Kiếp Sau Chúng Ta Vẫn Là Của Nhau

Chương 44: Nếu muốn gặp nhau thì không cần phải có lý do




Sau khi ăn tối xong, anh lái xe đưa cô về. Do anh không tiện đường nên lúc đầu cô đã từ chối, nhưng anh kiên quyết muốn đưa cô về nên cô chỉ đành thuận theo ý anh.
“Anh Từ, cảm ơn anh vì bữa tối, hôm nay tôi thật sự rất vui”
“Nếu cô đã xem tôi là bạn thì không cần nói những lời khách sáo như vậy với tôi”
Anh nói tiếp: “Còn nữa, lần sau chúng ta gặp nhau, cô cứ gọi thẳng tên tôi được rồi”
“Được”
________
“Tiểu Yến, hôm nay em lại vào bếp nữa sao? Rốt cuộc là chàng trai may mắn nào lại khiến cho Tiểu Yến nhà chúng ta phải đích thân vào bếp nấu ăn cho cậu ta đây?”
“Anh lại trêu em rồi”
“Được, anh không đùa nữa. Nhưng mà em ngày nào cũng phải dậy sớm nấu ăn cho cậu ta, liệu cậu ta có biết trân trọng em không? Anh sợ sau này em sẽ chịu thiệt thòi”
“Gia Kiệt nói rất đúng, con là con gái bảo bối của ba, từ trước đến nay con chưa từng làm việc nặng nhọc này bao giờ, vậy mà hiện giờ lại có người dám bắt con vào bếp nấu ăn sao?”
“Ba đừng nói anh ấy như vậy, là con can tâm tình nguyện, không phải do anh ấy ép buộc. Hơn nữa con cũng rất thích nấu ăn, hay là ba nếm thử thức ăn do con nấu nha?”
“Không cần đâu. Ba chỉ mới nói vài câu mà con đã bênh cậu ta như vậy, con gái lớn rồi đúng là không giữ được nữa”
Nghe vậy Tô Di Yến liền đi đến ôm ông ta. Cô ấy nói bằng giọng nũng nịu: “Ba, con sẽ không lấy chồng đâu, con sẽ ở bên cạnh ba mẹ suốt đời”
“Theo ba biết thì những người thường hay nói câu này một thời gian ngắn sau liền đi lấy chồng, ba sẽ không tin câu nói này của con đâu”
“Sẽ không đâu”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng cô ấy lại hy vọng điều đó có thể thành sự thật.
Tô Gia Kiệt đi đến nếm thử những món mà Tô Di Yến nấu.
“Tay nghề nấu ăn của em cũng không tồi, nếu em không nói cũng không ai biết em chỉ vừa mới học nấu ăn đâu”
“Những món này đều là do mẹ dạy em nấu nên tất nhiên là ngon rồi”
“Thì ra là vậy, chẳng trách em lại nấu ăn ngon như vậy”
Tô Gia Kiệt nói như vậy là bởi vì trước đây mẹ của hai người họ từng là đầu bếp ở nhà hàng.
________
Tại phòng chủ tịch, Tô Gia Viễn đang chú tâm làm việc thì có người gõ cửa.
“Trợ lý Lâm, ông vào đi”
“Chủ tịch, mời ông ký vào bảng hợp đồng này”
Ông ta nhìn sơ qua bảng hợp đồng, sau đó nhanh chóng ký tên vào. Lúc trợ lý định rời đi, ông ta chợt gọi ông lại.
“Khoan đã”
“Chủ tịch, người còn chuyện gì dặn dò sao?”
“Về chuyện tôi cho người đả thương Từ Thiếu Văn, cậu ta có tiếp tục điều tra chuyện này không?”
“Không có, gần đây cậu ta không có động thái gì khác”
“Vậy thì tốt. Thế lực của tập đoàn Phát Thịnh khá lớn, hơn nữa tương lai chúng ta còn cần hợp tác với cậu ta, nên không thể để cho cậu ta biết chuyện này là do chúng ta làm”
Tô Gia Viễn là chủ tịch tập đoàn Vĩnh Nguyên, ông ta cũng là ba của Tô Di Yến. Đúng như anh dự đoán, chính ông ta đã cho người đả thương anh nhằm mục đích trả thù.
Còn về người trực tiếp đả thương anh, hắn ta đã được người thân bảo lãnh ra ngoài, đồng thời Tô Gia Viễn cũng đã mua chuộc Sở trưởng cục cảnh sát, để hắn ta không chịu trách nhiệm trước pháp luật.
_______
Hạ Lạc đang cầm điện thoại đi qua lại trong phòng, cô muốn gặp anh nhưng lại không biết nên dùng lý do gì. Sau nhiều lần gặp nhau, cô đã dần dần có thiện cảm với anh. Trong lúc cô đang định gọi cho anh thì vừa hay anh lại gọi đến, cô vui vẻ bắt máy.
Cô chưa kịp nói gì thì ở đầu dây bên kia anh đã lên tiếng trước: “Cô Hạ, hiện giờ cô có rảnh không? Chúng ta có thể gặp nhau một lát được không?”
“Được, đúng lúc tôi cũng đang có thời gian rảnh”
“Vậy cô mau chuẩn bị đi, tôi sẽ lập tức qua đón cô”
Vừa nói xong anh liền cúp máy. Cô mỉm cười, sau đó liền đi thay đồ. Cô chọn bộ đồ đẹp nhất trong tủ quần áo, đó là chiếc váy mà Trịnh Nguyệt đã tặng cô trong ngày sinh nhật, nhưng cô chưa từng mặc nó, rốt cuộc hôm nay cô cũng có cơ hội mặc chiếc váy này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.