Từ Thiếu Văn và Hà Thần đã âm thầm đến những nơi mà Lão Thất chỉ điểm, sau khi điều tra thì cả hai cũng đã phát hiện ra nơi cất giấu hàng cấm.
“Cũng đã sắp đến ngày xuất hàng rồi, trong thời gian ngắn bọn họ chắc chắn không thể chuyển số hàng lớn này đến nơi khác được nữa. Lần này chúng ta nhất định phải thành công”
“Cũng sắp đến hôn lễ của cô ấy rồi. Hà Thần, cậu nói xem, mình làm như vậy, liệu cô ấy có hận mình không?”
“Sao cậu lại nói như vậy, nếu như y tá Hạ khôi phục trí nhớ, chắc chắn cô ấy sẽ cảm kích cậu vì đã làm như vậy”
Anh lắc đầu, trầm mặc một lát, anh chợt nhớ ra chuyện gì đó.
“Đúng rồi, Hà Thần, cậu và Sở Ngôn Nhất rốt cuộc có thù oán gì? Chuyện xảy ra từ khi nào?”
“Bốn năm trước, hắn ta từng làm em gái tôi có thai. Chẳng những hắn ta không chịu trách nhiệm, còn muốn giết chết em gái tôi”
Hà Thi thật ra chính là em gái của Hà Thần. Chân tướng sự việc năm đó chỉ có Hạ Lạc và gia đình của cậu biết.
“Thì ra hắn ta đã sớm mất nhân tính. Vậy sau đó thì sao?”
“Cũng may em gái tôi mạng lớn nên đã không sao. Nhưng sau khi nó biết đứa nhỏ không còn, nó gần như phát điên. Kể từ đó có lúc nó tỉnh táo, có lúc lại điên điên dại dại. Khi nó phát điên, nó thường sờ bụng mình, nói chuyện với đứa con đã mất”
“Sau đó tôi đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát đã bị hắn ta mua chuộc, họ kết luận rằng đây chỉ là một vụ tự tử. Lúc đó gia đình tôi không có quyền thế nên không thể làm gì được hắn ta.”
“Từ sau cú sốc đó, em gái tôi lựa chọn ra nước ngoài sống, cũng là để tiện cho việc điều trị bệnh tình của nó. Cũng đã bốn năm rồi, bệnh của nó đã có chút thuyên giảm, thời gian phát bệnh đã ít đi”
Từ Thiếu Văn vỗ vai cậu: “Vậy thì lần này chính là cơ hội để cậu đòi lại công bằng cho em gái của cậu”
Hà Thần gật đầu, ánh mắt trở nên kiên định.
__________
“Hạ Lạc, hôm nay tôi dành thời gian đến đây để thăm em, vậy mà em lại dùng thái độ này để tiếp đãi tôi sao?”
“Nếu anh bận như vậy thì cứ làm việc của mình đi, anh không cần dành thời gian quý báo của mình để đến thăm tôi”
Hắn ta bật cười thành tiếng, tiếng cười của hắn ta đầy sự mỉa mai và chua xót.
“Nếu như người em sắp cưới là hắn ta, nếu như người đứng trước mặt em bây giờ là Từ Thiếu Văn, chắc chắn em sẽ không dùng thái độ này có đúng không?”
Hắn ta chạm đến nỗi đau của cô, bàn tay cô bất giác run lên.
Cô không trả lời, hắn ta từng bước tiến đến gần cô.
“Nhưng người đứng trước mặt em bây giờ là tôi. Ngày nào tôi vẫn còn ở đây, em và hắn ta đừng mong được ở bên nhau”
Nói đến đây, hắn ta đã áp sát người cô. Hắn ta cuối xuống định hôn cô, cô mím môi, quay mặt sang nơi khác, hắn ta vẫn tiếp tục nâng cằm cô trở lại. Nhưng khi nhìn thấy giọt nước mắt lăn trên má cô, động tác của hắn ta khựng lại. Hắn ta buông cô ra, sau đó quay người bỏ đi.
Cô ngồi một mình trong phòng, ôm mặt khóc. Qua thật lâu, cô mới thẫn thờ bước đi ra ngoài. Cô đi dạo trên đường, cô muốn tìm đến những nơi anh và cô từng đi qua. Đúng lúc này, cô chợt nhìn thấy Hà Thần, nhưng lần này cậu không đi cùng anh. Cô giả vờ không quen biết cậu, lúc cô định lướt qua người cậu, Hà Thần chợt gọi cô lại.
“Y tá Hạ. Không đúng, hiện giờ tôi nên gọi cô là Hạ tiểu thư mới phải”
“Xin hỏi anh là ai? Trước đây chúng ta biết nhau sao?”
“Đúng vậy, tôi là bạn của Từ Thiếu Văn. Có thể hiện giờ cô không nhớ ra tôi, nhưng có một số chuyện tôi cần phải nói cho cô biết”
“Là chuyện gì?”
“Cô có biết trước đây tại sao chân của Từ Thiếu Văn lại bị thương nặng như vậy không?”
Cô lắc đầu. Cô nhớ lại ngày hôm đó ở trong rừng, trước khi cô bất tỉnh, mặc dù bị thương nhưng chân của anh vẫn còn đi lại được.
“Là bởi vì cậu ấy đã cứu cô đó. Lúc cô bất tỉnh, trong rừng ngoại trừ cô và cậu ấy thì không có người thứ ba, vậy cô nghĩ còn ai có thể đưa cô ra khỏi khu rừng”
Nghe vậy tim cô nhói lên, bàn tay bất giác run rẩy.
“Lúc đó chân của cậu ấy đã không thể đi được nữa, cậu ấy chỉ có thể cõng cô trên lưng, dùng hết sức lực cuối cùng để bò ra khỏi khu rừng”