[Kiếm Tam][Sách Tàng] Trích Tinh (Hái Sao)

Chương 9: Trung:Sách mã nam hạ [Giục ngựa xuôi nam]




Lăng Hàn cười cười, kéo mũ trùm áo choàng che cho hắn: “Không phải khuôn mặt giống đậu hủ của ngươi bị gió thổi đến đỏ lên hết cả rồi sao, gia đau lòng.”
“Lăng Hàn, ngươi không định đi cùng đại quân sao?”
Cố Mặc Nhiên buông mật báo trong tay, mấy ngày nay hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, sắp xếp chuẩn bị đủ chuyện, phòng khi có sai lầm gì.
“Các ngươi không xuất phát sớm như vậy, ta… Có chuyện quan trọng, phải đi trước.”
“Từ nay đến ngày xuất chiến còn tận mấy tháng, sao phải vội vã. Ngày xưa chưa từng thấy ngươi để tâm như vậy.”
Trên mặt Lăng Hàn có vài phần không kiên nhẫn, vung tay nói: “Tóm lại là đến lúc đó ta sẽ xuất hiện tập hợp với các ngươi, cứ an tâm đi.”
Cố Mặc Nhiên thở dài, ném mật báo vào trong chậu than bên chân, dùng nến đốt hết tờ giấy ố vàng kia. “Thôi được, nếu như tiện đường thì ngươi đi tìm Linh Vũ một chuyến. Mấy năm qua ta cảm thấy tin hắn nghe ngóng được cũng không ít hơn ta đâu.”
“Cũng là một tài năng đấy.”
“Ta biết rồi, nếu không có chuyện gì quan trọng thì ta đi trước đây.”
“Lăng Hàn, Diệp Tinh Thần kia thì sao?”
“Tất nhiên ta sẽ mang hắn theo.”
“…”
Vẻ mặt Cố Mặc Nhiên hơi thay đổi, nhưng cũng không nói thêm gì. Một lúc lâu sau, mới hỏi một câu: “Lần này ngươi đối với hắn, thật sự nghiêm túc à…?”
Lăng Hàn cười cười, cũng không đáp lại.
“Càng đâm đầu vào mấy chuyện này, cuối cùng có khi thương tổn nhận được sẽ càng nhiều hơn.”
“Đầu óc ngươi không tốt lắm, ta hy vọng ngươi sẽ không làm việc gì ngu ngốc.”
“Ta biết, nhưng ta thấy ngươi cũng không có tư cách gì để nói ta đâu.”
Trên mặt Cố Mặc Nhiên vẫn thản nhiên, tay lại rõ ràng hơi run lên. Lăng Hàn nhếch môi, vui vẻ huýt sáo bước đi. Trong đầu Cố Mặc Nhiên lại nghĩ đến một vài chuyện cũ, ví dụ như áo choàng màu trắng, đạo quan cao cao, nụ cười ấm áp, còn có máu tươi đầy đất.
—— Chuyện đó là của bao nhiêu năm trước rồi? Ba năm, bốn năm, hay là năm năm? Nhưng mà mấy chuyện này cũng không quan trọng.
Bởi vì chúng ta sắp gặp lại rồi.
Tiêu Tiêu.
***
Diệp Tinh Thần cũng chẳng có gì để thu thập, quần áo của hắn đều là do Lăng Hàn tìm cho, hơn nữa đều là quần áo của Ác Nhân Cốc. Hắn vốn không muốn mặc, nhưng thật sự là không còn cách nào khác. Tiện tay gói quần áo mới giặt lại, bỏ vào trong bao. Lăng Hàn ngược lại mang theo không ít đồ, giật lấy bao quần áo của Diệp Tinh Thần đeo trên lưng, xoay người lên ngựa.
Nắng mùa đông chiếu rọi lên giáp bạc, nụ cười rực rỡ đến mức làm Diệp Tinh Thần thất thần trong thoáng chốc. Y chìa tay cho Diệp Tinh Thần: “Nào, lên ngựa.”
Diệp Tinh Thần không tình nguyện đưa tay cho y rồi cũng leo lên lưng ngựa. Đạp Viêm Ô Truy hẳn là rất không thích Diệp Tinh Thần, thở phì phì.
“Tại sao ta phải ngồi ở trước người ngươi?”
Lăng Hàn đặt dây cương vào tay Diệp Tinh Thần, giúp hắn thắt dây áo khoác lông cáo lại, sau đó hai tay ôm chặt người ngồi trước, cười nói: “Như vậy ta sẽ an tâm hơn.”
Diệp Tinh Thần có chút không vui, xoay lưng mấy cái, không có kết quả, cũng chỉ có thể mặc Lăng Hàn.
A Ngốc đứng tại cửa kêu “Két—— két——”, rất là không vui. Diệp Tinh Thần quay đầu lại nhìn nó, nó còn đang chạy theo bọn họ, nhưng mà chân nó rất ngắn, chạy không nhanh.
Nhẫn tâm quay đầu lại, không nhìn A Ngốc nữa. Dù có luyến tiếc nó, hắn cũng không muốn trở về nơi này.
Nơi này là một cơn ác mộng trong đời hắn, nếu như có thể, hắn muốn tự tay chém đứt hết thảy ràng buộc của cơn ác mộng này.
***
Ra khỏi Ác Nhân Cốc chính là Côn Lôn. Lăng Hàn đi thẳng qua băng nguyên đại lục, lười đi đường vòng.
Dọc đường đi chỉ lác đác vài bóng người, gió lạnh thấu xương. Đạp Viêm Ô Truy không hổ là tuyệt thế hảo mã, cõng hai người nhưng vẫn chạy rất nhanh, móng sắt đạp trên băng nguyên, làm bụi băng trắng toát bắn lên.
“Ta biết ngươi lạnh, kiên trì một chút, chúng ta sắp đến Long Môn rồi.”
“Nếu bất hạnh gặp phải bão tuyết thì không đi được nữa.”
Tuy sắc trời hiện tại không xấu, nhưng có cái gọi là người tính không bằng trời tính, cho dù có bất ngờ đến mức nào thì cũng không phải là kỳ lạ. Diệp Tinh Thần vốn sợ lạnh, nơi này lại không có suối nước nóng, bị lạnh quá sẽ khiến y đau lòng chết mất.
Gió cứ như lưỡi đao sắc nhọn cắt qua mặt Diệp Tinh Thần, vô cùng đau đớn, hắn cũng lười trả lời, bên tai mơ hồ cảm nhận được hơi nóng Lăng Hàn thở ra.
Hắn mê mang nhìn xung quanh, dường như tất cả đều biến thành màu trắng, nhìn lâu liền có cảm giác không phân rõ phương hướng cùng khác biệt. Lăng Hàn cố ý chọn một ngày có thời tiết tốt như vậy, ánh nắng chiếu lên tuyết phản xạ ra ánh sáng đặc biệt. Diệp Tinh Thần dụi dụi mắt, cảm thấy có chút khó chịu.
“Đừng nhìn.” Bên tai vang lên âm thanh của người nọ, trầm thấp mà mang theo từ tính, chủ nhân của giọng nói dễ nghe như vậy, lại là kẻ mà hắn hận nhất: “Nhìn lâu sẽ bị quáng tuyết [1], sẽ bị mù đấy.”
Diệp Tinh Thần không còn cách nào khác, đành phải rụt đầu lại, nhắm chặt hai mắt, nghĩ rằng Lăng Hàn chắc không đến nỗi bỏ hắn lại một mình ở nơi băng thiên tuyết địa này.
Trên đường đi bọn họ nghỉ ngơi vài lần, nước hầu như đông lại thành băng, đành phải nuốt xuống mấy miếng lương khô. Lăng Hàn cởi áo khoác ra, khoác lên người Diệp Tinh Thần, bọc hắn lại như cái bánh chưng.
Diệp Tinh Thần thấy mình giống như bị xem nhẹ, rất giống tiểu thư khuê các, liền không vui nói: “Ta đâu có yếu đuối như vậy chứ.”
Lăng Hàn cười cười, kéo mũ trùm áo choàng che cho hắn: “Không phải khuôn mặt giống đậu hủ của ngươi bị gió thổi đến đỏ lên hết cả rồi sao, gia đau lòng.”
“…”
“Lăng Hàn, nhà ngươi là nam nhân mà buồn nôn lại không biết buồn nôn…”
Từ sau khi thổ lộ, Lăng Hàn lại càng thêm càn rỡ, nói lời buồn nôn mà mặt không đỏ thở không gấp.
“Không buồn nôn, Tinh Thần, nếu như ngươi thích thì mỗi canh giờ ta đều có thể nói cho ngươi nghe.”
“…”
Diệp Tinh Thần hung hăn cắn một miếng bánh gạo, cách hiệu quả nhất để đối phó với Lăng Hàn, chính là giữ im lặng. Hoặc là nói sang chuyện khác ——
“Bao lâu nữa thì đến Long Môn?”
“Sắp, thời gian không còn sớm chúng ta phải đi nhanh thôi.”
Diệp Tinh Thần lại leo lên lưng ngựa, tiếp tục chịu xóc nảy. Không biết qua bao lâu, hắn không chịu được tịch mịch, ngắm chung quanh một chút. Thấy rõ ràng một doanh địa bị giẫm đạp, lá cờ màu xanh nằm trên mặt đất, tất nhiên là không nguyên vẹn, nhưng vẫn có thể nhìn rõ, bên trên miêu tả một cái đỉnh.
Trong lòng hắn đầu tiên là giật mình, chỉ là rất nhanh bình tĩnh lại, chỉ còn lại đau buồn man mác.
Lực nắm dây cương của hai tay lại không kìm được mà tăng thêm.
“Đừng nhìn.”
Lăng Hàn nói, không biết là nói hắn sẽ bị quáng tuyết mạnh hơn, hay là nói không nên nhìn cảnh tượng này.
Hắn chậm rãi thả lỏng ngón tay đã nắm đến lộ rõ khớp xương trắng nhợt, dường như là dồn hết dũng khí, có chút khó khăn nói.
“Doanh địa Hạo Khí Minh đã bị các ngươi…”
“Ừ, không ai sống sót.”
“…”
Hắn không nói lời nào, đã sớm đoán được. Thật ra hắn hẳn là phải sống chết cùng bọn họ, chết trận nơi chiến trường này, nhưng hắn không chỉ còn sống trên đời, lại còn dây dưa cùng một kẻ không nên dây dưa.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Lăng Hàn cũng không biết nên nói gì. Suy cho cùng trận doanh đối lập rành rành ở đó, y có nói gì cũng là lửa cháy đổ thêm dầu. Nhưng nếu một câu cũng không nói, y lại sợ Diệp Tinh Thần sẽ nghĩ lung tung.
Diệp Tinh Thần vô lực lắc lắc đầu.
Lăng Hàn nhìn sắc trời tối dần, gió lại rất lớn, liền đề nghị:
“Long Môn chỉ có một khách sạn Long Môn là có thể dừng chân, đêm nay chúng ta vẫn nên ở lại nam bộ tìm nhà ai đó qua đêm đi.”
Diệp Tinh Thần không lên tiếng, Lăng Hàn tự biết là hỏi cũng như không. Vì thế liền giục ngựa tăng tốc đến nơi giao nhau giữa hoang mạc Long Môn và Côn lôn, chuẩn bị tìm nơi dừng chân.
Côn Lôn Trường Nhạc Phường vẫn có một vài dân cư, bọn họ nhìn thấy bộ dáng Lăng Hàn sát khí đầy mặt là biết tám chín phần là người của Ác Nhân Cốc, liền ngoan ngoãn cúi đầu, giả vờ như không biết tránh đi. Nhưng mà vẫn có người nhiều chuyện, ánh mắt trộm nhìn một người khác trên ngựa. Từ xa nhìn lại, người nọ xoay người từ trên ngựa xuống, mũ trùm vừa kéo xuống liền lộ ra nửa bên mặt hoàn mĩ không tì vết, hắn là tiểu thư nhà ai do tướng quân kia mang theo.
Một cụ bà gương mặt hiền từ đứng trước cửa, có lẽ là thị lực không tốt, cũng không tránh né hai người bọn họ. Lăng Hàn tiến lên chào hỏi, nói y muốn có một gian phòng tá túc một đêm, không biết có thể giúp hay không.
Cụ bà kia liền cười nói: “Láng giềng đều gọi ta là Miêu bà bà, trong nhà ta còn có một đứa cháu gái, vẫn còn một gian phòng không, chỉ là tá túc thôi, tất nhiên là có thể.”
Lăng Hàn dẫn ngựa qua một bên, ném cho nó chút cỏ Hoàng Trúc rồi kéo Diệp Tinh Thần vào nhà. Đạp Viêm Ô Truy không hài lòng phì phì vài cái, từ khi người kia đến, chủ nhân của nó liền không thèm để ý tới nó, bây giờ đến đút cỏ cũng có lệ như vậy. Sau đó đạp đạp tuyết để bày tỏ sự phẫn hận của mình, tiếc rằng chủ nhân của nó có vẻ như không thèm nhìn lấy nó một cái.
Cháu gái của Miêu Bà Bà dường như có chút hiếu kỳ, cũng chạy vào phòng với bọn họ.
“Tướng quân, hai người có muốn ăn chút gì không?”
Lăng Hàn cũng thấy đói bụng, liền nói: “Tùy ý.”
“Ha ha, ta đây đi lấy chút rượu cùng thịt nai đến, lúc trước hàng xóm mang tới cho, ta còn chưa ăn hết.”
Sau đó lại vỗ vỗ vai cô cháu gái của bà, nói: “Con đừng phá phách, là khách đấy.”
Tiểu cô nương sốt ruột lắc lắc tay, nói:” Vâng ạ vâng ạ.” Sau đó liền nhích đến bên cạnh Diệp Tinh Thần, ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn, nhìn hắn chằm chằm.
Sau khi Miêu Bà Bà đi, ba người cứ mắt to trừng mắt nhỏ như vậy, trong phòng vô cùng im lặng, không ai nói gì.
Diệp Tinh Thần bị nhìn đến mức cả người đều không tự nhiên, bất đắc dĩ hỏi: “Nha đầu, nhìn cái gì vậy?”
“Hì hì, muội đang nghĩ sao trên thế giới này lại có người dễ nhìn như vậy.”
“Ánh mắt của muội cũng không tồi đâu.”
Lăng Hàn chống cằm, lười nhác cầm lấy ấm trà vẫn còn vương hơi ấm, rót cho Diệp Tinh Thần và mình một ly trà.
“Tất nhiên.” Sau đó kéo tay Diệp Tinh Thần như đã quen từ lâu nói: “Đại ca ca, muội tên là Tuyết Lị, huynh phải nhớ kỹ nha.”
Diệp Tinh Thần trước sau đều mang bộ mặt lạnh băng, giờ nhìn thấy cô nhóc này, dường như thoải mái hơn. Nghĩ rằng may mà Ác Nhân Cốc cũng không gây họa cho những dân chúng vô tội, tâm trạng hiển nhiên là tốt lên chút.
“Ừ, là Tuyết Lị phải không.”
“Vậy còn đại ca ca thì sao?”
“Diệp Tinh Thần.”
“Tinh Thần ca ca!”
Nói đến đây tiểu cô nương liền cọ vào lòng Diệp Tinh Thần, khuôn mặt tròn tròn thoạt nhìn rất đáng yêu. Diệp Tinh Thần cũng không tránh né, còn xoa xoa đầu cô nhóc. Lăng Hàn nhíu mày, nghĩ rằng gia còn chưa có đãi ngộ này đâu, Diệp Tinh Thần không cho y mặt mũi cũng coi như là không tồi rồi. Mà thôi kệ, gia không so đo với tiểu cô nương này, mất giá lắm, vì thế liền nâng tay uống một ngụm trà.
Không nghĩ tới một câu sau khiến y muốn phun hết một ngụm nước trà ra.
“Tinh Thần ca ca, khi muội trưởng thành huynh cưới muội có được không?”
Y co rút khóe miệng, sau đó dùng tay áo lau sạch nước mình suýt chút nữa phun ra.
“Khi muội lớn, huynh đã già rồi, đến lúc đó muội sẽ không thèm huynh nữa.”
“Không có! Năm nay muội tám tuổi! Bà bà nói muội sắp gả cho người ta được rồi.”
“…”
Diệp Tinh Thần bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đầu, nhìn ánh mắt ngập tràn chờ mong của Tuyết Lị, cự tuyệt thì không nên, nhưng mà gạt người thì lại không đúng. Bất giác ngẩng đầu lên, Lăng Hàn ngồi đối diện đang uống trà, tràn ngập ý cười, ung dung thong thả, cứ như đang nói: “Ai bảo ngươi có dung mạo dễ nhìn như vậy, bây giờ biết cái gì gọi là họa thủy [2] rồi nhỉ.”
Diệp Tinh Thần bất mãn tròng lòng xì một tiếng, lại quay đầu nói với Tuyết Lị: “Huynh…”
“Sao vậy, ca ca không muốn à?”
Dường như có nước mắt ngân ngấn trong đôi mắt to, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên. Diệp Tinh Thần bỗng nhiên nhớ đến cháu gái mình, lúc đầy tháng còn có ôm qua, đột nhiên cảm thấy có chút không đành lòng.
“Không… Chỉ là…”
“Chỉ là huynh có hôn ước.”
“À…” Tuyết Lị thở phào một cái, nói: “Còn tưởng là chuyện gì, quá lắm thì, ca ca đẹp như vậy, muội làm tiểu thiếp cũng không sao cả.”
“Phụt!”
Lăng Hàn nhịn không được cúi đầu cười ra tiếng, thành công nhận lấy ánh nhìn sắc như đao của Diệp Tinh Thần. Cô nhóc này sao lại khờ khạo như vậy nhỉ.
“Nhưng mà…”
Diệp Tinh Thần gãi gãi đầu, trong phút chốc không biết nên nói gì mới được.
“Nhưng mà hắn là vợ của huynh.”
Lăng Hàn ngồi xuống bên cạnh, ông Diệp Tinh Thần vào lòng mình, nắm lấy cằm Diệp Tinh Thần, sau đó không để ý đến ánh mắt vui vẻ sáng ngời của Tuyết Lị, mạnh mẽ hôn lên, đầu lưỡi giao triền giữa môi hai người.
“Í da! Hai người các huynh! Xấu hổ xấu hổ xấu hổ!”
Mặt Tuyết Lị lập tức đỏ bừng, che hai mắt mình, không quay đầu lại chạy ra ngoài. Diệp Tinh Thần trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy cả người nóng cháy, mặt giống như bị lửa đốt, đỏ vô cùng.
“Đồ lưu manh Lăng Hàn!”
Nếu như Diệp Tinh Thần có trọng kiếm, Lăng Hàn tin rằng đầu của mình đã nở hoa rồi. Quả nhiên phong huyệt là lựa chọn đúng đắn, ừm.
“Nương tử đừng giận. Không phải ta đang giúp ngươi sao?”
“Làm mấy chuyện như vậy trước mặt con nít ngươi không biết xấu hổ à?!”
“Chẳng lẽ không làm trước mặt con nít là được?”
“Sao có thể chứ?!”
Diệp Tinh Thần nhấc chân lên, mạnh mẽ xoay người, một Hoành Tảo Thiên Quân quét qua người Lăng Hàn. Trong mắt Lăng Hàn lộ ra tinh quang, sau đó khom lưng, mới có thể tránh được một kiếp. Còn chưa kịp nghĩ xem võ công của Diệp Tinh Thần khôi phục từ khi nào, hắn đã rút lợi kiếm tùy thân ra. Phải, Lăng Hàn vì phòng ngừa rủi ro nên đã đưa Diệp Tinh Thần một thanh khinh kiếm để phòng thân, không biết là của Kiếm Tông Thuần Dương hay là của Tàng Kiếm, chỉ cần có thể dùng là được.
Vừa mới nghĩ vậy, hàn quang chợt lóe, thanh kiếm kia đâm tới như đang bay. Lăng Hàn không muốn đánh với hắn, chỉ có thể trốn, không gian trong phòng này quá nhỏ, y dùng một Nhiếp Vân Truy Nguyệt phóng đến bên cửa. Sau đó là Diệp Tinh Thần đuổi sát nút, mặt đỏ bừng bừng, nghiến răng nghiến lợi, vừa đuổi theo vừa kêu to:
“Đầu chó Lăng Hàn nhà ngươi có dám cùng tiểu gia đánh một trận không!!!!”
Miêu bà bà vừa nấu cơm trở về liền nhìn thấy cục diện gà bay chó sủa như vậy. Nhưng mà mắt không được tốt lắm, liền ha ha cười nói: “Đúng là tuổi trẻ, cứ thích liếc mắt đưa tình.”
Tuyết Lị ở bên khóc hu hu hu nói: “Hu hu, bà bà con thất tình rồi.” Miêu Bà Bà xoa đầu cô nhóc, nói: “Tìm người mới là được.”
“Làm người, cầu không được thì buông tay là tốt nhất.”
“Hu hu…”
Lúc này đây Tuyết Lị không biết cái gì là yêu, Diệp Tinh Thần lại càng không biết sự cố chấp của Lăng Hàn.
Bởi vì một khi yêu phải một người, đâu thể nói buông là buông được. Vì thế cuối cùng cũng chỉ có thể đấu đến lưỡng bại câu thương, hoặc là gặp lại mà như không quen biết.
Ngươi yêu phải một người, yêu đến mức có thể vì người đó vứt bỏ hết thảy; nhưng ngươi lại hận một người, hận đến mức có thể hại hắn người đầy thương tích.
Cầu không được là khổ. Cầu được, có khi cũng là khổ.
Chú thích:
[1] Quáng tuyết: Khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt.
[2] Họa thủy: Mầm mống của tai họa. Hẳn là ai cũng biết câu “hồng nhan họa thủy” rồi nhỉ:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.