Ly hỏi: “Cô là ai? Trường Ly cô nương đâu?”
Trường Ly mấp máy môi, lúng túng nói: “Ta, ta ở đây...”
Thấy nhân viên nọ toan gọi người tới, Trường Ly vội giơ cánh tay lên huơ huơ tua kiếm trên đó, “Ta vẫn còn đeo tua kiếm đây này.”
Sự hoài nghi trong mắt nhân viên nọ vẫn không hề biến mất, Trường Ly vội nói: “Là ta thật mà, chẳng qua ta bất cẩn biến hình thôi. Ta đã làm thẻ hội viên cao cấp nhất ở chỗ các cô, bên trong chắc vẫn còn dư 68,900 linh thạch đấy.”
Nghe Trường Ly đưa ra bằng chứng xác đáng là số dư trong thẻ, rốt cuộc nhân viên nọ cũng thở phào một hơi.
“Cô làm ta sợ muốn chết, ta cứ tưởng có kẻ xấu ở đâu xông vào trộm linh kiếm đấy.”
Trường Ly bối rối nói: “Làm gì có kẻ xấu nào lại ở truồng làm chuyện xấu chứ.”
Nhân viên phì cười, “Trường Ly cô nương, cô chờ một lát nhé, để ta đi kiếm một cái váy phù hợp cho cô.”
Nhân viên vội vàng đi ngay, bỏ lại Trường Ly ngồi trên sạp thở dài.
Sao đang yên đang lành lại tự dưng biến hình hả trời?
Nếu không có chuyện say rượu tối qua thì chắc chắn Trường Ly sẽ sướng phát điên vì được biến hình, nhưng giờ thì...
Nghĩ tới chuyện này, Trường Ly sực nhớ trước khi mình đi, Yên Cửu bảo với nàng là muốn tu luyện thăng cấp.
Nàng chợt trợn tròn mắt, chắc không phải đâu ha?
Chẳng lẽ Yên Tiểu Cửu thăng cấp thật à?
Sao lại có người, à nhầm... có yêu muốn thăng cấp là thăng cấp ngay được?
Hồi trước chàng thăng lên cấp Kim Đan đã đành, nhưng lần này là cấp Nguyên Anh đấy.
Nếu không bế quan vài chục tới một trăm năm thì làm sao thăng cấp được?
Chẳng lẽ Yêu tộc có cách tu luyện khác à? Nhưng thế thì cũng nhanh quá.
Trong lòng Trường Ly chợt nổi sóng to gió lớn. Nàng vô thức cắn môi, thế là chuyện chịu trách nhiệm mà nàng tưởng mấy trăm năm nữa mới đến giờ đã cận kề trước mắt.
Trong lúc nàng suy tư thì nhân viên nọ mang một bộ váy lụa mới tinh màu xanh nhạt tới.
“Trường Ly cô nương, chắc bộ này vừa với cô đấy.”
Trường Ly cảm ơn một tiếng rồi mặc vào người.
Nhân viên nhìn bộ váy vừa giao vào tay Trường Ly đã thành một đống bùi nhùi bèn nói khéo: “Trường Ly cô nương, hay để ta mặc giúp cô nhé.”
Trường Ly quê độ buông dải lụa trên tay ra, “Phiền cô giúp ta với.”
Loại váy phức tạp thế này làm khó kiếm linh quá đi mất.
Trường Ly thay váy xong, sực nhớ ra chuyện gì đó bèn hỏi nhân viên: “Chỗ các cô từng tiếp đón vũ khí linh vô tình biến hình bao giờ chưa?”
Nhân viên ngẫm lại rồi lắc đầu, “Vũ khí linh có thể biến hình đều là pháp khí của các chân nhân cấp Nguyên Anh nên không thường gặp lắm. Hơn nữa hầu hết vũ khí linh đều có thói quen dùng nguyên hình hoạt động thay vì hình người.”
Trán Trường Ly hiện chút âu sầu.
Thế thì phiền thật, nếu từng có vũ khí linh hóa hình thì nàng định hỏi thăm xem làm sao từ hình người biến về nguyên hình.
Đang im lặng thì bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa cốc cốc.
Nhân viên ra mở cửa, thấy quản sự đứng trước cửa, cười khanh khách nói, “Tình cờ hôm nay Minh Chân đạo quân tới Hương Dịu Dàng xem sổ sách, nghe nói có kiếm linh hóa hình nên muốn mời cô nương tới uống trà.”
Trường Ly thoáng sửng sốt, Minh Chân đạo quân ư?
Đó là sư tôn của Ân Thời đúng không?
Nàng gục gặc đầu, “Nếu đạo quân đã mời thì ta nên đi mới phải phép.”
Trường Ly theo nhân viên đi một mạch ra sân sau Hương Dịu Dàng.
Vừa bước vào sân, làn gió nhẹ thoang thoảng hương hoa đã ùa đến khiến người ta thấy thư thái hẳn.
Trường Ly nhìn người phụ nữ đang ngồi dưới táng hải đường, bà mặc một bộ váy tơ tằm màu vàng có phần eo bó sát màu nhũ đỏ bạc, mày ngài mắt to, da dẻ trắng hơn tuyết, khí thế tu sĩ cao cấp ẩn hiện cho thấy thân phận của bà.
Trường Ly bước tới chào bà, “Trường Ly kính chào Minh Chân đạo quân.”
Minh Chân đạo quân cười hiền hòa nói: “Đừng khách sáo, ngồi xuống uống trà đi.”
“Vừa rồi nhân viên báo cho ta biết là có kiếm linh đột nhiên biến hình nên ta thấy hơi tò mò, không ngờ ngươi lại là một cô bé xinh xắn thế. Ngươi theo đệ tử Quy Nguyên Kiếm tông tới Vạn Pháp Tông chúng ta à?”
Trường Ly dạ một tiếng.
Minh Chân đạo quân mân mê tách trà trong tay, xuýt xoa: “Quy Nguyên Kiếm tông luôn có đông đảo nhân tài, hôm nay lại có thêm một Nguyên Anh chân nhân nữa rồi.”
Nhớ tới lai lịch của Yên Cửu, Trường Ly bất giác thấy chột dạ.
Nàng vội nói: “Tiểu đồ đệ của đạo quân cũng khá lắm ạ, chắc chắn một thời gian nữa cũng trở thành anh tài ở Vạn Pháp Tông.”
Minh Chân đạo quân khựng tay lại, “Ngươi quen tiểu đồ đệ của ta à?”
Trường Ly cười tươi rói, “Ta có duyên gặp Ân đạo hữu đôi lần trong Vô Tướng Các ạ.”
Nhắc tới Ân Thời, mặt Minh Chân đạo quân tươi hẳn lên, “Thằng nhóc Ân Thời này bình thường chẳng chịu chú tâm tu luyện gì mà lần này vào Vô Tướng Các lại lập thành tích không tồi.”
Trường Ly gật gù đồng ý với bà, “Số Ân đạo hữu rất may mắn.”
Minh Chân đạo quân càng thấy phấn khởi hơn, hầu hết mọi người ở Vạn Pháp Tông đều cho rằng Ân Thời hoàn toàn dựa dẫm vào sư tôn là bà nên chẳng ai coi trọng hắn cả.
Nhưng cô nhóc kiếm linh này lại không thế, nàng khen hắn rất chân thành, vừa nhìn đã biết là đang khen thật lòng.
Vì đang vui nên Minh Chân đạo quân chốt ngay: “Sau này nếu ngươi tới Hương Dịu Dàng thì ta luôn giảm giá 20% cho ngươi.”
Trường Ly sáng mắt lên, không từ chối: “Cảm tạ đạo quân!”
Nàng trù trừ một lát, cảm thấy có lẽ người sáng lập Hương Dịu Dàng là Minh Chân đạo quân có thể giải đáp thắc mắc của mình.
Bèn mở miệng hỏi: “Thưa đạo quân, ta vừa hóa hình nên còn nhiều chuyện không rõ, chẳng biết có thể hỏi ngài một chuyện không ạ?”
Minh Chân đạo quân đồng ý ngay: “Ngươi nói đi.”
Trường Ly xoắn tua kiếm trên cổ tay trắng nõn, từ từ nói: “Giờ ta là hình người, nếu ta muốn quay lại hình dạng linh kiếm thì phải làm sao ạ?”
Minh Chân đạo quân cười, móc chiếc gương lưu ly đỏ thẫm ra, “Lưu Ly, cô dạy con bé đi.”
Một tia sáng màu trắng lóe lên, sau đó gương lưu ly biến thành một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, cười nói: “Đạo quân à, hễ có chuyện thì cô mới chịu gọi ta ra.”
Minh Chân đạo quan cầm đại một cây trâm lưu ly cài lên tóc nàng, “Ta mới mua trâm cho cô đâu này, đâu có bắt cô làm không công. Vũ khí linh hơn nghìn tuổi rồi mà cứ thích nhõng nhẽo mãi.”
Lưu Ly sờ cây trâm trên đầu, khẽ cười để lộ má lúm đồng tiền, “Đa tạ đạo quân thương ta.”
Rồi nàng quay sang nhìn Trường Ly nói, “Biến hình đơn giản lắm, cô chỉ cần nín thở tập trung vẽ hình dáng vốn có của mình trong lòng là sẽ biến về được, luyện vài lần là quen thôi.”
Lưu Ly nhìn bộ váy lụa màu xanh nhạt của Trường Ly rồi nói: “Lúc mới biến hình chắc cô không thể biến ra cả quần áo ngay được nên cần cẩn thận một chút khi biến hình, sau này quen rồi thì không phải lo gì nữa.”
Nhân lúc có Lưu Ly hướng dẫn, Trường Ly bắt đầu nín thở tập thử.
Mấy giây sau, Trường Ly biến mất, thay vào đó là một thanh kiếm mảnh dài lơ lửng trên không trung khoác một cái váy thườn thượt.
Lưu Ly buông tiếng cười khẽ, bước tới cởi váy ra, “Bé Trường Ly nhanh trí lắm, vừa dạy là biết làm ngay.”
Trường Ly làm dáng cúi người, “Đa tạ Lưu Ly tỷ tỷ, đa tạ đạo quân!”
Minh Chân đạo quân đặt tách trà đang cầm trên tay xuống rồi nhìn sắc trời.
“Trễ rồi, ta không giữ ngươi thêm nữa, hoan nghênh ngươi lần sau lại ghé Hương Dịu Dàng.”
Sau khi chào tạm biệt Minh Chân đạo quân, Trường Ly khoan khoái bay ra khỏi Hương Dịu Dàng, quay lại nhà khách.
Nàng vừa vào phòng, Yên Cửu đã đi vội đến, hớn hở thông báo: “Bé Trường Ly, ta thăng cấp rồi, nàng mau biến hình thử xem có được không!”
Trường Ly than thầm trong bụng: Mẹ ơi, Yên Tiểu Cửu thăng cấp thật kìa!
Nàng thủng thẳng nói: “Để ta thử xem sao, nhưng ta chẳng có kinh nghiệm gì trong chuyện biến hình nên chưa chắc sẽ thành công.”
Một khắc sau, Yên Cửu thấy linh kiếm trước mặt chẳng có thay đổi gì thì khẽ nhíu mày hỏi, “Không được à?”
Trường Ly tiếc nuối lắc đầu, “Hình như không được đâu Yên Tiểu Cửu.”
Yên Cửu trầm ngâm một lát rồi hỏi, “Chẳng lẽ Nguyên Anh cấp thấp chưa đủ, cần Nguyên Anh cấp vừa hả ta?”
Chàng nghiêm túc tuyên bố: “Thế này đi, tối nay ta lại bế quan tiếp.”
Trường Ly đã có bóng ma tâm lý về tốc độ thăng cấp của Yên Cửu.
Nàng vội cản: “Yên Tiểu Cửu, huynh thăng cấp nhanh quá rất dễ ảnh hưởng tới gốc rễ, không có lợi cho việc tu luyện đâu.”
Yên Cửu khẽ nhướng mày, kiên nhẫn giải thích cho Trường Ly hiểu: “Cách tu luyện của Yêu tộc bọn ta hơi khác, lúc trước ta toàn nén tu vi nên giờ có thăng thêm cấp nữa cũng không ảnh hưởng gì tới gốc rễ hết.”
Trường Ly đứng hình.
Chuyện, chuyện này vô lý quá chừng!
Rõ ràng tu vi phải trải qua trăm đắng nghìn cay mới có thể tăng tiến mà sao nghe Yên Tiểu Cửu nói còn đơn giản hơn cả uống nước ăn cơm vậy?
Thấy Yên Cửu tính ngồi xuống tu luyện, Trường Ly vội ngăn chàng, “Khoan đã Yên Tiểu Cửu.”
“Có lẽ hồi nãy ta thử sai cách, để ta thử lại lần nữa xem sao.” Trường Ly bấm bụng nói.
Yên Tiểu Cửu là một yêu vô tri nên không liệu đến việc thăng cấp quá nhanh sẽ làm người khác nghi ngờ.
Thăng một cấp thì còn có thể lấp liếm là gặp cơ duyên trong Vô Tướng Các, chứ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế mà thăng thêm cấp nữa mà chàng không sợ Nhân tộc hoài nghi lai lịch của mình sao?
Trường Ly thầm thở dài một hơi.
Biến hình thì biến hình vậy, chí ít sau khi biến thành người sẽ được ăn ngon mặc đẹp, còn có thể đeo vô số tua kiếm xinh đẹp nữa.
Còn chuyện chịu trách nhiệm...
Trường Ly ngẩng lên ngắm khuôn mặt tuấn tú của Yên Tiểu Cửu, nhớ tới sức hấp dẫn của cái đuôi dưới lớp quần áo hôm ấy...
Nàng nuốt nước miếng, nghĩ kiểu gì cũng thấy mình không lỗ được.
Trường Ly nín thở nhớ lại cảm giác lúc biến hình hôm nay để thử lại. Khi vừa cảm nhận được luồng khí ấm áp chạy dọc thân kiếm, nàng sực nhớ ra gì đó, lập tức dừng lại nói, “Yên Tiểu Cửu, huynh tìm cho ta một bộ đồ trước đã.”
Yên Tiểu Cửu không hiểu mô tê gì, “Đồ á?”
Trường Ly lườm chàng một phát, “Nhỡ ta biến hình được mà không có đồ mặc thì sao...”
Yên Tiểu Cửu vội lục lọi túi chứa đồ, mãi một lúc lâu, chàng mới ngập ngừng nói: “Hình như ta không có đồ con gái.”
Yên Cửu lại lục tiếp, sau đó lấy một bộ đồ dài màu trắng bạc ra, “Bộ này ta chưa mặc bao giờ, nàng mặc tạm nhé.”
Trường Ly ra hiệu cho chàng đặt bộ đồ kia lên chiếc bàn cạnh đó.
Thấy Yên Cửu vẫn đứng yên tại chỗ, nàng khẽ hỏi: “Huynh tính đứng đó ngắm ta biến hình hả?”
Yên Cửu sực tỉnh, tai nóng lên.
Chàng rảo bước đi ra sau tấm bình phong, rồi thấy không ổn bèn đi thẳng ra ngoài phòng ngủ, đóng cửa lại, lí nhí nói vọng vào trong phòng: “Nàng thử đi, nếu thấy không ổn thì gọi ta.”
Trường Ly nhìn chiếc bóng hắt xuống cửa, nghĩ bụng: Yên Tiểu Cửu đúng là yêu ngây thơ mà.
Có kinh nghiệm biến hình ban nãy nên lần này Trường Ly thành công ngay.
Nàng sột soạt mặc bộ đồ của Yên Cửu vào.
Đồ nam đơn giản hơn váy vóc của nữ nhiều, Trường Ly mặc xong đồ một cách thuận lợi.
Ngặt nỗi bộ đồ này dài quá nên quét hết xuống đất.
Eo cũng bị rộng, phải quấn đai lưng thêm một vòng nữa.
Tay áo cũng dài thượt, xắn những hai lần mới lộ tay ra được.
Trường Ly sửa soạn xong xuôi bèn gọi với ra: “Yên Tiểu Cửu, ta xong rồi.”
“Kẽo kẹt.”
Cửa phòng mở ra, Yên Cửu đi vào trong.
Chàng ngắm cô bé trông như lén mặc đồ người lớn dưới ánh nến, mãi mới chớp mắt một cái.
Mái tóc đen có lẽ bị rối khi cố mặc đồ chưa được chải mượt, trên đỉnh còn có hai cọng tóc bướng bỉnh rung rung trong không khí.
Gò má trắng phớt hồng khiến khuôn mặt trông hoạt bát giàu sức sống hơn hẳn.
Đôi mắt hạnh sáng rực long lanh dưới ánh đèn.
Yên Cửu bất giác thấy lòng mình trào dâng một thứ tình cảm khác.
Nếu sau này hai người có một bé cáo thì chàng mong bé cáo ấy cũng có một đôi mắt hạnh giống vậy.
Nhưng nên đặt tên bé cáo là gì nhỉ?
Yên Ly chăng?
Cái tên này nghe hay phết.
Trường Ly thấy từ khi vào phòng, Yên Cửu cứ đứng đực một chỗ như lạc vào cõi tiên thì không kìm được mà huơ tay trước mặt chàng.
“Yên Tiểu Cửu, huynh đang nghĩ gì đó?”
Yên Cửu vô thức đáp: “Yên Ly.”
Trong đầu Trường Ly từ từ hiện ra một dấu chấm hỏi.
Lời tác giả
Bé Trường Ly: Cứ mở miệng ra là bắt mình chịu trách nhiệm mà trước mặt mình lại dám tơ tưởng tới con hồ ly tinh khác.