Bóng tối bao trùm toàn bộ phiến không gian, dạ phong tập kích ở mặt hồ bên trên, cơ hồ đem bọt nước thổi cho tung tóe, va đập ở mạn thuyền, khiến chiếc thuyền nhỏ không ngừng nhấp nhô theo từng bước sóng vỗ đến. Ở trên thuyền có một người thanh niên, hắn ngồi thẳng người, hai tay cầm lấy hai cái mái chèo, tuần tự vung vẩy, đem chiếc thuyền nhỏ rẽ sóng mà lên.
Khi người thanh niên lèo lái chiếc thuyền nhỏ đi được ra giữa hồ, hắn bất giác ngoái đầu nhìn về phía bờ, hai mắt chăm chú quan sát cái gì đó. Mà ở trên bờ lúc này, cũng có một vị trung niên nam tử đang nhìn về phía hắn. Người này dung mạo anh tuấn, lãng tử phong trần, tóc vàng áo đen, hơi thở trầm ngưng, làm cho người khác nhìn vào không khỏi liên tưởng đến vực sâu như ngục, sâu không thấy đáy.
Đế Thiên mở to hai mắt của mình lên, toàn bộ tinh thần lực nháy mắt bao phủ chu vi Hải Thần Hồ. Hắn hiện tại tinh thần lực cấp bậc cũng là Thần Nguyên Cảnh, bất quá lúc này đây, vô luận là cái gì cấp bậc cũng không thể nhìn thấu được sự tình đang diễn ở trên mặt hồ kia. Đế Thiên thu liễm ánh mắt, thở ra một ngụm trọc khí: “Sử Lai Khắc quả nhiên là Sử Lai Khắc, mặc dù đã chân chính bại vong nhưng ý chí cùng chấp niệm lưu lại vẫn không dễ dàng khuất phục.”
Tùy tiện than thở một câu, Đế Thiên lại ngẩng lên trời cao, vẻ mặt trầm ngâm: “Đấu La Tinh tồn vong lần này, vẫn phải trông cậy mà nhân loại nữa sao. Chủ thượng, khi nào ngài mới trở về?”
Nhấp nhô, nhấp nhô!
Vân Chính Thiên ngồi ở trên thuyền nhỏ, ra sức huy động mái chèo, nghiêm chỉnh thao tác. Hắn lúc này mồ hôi đổ đầy mặt, tóc tai rối tung, dáng vẻ có điểm chật vật.
Đạt tới Phong Hào Đấu La trình tự, đáng lẽ ra Vân Chính Thiên sẽ không xuất hiện như vậy tình trạng mới đúng, thậm chí hắn cũng không cần vất vả chèo thuyền mà có thể một bước thuấn di đến Hải Thần Đảo bên trên. Hà cớ gì phải cam chịu như vậy?
Nguyên nhân chỉ có một, nguyên lai Hải Thần Hồ toàn bộ phạm vi đều là một cái kết giới, một khi tiến vào trong thì vô luận hồn lực, tinh thần lực hay võ hồn đều không thể thúc dục. Vừa nãy Vân Chính Thiên được Đế Thiên cho mượn một chiếc thuyền nhỏ, hiểu rõ một chút Hải Thần Hồ da lông tính chất, cho nên mới có bất đắc dĩ chèo thuyền một màn này.
“Không thể tin được.” Vân Chính Thiên trừng cả hai mắt.
Hải Thần Hồ này so với Sinh Mệnh Hồ diện tích không chút thua kém, mà Vân Chính Thiên lại không thể trực tiếp phi hành, cho nên hắn chèo suốt một canh giờ rồi mà cơ hồ chỉ được một nữa đoạn đường đến Hải Thần Đảo.
Hồn lực, tinh thần lực, võ hồn đều bị phong bế, cho dù là Vân Chính Thiên cũng cảm thấy khó chịu vô cùng. Bất quá, như vậy tình huống làm hắn có chút hoài niệm kiếp trước thế giới. Chỗ đó không có cái gì gọi là võ hồn, tinh thần lực hay hồn lực, mà chỉ có khí công, chiêu thức cùng sắt đá ý chí, trải qua chém giết nhiều lần rốt cục tôi luyện nên một Kiếm Thần lừng lẫy.
Từ khi xuyên việt tới Đấu La Đại Lục, hắn mới giật mình nhận ra, mỗi một hành tinh mỗi một vị diện đều có chính mình đẳng cấp. Nếu so sánh thế giới kiếp trước với Đấu La Tinh, chắc chắn cái sau vượt trội hơn cái trước mấy lần. Kiếm trước một đời Kiếm Thần lừng lẫy, ở thế giới mới này chỉ bất quá là một cái phàm nhân biết dùng kiếm mà thôi.
Đấu La Tinh vương đạo chính là hồn sư, thông qua việc am hiểu bản thân sở hữu võ hồn, hồn kỹ, tinh thần lực, đem tất cả dung nhập lại thành một đạo, như vậy mới có thể đi đến đỉnh phong.
Cũng chính vì Đấu La Đại Lục khó khăn gấp trăm lần đã đánh thức đấu chí đã từ lâu yên tĩnh của Vân Chính Thiên, khiến hắn một lòng truy cầu cực hạn, cố gắng từng bước đạp xuống hết thảy thiên kiêu, một lần nở rộ hào quang.
Cho nên trước mắt chèo thuyền một màn mặc dù làm hắn mệt mỏi, nhưng căn bản không đả động được đến ý chí sắt đá.
Đơn giản là, mệt quá, mỏi tay quá thì dừng lại một chút. Đế Thiên đã vì hắn chuẩn bị một chút thịt, một chút hoa quả, một chút rượu để ăn uống chống đói trên thuyền luôn rồi.
Hải Thần Đảo, Hải Thần Các.
Bên trong thụ các tối đen như mực, một cái màn hình phản chiếu toàn bộ hình ảnh Vân Chính Thiên đang chèo thuyền ở giữa Hải Thần Hồ. Xung quanh có mấy đạo nhân ảnh chắc khác nào u linh đang chăm chú dõi theo.
“Lần này tới là nhân loại hay vẫn là hồn thú?” Một người trong số đó bỗng nhấc lên câu hỏi.
Một người khác lại trả lời: “Theo ta nhìn thì rõ ràng là nhân loại. Hắc hắc, cũng lâu rồi mới có nhân loại hồn sư tới đây. Các ngươi nói xem, hắn rốt cục có thể đi tới được đâu?”
“Làm sao mà đoán được chính xác, đại khái cùng tên điên kia không sai biệt lắm là ta đã mừng rồi.”
Đột nhiên có một người tức giận quát lên: “Tốt xấu gì hắn cũng là ta Đường Môn hậu bối, không được nói hắn như vậy. Ta chưa từng thấy kẻ nào có chấp niệm kinh khủng như hắn. Đã hơn hai mươi năm hắn vẫn ở đó nghiên cứu tìm cách đột phá. Đám lão quái các ngươi có từng như vậy hay chưa?”
“Phí, ta gọi hắn tên điên có nghĩa là tán thưởng hắn đó.” Người kia trả treo.
“Ta chưa từng thấy kiểu khen một người mà gọi hắn là tên điên cả.”
“Được rồi! Các ngươi trật tự đi. Lần này tới ai lượt ai dẫn đường?”
“Đợi ta xem lại sổ sách, à ha, lần này, lần này là tới Diệt Nhật các chủ.”
“Là Diệt Nhật hắn sao. Hắc hắc, người mới đến kia xem như xui xẻo rồi. Rơi vào tay Diệt Nhật liệu có toàn mạng trở ra hay không đây.”
“Mỏi mắt chờ mong đi.”
Vân Chính Thiên ăn uống no nê, nghỉ ngơi khôi phục lại sức mạnh, lại lập tức huy động mái chèo, rẽ nước mà tới.
Hải Thần Hồ rộng lớn như vậy, độ sâu cũng sợ so với bề rộng lớn hơn không ít. Nếu như ngươi là một kẻ sợ hãi bóng tối vực sâu, chắc chắn sẽ không thể hoàn thành chèo thuyền một màn này.
Ngay vào lúc Vân Chính Thiên còn mải mê mái chèo, đột nhiên dạ phong im bặt, không gian bốn phía xung quanh rơi vào trầm lặng, mặt hồ bọt nước cũng lặng yên, hết thảy đều không còn tiếng động.
Bắt đầu rồi sao!
Vân Chính Thiên nội tâm thận trọng đứng lên, hắn đem mái chèo nắm chắc ở trong tay, cả người thẳng đứng mà lên.
Ùn ùn ——!
Đột nhiên một màn kỳ dị xuất hiện, một chích thủy quái từ dưới hồ trồi lên, xúc tu ngọ nguậy, sáu con mắt đỏ ngầu nhìn trực diện Vân Chính Thiên.
Thủy quái này phần lớn cơ thể vẫn còn ở dưới nước, nhưng chỉ tính cái đầu thôi nó đã cao hơn năm mét, mỗi cái xúc tu ngang dọc mà ra cũng phải hơn mười mét tả hữu. Quả thực là một chích không lồ thủy quái.
Vân Chính Thiên thần tình trở nên khiếp sợ, dưới tình huống tinh thần lực, hồn lực và võ hồn bị phong bế, đối mặt to lớn như vậy thủy quái phải chiến đấu làm sao.
Hắn đại não cấp tốc suy tính, trí tuệ là thứ duy nhất không bị Hải Thần Hồ phong bế đấy. Lấy cục diện hiện tại mà nói, mục tiêu của Vân Chính Thiên chính là đi đến được Hải Thần Đảo, mà bây giờ hắn còn chưa nhìn thấy được một cái đảo nào trong tầm mắt, sợ rằng đường đi còn một đoạn khá xa. Thứ duy nhất khiến hắn đi được tới đó chính là chiếc thuyền nhỏ này, trong nháy mắt Vân Chính Thiên làm ra quyết định, mặc kệ thế nào, hắn nhất định không để thuyền bị hư hỏng.
Vân Chính Thiên giậm chân một cái, cả chiếc thuyền bị chấn động đẩy lùi về phía sau, bọt nước bắn tung tóe. Còn bản thân hắn thì lao tới chích thủy quái kia, hai cái mái chèo nắm ở trên tay thay cho hai thanh kiếm, nhắm thẳng vào đỉnh đầu thủy quái mà chém xuống.
Rống ——!
Thủy quái bị Vân Chính Thiên đánh vào đầu, nó bạo rống một tiếng đau đớn, lập tức hai cái xúc tu phân biệt hai bên trái phải giết tới. Vân Chính Thiên hừ lạnh, chân lại phát lực, cả người đã lộn một vòng trên không trung, kịp thời tránh đi xúc tu đâm qua, sau đó hắn một tay điểm tới, đem một cái mái chèo đâm thẳng vào một con mắt của thủy quái.
Khanh ——!
Mái chèo như chạm vào một khối cứng rắn kim loại, bị bật ngược trở ra.
“Nó vừa chớp mắt sao?” Vân Chính Thiên hai mắt kinh ngạc.
Gia hỏa này có mí mắt, vừa rồi nó đã kịp thời đóng lại, ngăn chặn Vân Chính Thiên một kích đoạt nhãn.
Thủy quái nhân cơ hội Vân Chính Thiên vừa mới thúc thủ, một cái xúc tu quất ra, đem người này đánh cho bay ngược.
Xúc tu to lớn nện ở ngay bụng, Vân Chính Thiên cảm thấy máu huyết nhộn nhạo cả lên, lập tức ở trên không trung lộn mấy vòng, tinh chỉnh kịp thời đáp trở lại trên chiếc thuyền nhỏ.
Ngắn ngủi giao phong một màn, song phương đều bị đánh trúng. Vân Chính Thiên siết chặt mái chèo trong tay, vẻ mặt ngưng trọng.
“Đến lượt ngươi!” Hắn thản nhiên nói ra.
Thủy quái không biết có nghe hiểu tiếng người hay không, đột nhiên nó ngửa cổ rống lên một tiếng, lập tức phát động xúc tu công kích.
Phách, phách, phách ——!
Vân Chính Thiên uyển chuyển thao tác, một mái chèo khua động dưới nước hồ, điều chỉnh thuyền nhỏ tránh né, mái chèo còn lại thì ngăn chặn thủy quái xúc tu thế công.
Thủy quái mặc dù điên cuồng công kích nhưng vẫn không làm gì được Vân Chính Thiên, sáu mắt chớp chớp một cái, sau đó xúc tu ẩn ở dưới nước đột nhiên quẩy mạnh, thủy quái cả người đã lao về phía trước, đem khoảng cách với đối thủ thu hẹp lại. Sau đó một khắc, một cái xúc tu thật lớn từ trên cao vỗ xuống. Vân Chính Thiên kinh hãi một mặt, không thể không đem hai cái mái chèo xếp lại, miễn cưỡng đón lấy.
Ầm ——!
Cả người lẫn thuyền bị sức nặng của xúc tu ép xuống dưới lòng hồ, may mắn phần lớn lực công kích đã bị Vân Chính Thiên cản lại, dưới chân thuyền nhỏ vẫn không sứt mẻ tí nào. Lúc này Vân Chính Thiên đã bị đánh văng khỏi thuyền, cả người chìm vào Hải Thần Hồ, cảm nhận nước hồ lạnh lẽo thấm vào người, hắn đầu óc dường như sáng suốt lên một điểm.
Thuyền làm bằng gỗ cho nên rất nhanh đã nổi lên, thủy quái vừa trông thấy dị động đã một lần nữa bơi đến, xúc tu vừa định phát động công kích thì phát hiện thuyền không người. Nó thoáng dừng lại, sáu mắt liếc ngang ngó dọc tìm kiếm.
Vân Chính Thiên duy trì cơ thể ở dưới nước, hai mắt sáng như đuốc nhìn lên trên mặt hồ một màn, nội tâm phấn chấn: “Gia hỏa này mắt không nhìn xa được a.”