Diệp Tinh Thần cũng không quay đầu lại, nói: “Nếu ta chết, nói với hắn, đây là trách nhiệm của Diệp Tinh Thần! Bởi vì một khi hắn đã quyết thì không ai cản nổi hắn!”
Uy chấn pháo do Hồ Phong Tử nghiên cứu tạo ra chính là hy vọng lớn nhất của Hạo Khí Minh. Dù cho nó rất nguy hiểm nhưng vẻ mặt của mọi người cuối cùng cũng dịu xuống một chút.
Tiếp theo chính là chuyện sắp xếp nhân thủ. Tiêu Tiêu phái năm mươi Tinh Vệ, sau đó mỗi ngày đều huấn luyện khả năng ném bằng tay cùng với kĩ thuật đánh viễn trình và cận chiến. Mọi người đều biết một khi mang trên người nhiệm vụ tập kích này rồi thì khả năng sống sót không quá lớn, thế nên nhóm người này tuyệt đối phải dũng mãnh uy vũ, thấy chết không sờn. Còn về người dẫn đầu thì bọn họ vẫn còn đang bàn bạc. Thông thường thì người dẫn đầu loại nhiệm vụ này phải có đầu óc linh hoạt, phải biết dựa theo tình hỉnh mà đưa ra biện pháp. Hơn nữa hắn phải có danh vọng rất cao trong Hạo Khí Minh, vậy thì dù cho là bộ đội dưới tay hay là người trong minh mới có thể yên tâm.
Có người đề cử Thiệu Hoa với Tiêu Tiêu, xét trên mọi phương diện, Thiệu Hoa quả thật là ứng cử viên không tồi, chỉ là anh muốn đối phương dẫn dắt bộ đội chủ lực hơn là chấp hành loại nhiệm vụ tập kích này. Đang lúc phiền não, Diệp Tinh Thần không chút do dự tự đề cử mình với mọi người.
Chuyện này tất nhiên là bị Tiêu Tiêu cùng Thiệu Hoa phản đối, nhưng Trịnh quân sư cùng Minh chủ lại cảm thấy Diệp Tinh Thần rất thích hợp. Diệp Tinh Thần trời sinh là kỳ tài tập võ, Ngự Phong kia được hắn dùng đến kiếm khí sắc bén, sát chiêu ngoan tuyệt, gần như nhìn không ra võ công của hắn mới bị người ta phế đi cách đây không lâu. Tất nhiên, bọn họ cũng không biết Diệp Tinh Thần mỗi ngày chỉ ngủ một hai canh giờ, thời gian còn lại đều dùng để nghiên cứu võ học.
Thiệu Hoa và Tiêu Tiêu cự tuyệt tất nhiên là có tư tâm, chỉ là bọn họ thật sự không tìm ra cái cớ nào để phán bác. Diệp Tinh Thần quả thật là một lựa chọn rất tốt.
“Tiêu chỉ huy, xin huynh hãy cho đệ cơ hội này. Tinh Thần nhất định sẽ dùng hết sức mình, tự tay đâm Ác Nhân!”
Tiêu Tiêu nhíu mày, chống lại ánh mắt “không phải Diệp Tinh Thần là không được” của mọi người, càng cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Một bên là lời hứa của mình, một bên là lợi ích của Hạo Khí Minh, vô luận vứt bỏ bên nào đều là lỗi của anh. Anh bắt đầu hối hận, lúc trước tại sao mình lại không để Diệp Minh mang Diệp Tinh Thần đi cho rồi.
“Như vậy đi, đến lúc đó chúng ta phái bộ đội đến bờ sông bên này tiếp ứng họ. Thế nào cũng sẽ có Ác Nhân đuổi theo, đến lúc đó chúng ta giết cho bọn chúng không kịp trở tay là được.” Thiệu Hoa nhìn ra Tiêu Tiêu khó xử, bèn mở miệng. Tiêu Tiêu nhìn hắn mà mặt đầy nghi hoặc, dường như đang thấy khó hiểu vì sao Thiệu Hoa bỗng nhiên đổi ý.
Thiệu Hoa đáp lại bắng ánh mắt ý vị thâm trường, đại khái là nói ngươi cảm thấy hai chúng ta có thể khuyên được hắn sao?
Tiêu Tiêu hiểu ra, nhân tiện nói: “Được, lúc ấy chúng ta phải tận lực bảo toàn từng Hạo Khí đệ tử, mọi người có dị nghị gì không?”
Mọi người lập tức gật đầu.
“Vậy được, Diệp Tinh Thần, nay Tiêu Tiêu ta thay mặt Hạo Khí Minh chủ lệnh cho ngươi dẫn tiểu đội năm mươi người đến Ác Nhân Cốc doanh địa tiến hành tập kích. Hy vọng ngươi không phụ sự mong đợi của mọi người, làm suy yếu sức mạnh quân chủ lực!”
“Hạo Khí Minh Phụ Đạo Thiên Thừa —— Diệp Tinh Thần tuân lệnh! Nhất định dùng hết sức mình, xin thề bảo vệ hạo nhiên chi khí của chúng ta thiên địa trường tồn!”
“Hạo Khí trường tồn!”
“Hạo Khí trường tồn!”
Những người khác dường như cũng được khí khái của Diệp Tinh Thần kích thích, trăm miệng một lời hô lên khẩu hiệu.
Tiêu Tiêu yên lặng buông mắt, quả thật là một “Hạo Khí trường tồn”.
***
Ban đêm canh tư. Vọng Bắc Thôn. Một mảnh đèn đóm lập lòe, yên tĩnh vô thanh.
Ở bờ sông bên kia lại là ánh lửa sáng rực, đó là đội ngũ tuần tra của Ác Nhân. Nhưng canh tư là lúc mọi người ngủ say nhất, cũng là thời cơ tập kích tốt nhất.
Diệp Tinh Thần mặc trang phục màu đen, đuôi ngựa buộc cao, một thân gọn gàng linh hoạt.
“Kiểm tra lần cuối, đá đánh lửa, uy chấn pháo, binh khí và cả ám khí đều chuẩn bị tốt? Hộp đồng trên người đều có thể chống nước?”
Mọi người cúi đầu kiểm tra một lần, thấp giọng trả lời: “Đội trưởng, đã chuẩn bị tốt!”
Diệp Tinh Thần gật đầu: “Lát nữa phải hết sức chú ý. Hộp đồng do tiền bối phát mình này tuy vững chắc nhưng cũng không thể quá mức lơ là. Hiện tại phân thành năm phân đội nhỏ, mỗi đội mười người bầu ra một tiểu đội trường, xuất quân theo lộ tuyến đã nói, đến địa điểm tập hợp đã định. Rõ chưa?”
“Rõ!”
“Đi chuyến này chúng ta không chắc có thể trở về nhưng Tiêu chỉ huy nhất định sẽ đối xử tử tế với người nhà các ngươi.”
“Rõ!”
“Vậy thì, xuất phát!”
Trăng đêm đó rất sáng, mặc dù có lúc có mây đen nhưng xét trên tổng thể thì cung cấp ánh sáng cho nhóm người Diệp Tinh Thần rất tốt. Không bao lâu sau, nhóm bộ đội phân tán đã tụ tập ở địa điểm định trước, lấy ra quần áo Ác Nhân Cốc đã chuẩn bị sẵn mặc lên người. Bọn họ, trừ Diệp Tinh Thần ra, đều có hình thể to lớn, thoạt có chút hung ác. Trước đây Diệp Tinh Thần có thấy qua Ác Nhân Cốc yêu bài trong tay Lăng Hàn nên cũng cho người tạo ra một số để đánh lừa.
Đoàn người bọn họ cứ như vậy trực tiếp đi qua nhất định là không thể, chỉ có thể chia thành từng nhóm đi dọc theo bờ sông dần dần tới gần mấy chủ hạm kia. Ác Nhân Cốc luôn tuần tra qua lại, có thể tránh thì đều tận lực tránh đi, nếu không thể tránh khỏi thì giả vờ quen thuộc lên tiếng chào hỏi, nhét chút bạc là có thể qua được. Không ai có thể chống lại được sức hút của tiền bạc, Ác Nhân Cốc luôn tự do tự tại, không sợ cái gì, tất nhiên cũng không có khái niệm quân lệnh như núi, không thể nhận hối lộ.
Thế nên coi như là hữu kinh vô hiểm. Bộ đội cuối cùng cũng vòng qua đám Ác Nhân kia, tập hợp ở một cồn nhỏ trên sông. Tuy có chút xa bờ nhưng lại rất gần mấy chiếc thuyền lớn; lại nhờ ánh trăng bị mây che khuất, phần lớn bọn họ đều mai phục trong nước, chỉ có Diệp Tinh Thần ở trên cùng vài tiểu đội trưởng để ra lệnh, thế nên người ở trên bờ cùng trên thuyền hẳn là không nhìn thấy họ.
“Tiểu đội từ một đến ba theo ta đến gần thuyền bố trí đạn dược, các tiểu đội còn lại do Lý phó đội trưởng chỉ huy tìm cách cướp được thuyền nhỏ của Ác Nhân, lát nữa ở đằng xa tùy thời tiếp ứng bọn ta!”
“Rõ!”
Diệp Tinh Thần cởi quần áo ngụy trang ra, lộ ra bắp thịt cường tráng, trên cổ đeo một cái kèn lệnh, bên hông đeo một hộp đồng, bên trong là chính uy chấn pháo, hơn nữa trải qua cải tạo, uy lực của nó càng mạnh thêm, cũng chống nước tốt hơn.
Vài tiểu đội trưởng dẫn bộ hạ của mình lặn đến gần mấy chiếc thuyền lớn sau đó giơ cao hộp đồng lên lấy uy chấn pháo ra. Bên dưới pháo được phết một lớp nhựa cây đặc thù từ trên đảo ở cực nam đại lục vận chuyển đến, có thể khiến chúng tạm thời dính trên thuyền. Bọn họ chọn ba chiếc thuyền lớn, mỗi chiếc cách nhau mấy chiếc thuyền, là vì hy vọng hỏa lực cũng có thể đốt luôn mấy con thuyền trung gian.
Diệp Tinh Thần dán chắc đạn pháo lên trên, đồng thời lấy ra đá đánh lửa, mà người khác ở bên cạnh hắn cũng đã xé giấy dầu bao kín một cây đuốc nhỏ, giơ lên trước mặt hắn. Hắn khẽ nói với người nọ: “Chuẩn bị tốt chưa?” Người nọ kiên định gật đầu.
Ngón tay đập đá đánh lửa, bắn ra tia lửa châm cháy ngọn đuốc nhỏ. Diệp Tinh Thần cầm cây kèn treo trước ngực lên, thổi một tiếng bén nhọn mà rõ to giữa một đêm mộng dài. Người của Ác Nhân Cốc lập tức tỉnh giấc, vội vàng đứng dậy muốn nhìn xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nhưng đã không kịp rồi. Sau khi nghe được tiếng kèn mọi người lập tức châm dây dẫn, sau đó không chút chần chừ lặn xuống nước, dùng hết sức lực cả đời, kéo căng cơ bắp, bơi thục mạng đến bờ bên kia.
“Đùng ——” một tiếng, chấn động đến mức tai Diệp Tinh Thần cũng ong ong, lập tức bị xung lực bắn ra xa. Sau lưng đau rát, hẳn là đã bị bỏng, mà huynh đệ xung quanh cũng không biết sống sót bao nhiêu người. Chợt bốn phía quanh bờ sông nổi lên tiếng kèn, tiếng người ồn ào, chửi bậy không ngừng. Dòng nước đục ngầu không nhìn rõ, hơi nóng lan tỏa, vô số xác tôm cá trôi nổi bên người. Diệp Tinh Thần trồi lên mặt nước để thở, phát hiện mấy chiếc thuyền lớn kia đã bốc cháy to, sau đó lại nghe được mấy chiếc thuyền còn lại cũng bị đốt. Hắn rõ ràng nhìn thấy cách đó không xa là mấy chiếc chiến hạm loại nhỏ, người ở bên trên đang vung tay ném thuốc nổ đến đằng kia.
Hắn bất chấp vết thương trên người, vội vã bơi đến mấy chiếc thuyền nhỏ đó. Sau lưng là địch nhân mới bừng tỉnh, bọn họ cũng nhảy lên thuyền của mình chèo về phía Diệp Tinh Thần.
“Đi mau! Chúng ta đã trở thành mục tiêu!”
Do đã được huấn luyện nên những huynh đệ không chết đã tụ tập đến thuyền nhỏ ở gần. Diệp Tinh Thần không trèo lên thuyền, vì không nghe rõ mình nói cái gì, chỉ có thể hét to: “Hiện tại ta cần một vài huynh đệ làm bia ngắm! Trong nhà không có tráng niên khác hoặc trên người có thương tích đều không được ở lại, hơn nữa phải không sợ chết, có không?!”
“Có!”
Bên người hắn có rất nhiều người giơ tay trả lời, trên người đều nhuốm máu, nhưng ánh mắt vẫn kiên định không sợ hãi. Hắn nhìn xung quanh, bỗng nhiên nở nụ cười. Có nhóm huynh đệ này, hắn chết cũng không tiếc. Hắn chọn đại mười mấy người, định bơi đi thì phó đội trưởng trên thuyền kêu hắn: “Diệp đội trưởng, ngươi không thể đi như vậy! Thuộc hạ phụng mệnh chỉ huy nhất định phải bảo vệ sinh mệnh của ngươi an toàn!”
Diệp Tinh Thần cũng không quay đầu lại, nói: “Nếu ta chết, nói với hắn, đây là trách nhiệm của Diệp Tinh Thần! Bởi vì một khi hắn đã quyết thì không ai cản nổi hắn!”
Phó đội trưởng vô lực ngồi trên thuyền. Ác Nhân đã nhanh chóng đuổi đến, việc cấp bách trước mắt, hắn cũng không thể bỏ mặc người trên thuyền, đành phải cắn răng nói: “Nhanh chóng trở về gọi Tiêu chỉ huy đến giúp đỡ!”
***
Lăng Hàn không có ngủ, phải nói là y vẫn luôn không ngủ ngon. Đang lúc trằn trọc qua lại, bỗng nhiên có người gõ cửa thật mạnh nói: “Không tốt! Lăng tướng quân! Hạo Khí Minh phái người đến tập kích! Hiện tại rất là hỗn loạn, ngài mau đến xem!”
Thính lực của y tuy yếu, nhưng cũng không đến mức mất đi hoàn toàn, thế nên y giật mình một cái từ trên giường nhảy xuống, nhanh chóng mặc khôi giáp vào, cầm lên trường thương, vội vàng chạy ra ngoài.
Nơi đó đã bận rộn đến mức hỗn loạn. Cố Mặc Nhiên quân áo không chỉnh tề chạy đến, hoàn toàn vứt đi phong thái ngọc thụ lâm phong tiêu sái hàng ngày. Chẳng qua là lúc này hắn muốn chải chuốt cũng không được, vội vàng chỉ huy mọi người dập lửa cứu người.
“Thế này rốt cuộc là sao?! Linh Vũ đâu?!”
Một bóng người màu đỏ sậm bỗng xuất hiện bên người, nam tử cột tóc đuôi ngựa mang mặt nạ, ánh mắt thanh lãnh, đường cong gương mặt cương nghị.
“Thật xin lỗi, Cố chỉ huy. Tin tức đến chỗ ta quá muộn, không biết thì ra Hạo Khí Minh đã chuẩn bị một loại vũ khí gọi là ‘uy chấn pháo’ để tiến hành tập kích.”
Lăng Hàn ngẫm nghĩ, loại hành động này thường thì đầu lĩnh rất là quan trọng, nhất định phải bắt được, hơn nữa bọn họ cần phải biết cái gì gọi là “uy chấn pháo”, bèn truy vấn: “Nhiệm vụ này do ai dẫn đầu?”
Đường Linh Vũ cúi đầu nói: “Là Tàng Kiếm Sơn Trang Diệp Tinh Thần.”
Lăng Hàn không thể tin được mở to hai mắt. Rõ ràng y đã tự tay phế đi võ công của hắn, tại sao hắn có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy. Không kịp nghĩ nhiều, y xoay người bước đi.
“Lăng Hàn!”
Cố Mặc Nhiên gọi y lại: “Ngươi không cần làm chuyện này, ngươi trở về cho ta!”
“Hừ!” Lăng Hàn quay đầu nâng cằm lên, cười ngạo nghễ. Lông trĩ trên đầu theo đó mà vẫy thành độ cong duyên dáng. “Mặc Nhiên, lão tử sẽ tự tay bắt hắn trở về.”
“Ngươi có biết hiện nay đối với Ác Nhân Cốc chúng ta ngươi quan trọng cỡ nào không?”
“Ta có chừng mực, tin tưởng ta đi.” Dứt lời liền không quay đầu lại bước ra khỏi cửa.
Cố Mặc Nhiên lẳng lặng nhìn bóng dáng Lăng Hàn, không nói một lời.
“Cố chỉ huy, thật sự để hắn đi sao?” Đường Linh Vũ đứng bên cạnh không nhịn được cất tiếng.
“Ta cũng không phải cha mẹ của hắn, gánh không nổi chuyện này. Hiện tai xung quanh rất loạn, bên kia cũng chỉ có thể giao cho hắn.”
“Đi thôi, Linh Vũ”
Có những lúc, thành bại cũng không do người.
Làm hết sức, nghe thiên mệnh, sống chết tự có trời cao định sẵn.
***
“Lăng tướng quân, ngài xem trên thuyền kia có vài người đi xuống!”
Trẹn thuyền có người chỉ hướng bên kia, y trả lời qua quýt chứ thật ra nhìn cũng không rõ.
“Đó là định làm gì? Đánh lạc hướng?”
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, nếu như là Diệp Tinh Thần, vậy thì… Hắn sẽ không chút do dự lựa chọn con đường này, lấy thân mình ra đánh cược để đổi lấy tính mạng của huynh đệ Hạo Khí Minh.
Không cần suy nghĩ, y liền hạ lệnh nói: “Mấy thuyền phụ cận theo ta bắt sống những người trong nước! Còn lại thì đuổi theo mấy chiếc thuyền kia!”
“Nhớ kỹ, phải sống!”
Diệp Tinh Thần biết rõ bọn người Ác Nhân Cốc đã chú ý đến bọn họ. Mỗi người bọn họ đều đã có chuẩn bị, nếu bất hạnh bị bắt liền lập tức cắn độc mà chết. Hắn lúc này cũng không hơn gì những người khác, chỉ có thể tiếp tục liều mạng khua tay, tứ chi đều sắp chết lặng. Những người ở bên dần dần giảm bớt, mình cũng khó mà tự bảo vệ được, thế nên hắn không suy xét qua tại sao con thuyền ở phía sau vẫn không đuổi kịp mình. Mãi cho đến khi hắn tứ chi mệt mỏi trèo lên bờ, hổn hển thở gấp, hắn mới phát hiện sự thật này.
Sau đó hắn nghe được có người dùng khinh công lên bờ, đứng cách mình không xa, giọng nói kia vẫn muốn ăn đòn như trước.
“Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi, Diệp Tinh Thần.”