Kiếp Sau Chúng Ta Vẫn Là Của Nhau

Chương 16: Điềm báo




Mặc dù bọn họ đánh không lại anh, nhưng trong lúc đánh nhau, món đồ mà anh định tặng cho cô lại bị rơi xuống đất.
Bọn họ lần lượt bị anh đánh ngã nhào ra đất, anh đi đến trước mặt kẻ cầm đầu, xốc cổ áo hắn lên.
"Mau nói, rốt cuộc là ai sai các người đánh tôi? Các người làm như vậy với mục đích gì?"
"Vấn đề đầu tiên tôi không thể trả lời cậu, tôi chỉ có thể giúp người nọ chuyển lời, bảo cậu mau chóng rời xa Hạ tiểu thư, nếu không thì lần sau sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn"
Anh gặn hỏi thêm vài lần, nhưng hắn thà bị đánh cũng nhất quyết không chịu khai ra người giấu mặt phía sau, anh đành phải thả bọn họ đi.
Sau khi chỉnh lại quần áo gọn gàng, anh nhặt túi đồ lên và mở nó ra. Bên trong là một chiếc vòng tay, nhưng nó đã bị vỡ. Chiếc vòng tay này đặc biệt vì nó có khắc tên của cô.
Từ những ngày đầu anh và cô ở bên nhau, anh đã bắt đầu đặt làm nó, bây giờ chiếc vòng tay này mới được hoàn thành, nhưng anh còn chưa kịp đeo nó lên tay cô, thì chiếc vòng đã vỡ. Phải chăng nó cũng giống như tình yêu của anh và cô, vừa mới bắt đầu đã nhanh chóng tan vỡ.
Anh vừa về đã thấy cô ngồi ở trước hành lang. Anh vội giấu túi đồ ra sau, nhưng vẫn không qua mắt được cô.
"Thiếu Văn, anh về rồi sao, anh giấu cái gì ở phía sau đó?"
"Không có gì"
Nhưng cô làm sao tin lời anh nói, cô vội cướp túi đồ từ tay anh và mở nó ra.
"Hạ Lạc, anh xin lỗi, vốn dĩ anh định tặng chiếc vòng tay này cho em, nhưng trên đường về anh lại bị té ngã nên đã làm rơi nó"
"Vậy anh có bị thương ở đâu không? Để em xem xem"
"Anh không sao, em không cần lo lắng"
"Anh không bị thương là được rồi, nhưng mà sao anh phải nói xin lỗi, đối với em thì anh mới là quan trọng nhất"
"Nhưng chiếc vòng tay này anh đã đặt làm nó từ rất lâu, hơn nữa nó còn rất hợp với em. Có điều nó vẫn có thể sửa lại được, đợi anh sửa xong rồi sẽ đeo nó lên cho em"
"Được, vậy em đợi anh đích thân đeo nó lên cho em"
Sau đó cô hôn lên môi anh, cả hai triền miên thật lâu.
Nếu như cô lựa chọn không nói thì anh cũng sẽ không hỏi, vì anh tin tưởng cô. Nếu như lúc đầu cô đã cố chấp theo đuổi tình yêu này, thì bây giờ cô vẫn sẽ tiếp tục kiên trì.
Lần này cô lựa chọn đánh cược một lần, cô hy vọng với sự kiên trì của mình, Hạ Chí Viễn sẽ thay đổi ý định, bất luận hậu quả ra sao, cô cũng sẽ đối mặt với nó.
__________
"Các người nói cái gì? Thất bại rồi?"
Giọng người nọ trong bóng tối có phần tức giận.
"Chúng tôi cũng không biết tại sao hắn ta lại mạnh như vậy, trước đây hắn ta rõ ràng không đánh lại chúng tôi"
"Được rồi, các người về trước đi. Khi nào cần tôi lại tìm các người sau"
"Trong góc tối, người nọ siết chạt tay thành nắm đấm.
"Từ Thiếu Văn, nếu cậu vẫn không chịu rời xa Hạ Lạc, thì lần sau đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn"
________
Hạ Chí Viễn đang tập trung đối chiếu sổ sách, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng.
"Lão gia, ông đã ngồi đây từ sáng đến giờ rồi, hay là ông vào phòng nghỉ ngơi đi, tôi sợ sức khỏe của ông sẽ không chịu nổi"
"Vĩnh Thành, tôi biết sức khỏe của mình ra sao, tôi vẫn còn chịu được, ông không cần lo"
Lâm Vĩnh Thành biết mình không khuyên được ông nên yên lặng đứng sang một bên. Tiểu Mai vẫn luôn nhìn về phía bên này như có điều gì muốn nói. Do dự một lúc, cuối cùng cô cũng tiến lại phía ông.
"Lão gia, con có một chuyện vẫn luôn muốn hỏi ông". ngôn tình hài
"Có chuyện gì con cứ nói"
"Lão gia, tại sao ông lại không nói cho tiểu thư biết những chuyện xảy ra gần đây, con nghĩ nếu như lão gia nói cho tiểu thư biết, cô ấy chắc chắn sẽ không trách lão gia"
Nghe đến đây, ông ngẩng mặt lên.
"Ta thà rằng để nó trách ta, hận ta, cũng không muốn nó biết ta là một kẻ vô dụng"
Khi nghe ông tự nhận mình là kẻ vô dụng, Tiểu Mai ngẩn ra.
"Lão gia, sao ông lại nói như vậy? Lúc đó ông đã không còn sự lựa chọn nào khác, ông thật sự đã làm rất tốt rồi"
Ông lắc đầu.
"Không. Là bản thân ta vô dụng nên mọi chuyện mới trở thành như vậy"
Ông lại bắt đầu ho. Lâm Vĩnh Thành vội nói: "Lão gia, tôi đưa ông về phòng nghỉ ngơi"
"Không cần, tôi có thể tự đi được"
Sau khi ông vào phòng, Lâm Vĩnh Thành thở dài.
"Lão gia lúc nào cũng cố chấp như vậy, luôn tự dày vò bản thân mình"
Một mình ở trong phòng, Hạ Chí Viễn cầm bức ảnh gia đình lên sờ một lúc.
"Tiểu Hạ, ta vì bất đắc dĩ mới dùng cách vô tình như vậy, ta thà để con trách ta, ta cũng không muốn con phải chịu khổ"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.