Kiếp Sau Chúng Ta Vẫn Là Của Nhau

Chương 30: Cô vẫn luôn nhớ đến anh




Hạ Lạc ngồi một mình trong phòng, trên tay cô đang cầm chiếc vòng tay mà anh đã tặng. Chiếc vòng tay này cô vẫn luôn mang theo nó bên mình. Những vật anh tặng cô đều luôn trân quý nó. Cô đang thẫn thờ thì đột nhiên Sở Ngôn Nhất đi vào, cô vội cất chiếc vòng tay dưới gối của mình, nhưng vẫn không qua mắt được hắn ta.
“Sao anh vào mà không gõ cửa?”
“Hạ Lạc, anh xin lỗi, anh chỉ muốn mang lại bất ngờ cho em mà thôi”
Bấy giờ cô mới để ý trên tay của hắn ta có cầm một cái bánh kem.
“Hạ Lạc, chúc em sinh nhật vui vẻ, bánh kem này là chính tay anh làm, em xem có đẹp không?”
Hôm nay đúng là sinh nhật cô. Nhưng không có anh nên cô không có tâm trạng để tổ chức sinh nhật.
“Rất đẹp, cảm ơn anh”
“Trước đây anh đi du học, không được ở bên em thường xuyên nên đây là lần đầu tiên chúng ta trải qua sinh nhật cùng nhau. Sau này anh sẽ cố gắng bù đắp lại cho em”
“Em không trách anh”
“Em nếm thử xem tay nghề của anh có được không?”
Hắn ta vừa nói vừa cắt bánh kem, trong lúc cắt, hắn ta cố tình làm bẩn áo của cô.
“Hạ Lạc, anh xin lỗi, do anh bất cẩn quá”
“Không sao đâu, để em đi thay áo khác là được rồi”
Nhân lúc cô không ở đây, hắn ta giở gối của cô lên, nhìn thấy chiếc vòng tay có khắc tên cô, hắn ta lại nhớ đến thái độ kì lạ lúc nãy của cô, dường như đã đoán ra được gì đó. Lúc cô trở lại, hắn ta đã cất chiếc vòng tay trở lại chỗ cũ, như chưa có chuyện gì xảy ra.
___________
Từ lúc anh biết nhà xưởng nơi mình làm việc là của gia đình cô, anh đã xin nghỉ việc ở đó. Vì vậy cô không có cơ hội gặp anh, cũng không biết tình hình hiện giờ của anh thế nào, vết thương của anh có nghiêm trọng hay không.
Cô đang mãi suy nghĩ nên không chú ý ly nước trên tay cô đã tràn ra ngoài từ lúc nào. Sở Ngôn Nhất ở gần đó thấy cô như vậy liền tiến đến gọi cô, lúc này cô mới chợt nhớ ra là mình đang rót nước.
“Anh đến đây từ lúc nào vậy?”
“Anh chỉ vừa mới tới thôi. Lúc nãy em làm sao vậy?”
“Không có gì, em chỉ đang suy nghĩ về công việc thôi”
Cô nói xong liền đi ra phòng khách, hắn ta cầm ly nước cô vừa rót định theo sao, nào ngờ ly nước nóng khiến hắn ta suýt nữa bị bỏng. Hắn ta nhìn đến bàn tay cô đã bị ửng đỏ vì bỏng, nhưng cô lại không hề tỏ ra đau rát. Hắn ta bỗng dưng hiểu ra điều gì đó. Đột nhiên hắn ta bắt lấy cổ tay cô một cách thô bạo.
“Hạ Lạc, em vốn dĩ không hề bị mất trí nhớ có đúng không?”
“Sao anh lại nói như vậy?”
“Em nhìn đi, tay của em bị bỏng thành ra như vậy mà em không có cảm giác đau chút nào sao?”
Lúc này cô mới để ý đến vết bỏng trên tay mình. Cô ấp úng: “Em…”
Nhìn sắc mặt của cô, hắn ta chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
“Di chứng để lại trên người em là mất đi xúc giác, cho nên em vốn không bị mất trí nhớ, anh nói đúng chứ?”
“Còn nữa”
Nói đến đây hắn ta lại kéo cô vào trong phòng, sao đó lấy chiếc vòng tay từ dưới gối của cô lên. Nhìn thấy hắn phát hiện ra chiếc vòng tay, gương mặt cô khẽ biến sắc.
“Chiếc vòng tay này có phải do Từ Thiếu Văn tặng em không?”
Cô tiến lên định giành lại chiếc vòng tay, nhưng hắn ta không cho cô cơ hội đó.
“Đúng vậy, tôi vốn không bị mất trí nhớ, bây giờ anh có thể trả nó lại cho tôi không?”
“Cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận rồi. Hạ Chí Viễn có biết chuyện này không?”
Cô không trả lời, nhưng trong lòng hắn ta đã biết được đáp án. Hắn ta tức giận đẩy mạnh cô xuống giường, định cho cô một cái tát, nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay được. Hắn ta đỡ cô ngồi dậy, vuốt ve gương mặt cô, sau đó nâng cằm của cô lên.
“Hạ Lạc, cô đừng quên bây giờ tôi đã là chồng sắp cưới của cô, tại sao ngay cả tôi cô cũng dám lừa gạt?”
“Mặc dù tôi đã đồng ý kết hôn với anh, nhưng tôi nghĩ anh biết rõ trong lòng tôi không hề có anh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.