“Mẹ con nói đúng đó, có ba ở đây sao mẹ con có thể vất vả được”
Hạ Minh Quang vừa nói vừa bóp vai cho mẹ cô. Cô thấy vậy liền lên tiếng: “Phải phải, là con nghĩ nhiều rồi”
“Tiểu Hạ, để ba con phụ mẹ là được rồi, con mau vào phòng tắm rửa thay đồ đi”
“Dạ, con không làm phiền hai người nữa, con đi ngay đây”
Cô vừa vào phòng thì anh gọi đến, cô liền nhanh chóng bắt máy.
“Thiếu Văn, anh đã xong việc chưa?”
“Vẫn chưa, anh còn một số công văn chưa phê duyệt xong, có lẽ hôm nay anh phải về muộn rồi”
Cô có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím phát ra từ phía đầu dây bên kia, chứng tỏ dù anh đang rất bận nhưng vẫn cố gắng tranh thủ thời gian để trò chuyện với cô.
“Vậy anh làm việc đi, nhưng nhớ là không được ở lại công ty quá khuya đó”
“Anh biết rồi”
Anh lại nói tiếp: “Ba mẹ em đã đến chưa?”
“Ba mẹ em đã đến rồi, họ còn nấu rất nhiều thức ăn. Đáng tiếc anh lại không có cơ hội thưởng thức tay nghề nấu ăn của ba em. Tuy ba em là cảnh sát, nhưng ông ấy lại nấu ăn rất ngon”
“Không sao, sau này anh vẫn còn rất nhiều cơ hội có thể thưởng thức tay nghề của ba em, cho nên không cần vội”
“Anh lấy tự tin đó từ đâu ra vậy?”
“Được rồi, không đùa với em nữa. Anh dự định ngày mai sẽ mời hai bác đến nhà hàng ăn tối, em cảm thấy thế nào?”
“Hay để em hỏi ý kiến của ba mẹ trước, sau đó em sẽ báo lại với anh sau”
“Được, vậy anh tiếp tục làm việc đây, tạm biệt em”
Sau khi cúp máy, tay anh bỗng nhiên siết chặt bụng, hai bên lông màu cau lại, sau đó anh vội lục tìm lọ thuốc trong ngăn kéo. Có lẽ đây là nguyên nhân khiến anh vội vàng cúp máy.
Đúng lúc này thư ký đến tìm anh, cô ta nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của anh thì liền hiểu ra, sau đó cô ta nhanh chóng rót cho anh một ly nước.
“Chủ tịch, bệnh cũ của anh lại tái phát sao?”
Cô ta nhìn anh với nét mặt lo lắng, cô ta định chạm vào anh nhưng đã bị anh ngăn lại. Sau khi anh uống thuốc xong, một lúc sau cơn đau mới giảm dần.
“Thư ký Diệp, cảm ơn cô. Cô tìm tôi có việc gì không?”
“Thật ra cũng không có gì, em chỉ muốn nhắc anh mặc thêm áo vào để tránh bị cảm lạnh, vì cơ thể anh rất sợ lạnh”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở, nếu không còn việc gì nữa thì cô ra ngoài đi”
Thư ký thấy sắc mặt của anh đã khá hơn nên cũng yên tâm rời đi. Cô ta là Diệp Như Mai, cô ta làm trợ lý cho anh từ lúc anh còn là Tổng Giám Đốc. Diệp Như Mai lo lắng cho Từ Thiếu Văn như vậy là bởi vì cô ta thích anh.
_______
Sau khi Hạ Lạc tắm xong, cô ra ăn tối cùng với gia đình.
“Tiểu Hạ nhà chúng ta cuối cùng cũng có bạn trai rồi, sau này chúng ta không cần phải lo lắng con bé ở một mình không ai chăm sóc nữa” Hạ Minh Quang nói.
“Tiểu Hạ, con có thể tìm được một người thật lòng với con là mẹ yên tâm rồi. Nhưng mà công việc của cậu ta bận lắm sao?”
“Dạ đúng vậy. Có điều anh ấy đã nói sẽ sắp xếp thời gian để gặp ba mẹ, ngày mai anh ấy định mời ba mẹ đến nhà hàng ăn tối, ba mẹ cảm thấy có được không?”
“Không cần phiền phức như vậy đâu, con bảo cậu ta đến đây ăn tối cùng với chúng ta là được rồi”
“Dạ được, anh ấy cũng rất muốn thưởng thức tay nghề nấu ăn của ba đó”
“Được, vậy ngày mai ba sẽ nấu thật nhiều món ngon để chiêu đãi cậu ta”
Ngày hôm sau Hạ Lạc xin về sớm để phụ ba mẹ mình làm bữa tối. Để tiếp đãi anh, cô biết chắc chắn họ sẽ chuẩn bị rất nhiều món thịnh soạn, vì thế nên cô muốn phụ họ một tay để họ đỡ vất vả hơn.
Đến giờ hẹn, anh đứng trước căn hộ của cô một lúc lâu mới dám nhấn chuông cửa, anh còn mang theo hai túi quà. Cô mở cửa cho anh, sau đó cô dắt tay anh cùng đi vào trong.