Nên nói sao nhỉ, trừ việc lúc đầu cảm thấy không thích hợp ra, thật sự thì… Cảm giác này cũng không quá tệ.
“Lăng Hàn tướng quân, đây là thuốc của Diệp thiếu gia.”
Giọng nói dễ nghe của cô nương trẻ tuổi mỗi ngày đều đúng giờ vang lên ngoài cửa, sau đó là do A Ngốc đưa vào. Cô nương đó là Linh Nhi vẫn luôn chăm sóc Diệp Tinh Thần, tiếng nói cũng giống như tiếng chuông bạc trong veo dễ nghe. Chỉ là Diệp Tinh Thần chưa hề được gặp tận mặt cô nương này, cho nên cũng không thể tự mình nói cảm tạ nàng. Cô nương Vạn Hoa Cốc, nghe nói là đều rất ôn nhu hiền thục, tuy nhiên không biết tại sao lại vào Ác Nhân Cốc. Nhưng mà loại người có giọng nói như vậy không giống như người xấu làm nhiều việc ác, hắn thầm nghĩ.
Diệp Tinh Thần chán đến chết ngồi trên giường, Lăng Hàn đang ở đằng trước nhìn cái gì đó trên bàn, Diệp Tinh Thần nhìn hắn liền cảm thấy khó chịu. Người đó tựa như chẳng có gì khác để làm, suốt ngày ngồi ở trước giường kêu hắn ăn cơm uống thuốc. Giữa hắn và y không có cái gì có thể nói, tuy rằng Diệp Tinh Thần không nói, Lăng Hàn cũng biết trong lòng người nọ thật sự hận y, đủ mọi mặt, đủ mọi trình độ. Bọn họ lúc đầu cũng có cãi nhau ẩu đả, nhưng sau này Diệp Tinh Thần đã không thèm để ý tới y. Lăng Hàn có chút thương tâm, lại không biết làm thế nào.
Uống một hơi hết thuốc mới đưa tới, trên mặt Diệp Tinh Thần một chút cảm xúc cũng không có, A Ngốc liền tẫn trách đặt chén sứ trống không lên đầu, nhẹ nhàng chạy ra khỏi phòng đem trả cho Linh Nhi.
Lăng Hàn đột nhiên đứng lên, bước nhanh đến ngăn tủ tìm kiếm cái gì đó. Diệp Tinh Thần đến cả nhìn một cái cũng không thèm, giũ giũ chăn định nằm xuống, mặc dù hắn đã ngủ quá nhiều.
“Khoan hãy ngủ, còn phải bôi thuốc nữa.”
Lăng Hàn cầm trong tay một bình gốm màu đen đi về phía hắn, thể tích của chiếc bình đó không lớn, mở nắp đậy ra còn có một mùi thảo dược nhè nhẹ.
Diệp Tinh Thần nhíu nhíu mày, vừa mới uống thuốc, thứ này cũng phải dùng sao? Bèn lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Không cần.”
“Ngoại thương của ngươi còn chưa lành, chén thuốc kia chỉ dùng để điều dưỡng.”
Nói rồi y liền ngồi xuống bên giường, ngón tay đảo đảo trong lọ, lấy ra một chút thuốc mỡ dinh dính màu lục nhạt.
“Nói đúng hơn, là dùng để bôi chỗ phía dưới của ngươi.”
“Đêm đó, chắc rất đau.”
Giương mắt nhìn Diệp Tinh Thần, cũng không có ý tốt cười cười. Sắc mặt đối phương lập tức từ trắng chuyển hồng rồi cuối cùng biến thành màu tro tàn, môi mím lại, ngón tay thon dài nắm chặt thành quyền, móng tay bóng mượt không chút lưu tình đâm vào da thịt, đau đến tận nội tâm.
“Ta nói, không cần.”
“Không làm không được đâu, không khéo ngươi lại phát sốt.”
“Đừng phản kháng vô ích, mấy ngày ngươi hôn mê đều do ta giúp ngươi.”
“…!!!!”
Diệp Tinh Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Hàn đang cười xấu xa, bộ dáng muốn bùng nổ lại không dám bùng nổ kia rất giống một bé mèo bị chủ nhân kéo đuôi nên xù lông.
“Sao nào, ngươi biết rõ… Giãy giụa là vô dụng.”
Nói xong Lăng Hàn giật chăn lên, tay còn lại lập tức phủ lên hạ thể của Diệp Tinh Thần, cách lớp vải nhẹ nhàng vuốt ve. Diệp Tinh Thần tiếp nhận kích thích này chỉ cảm thấy hoảng sợ vô cùng, theo bản năng lập tức vươn hai tay giữ chặt tay Lăng Hàn.
“Ngươi, ngươi đang làm gì?!”
“Giúp ngươi bôi thuốc thôi~ “
Thân trên kề sát vào Diệp Tinh Thần, đầu ghét vào tai hắn, Lăng Hàn cố ý chậm rì rì hà hơi nóng nói. Dứt lời còn nhẹ nhàng cắn vành tai hắn một phát. Mặt Diệp Tinh Thần bụp một cái liền biến đó, nhấc một tay lên muốn đẩy y ra, nhưng đẩy thế nào cũng đẩy không được, nắm đấm đánh vào bộ ngực rắn chắc của Lăng Hàn giống như gãi ngứa. Lăng Hàn bèn dời tay lên, nắm chặt tay Diệp Tinh Thần, nhấc lên hôn một cái chụt, để lại một dấu nước bọt thật lớn, tiếp theo còn cố ý đùa giỡn hắn, nói: “Nương tử, ngươi đừng thẹn thùng mà.”
Da gà của Diệp Tinh Thần đều rớt xuống đất hết, Lăng Hàn người này thật đúng là vô liêm sỉ mặt dày mày dạn các loại, nhịn không được hét lên: “Con bà nó ai là nương tử ngươi chứ!”
“Tiểu gia ta là nam! Nam!”
“Ngươi cũng là nam, tiểu gia ta không! Yêu! Thích! Nam! Nhân!”
—— Hơn nữa còn là nam nhân đã cưỡng bức mình.
“À há, phải không?”
Lăng Hàn vẫn mang ý cười trên mặt như trước, bàn tay dính thuốc mỡ kia cởi quần của Diệp Tinh Thần. Diệp Tinh Thần chỉ cảm thấy hạ thể chợt lạnh, dây thần kinh trong não phựt một tiếng đứt đoạn. Còn chưa kịp phản ứng, phân thân đã bị một cảm giác ấm áp xa lạ vây quanh. Diệp Tinh Thần từ nhỏ đã được dạy lễ giáo nề nếp, Tây Hồ Thất Tú Phường hắn không một lần đi qua, chốn son phấn Dương Châu hắn càng không biết là ở chỗ nào, lại thêm mười ba mười bốn tuổi theo sư phụ vào Hạo Khí Minh, một lòng thay nhà đền nợ nước, chém giết ác nhân, chuyện tình dục hết thảy đều không biết không rõ không hiểu. Đêm đó khi bị Lăng Hàn cưỡng bức, hắn vốn đã bị tra tấn mấy ngày trong phòng giam, trong cơn mê man chỉ biết là mình thật nhục nhã mà mở chân ra cho một nam nhân khác, sau đó phía sau chính là một trận đau tê tâm liệt phế, đau đến mức hắn hôn mê bất tỉnh mấy lần.
Hiện tại phân thân của mình được người khác hầu hạ như vậy, đừng nói là chưa có ai khác chạm qua, chính hắn cũng chưa từng làm như vậy. Chỉ biết thứ này chính là “chuyện của người lớn” trong miệng Thiệu Hoa, nghĩ đến đây, mặt hắn đã đỏ như tôm luộc, trong mắt mơ hồ lóe lên ánh sáng khác thường.
Hắn không kịp nói đừng, người đó liền thuần thục bắt đầu chơi đùa lên xuống, bộ phận vốn dị thường mẫn cảm dễ dàng bị y khiêu khích, dần dần có dấu hiệu ngẩng đầu. Trên ngón tay quanh năm cầm thương có một lớp chai mỏng, cọ xát trên làn da non mịn lại có cảm giác kích thích.
“Dừng… Dừng tay…”
Hai tay Diệp Tinh Thần lúc này đều chống trên giường, cơ thể hơi run rẩy, khe khẽ kêu hai tiếng, lại không biết Lăng Hàn nghe đến ngứa ngáy trong lòng, tựa như có một bé mèo ở trong đấy thò móng vuốt ra cào cào.
“Thật sự muốn ta dừng tay sao?”
Giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn tựa như đang tùy ý hỏi, ngón tay linh hoạt kia đã trượt đến chỗ bí ẩn ở phía sau, mang theo thuốc mỡ lạnh lẽo vẽ vòng tròn ở bên ngoài, cái lạnh khó chịu cùng cảm giác sợ hãi không rõ ràng ập đến lại kích thích Diệp Tinh Thần co giật một trận, không biết là sợ hay là kinh.
Ngón tay chợt dừng lại ở chỗ kia, không có đi vào. Lăng Hàn ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên ngây ngô chưa trải qua tình dục đang ngấn lệ, trong lòng lại khẽ động.
“Ngươi muốn tự mình làm?”
Diệp Tinh Thần lập tức gật gật đầu, giống như gà mổ thóc. Cảm giác này rất kì quái, rõ ràng chán ghét chuyện nam nhân kia làm như vậy, nhưng vì sao lại muốn y tiếp tục làm?
—— Diệp Tinh Thần, ngươi tuyệt đối là bị sốt cao đến mức cháy đầu mới nghĩ như vậy! Mau chấm dứt cái suy nghĩ kiểu này đi!
Không ngờ Lăng Hàn lại thỏa hiệp, trực tiếp buông lỏng tay, đưa thuốc mỡ qua. Diệp Tinh Thần chấm một chút, lạnh lạnh, mặc dù có hơi dính nhưng không hề nhớt. Nhìn nhìn ngón tay, giương mắt nhìn gương mặt thối tha tràn đầy ý cười đối diện, trong một thoáng, không khỏi ngây ra.
Rốt cuộc… Phải làm như thế nào?
Trong nháy mắt, một chút xấu hổ dâng lên trong lòng, ánh mắt Diệp Tinh Thần đảo qua đảo lại, trong lòng đang thầm tính toán.
Chẳng lẽ… Mình phải nhét vào sao?
Nghĩ đến đây, lại không nhịn được run lên một chút… Có vẻ như rất đau. Hơn nữa Lăng Hàn còn mang bộ dáng xem kịch vui trên mặt chờ hắn.
“Sao thế, sao còn chưa làm?”
“…”
“Ngươi có thể đi ra ngoài không?”
“Đây là phòng của ta, nào có đạo lý khách nhân đuổi chủ nhân.”
“…”
“Chẳng lẽ, Diệp thiếu gia ngươi không biết…?”
“…”
Thiếu niên đỏ mặt, cả giận nói: “Tiểu gia ta sao có thể không biết chứ!”
“A, vậy làm đi?”
Lăng Hàn thật sự sắp nhịn không được muốn bật cười.
“Làm, làm thì làm!”
Nói rồi hắn bày ra bộ dáng anh dũng hy sinh, nghiến răng nghiến lợi, sau đó quay mặt qua chỗ khác, không muốn để đối phương nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của mình. Ngón tay thử thăm dò đụng đến chỗ kia, khó khăn tiến vào. Ban đầu thật sự rất không quen, nơi đó kẹp chặt lấy ngón tay mình, hắn không biết nên làm cái gì bây giờ, không dám tiến cũng không dám lùi. Ngón tay dừng một lúc lâu cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng lại sợ tự làm mình bị thương, chỉ dám thong thả tiến lên bằng tốc độ của một con rùa. Hắn chỉ cảm thấy thuốc mỡ vừa dính vào lớp da nội bích thì lập tức tan ra, giống như tự thấm qua da vào máu.
Cứ dây dưa như vậy, dùng ngòn tay quấy một chút, thoa cho xong thuốc mỡ, Diệp Tinh Thần rút ngón tay ra, không kiên nhẫn nói: “Rồi!”, sau đó muốn kéo quần lên.
Lăng Hàn ngăn hắn, trong mắt rõ ràng mang theo ý cười: “Nào có ai giống như ngươi chứ, tiểu thiếu gia.”
“Không thì sao?”
“Chậc, để ta dạy ngươi vậy.” Nói xong liền dùng ngón tay chấm một ít thuốc mỡ. Nhìn thấy bộ dáng Diệp Tinh Thần mang theo vài phần sợ hãi cùng kích động, Lăng Hàn nhịn không được vén lên phần tóc mái chưa chải lên của hắn, sau đó nhẹ hôn một cái lên cái trán trơn bóng của hắn. Giọng nói ôn nhu mà mang theo vài phần mê hoặc vang lên bên tai Diệp Tinh thần: “Yên tâm, sẽ không làm ngươi đau.”
Nói xong liền cho ngón tay vào phía sau. Diệp Tinh Thần còn chưa kịp a một tiếng thì đã bị một cái miệng từ trên trời rơi xuống chiếm lấy. Đầu lưỡi đối phương kịch liệt quấn lấy lưỡi hắn, khiến hắn muốn nói cũng không nói nên lời, chỉ có thể không ngừng nuốt xuống nước bọt của hai bên, yết hầu còn phát ra tiếng ư ư không rõ, lấy đó để bày tỏ sự bất mãn và kháng nghị của mình. Nhưng mà ở trong mắt Lăng Hàn, đó chỉ là một bé mèo con đang làm nũng với chủ nhân mà thôi.
Lúc này y đã vói ngón tay vào dũng đạo của Diệp Tinh Thần, thuần thục chuyển động ngón tay, khiến thuốc mỡ giao hòa cùng nội bích hết mức có thể. Cảm giác ấm áp căng chặt quen thuộc ấy khiến y không nỡ rời đi; đến khi thuốc mỡ dùng sắp hết, y rút ngón tay ra, lại chấm thêm một ít thuốc mỡ.
Diệp Tinh Thần bị y hôn đến choáng váng đầu óc, dưỡng khí trong lồng ngực đều bị đối phương chiếm hết. Hắn chỉ biết là có thứ khốn kiếp xông vào hậu viện nhà mình, nhưng động tác lại rất ôn nhu, so với mình thì thuần thục lại có kỹ xảo hơn, mà thuốc mỡ kia vốn tạo cảm giác rất tốt, cho dù đụng phải vết thương cũng không đau không rát.
Nên nói sao nhỉ, trừ việc lúc đầu cảm thấy không thích hợp ra, thật sự thì… Cảm giác này cũng không quá tệ.
—— Diệp Tinh Thần mạc danh kỳ diệu nảy sinh ra loại ý nghĩ này, nhưng giây tiếp theo lại bị hắn hung hăng xóa khỏi đầu.
Ý nghĩ này thật sự đáng sợ, không phải sao?
“Khụ khụ…”
Một lúc lâu sau, miệng hai người cuối cùng cũng tách ra, giữa hai đôi môi kéo ra một sợi chỉ bạc dài. Diệp Tinh Thần bị hôn đến mức mặt đỏ tới mang tai, nhất thời thở không nổi, không nhịn được ho khan hai tiếng, hàng mi dài theo cơ thể run rẩy mà rung lên. Không biết từ khi nào mồ hôi chảy xuống lướt qua chiếc cằm nhọn, Lăng Hàn dùng đầu lưỡi liếm đi hạt châu đó, trong cái mặn mang theo chút ngọt.
Bụng dưới cảm thấy khô nóng, mẹ, cứ cái dạng này thì sẽ ăn hắn luôn. Tên đáng giận trong lòng còn đang đầy mặt mê man, trên gương mặt tái nhợt vì bệnh nhiễm lên tình dục, tăng thêm vài phần hương vị mê hoặc.
Diệp Tinh Thần vốn rất đẹp, nước Tây Tử Hồ thành đôi mắt sáng của hắn, hàng liễu rũ hai bên bờ thành đôi mày của hắn, làn da vô cùng mịn màng trắng nõn chưa trải bao sương gió, hẳn là khiến vô số Tú Phường nữ tử láng giềng hết mực ái mộ. Nhưng hắn cũng không mang theo vẻ nữ tính, sâu thẳm trong đôi mắt là khí phách anh hùng ngạo nghễ, dáng người đứng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc khi cầm trọng kiếm, tất cả đều biểu lộ khí khái thiếu niên của hắn.
—— Tây Hồ Tàng Kiếm, quân tử như phong. Hạo nhiên chi khí, thiên địa trường tồn.
Tất nhiên là dùng để hình dung những người như Diệp Tinh Thần.
Nếu một ngày nào đ Lăng Hàn bị ép phải trả Diệp Tinh Thần cho Hạo Khí Minh, phỏng chừng y một chút xương cốt cũng sẽ không cho bọn họ.
Y vỗ vỗ gương mặt ửng hồng của Diệp Tinh Thần, khiến hắn hồi hồn, sau đó lại giúp hắn kéo quần lên, chỉnh sửa áo lót một chút, kéo chăn đắp lên người hắn, tay cũng buông ra.
Lăng Hàn xoay người muốn đi, Diệp Tinh Thần bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Ngươi… Ngươi muốn đi?”
Y dừng bước, ha ha cười hai tiếng.
“Tiểu thiếu gia, ta cũng muốn giải quyết nhu cầu của ta.”
Xoay mặt đi, Diệp Tinh Thần chỉ thấy một bên mặt dễ nhìn của người nọ, vẻ mặt vì ngược sáng nên không thấy rõ ràng.
“Ngươi châm lửa cho ta… Không thì, ngươi giúp ta giải quyết?”
Mặt Diệp Tinh Thần lại không kìm được bụp một cái đỏ bừng, bèn kéo chăn qua đầu, bịch một cái lăn trở về ổ chăn.
“Không phải lỗi của bản thiếu gia!”
Cách lớp chăn rống lên một câu.
Lăng Hàn thở dài, nửa bất đắc dĩ nửa sủng nịch quay đầu nhìn quả cầu trắng kia.
—— Còn nhiều thời gian. Về sau xem gia dạy dỗ ngươi như thế nào nhé, Diệp Tinh Thần.
Diệp Tinh Thần chui trong chăn chỉ đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, bất giác nhẹ nhàng hắt xì một cái.
Phù, cuối cùng cũng xong chương 5, may mà không có chú thích nào cả. Mấy từ như ”nội bích”, ”dũng đạo” chắc ai cũng biết rồi nên khỏi giải thích ha. Chương này nói là thịt vụn nhưng cũng không nhiều, nhưng cẩn tắc vô ưu, đặt pass cho chắc ăn. Không hiểu sao chương này mình làm chậm rề rề, cù nhây mãi mới xong trong khi chương bốn chỉ mất khoảng hai ngày. Chắc chương này mình không có hứng làm (dù có thịt vụn).
Như mình đã nói, xong chương 5 có thể mình sẽ nghỉ một thời gian ngắn để tập trung ôn thi học kỳ. Thế nên trong hai tuần tiếp theo có thể sẽ không có chương mới, nhưng nếu có thời gian rảnh mình sẽ cố làm vì chương 7 có thịt đó nha~
Lảm nhảm chút về Diệp Tinh Thần. Chương này thấy rõ tiểu thiếu gia là tạc mao thụ nhé, thiệt dễ thương quá phải hơm? = v = Nhưng mà, mấy hôm nay mình nghĩ lại, Diệp Tinh Thần có thật sự đáng yêu hay không? Nếu mấy bạn để ý sẽ thấy Diệp Tinh Thần vào Hạo Khí Minh năm 14 tuổi, và ở thời điểm này của truyện chỉ mới 15, 16 tuổi. Ở cái tuổi này mà có thể chém giết không ngơi tay như chương 3 thì quả thật quá đáng sợ. Ờ thì mấy thanh thiếu niên trong mấy truyện kiếm hiệp này nọ có trưởng thành hơi sớm hơn thanh thiếu niên bọn mình ở thực tại, nhưng dù là trong kiếm hiệp thì 15, 16 tuổi vẫn chưa phải là tuổi thật sự trưởng thành mà Diệp Tinh Thần lại có thể làm những việc mà người trưởng thành còn phải sợ. Thú thật là trước khi mình edit mình có đọc qua Trích Tinh rất nhiều lần, và mình nghĩ Diệp Tinh Thần vào khoảng độ tuổi 20, nhưng đến khi edit thì mới giật mình vì Diệp Tinh Thần chỉ mới 15, 16. Tác giả đã xây dựng hình ảnh Diệp Tinh Thần quá trưởng thành đến mức mình nhầm lẫn tuổi tác. Hiện giờ chỉ mới là chương 5, có lẽ các bạn chưa thấy được cái lý do mình có nhầm lẫn như vậy, nhưng về sau các bạn sẽ thấy Diệp Tinh Thần trưởng thành và đáng sợ đến mức nào.
Và bây giờ câu hỏi mình băn khoăn là, giữa Ác Nhân Cốc Cực Đạo Ma Tôn Lăng Hàn và Hạo Khí Minh Phụ Đạo Thiên Thừa Diệp Tinh Thần, ai mới là người tàn nhẫn hơn? Ai mới là người đáng sợ hơn? (Tại sao mình nói như vậy thì chờ đến đoạn hai người ngược nhau là rõ).
Có lẽ bây giờ mình nói vậy là còn hơi sớm vì các bạn còn chưa đọc hết Trích Tinh, nhưng mình muốn giải tỏa một chút thôi. Cảm ơn các bạn đã chịu khó đọc những dòng lảm nhảm của mình.