Lúc này Lão Thất mới rụt rè lên tiếng: “Sở thiếu gia, chuyện này là sao?”
“Nếu như hôm nay tôi không bày ra cái bẫy này thì làm sao phát hiện các người đã phản bội tôi”
“Sở thiếu gia, chuyện này không phải do chúng tôi làm”
“Chuyện tối nay tôi không thông báo cho ai biết ngoài các người, nếu không phải các người thì có thể là ai?”
Thật ra vào cái đêm cô suýt bị bắt cóc, lúc hắn ta mua nước trở về đã nhìn thấy cô bị bọn bắt cóc đưa đi, khi hắn ta định lao ra cứu cô thì đúng lúc gặp Từ Thiếu Văn. Lúc đó hắn ta không nghĩ sự xuất hiện của anh chỉ là trùng hợp, nên hắn ta nghi ngờ anh đã biết được chuyện gì đó. Từ lúc đó hắn ta đã biết xung quanh mình có nội gián, vì vậy hắn ta gài bẫy để tìm ra tên nội gián đó.
Sau khi nghe Sở Ngôn Nhất nói như vậy, Lão Thất biết mình không thể chối cãi được nữa, hắn hoảng sợ lùi ra sau vài bước.
“Chuyện này tôi sẽ tính sổ với các người sau”
Hắn ta vừa dứt lời liền có một nhóm người bắt bọn họ đi. Lúc này hắn ta mới nhìn sang Từ Thiếu Văn và Hà Thần, ánh mắt dừng lại trên người Hà Thần.
“Hà Thần, lâu rồi không gặp”
“Sở Ngôn Nhất, nhiều năm không gặp, không ngờ mày vẫn bỉ ổi như vậy”
“Quá khen rồi”
Hà Thần không nhịn được nữa, cậu định tiến lên đánh nhau với hắn ta thì bị anh cản lại.
Sở Ngôn Nhất thấy vậy liền cười mỉa mai.
“Từ Thiếu Văn, lần này anh thua rồi, tốt nhất anh nên tự biết thân phận của mình, anh không đấu lại tôi đâu”
“Vậy thì chưa chắc, anh cứ chờ xem, tôi nhất định sẽ không để anh đạt được mục đích, cũng sẽ không để Hạ Lạc rơi vào tay anh”
“Từ Thiếu Văn, sao anh không tự xem lại bản thân mình đi, anh dựa vào cái gì có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Chỉ có tôi mới có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy mà thôi”
“Thứ hạnh phúc mà anh nói không thể chỉ dựa vào vật chất là có thể quyết định được. Có thể bây giờ tôi không bằng anh, nhưng sau này không hẳn cũng là như thế”
Nói xong anh cùng Hà Thần nhanh chóng rời đi. Sau khi đi khuất, anh nói với Hà Thần: “Chúng ta mau đi cứu nhóm người của Lão Thất, nhanh lên”
Hà Thần gật đầu, cả hai hỏi những người xung quanh hướng đi của chiếc xe chở bọn họ, dựa theo manh mối, hai người dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo. Sau khi đuổi kịp, anh chặn đầu xe của bọn họ, sau đó hai bên lao vào đánh nhau. Biết Từ Thiếu Văn muốn cứu mình, Lão Thất tìm cách cởi dây trói cho mình và đàn em, sau đó cũng xông vào đánh nhau với chúng. Bọn chúng biết mình đánh không lại nên đã lên xe rời đi.
“Cảm ơn hai người đã cứu chúng tôi, nếu không có hai người, có lẽ chúng tôi đã không giữ được mạng rồi” Lão Thất nói
“Hắn ta độc ác như vậy sao?” Từ Thiếu Văn nói
“Trước đây cũng từng có một người phản bội hắn ta, kết cục chính là bị hắn ta giết, cho nên chúng tôi nghĩ hắn ta cũng sẽ làm như vậy với chúng tôi” Một tên đàn em của Lão Thất nói
“Chúng tôi làm việc cho hắn ta nhiều năm như vậy nên cũng biết được một số địa điểm bí mật cất giấu hàng cấm, chúng tôi sẽ giúp hai người điều tra chuyện này”
“Không cần đâu, các người chỉ cần nói cho chúng tôi biết địa điểm là được rồi, chuyện này tôi sẽ tự mình điều tra, để các người đi thật sự quá nguy hiểm. Tôi nghĩ các người nên rời khỏi đây, như vậy sẽ an toàn hơn”
“Ơn cứu mạng của hai người chúng tôi sẽ không bao giờ quên. Hai người nhớ bảo trọng”
“Sau này các người không được làm việc xấu nữa, đây cũng là một cách để trả ơn cho chúng tôi” Hà Thần nói
Lão Thất gật đầu, sau đó nói cho cả hai biết những địa điểm khả nghi.
Sở Ngôn Nhất sau khi biết nhóm người của Lão Thất trốn thoát liền tức giận, cho người tìm kiếm bọn họ khắp nơi.