Kiếp Sau Chúng Ta Vẫn Là Của Nhau

Chương 43: Hóa ra cô vẫn luôn ở rất gần anh




“Anh Từ, vì để cảm ơn lần trước anh đã giúp tôi chọn đồ, hãy để tôi mời anh bữa cơm này, nếu như anh từ chối, tôi sẽ lập tức ra về”
Thì ra đây là nguyên nhân cô đồng ý đi ăn tối cùng anh, nhưng dù là vậy anh vẫn cảm thấy vui vẻ.
“Được, tôi đồng ý với yêu cầu của cô. Chúng ta mau ăn đi”
Nghe vậy cô mới mỉm cười.
“À đúng rồi, công việc của anh là gì?”
“Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng thôi”
Cô nhìn cách ăn mặc của anh cũng đoán là vậy nên không nghi ngờ lời anh nói.
Sau khi ăn tối xong, anh ngỏ lời đưa cô về, lúc đầu cô còn từ chối, nhưng do thấy anh nhiệt tình quá nên cô đã đồng ý để anh đưa về. Khi đến nơi, cô chào tạm biệt anh rồi đi vào trong.
Anh đứng trước tòa chung cư một lúc lâu, nơi này trước đây anh đã từng đi qua vài lần, không ngờ đây lại là nơi cô sinh sống. Hóa ra cô vẫn luôn ở rất gần anh, vậy mà anh lại vô ý không nhận ra.
Cô đứng từ trên cửa sổ nhìn xuống, xuyên qua lớp cửa kính của ô tô, cô nhìn thấy dáng vẻ trầm tư của anh, dường như mang rất nhiều tâm sự.
_________
“Trịnh Nguyệt, cậu nói xem, nếu như một người con trai muốn đi ăn tối cùng cậu, điều đó có nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là anh ta đã thích cậu rồi”
Trịnh Nguyệt nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.
“Hạ Lạc, cậu mau khai thật đi, có phải có người muốn theo đuổi cậu không?”
“Không có, mình với anh ấy chỉ mới gặp nhau có vài lần, sao anh ấy có thể thích mình được?”
“Mới gặp nhau có vài lần mà anh ta đã muốn đi ăn tối cùng cậu, nếu như không liên quan đến công việc thì chỉ có một khả năng, đó là anh ta thật sự đã thích cậu rồi”
Mặc dù Trịnh Nguyệt nói như vậy nhưng trong lòng cô không xem đó là thật.
Cả tuần sau đó anh đều bận công việc, cho đến cuối tuần mới có chút thời gian rảnh. Từ Quốc Chính sau khi bàn giao hết tất cả công việc lại cho anh, ông đưa mẹ anh đi du lịch như lời đã hứa trước đó, vì vậy cuối tuần chỉ có một mình anh ở nhà, anh liền đi tìm cô.
Sau khi cô đi làm về, nhìn thấy anh đứng trước tòa chung cư liền sửng sốt.
“Anh Từ, sao anh lại đột nhiên đến đây mà không báo trước với tôi?”
“Cô vẫn chưa ăn gì đúng không? Tôi sẽ đưa cô đi ăn, lần này tôi sẽ mời cô. Cô mau thay đồ đi, tôi ở đây đợi cô”
Không cho cô cơ hội từ chối, anh nhanh chóng đẩy cô đi vào trong. Cô bất ngờ trước thái độ nhiệt tình của anh, sau khi đi vào trong góc khuất, cô khẽ mỉm cười.
Anh định chở cô đến nhà hàng, nhưng khi đi ngang qua khu chợ đêm, cô bảo anh dừng xe lại. Bị thu hút bởi sự náo nhiệt ở nơi đây, cô vội bước xuống xe, anh cũng đi theo sau cô.
Cô đi đến nơi bán đồ nướng, mùi thơm của thức ăn khiến bụng của cô kêu ùng ục, cô mua hai cây xiên que, sau đó đưa cho anh một cây.
“Hay là chúng ta ăn ở đây đi, thức ăn ở đây vừa ngon lại vừa rẻ, anh thấy thế nào?”
“Được”
Cô cười, anh nhìn nụ cười vui vẻ của cô không rời mắt. Cô lại đi đến một hàng quán quen thuộc, sau đó kéo anh ngồi xuống.
“Hoành thánh ở đây rất ngon, trước đây những lúc có thời gian rảnh tôi đều hay đến đây ăn cùng với bạn của tôi”
Ông chủ nhìn thấy cô đến liền vui vẻ chạy ra tiếp đón.
“Tiểu Hạ, hôm nay Trịnh Nguyệt không đến sao?”
“Cô ấy vẫn còn việc bận nên không thể đến được”
“Đây là bạn trai của con sao?”
Cô nhìn anh bằng ánh mắt ngượng ngùng.
“Không phải, anh ấy là một người bạn mới quen của con thôi”
“Vậy hôm nay vẫn như cũ có đúng không?”
Cô đưa mắt nhìn anh.
Anh nói: “Cô không cần phải hỏi ý kiến của tôi đâu, tôi sao cũng được hết”
“Được. Ông chủ, vậy cho con hai bát hoành thánh như cũ, không hành không cay”
“Được được, có ngay có ngay”
Trong lúc chờ đợi, cả hai nói chuyện phiếm một lúc.
“Đây có phải là lần đầu tiên anh đến đây không?”
“Đúng vậy, bởi vì nhà của tôi cách khá xa nơi này, hơn nữa công việc của tôi rất bận nên không thường ra ngoài chơi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.