[Kiếm Tam][Sách Tàng] Trích Tinh (Hái Sao)

Chương 10:




“Nghe nói gần đây đệ tử Minh Giáo cùng Trung Nguyên lui tới rất nhiều, hiện tại ai cũng có thể đến Quang Minh đỉnh dạo một vòng. Nghe nói ở đó có một cây Tam Sinh Thụ, tình nhân dưới tán cây thề nguyện, tam sinh tam thế không chia lìa.” Nói rồi ngừng lại một chút, thăm dò hỏi: “Nếu như có cơ hội, chúng ta cũng đến đó có được không?”
“Thấy không, lão tử từng một mình anh dũng chiến đấu ở đấy, đánh với hơn mười con sói.”
Lăng Hàn một tay nắm dây cương, một tay chỉ về nơi xa. Diệp Tinh Thần chỉ thấy cát vàng khắp nơi, cồn cát nhâp nhô, kéo dài đến tận chân trời. Tuy nhìn như tận cùng, nhưng ai cũng biết rằng, thế giới này thực chất chẳng có gì là tận cùng.
Từ Côn Lôn ra khỏi Ngọc Môn Quan chính là hoang mạc Long Môn. Lăng Hàn đã chuẩn bị sẵn văn thư xuất quan giả. Thật ra dù cho y không chuẩn bị, mấy tên tướng sĩ thủ quan kia cũng không dám làm gì y. Cho dù bọn họ không nhận ra Lăng Hàn là người phương nào, nhưng vừa nhìn thấy hắc mã trường thương kia, tất nhiên cảm nhận được một cổ sát khí ập vào mặt.
Thời buổi này, ai cũng không muốn bước chân vào bãi nước đục, vì thế công tử sau lưng Lăng Hàn dường như đang biểu đạt gì đó, bọn họ cũng xem như không thấy.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng thoải mái chiếu lên cát vàng, ngoại trừ vài cồn cát di động ra, không có cảnh tượng cát bay dữ dội đáng sợ nào. Vó ngựa chạy trên cát không phát ra tiếng vang lộp cộp, ngược lại còn lưu trên mặt cát một chuỗi dấu chân hình vòng cung, chỉ chốc lát sau, lại bị những hạt cát bay che lấp, tiêu tán vô tung vô ảnh trong nháy mắt.
Tuy nhiên vẫn còn chút lạnh lẽo, cho dù ánh mặt trời chiếu rọi vẫn có một chút gió lạnh lùa vào trong cơ thể, lại còn mang theo hạt cát vỗ vào mặt hắn, không dễ chịu chút nào. Hơn nữa còn có một chút bay vào mắt, hắn chớp mắt nửa ngày mới có thể giũ ra một cách khó khăn.
Lăng Hàn giúp hắn đội kín mũ trùm, sau đó liến ghé vào lỗ tai hắn, kể lại hành động vĩ đại năm đó y
“Một khi tối đến, sói trên sa mạc đều lộ ra ánh sáng xanh như quỷ. Lão tử cũng không nhớ rõ mình đã chém bao nhiêu con, hình như là đánh đến rạng sáng. Khi trời hơi hửng sáng, có thể giết đều đã giết hết rồi, trên người lão tử cũng đầy vết thương, không cẩn thận ngã trên sa mạc.”
“Cứ nghĩ rằng mình sẽ chết như vậy, nhưng lại rất không cam lòng, lão tử còn chưa sống đủ nữa. Sau đó lại mơ mơ màng màng, khi tỉnh dậy thì phát hiện mình nằm trong một lều trại, còn thấy được một đại mĩ nhân.”
Lăng Hàn huýt sáo nói: “Nhưng mà đại mĩ nhân vừa nghe ta kêu hắn, liến hắt nước đầy mặt ta, còn thiếu điều dùng bút đâm chết ta… Không thèm nhìn bộ dáng gia tuấn tú mà còn hạ độc thủ, chậc chậc.”
Diệp Tinh Thần nghĩ rằng, nếu nhẫn tâm thì đã chẳng cứu ngươi, để ngươi phơi thây nơi hoang dã rồi.
“Sau đó… Cứ như vậy mà quen biết Cố Mặc Nhiên. Lão tử tự nhận chẳng phải là người tốt gì, nhưng hắn có ân với ta, mặc dù hắn chỉ tiện tay cứu ta mà thôi, sau khi ta tỉnh hắn cũng không chăm sóc ta, liền muốn nhập Ác Nhân Cốc. Ta nói muốn báo đáp hắn, hắn liền cười chế giễu nói, có nguyện ý lấy thân báo đáp không? Ta nói, để ta ở trên là được. Đại mĩ nhân cũng chẳng muốn đôi co với ta, phất tay áo định chạy. Tuy rằng lấy thân báo đáp có chút khó khăn, nhưng mà thời gian qua ta làm thủ hạ của hắn đúng là làm trâu làm ngựa!”
Lăng Hàn nói mà có chút căm giận bất bình, hẳn là nhớ đến những ngày tháng bị Cố Mặc Nhiên bóc lột sức lao động. Mỗi lần y không đồng ý làm chuyện gì, Cố Mặc Nhiện đều cười nói: “Bạch nhãn lang [1]nhà ngươi, nếu biết trước như vậy thì đã để cho đồng loại của ngươi cắn ngươi chết rồi.” Để lương tâm khỏi bị cắn rứt (đương nhiên Lăng Hàn cũng có chút xíu lương tâm, đây là kiểu suy nghĩ không tốt), đành phải đồng ý. Rốt cuộc, quan hệ giữa hai người không chỉ đơn giản là báo ân nữa, mà là chiến hữu đồng sinh cộng tử. Y thật lòng bội phục cùng tán thưởng thủ đoạn của Cố Mặc Nhiên, quyết đoán ác độc, không dây dưa lằng nhằng; nhưng y lại không dám giao hết thảy cho Cố Mặc Nhiên, bởi vì chuyện hắn trở mặt đâm ngươi một dao cũng chẳng lạ kỳ gì, chỉ là hiện giờ cả hai có cùng lợi ích, tất nhiên là không có vấn đề đáng kể nào.
Nếu y nói là y vì Diệp Tinh Thần mà đến Hạo Khí Minh nương tựa, phỏng chừng người đầu tiên đến giết y chính là Cố Mặc Nhiên.
“Nhưng mà cũng đáng đời hắn, đời này coi như một mình mà trải.”
Y nghĩ rồi không tự giác nói ra. Diệp Tinh Thần đương nhiên không hiểu trong lòng Lăng Hàn nghĩ gì, chỉ cảm thấy câu này không đầu không đuôi nhảy ra, khiến hắn cảm thấy khó hiểu.
Sau đó Lăng Hàn nói hết chuyện này đến chuyện khác, Diệp Tinh Thần thật lo lắng y sẽ uống rất nhiều nước, giờ y không được phép uống. Nhưng Lăng Hàn có thể chính là một con lạc đà, nói lâu như vậy mà không thấy khát hay mệt.
Lăng Hàn đọc sách không nhiều, nhiều nhất là có thể đọc hiểu, học chữ chính là do Cố Mặc Nhiên ép y học. Hắn nói, nếu không học thì mật báo đưa đến cốc, ngươi còn xem không hiểu ta viết cái gì đâu! Sau đó một cước đạp y vào chỗ dạy học cho con nít, khiến y cùng mấy đứa nhóc còn thiếu mấy cái răng đọc Tam Tự Kinh, mặt mũi ném hết sạch.
Thế nên chẳng thể trông chờ gì vào trình độ tu từ văn học của y khi kể chuyện đâu.
Y nói về quê quán Thiên Sách của y với Diệp Tinh Thần. Mặt trời lặn ở đó rất là đẹp, vừa to lại vừa tròn, giống như lòng đỏ trứng gà vậy, cùng với tiếng khèn thu binh, cờ tung bay trong gió, chiếu lên trâu ngựa đang ăn cỏ.
Còn nói Vạn Hoa Cốc là thế ngoại đào nguyên, người thường không tìm được cách đi vào, nhưng mà y may mắn cùng đệ tử Vạn Hoa vào trong một lần. Trong Hoa Hải có trăm hoa đua nở như một tấm thảm, còn hay có tiên lộc đi qua bên người. Y đi khắp nơi, không cẩn thận lạc đường, sau đó có một nam đệ tử tướng mạo anh tuấn chỉ đường cho y. Y không có hỏi tên, sau này hỏi một vài đệ tử hái thuốc, bọn họ nói đó là sư huynh của họ, chỉ là đã qua đời vì bệnh. Lăng Hàn tựa như có chút khiếp sợ cùng thổn thức, không phải là vì kinh hoàng, mà là vì đời này y đã chém quá nhiều người, bọn họa hóa thành quỷ mị tới báo thù cũng chẳng có gì lạ.
Nói tiếp lại nói đến Hoa Sơn Thuần Dương, Thục Trung Đường Môn, Miêu Cương Ngũ Độc… Diệp Tinh Thần chưa đi qua nhiều nơi như vậy, trừ Tây Hồ Hàng Châu chính là doanh địa Hạo Khí Minh ở Nam Bình, nghe được những điều Lăng Hàn chứng kiến hoặc nghe thấy, nói không động lòng là giả. Bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình biết quá ít, Trung Nguyên bao la này có nhiều nơi tuyệt vời như vậy, hắn lại chưa từng đi qua.
Tay của Lăng Hàn không an phận vòng qua eo hắn, thấy Diệp Tinh Thần không giãy giụa, liền tựa đầu vào vai đối phương.
“Nghe nói gần đây đệ tử Minh Giáo cùng Trung Nguyên lui tới rất nhiều, hiện tại ai cũng có thể đến Quang Minh đỉnh dạo một vòng. Nghe nói ở đó có Tam Sinh Thụ, tình nhân dưới tán cây thề nguyện, tam sinh tam thế không chia lìa.” Nói rồi ngừng lại một chút, ướm hỏi: “Nếu như có cơ hội, chúng ta cũng đến đó có được không?”
Diệp Tinh Thần không đáp lại, mũ trùm rộng rãi che trên đầu hắn, hạ bóng xuống che khuất hơn nửa gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mỏng của hắn hơi khô, cùng với chiếc cằm thon nhọn. Lăng Hàn tự cảm thấy mất mặt, tuy rằng cũng không phải lần đầu tiên, nhưng mà vẫn có chút thất vọng dâng lên trong lòng…
“Nếu như có cơ hội, cũng không phải là không thể…”
Diệp Tinh Thần cúi đầu nói một câu, lời nói vừa ra khỏi miệng liền thấy mình lỡ lời rồi, nhanh chóng mím chặt đôi môi, làm bộ như không có gì xảy ra.
Lăng Hàn giật mình một cái, trong lời nói mang theo vui sướng không kìm chế được: “Đại thiếu gia, ngươi đây là đồng ý à?”
Diệp Tinh Thần nhanh chóng lắc đầu, dùng mũi hừ một cái.
“Hì hì, ngươi đừng có giả bộ, ta nghe được mà.”
Diệp Tinh Thần chỉ hận không thể cắt phăng đầu lưỡi của mình. Người ở sau lưng vô cùng khoái chí, lại dựa gần lưng hắn hơn một chút, nhẹ nhàng kéo, cả người đều nằm trọn trong lòng người kia. Dù nện lên khôi giáp lạnh lẽo, lại không thấy đau, chỉ vì Lăng Hàn sợ sẽ làm hắn đau, hành động cũng nhẹ tay hơn một chút. Diệp Tinh Thần nhíu mày, thiên tính của động vật nhỏ thật sự rất nhạy, lập tức liền nhận thấy nguy hiểm, bèn thấp giọng giận dỗi nói: “Chỉ là nhất thời lỡ lời thôi… Lăng Hàn ngươi đừng có… Được một tấc lại muốn tiến một thước!”
“Được một tấc lại muốn tiến một thước… Ta còn chưa làm cái gì mà.”
Hắn kéo mũ trùm trên đầu Diệp Tinh Thần xuống, nhìn thấy hai lỗ tai phiếm hồng của người nọ, thật sự mê người. Đôi mắt đen láy trong vắt sáng ngời, mang theo vài phần tức giận nhìn thẳng vào y, Lăng Hàn không khỏi nhếch môi cười cười.
“Hay là nói, ngươi hy vọng ta làm chuyện được một tấc lại muốn tiến một thước hả…?”
Nói rồi bàn tay kia lại không trong sạch luồn vào tầng tầng lớp lớp quần áo, không an phận quanh quẩn ở đùi trong.
Mặt Diệp Tinh Thần đỏ bừng, trong lòng biết tên Lăng Hàn này thường là cơ thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ trong đầu, hắn cũng không nói mấy chuyện mập mờ sao cũng được để khiêu khích tên kia phát hỏa nữa. Hơn nữa cùng là nam nhân, sao hắn có thể không cảm thấy cảm giác nóng bỏng sau mông chứ. Trong chốc lát chỉ có thể dùng tay ngăn y lại, tiếc rằng Lăng Hàn rất nhanh tay, liền bóp chặt tử huyệt của hắn.
“Ư…”
Hắn có chút khó chịu kêu lên một tiếng, Lăng Hàn đột nhiên nảy sinh ác ý, cắn cái tai đỏ bừng của hắn rồi bắt đầu động thủ. Sức lực của Lăng Hàn rất lớn, Diệp Tinh Thần dùng một bàn tay kéo kiểu nào cũng không kéo được, dứt khoát vứt dây cương, hai tay vươn ra nắm lấy tay Lăng Hàn. Lăng Hàn nhướn mày, kẹp bụng ngựa một cái, con ngựa liền vụt chạy, lập tức lắc lư  đến mức làm cả người Diệp Tinh Thần ngã sang một bên.
Hắn chỉ cảm thấy cơ thể mình không chịu khống chế ngã xuống đất, trog nháy mắt, cảnh vật trước mắt xoay tròn, hắn sợ đầu mình sắp đập xuống đất.
Không ngờ tay Lăng Hàn chụp tới, kéo hắn trờ về, cười nói: “Ngươi không nắm chặt dây cương, ngã xuống cũng mặc kệ đó.” Nói xong lại cố ý vỗ mông ngựa một cái. Con ngựa này là chiến hữu vào sinh ra tử cùng y nhiều năm trời, tất nhiên lại chạy thêm nhanh.
Sa mạc tất nhiên không bằng phẳng như đường lộ, thỉnh thoảng còn có đoạn lên xuống giữa những cồn cát, ngựa chạy nhanh liền xóc nảy lên xuống. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Diệp Tinh Thần cũng không tốt lắm, lúc nãy bị dọa sợ, nhớ lại còn có chút kinh hồn bạt vía, đành phải cắn răng siết chặt dây cương.
Tay Lăng Hàn càng thêm tùy tiện chuyển động lên xuống. Cơ thể của tiểu thiếu gia không chịu nổi trêu chọc ác ý của y, cảm thấy chưa đến vài cái là hạ thể của đối phương đã cứng lên. Diệp Tinh Thần cúi đầu, mặt đỏ như son, lại nắm dây cương trong tay thêm chặt, trong lòng hẳn là đang hối hận tại sao hạ thể mình lại không biết đấu tranh như vậy, bị người ta đụng vài cái liền run rẩy ngẩng đầu.
Đụng chạm không biết mấy cái, vốn là sắp bị kích thích bắn ra, Lăng Hàn lại đáng ghét ngừng tay.
Một lúc lâu sau, y lại buông lỏng tay. Diệp Tinh Thần thật kinh ngạc, giọng nói như đang mê hoặc vang lên bên tai, chậm rãi phun ra mấy chữ: “Tự, mình, làm.”
Từng chữ từng chữ theo tiết tấu thong thả gõ lên trái tim Diệp Tinh Thần, hai gò má vốn đã phiếm hồng lại càng thêm hồng dữ dội, trong đôi mắt dính vài tia tình dục, rõ ràng là có chút không biết làm sao.
Lăng Hàn nói không giúp hắn, sau đó liền buông tay, thật nhẹ nhàng vuốt ve đùi trong của hắn.
Diệp Tinh Thần chưa từng cảm thấy uất ức khó chịu như vậy, cho dù bị tàn nhẫn đâm xuyên qua hậu thân, cũng chỉ là rất đau chứ không nghẹn đến mức khó chịu như vậy. Hắn mang giận dữ trong mắt quay đầu lại, hình như là đang oán thầm. Lăng Hàn bị mĩ nhân này nhìn một cái liền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, dương cụ của mình lại ngẩng lên càng cao.
Diệp Tinh Thần không nói lời nào, răng cắn vào môi đến trắng nhợt. Lăng Hàn cũng cố nén suy nghĩ muốn tiếp tục động thủ, yên lặng đợi phản ứng của tiểu thiếu gia. Qua không biết bao lâu sau, y thở dài trong lòng, thôi vậy, cứ giúp hắn đi. Không ngờ lại nhìn thấy Diệp Tinh Thần bắt đầu cử động. Lăng Hàn nhướn mày, nhìn tay phải của tiểu thiếu gia chậm rãi buông sợi dây cương đang bị nắm chặt kia ra, sau đó thò vào trong quần của chính hắn. Hết thảy tựa như một bộ phim tua chậm, lại không có chút nào là không thích hợp. Cầm dương cụ của mình, cảm nhận từng ngón tay một đáp lên, Diệp Tinh Thần có chút ngốc nghếch bắt đầu cử động lên xuống, đầu cúi càng thấp, toàn bộ khôn mặt đỏ bừng đã sắp chìm vào bờm ngựa xõa tung, chỉ là vành tai đỏ bừng kia đã bán đứng hắn.
Lăng Hàn cười thầm trong bụng, không dám cười ra tiếng. Diệp Tinh Thần rất sĩ diện, chỉ sợ cười như vậy hắn sẽ thẹn quá hóa giận. Nhịn không được dùng tay nắm lấy tay Diệp Tinh Thần, người cứng người lại rõ rệt, động tác cũng lập tức ngừng lại. Lăng Hàn mặc kệ, nắm lấy tay hắn bắt đầu cử động. Diệp Tinh Thần bị hắn dẫn dắt, cũng chỉ cảm thấy cảm giác càng ngày càng tuyệt, hô hấp cũng không khỏi nặng nề gấp gáp hơn. Rồi sau đó, một cỗ kích thích rốt cuộc bừng lên, dừng trong tay hai người.
Diệp Tinh Thần thở ra một cái, có chút mệt mỏi, nghĩ rằng rốt cuộc cũng kết thúc rồi.
Nhưng mà sự thật chứng minh rằng hắn thật sự rất đơn thuần. Dương cụ hơi mềm kia lại chịu không nổi khiêu khích, Lăng Hàn rất nhanh lấy lại quyền chủ động, lại làm cho hạ thể của hắn trở nên cứng rắn. Diệp Tinh Thần quay đầu trừng mắt, mặt đỏ bừng: “Lăng Hàn, ngươi còn muốn gì nữa?”
Lăng Hàn lắc lắc đầu, khẽ cười nói: “Làm ngươi.” Nói xong liền cởi quần hắn ra. Diệp Tinh Thần chỉ cảm thấy cái mông lạnh lẽo, nguy hiểm đang ở phía sau lưng, không là sau mông, kề sát lên.
Tốc độ chạy của ngựa dần chậm lại, Lăng Hàn mạnh mẽ kẹp bụng ngựa một cái, Đạp Viêm Ô Truy đành phải không tình nguyện cất bước.
“Nắm chặt dây cương, té là kệ đấy.”
Nói xong trụ thể của hắn lập tức để ở cửa vào phía sau. Diệp Tinh Thần không nhịn được chửi ầm lên, giáo dưỡng đàng hoàng ngày xưa đều bị ném mất hút.
“Giữa ban ngày ban mặt! Tại, tại đại mạc sao có thể làm chuyện này! Ta thao ngươi đồ con hoang!”
Lăng Hàn đổi tay ôm eo Diệp Tinh Thần, tay dính chất lỏng của đối phương lung tung làm trơn nội huyệt, cũng không thèm để ý lời mắng chửi của Diệp Tinh Thần.
“Trăm dặm quanh đây nào có người, ai dám nhìn ngươi gia giết sạch hết.”
“Với lại, còn chưa đến lúc ngươi có thể thao gia đâu, hửm?”
Cùng với âm cuối của Lăng Hàn, ngựa chạy xuống dốc liền đưa trụ thể kia vào trong dũng đạo của hắn.
“A!”
Trước đó không bôi trơn quá nhiều, đây chính là mạnh mẽ nuốt dương cụ của đối phương vào, nhất thời đau đến mức hắn kêu ra tiếng. Lăng Hàn cũng không chịu nổi, bị Diệp Tinh Thần siết đến phát đau, chỉ có thể dùng sức xoa xoa cặp mông cong nẩy kia.
“Ss —— Đại thiếu gia đừng siết chặt như vậy, nhớ ta cũng không cần nhiệt tình như vậy chứ?”
“Ai con mẹ nó muốn… A…!”
Hắn còn chưa dứt lời, lại là một lần tiến vào trong. Quay đầu căm tức nhìn Lăng Hàn, khóe miệng Lăng Hàn nhếch lên: “Ta đâu có động, là ngựa cử động mà thôi.”
Nói xong y lại hung hăng đạp một cái, Đạp Viêm Ô Truy liền bắt đầu chạy bạt mạng. Diệp Tinh Thần chỉ cảm thấy cảnh tượng hai bên lướt qua thật nhanh, rõ ràng đều là cát vàng mênh mông vô bờ, lại có chút mê muội. Phía sau là dương cụ không ngừng ra vào, khi tiến khi lui theo tốc độ chạy của ngựa. Tay Lăng Hàn đang nắm eo hắn nhưng hắn vẫn cảm thấy cả người mệt lả, lại không muốn ngã vào phía sau, đành phải tựa lên lưng ngựa.
Quần áo trên người không biết bị cởi sạch từ lúc nào, tay Lăng Hàn không an phận di chuyển trên cơ thể mình, hầu kết, xương quai xanh, hai điểm trước ngực, bụng… Theo tư thế nằm trên lưng ngựa của Diệp Tinh Thần, Lăng Hàn có thể nhìn thấy vòng eo tuyệt đẹp của hắn, đến chỗ cái mông còn có phần lõm vào, nhất thời kích thích khiến dục hỏa trong lòng bừng bừng, dương cụ trong cơ thể người nọ lại lớn thêm vài phần. Sau đó cúi người xuống, lưu lại dấu vết tàn phá bừa bãi trên thân mình như bạch ngọc.
“Ư… Ưm…”
Trong lòng Diệp Tinh Thần rõ ràng cảm thấy không thoải mái, cứ như là có thể xuyên thấu qua nội bích của mình cảm nhận được gân xanh trên trụ thể kia, liền hừ ra tiếng trong yết hầu.
Ngựa chạy như bay, Lăng Hàn hầu như không cần cử động, chỉ cần kẹp chiến mã một cái, nó liền biết điều mà rong ruổi giữa những cồn cát. Mỗi khi xuống dốc hạ thể của mình mạnh mẽ cọ qua điểm mẫn cảm của Diệp Tinh Thần, lập tức kích thích hắn rên lên một tiếng.
Lăng Hàn thật sự tạ ơn ngày thường không lơi là luyện tập, trước giờ y ở trên ngựa đều không cần nắm cương. Xét về công phu trên ngựa, y tự nhận không có bao người có thể sánh với y. Bởi vậy hiện tại dù có xóc nảy như thế nào, y cũng sẽ không rơi xuống.
Lăng Hàn nhấc người đang tựa vào lưng ngựa mà thở lên, Diệp Tinh Thần mềm nhũn mặc y đùa bỡn. Trong lòng y vui mừng vô cùng, miệng liền làm càn liếm láp vành tai của hắn, sau đó rơi lên môi cùng hắn triền miên. Lúc đầu Diệp Tinh Thần vẫn là không tình nguyện, thế nhưng đến lúc tay còn lại của Lăng Hàn cầm hạ thể của hắn sờ nắn, nhân tính không áp chế dục vọng được nữa liền bị châm ngòi triệt để, phá tan sự thanh tỉnh cùng hết thảy suy nghĩ của hắn, chỉ còn lại khát cầu cùng tìm kiếm không ngừng, thậm chí quên luôn trước kia có bao nhiêu thâm cừu đại hận với Lăng Hàn.
Hắn không biết mình cùng đối phương dây dưa bao lâu, chỉ biết là lúc muốn phát tác, tên Lăng Hàn đáng ghét kia lại bóp chặt cái lỗ chỗ đó của hắn, nói: “Cùng nhau đến…” Trong lời nói quả thật tràn đầy nhu tình lưu luyến, vô hạn triền miên. Nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy bất mãn, liền cố hết sức cắn trả Lăng Hàn, cắn đến khi khóe môi của y chảy máu, giữa hai đôi môi tỏa ra mùi máu nhàn nhạt.
“Ồ, còn học theo chó à.”
Lăng Hàn cô ý liếm liếm máu trên môi, trên gương mặt cương nghị thêm vài phần mị hoặc, khiến tim Diệp Tinh Thần đột nhiên nhảy lên.
Lăng Hàn không xấu, ngược lại còn khá là đẹp. Nhưng cái đẹp này không giống với phong lưu tiêu sái của Cố Mặc Nhiên, không giống với xinh đẹp quyến rũ của Thiệu Hoa, lại càng không giống với tiên phong đạo cốt của Tiêu Tiêu. Đó là một loại bất kham cùng dã tính chỉ nam giới mới có, toàn thân đều tràn ngập vẻ bạo lực cùng cứng rắn, giống như thủ đoạn cùng việc làm của người này. Đặc biệt là đôi mắc sắc bén hẹp dài kia, dường như có thể xuyên thủng lòng người, lúc đối mặc liền không hiểu sao cảm thấy một trận khiếp đảm.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại, cũng không dễ nhìn cho lắm.
Thật là quái đản, Diệp Tinh Thần thầm nghĩ, thấy tướng mạo của đối phương hợp khẩu vị mình nhất định là do ánh mặt trời làm mắt bị tổn thương.
Đến khi dũng đạo cảm nhận được dòng nhiệt bắn ra, Lăng Hàn mới chịu buông tay. Trọc dịch của hắn cũng bắn ra, dừng trên lưng ngựa đen bóng uốn lượn thành đường cong vô cùng dâm mĩ.
Màu lông của Đạp Viêm Ô Truy đen bóng mượt mà, một màu đen thuần, làm chất lỏng trắng đục kia càng thêm vô cùng chói mắt.
Diệp Tinh Thần thở phì phò, ánh mắt chợt liếc đến, chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa giận. Nhưng mà là do bản thân mình không cố gắng, giống như một quả bóng cao su bị xẹp, lại nằm trong lòng người nọ, ngay cả nhúc nhích cũng không muốn. Đồng thời biểu đạt bất mãn còn có Đạp Viêm Ô Truy, thở phì phò càng chạy càng chậm, có lúc khó chịu giật giật thân mình, không biết có phải là cảm nhận được chất lỏng kia dính ở trên người hay không, cuối cùng biến thành chậm rãi đi bộ.
Lăng Hàn khẽ quát một tiếng khiến nó ngừng lại, Diệp Tinh Thần lúc này mới dần dần hồi phục tinh thần, dưới thân chứa đầy chết lỏng của đối phương, rất là khó chịu.
Lăng Hàn không an phận đẩy dương cụ đã hơi mềm về phía trước một cái, tựa hồ còn có dấu hiệu muốn tiếp tục, Diệp Tinh Thần vội vàng hô to: “Đủ rồi… Ngươi đừng làm nữa!”
Lăng Hàn liếm máu trên khóe miệng một cái: “Chỉ mới có chút mà ngươi đã bại trận rồi sao, hửm?”
“Ta… Ta…” Diệp Tinh Thần lắc đầu, bỗng nhiên vô tình nhìn thấy một bóng đen ở cách đó không xa, hình như là một đoàn người gì đó, giật mình nói: “Đó là cái gì?”
“À, thương đội mà thôi, ở gần đây có mã tặc, bọn họ thường kết bạn đi chung.”
Bị người khác nhìn thấy sao được chứ? Cơ thể Diệp Tinh Thần căng cứng lại, dũng đạo cũng theo đó mà co rụt, nhất thời kích thích dương cụ của Lăng Hàn ngạo nghễ đứng thẳng, gầm lên một tiếng “grào”.
Diệp Tinh Thần cảm nhận được sự khác thường, lập tức không dám cử động, ngập ngừng nói: “Ngươi mà để cho người khác thấy… Lăng Hàn… Tiểu gia sẽ đồng quy vu tận [2] với ngươi!”
Lời này nói đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhìn đến hai gò má đỏ bừng cùng dung nhan thiếu niên nửa giận nửa tức, thật sự không có chút uy hiếp nào. Lăng Hàn cũng không dám chọc giận Diệp Tinh Thần, tên nhóc này rất là quật cường, lại còn rất sĩ diện, đành phải bất đắc dĩ lui ra ngoài.
“Sau này ngươi phải đền bù cho ta.”
“Hừ!” Sau đó Diệp Tinh Thần liền nhận ra có gì đó không đúng: “Quần áo của tiểu gia ta đâu?”
“…”
“Mặc cái khác đi…”
Lăng Hàn sờ sờ mũi, xoay người xuống ngựa, kéo quần rồi quăng túi đồ xuống đất, sau đó tìm môt bộ xiêm y đưa cho Diệp Tinh Thần. Lúc nãy quá mức tùy hứng, quần áo mũ trùm này nọ đều quăng ra sau lưng, thôi thì sau này mua lại cũng được. Nhưng mà bộ Phá Quân này cũng không tồi nha, thuận tay kéo một cái là có thể kéo quần áo thành hai nửa, còn có thể thò tay vào trước ngực làm mấy chuyện như vậy như vậy như vậy như vậy… ^q^ (quân gia ngươi ảo tưởng quá mức rồi).
Diệp Tinh Thần nhìn chằm chằm quần áo nửa ngày, ngẩng đầu bất mãn nói: “Sao đều là Phá Quân vậy? Không có Nam Hoàng à? Xi Linh cũng được.”
“Tiện chiến giới danh vọng Ác Nhân Cốc chỉ có mấy món này, bọn ta đâu có giàu được như Hạo Khí Minh các ngươi.”
Thật ra không phải là không có, chỉ là Lăng Hàn cố ý không lấy mà thôi. Diệp Tinh Thần không biết làm sao, cũng chỉ có thể chấp nhận mặc vào.
Đoàn người kia không lâu sau liền xuất hiện ở gần bọn họ, nhìn bộ dáng thì hẳn là thương đội. Hai người xoay người lên ngựa, Diệp Tinh Thần nhìn lại chính mình, sợ bị người khác nhìn ra khác thường.
“Cũng sắp đến khách sạn Long Môn, ngươi chịu khó một chút, đến nơi sẽ cho ngươi tắm rửa ngay.”
Lăng Hàn vung roi ngựa, Đạp Viêm ô Truy liền hí lên vụt chạy băng băng, vó ngựa nâng lên hạ xuống làm cát vàng tung bay.
Ngựa đen mắt đỏ, tướng quân giáp bạc, công tử áo vàng, rất nhanh mất hút trong hoang mạc này.
Chú thích:
[1] Bạch nhãn lang: Ý chỉ những người không có mắt, không biết đúng sai, vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn.
[2] Đồng quy vu tận: Cùng nhau đi đến chỗ chết aka chết chùm =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.