Trong ngày khai trương, cũng giống như lần trước, Hạ Lạc và Trịnh Nguyệt phụ trách bảo vệ an toàn cho Từ Quốc Chính và anh, nhưng lần này cả hai chỉ mặc thường phục. Cô và Trịnh Nguyệt cùng trà trộn vào dòng người trong trung tâm thương mại.
Cô tình cờ đi lướt qua anh, khi cô quay lại nhìn thì chỉ thấy được tấm lưng của anh. Cô chú ý những người xung quanh để tìm đối tượng khả nghi.
Giữa dòng người hỗn loạn, có một người luôn chăm chú nhìn về phía anh, hắn ta đút tay vào trong túi áo khoác, bên trong có một con dao, hắn ta đi từng bước tiến về phía anh. Lúc hắn ta định động thủ, anh bất ngờ quay lại túm lấy tay của hắn ta, hắn ta dùng lực đá mạnh vào người anh khiến anh lùi ra sau, nhân lúc này hắn ta chém vào cánh tay anh một nhát sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Anh ôm miệng vết thương hô lớn: “Mau bắt hắn ta lại”
Hạ Lạc và Trịnh Nguyệt nghe thấy động tĩnh liền nhanh chóng xông ra đuổi bắt hắn ta, cô chạy đến nắm lấy bả vai định chế trụ hắn ta, nhưng hắn ta xoay người lại chém xuống vai cô làm rách một mảng áo. Cô không quan tâm đến vết thương trên vai mình, nhanh chóng chế trụ hắn ta. Đúng lúc này Trịnh Nguyệt vừa đuổi kịp đến.
“Hạ Lạc, cậu có sao không?”
“Mình không sao, chúng ta mau đưa hắn ta về cục cảnh sát trước rồi nói”
Trịnh Nguyệt cởi áo khoác của mình xuống sau đó khoác lên người cô, cô ta mới áp giải hắn ta về cục cảnh sát.
Trước khi rời khỏi trung tâm thương mại, cô quay đầu lại nhìn về phía anh, nhưng anh bị một nhóm người vây quanh nên cô không nhìn rõ mặt.
“Thiếu Văn, để ba đưa con đến bệnh viện”
“Không cần đâu ba, chỉ là vết thương nhỏ thôi, băng bó lại là được rồi”
“Trên xe tôi có hộp cứu thương, để tôi đưa cậu ra xe”
“Chí Hào, vậy làm phiền con giúp bác chăm sóc nó”
“Bác trai, con biết rồi”
Sau khi ra xe, anh ngồi thẫn thờ một lúc, Trương Chí Hào nói chuyện với anh nhưng anh đều im lặng. Cậu ta đành tự mình băng lại vết thương cho anh.
“Thiếu Văn, cậu bị sao vậy? Cậu chỉ bị thương ở tay thôi mà, lẽ nào đầu cậu cũng bị hỏng luôn rồi sao?”
“Chí Hào, tôi đã tìm được cô ấy rồi”
“Cái gì?”
Cậu ta nhất thời chưa kịp phản ứng lời anh nói.
“Cô gái đã từng cứu tôi lúc nhỏ, người mà tôi vẫn luôn tìm kiếm, cô ấy xuất hiện rồi”
“Cậu chắc chắn không nhìn nhầm chứ?”
“Tôi tuyệt đối không nhìn nhầm”
Thật ra lúc nãy khi cô bị tên đó chém xuống bả vai, mảng áo bị rách để lộ ra vết bớt hình con bươm bướm, mặc dù ở khoảng cách khá xa nhưng anh vẫn có thể thấy rõ. Sau khi anh hồi tưởng lại gương mặt và giọng nói của cô, anh mới xác định cô chính là cô gái đã từng cứu anh lúc nhỏ.
Tám năm trước, khi đó anh còn là một cậu bé mười lăm tuổi, trong một lần cùng ba mẹ ra ngoài chơi, anh vô tình đi lạc. Anh sợ hãi thu mình ngồi một góc bên đường, có hai người đàn ông chú ý đến anh, từ cách ăn mặc họ có thể đoán ra anh là tiểu thiếu gia giàu có nào đó nên nảy ra ý định bắt cóc, anh cũng nhìn ra được ý định của họ nên vội bỏ chạy.
Cô đang đi trên đường, trên tay cô còn cầm một con thỏ len. Cô nhìn thấy hai người đàn ông đang đuổi theo một cậu bé, cô liền nhanh chân chạy đến.
Lúc anh nghĩ mình sắp rơi vào tay bọn bắt cóc, cô bỗng lao đến đánh nhau với bọn chúng, cô còn nói với bọn họ ba mình là cảnh sát, bọn họ bị cô uy hiếp liền bỏ chạy.
“Chào cậu, cậu có sao không? Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bọn họ lại muốn bắt cậu”
Anh kể lại mọi chuyện cho cô nghe. Sau khi nghe xong, cô nhặt con thỏ len từ dưới đất lên, phủi sạch bụi sau đó đưa nó cho anh.
“Cậu cầm lấy đi, con thỏ này là quà sinh nhật mẹ tặng cho mình, bây giờ mình tặng nó lại cho cậu, có nó ở bên cạnh cậu sẽ không cảm thấy sợ hãi nữa. Trước đây mỗi khi có chuyện gì khiến mình sợ hãi, mình sẽ ôm chặt con thỏ này vào lòng, như vậy mình sẽ không sợ nữa, vì mỗi khi nhìn thấy con thỏ này cảm giác giống như có mẹ mình ở bên cạnh”