Kiếp Sau Chúng Ta Vẫn Là Của Nhau

Chương 28: Anh bị trúng kế




“Hạ Lạc, em tỉnh rồi”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đám người lúc nãy là ai?”
“Là đám người lần trước đã bắt cóc em và Từ Thiếu Văn, cũng may anh quay lại kịp thời mới có thể cứu em khỏi tay bọn chúng”
Sở Ngôn Nhất cũng đã dùng câu nói dối này để nói với Hạ Chí Viễn.
“Cảm ơn anh, nếu không có anh, em đã bị bọn chúng bắt đi rồi”
“Em là vợ sắp cưới của anh, sao anh có thể để em xảy ra chuyện được. Ngược lại là Từ Thiếu Văn, vì chuyện của hắn ta mà nhiều lần liên lụy đến em, anh phải tìm hắn ta để nói chuyện rõ ràng”
“Không cần đâu, anh xem, bây giờ em cũng đã không sao rồi, chuyện anh cần làm bây giờ là chuẩn bị thật tốt hôn lễ của chúng ta”
“Nhưng mà…”
Cô bỗng nhiên nắm lấy tay hắn ta: “Ngôn Nhất, hôn lễ của chúng ta sắp diễn ra rồi, em không muốn lại xảy ra chuyện gì nữa. Theo lời anh nói, Từ Thiếu Văn đó không phải là người tốt, em sợ nếu anh đi tìm anh ta, thì chuyện này lại làm liên lụy đến anh”
“Hạ Lạc, em đang quan tâm đến anh sao?”
“Anh là chồng sắp cưới của em, dĩ nhiên em phải quan tâm đến anh rồi”
“Được, vậy anh nghe lời em, không đi tìm hắn ta nữa”
Nghe hắn nói vậy cô mới yên tâm. Cô quay mặt sang nơi khác, ở một góc hắn ta không nhìn thấy, gương mặt cô trở nên lạnh lùng. Phải giả vờ đối tốt với người cô không thích cảm giác thật không hề dễ chịu.
Từ Thiếu Văn được Hà Thần đưa vào bệnh viện, anh được bác sĩ đưa vào phòng phẫu thuật, cuộc phẫu thuật diễn ra rất suôn sẻ, viên đạn đã được lấy ra thành công nên không nguy hiểm đến tính mạng.
Những ngày sau đó, cô đến nhà xưởng vài lần nhưng đều không gặp anh, cô hỏi ra mới biết anh bị thương nên đã xin nghỉ vài ngày để dưỡng thương. Khi nghe tin anh bị thương, cô cảm thấy lo lắng và bất an, nhưng cô lại không biết anh vì cứu mình nên mới bị thương.
“Thiếu Văn, cậu không định nói cho Hạ tiểu thư biết những chuyện cậu đã làm cho cô ấy sao?”
“Không cần đâu, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy phải khó xử và tự trách, đối với tôi chỉ cần cô ấy bình an là đủ rồi”
Hà Thần thở dài, vỗ vai anh: “Hy vọng kế hoạch của chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành, có như vậy sự hy sinh của cậu mới được đền đáp”
Anh không trả lời, ánh mắt hướng về nơi xa xăm vô định.
____________
“Lần này bọn chúng hành động thất bại, chắc chắn sẽ còn lần sau, vì để đề phòng rủi ro, tôi dự định sẽ xuất lô hàng này sớm hơn dự kiến” Sở Ngôn Nhất nói
“Vậy anh định khi nào sẽ xuất hàng?” Lão Thất hỏi
“Tối mai”
“Nhanh như vậy sao?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không sao, chỉ là thời gian hơi gấp, chúng tôi chưa kịp chuẩn bị thôi”
“Vậy các người mau về chuẩn bị đi, tối mai nhớ có mặt đúng giờ”
Sau khi Lão Thất rời đi, hắn ta nở nụ cười nham hiểm.
Lão Thất mau chóng báo tin này cho Từ Thiếu Văn và Hà Thần.
“Sao hắn lại đột nhiên thay đổi thời gian, Lão Thất, anh không gạt chúng tôi chứ?” Từ Thiếu Văn nói
“Sao tôi lại dám gạt các người, tôi vẫn chưa muốn ngồi tù. Từ sau chuyện ẩu đả lần trước, hắn ta sợ gặp bất trắc nên đã lùi lại thời gian xuất hàng”
Từ Thiếu Văn và Hà Thần nhìn nhau, sau đó Hà Thần nói: “Được, chúng tôi tin anh, tối nay gặp lại”
___________
Buổi tối hôm đó, Sở Ngôn Nhất cùng đám người của Lão Thất đang vận chuyển hàng hóa thì cảnh sát bất ngờ ập đến, phía sau còn có Từ Thiếu Văn và Hà Thần. Nhưng khi cảnh sát kiểm tra thì phát hiện thứ bên trong chỉ là bột mì. Nhìn vẻ mặt đắc ý của Sở Ngôn Nhất, anh mới biết mình đã bị hắn ta lừa.
“Nhà xưởng của tôi chuyên sản xuất thực phẩm, đây là nguyên liệu sản xuất của nhà xưởng chúng tôi, tôi cũng chưa từng làm ăn phi pháp, sao các người lại vu khống tôi”
“Nhưng nơi này không phải là chỗ thích hợp để lưu trữ hàng hóa, chuyện này anh giải thích thế nào?” Cảnh sát nói
“Nhà xưởng chúng tôi vừa mới nhận một đơn hàng lớn, nhưng nhà kho của chúng tôi không còn chỗ chứa hàng hóa nên mới tạm thời để ở đây. Tôi cũng đã xây thêm một nhà kho mới, hiện tại chúng tôi đang vận chuyển số hàng này đến đó. Các anh có còn thắc mắc gì nữa không?”
Thấy không có bằng chứng để kết tội Sở Ngôn Nhất nên cảnh sát cũng không tiếp tục truy cứu nữa, họ quay sang nói với anh: “Lần sau nếu có chứng cứ xác thực hãy trình báo với chúng tôi, tránh để làm mất thời gian của đôi bên”
Nói xong bọn họ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.