Buổi tiệc dần đông người hơn, mọi người đều đi đến chào hỏi cựu chủ tịch và chủ tịch phu nhân, anh cũng đưa cô đến chào hỏi mọi người. Anh mãi trò chuyện cùng mọi người, anh sợ cô đứng một mình nhàm chán nên đã gọi Diệp Như Mai đến trò chuyện cùng cô, nhưng anh lại không biết hành động này của mình sẽ khiến cô tổn thương.
“Chào cô, tôi là thư ký của anh ấy, Diệp Như Mai”
Cô ta vừa nói vừa nhìn từ đầu đến chân cô như đang phán xét.
“Chào cô”
“Cô và anh ấy quen nhau bao lâu rồi?”
“Tôi và anh ấy chỉ vừa mới quen nhau một thời gian ngắn thôi”
“Vì tôi là thư ký của anh ấy nên thời gian tôi ở cạnh anh ấy còn nhiều hơn cả cô”
“Cô nói vậy là có ý gì?” Cô nhíu mày hỏi
“Nếu cô đã hỏi như vậy thì tôi cũng xin nói thẳng. Tôi thích anh ấy”
“Nhưng người anh ấy yêu là tôi”
“Nhưng cô không xứng với anh ấy. Anh ấy nên ở cạnh một người môn đăng hộ đối, còn cô chỉ đang cản trở sự nghiệp của anh ấy thôi”
Cô ta nói tiếp: “Chắc cô vẫn chưa biết chuyện này đâu nhỉ? Kể từ khi chuyện hẹn hò của cô và anh ấy được công khai, giá cổ phiếu của công ty liên tục giảm xuống, nội bộ bất hòa, tất cả cũng đều do cô mà ra”
“Nếu cô biết điều thì hãy mau chóng rời xa anh ấy. Chỉ có tôi là người thích hợp ở bên cạnh anh ấy nhất, tôi vừa có thể giúp đỡ anh ấy trong công việc, lại vừa môn đăng hộ đối với anh ấy. Còn cô, cô có thể làm được gì ngoài việc cản trở sự nghiệp của anh ấy?”
“Những gì cần nói tôi đều đã nói hết rồi, nếu cô thật lòng yêu anh ấy thì tiếp theo nên làm gì chắc cô đã biết rồi chứ?”
Cô lại tiếp tục im lặng, cảm thấy đã hoàn thành được mục đích, cô ta liền rời đi. Cô nhìn thái độ đắc ý của cô ta, trong lòng cảm thấy rối bời, cô biết cô ta đang cố tình khiêu khích mình cho nên cô không thể để cô ta đạt được mục đích.
Cô nhìn về phía anh, cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, cô mỉm cười đi về phía anh.
Tô Di Yến và Trương Chí Hào cũng vừa đến, họ đang trò chuyện cùng anh thì cô đi đến.
“Hạ Lạc, em sao vậy? Hình như sắc mặt em có chút không tốt?”
“Có sao? Chắc là anh nhìn nhầm thôi”
Anh cảm thấy cô có chút khác thường, nhưng cũng không hỏi nữa.
“Giới thiệu với em, đây là hai người bạn của anh. Cậu ta là Trương Chí Hào, là bạn đại học của anh, còn đây là bạn của cậu ta”
“Chào cô, tôi là Tô Di Yến, mọi người thường gọi tôi là Tiểu Yến, rất vui được quen biết cô”
“Chào cô, còn tôi là Hạ Lạc, rất vui được quen biết cô”
Cô vui vẻ bắt tay với cô ấy.
“Hạ tiểu thư, chào cô. Cuối cùng tôi cũng có cơ hội gặp được cô rồi, người mà Thiếu Văn vẫn luôn tìm kiếm”
“Anh Trương, chào anh”
Sau đó cậu ta nói với anh: “Mắt nhìn người của cậu đúng là không tồi, chẳng trách cậu lại từ chối biết bao cô gái để chờ đợi một mình cô ấy”
“Điều đó là tất nhiên, mắt nhìn người của tôi không sai bao giờ”
Anh vừa nói vừa nhìn cô bằng ánh mắt tự hào. Cô mỉm cười với anh, nhưng trái tim lại tựa như có hàng nghìn mũi kim đâm vào.
Anh và cậu ta bàn chuyện công việc với nhau, Hạ Lạc và Tô Di Yến chừa lại không gian cho hai người bọn họ, cả hai cùng trò chuyện và thưởng thức các loại bánh ngọt.
“Hạ Lạc, chiếc đầm cô mặc hôm nay thật đẹp và tinh tế, cô có biết là do ai thiết kế không?”
Cô mãi suy nghĩ nên không nghe cô ấy hỏi, Tô Di Yến phải gọi lần thứ hai cô mới lên tiếng.
“Xin lỗi, cô vừa nói gì tôi không nghe rõ?”
“Hạ Lạc, có phải cô đang có tâm sự không?”
“Tôi…”
Thấy cô ấp úng, cô ấy nói: “Mặc dù hai chúng ta chỉ vừa mới biết nhau nhưng nếu cô không ngại thì cũng có thể tâm sự cùng tôi”
Cô nhìn về phía anh, sau đó nói: “Có người cố tình chia rẽ tôi và anh ấy, nhưng tôi sẽ không để người đó đạt được mục đích đâu”
“Đúng đó, cô phải như vậy thì họ mới biết cô là người không dễ đụng vào, có như thế thì sẽ không có lần sau”
Cô mỉm cười, nói: “Tôi biết rồi, cô Tô, cảm ơn cô”
“Nếu cô xem tôi là bạn thì cứ gọi tôi là Tiểu Yến được rồi”
“Được, Tiểu Yến”