Kiến Quỷ

Chương 4:




Trước kia ở nhà, La Kỳ cuối tuần thực rất lười nhác. Bận rộn cả tuần – tuy rằng cũng không rõ mình bận rộn cái gì – cuối tuần chính là thời điểm thả lỏng: ngủ một giấc, lên mạng chơi trò chơi, hoặc là nằm trên sô pha xem trận đấu bóng rổ. La Kỳ ở nhà chính là cứ như vậy mà trải qua.
Có đôi khi ba ba bất quá nói với hắn một hai câu, hắn toàn bộ xem như gió thoảng bên tai, miệng thì đáp, trên thực tế cái gì cũng không có nghe vào.
Hiện tại xa nhà, chuyện gì cũng phải tự mình làm, La Kỳ mới dần dần sửa được thói quen dĩ vãng: tuy rằng trận đấu hay rất muốn xem, lại cũng ngủ được rất ít, thời gian chơi điện tử cũng rất ngắn đều đã bị xem nhẹ. Đa số thời gian, La Kỳ sẽ dùng để xem sách chuyên môn, hoặc là dùng để xã giao.
Mà khi không xã giao cũng không đọc sách, La Kỳ sẽ dạo đến sân ga ngồi.
Cái gì cũng không làm, chỉ là ngồi. Có đôi khi hai ba phút, có đôi khi ngồi đến mấy giờ.
Người trên sân ga lui lui tới tới, không có ai chú ý tới La Kỳ đang ngồi yên lặng. Nhưng thật ra quỷ trên trạm bài thường thường bay tới ngồi bên cạnh hắn.
“Ngươi đang đợi xe sao? Ngồi lâu thế, ngươi không cảm thấy nóng sao?”
Trước vài lần quỷ còn có thể nhàm chán mà chống cằm hỏi hắn, sau đó vài lần nữa, liền cũng lười mà lầm bầm lầu bầu tự hỏi tự đáp. Một người một quỷ cứ như vậy ngồi ngốc dưới ánh mắt trời, cái gì cũng không làm chỉ đối với ngã tư đường mà ngẩn người.
Ngẫu nhiên La Kỳ cũng cảm thấy kỳ quái: “Vì cái gì lại muốn chạy đến sân ga ngồi với quỷ a?” Hắn cân nhắc đã lâu, rốt cuộc cũng tìm được đáp án, mà đáp án này cũng khiến hắn cảm thấy vui.
Hắn tại thành thị không tính là quen thuộc này không có bằng hữu.
La Kỳ tự nhận không ngu ngốc, nhưng việc giao tiếp với người lại có vấn đề không nhỏ. Này không phải hắn đối với chuyện này có cái gì gọi là chướng ngại tâm lý, chỉ là… hắn phản ứng quá chậm, thật sự không thể chỉ dùng từ “thật thà” mà diễn tả lấy lệ.
“Đánh bóng rổ thì bị bóng nện, chơi trò chơi thì bị loại, nghe chuyện cười thì ta cười so với người khác thật chậm…” La Kỳ thật bất đắc dĩ, “Ta như thế nào mà xui xẻo như vậy a…”
“Thiết, lại xui xẻo, ngươi xui xẻo bằng ta sao?”
Bên cạnh có ai tiếp lời. La Kỳ sửng sốt, lúc này mới phản ứng mình vừa rồi không cẩn thận đã đem những gì nghĩ trong lòng nói ra, mà “người” tiếp lời kia không ai khác hơn chính là quỷ đang ngồi bên cạnh hắn.
Quỷ run chân, vẻ mặt không sao cả: “Phản ứng chậm sao, ta phản ứng nhanh như vậy không phải là bị xe đâm chết? Ta oán cũng chưa oán a!”
La Kỳ sửng sốt, nguyên bản tầm mắt đang bảo trì thẳng tắp không tự giác nghiêng về bên cạnh.
Bất quá quỷ kia đang hồi tưởng năm đó, cũng không chú ý hắn: “Rõ ràng còn cách một bước, đột nhiên liền chết như vậy – ai xui xẻo bằng ta a!”
Biểu tình quỷ thực bình tĩnh, tĩnh không một chút gợn sóng.
La Kỳ nhắc nhở chính mình không thể quang minh chính đại mà theo dõi hắn như vậy, sẽ bị hắn phát hiện mất. Nhưng lại không thể động đậy, tầm mắt di không ra, La Kỳ không còn biện pháp khác.
Quỷ kia tựa hồ đang nhìn cái gì, lại giống như cái gì cũng không đặt vào mắt. Hắn đột nhiên đối với không khí bắt đầu cười, cười đến toàn thân run rẩy.
La Kỳ biết cái gì gọi là “gượng cười”, bởi vì đây là chuyện hắn hiện tại thường xuyên làm, nhưng quỷ bên người cười như vậy, hắn còn chưa từng chứng kiến qua.
“Cười không khác gì khóc.” Hắn trộm ở trong lòng nói một câu, ánh mắt nguyên bản dính vào trên người quỷ thật ra cũng đã thu hồi về.
Mặt trời mùa hè treo lơ lửng trên đỉnh đầu, cho dù có mái che nắng, trên sân ga cũng nóng đến không chịu nổi.
La Kỳ yên lặng nhìn mặt đường bị ánh mặt trời thiêu trụi đến mức trắng bệch, bên tai là tiếng cười to của kẻ tâm thần.
Chỉ có La Kỳ có thể nghe, chỉ có hắn có thể thấy.
Quỷ cười đủ, suy sụp hạ bả vai, quay sang trừng La Kỳ.
“Đều là ngươi…” Quỷ hung tợn tốn hơi thừa lời, “Ta đã lâu không nhớ tới việc này – đều do ngươi, hại ta lại nhớ một lần!”
La Kỳ không nói gì nhìn trời.
“Đều là ngươi sai!” Quỷ dán sát quai hàm mà ma sát “kẽo kẹt kẽo kẹt”, đến mức mà La Kỳ cũng cảm thấy được vị chua, hắn mới chịu lui về.
“Dù sao ngươi cũng không nhìn thấy ta,” Quỷ căm giận bất bình, “Nói không bằng trực tiếp động thủ!”
Tuyên cáo xong, hắn đột nhiên tiêu thất.
La Kỳ bị hắn hoảng sợ, vừa muốn quay đầu tìm hắn, trước mắt liền hạ xuống hai cái chân bán trong suốt.
“Ha ha ha!”
Ba tiếng cười to từ đỉnh đầu La Kỳ truyền xuống, La Kỳ dù có trì độn thế nào cũng hiểu được đang phát sinh chuyện gì: cái quỷ lòng dạ hẹp hòi kia, đang ngồi trên đầu hắn đi…
Mặt La Kỳ nhất thời chuyển đen: tuy rằng quỷ không có trọng lượng, tuy rằng quỷ không thật sự có khả năng đụng tới thân thể hắn, nhưng chỉ tưởng tượng một chút hình ảnh quỷ ngồi trên đầu hắn, La Kỳ có xúc động muốn đánh nhau – mà xúc động như vậy chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của La Kỳ trước đó.
Nói cách khác, La Kỳ phát điên.
“Là quỷ thì giỏi lắm sao! Ta chính là có biện pháp chỉnh đốn ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.