Vì tối qua Hạ Lạc trực cả đêm nên lúc này cô có chút buồn ngủ. Trên đường về, cô tranh thủ chợp mắt một lúc, anh để cô tựa đầu lên vai mình. Khi đến nơi, anh không gọi cô dậy mà trực tiếp bế cô lên tầng, do sợ cô thức giấc nên anh chọn đi thang máy, trong thang máy cũng chỉ có anh và cô. Hạ Lạc nghe thấy động tĩnh nên đã thức giấc, cô ngạc nhiên khi thấy anh đang bế mình.
“Thiếu Văn, sao anh không gọi em dậy?”
“Anh thấy em ngủ ngon nên không nỡ đánh thức em”
“Anh mau thả em xuống đi”
“Nhưng anh lại thích bế em như vậy hơn”
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, anh bế cô thêm một đoạn rồi mới thả cô xuống. Đứng trước căn hộ của mình, trong lòng cô bỗng có một cảm giác căng thẳng vô hình nào đó.
Cô mở cửa bước vào trong, anh cũng đi theo phía sau cô.
“Anh ngồi đi, để em đi lấy nước”
Anh nhìn sơ qua căn hộ của cô, sau đó nói: “Nơi này khá nhỏ, em có nghĩ đến việc dọn đến một nơi khác đầy đủ tiện nghi hơn không?”
“Em chỉ sống một mình, cho nên em cảm thấy nơi này vẫn ổn”
Lúc này cô đã đem nước ra, sau khi cô đặt ly nước xuống bàn, anh kéo tay cô, để cô ngồi xuống bên cạnh mình.
“Như vậy cũng tốt, không bao lâu nữa hai chúng ta sẽ về chung một nhà, đến lúc đó em dọn đến nhà anh một thể luôn”
Cô cúi đầu im lặng, sau đó uống một ngụm nước để che đi sự căng thẳng trong lòng mình.
Anh nói tiếp: “Nhưng nếu em muốn ở riêng thì chúng ta có thể dọn đến căn biệt thự ở ngay trung tâm thành phố. Căn biệt thự đó do mẹ anh đặc biệt mua để tặng cho con dâu tương lai của bà đó”
“Những chuyện này em vẫn chưa nghĩ tới”
“Vậy thì hiện giờ em bắt đầu nghĩ là được rồi”
“Chắc anh khát rồi đúng không, anh uống một chút nước đi”
Anh nhận lấy ly nước từ tay cô uống một ngụm, sau đó anh chợt nhớ ra cô cũng vừa uống ly nước này. Anh đặt cô lên đùi mình, nói:
“Hạ Lạc, cảm ơn em vì đã yêu anh, cần anh. Em biết không? Trước đây anh từng rất sợ, anh sợ khi anh tìm được em, em sẽ không yêu anh hoặc là đã có đối tượng khác, anh sợ em không cần anh”
“Thiếu Văn, cảm ơn anh vì đã luôn yêu và chờ đợi em. Trước đây em không tin vào duyên phận, nhưng giờ thì em đã tin rồi, có lẽ duyên phận ở kiếp trước của chúng ta vẫn chưa hết, cho nên kiếp này hai chúng ta mới gặp lại nhau”
“Vậy thì kiếp này hai chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa”
Anh hôn lên môi cô, từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, anh dần dần đặt cô nằm xuống ghế sô pha, bắt đầu hôn xuống cổ cô. Anh bỗng bế cô vào phòng, sau đó đặt người cô xuống gường, anh âu yếm vuốt tóc cô.
“Anh yêu em, thỏ con của anh”
“Ai là thỏ con của anh chứ?!”
Anh mỉm cười, tiếp tục hôn lên môi cô, rồi đến cổ, anh liếm láp cổ của cô.
“Em đã sẵn sàng chưa?” Anh thì thầm vào tai cô.
Cô nhắm mắt lại, bàn tay siết chặt ga giường, sự căn thẳng hiện rõ trên mặt cô, anh biết rằng cô vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, sau đó nói: “Anh không miễn cưỡng em, anh sẽ chờ cho đến khi em thật sự sẵn sàng”
“Cảm ơn anh”
Cả hai tiếp tục triền miên một lúc rồi anh mới trở về. Suốt cả chặng đường về, miệng anh không ngừng tủm tỉm cười.
______
Vài ngày sau, Tô Di Yến hẹn Hạ Lạc đi mua sắm tại trung tâm thương mại. Cả hai vẫn thường xuyên liên lạc với nhau kể từ lần đầu gặp mặt. Nơi cả hai hẹn gặp là trung tâm thương mại của anh.
“Hạ Lạc, tôi cảm thấy chiếc áo này rất hợp với cô, hay là cô lấy một cái đi, tôi tặng cho cô”
“Không cần đâu, Thiếu Văn đã tặng cho tôi rất nhiều rồi”
“Tôi còn nghĩ là anh ấy không có thời gian để đưa cô đi mua sắm, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi”
Cô ấy nói tiếp: “Tôi thật sự ngưỡng mộ tình yêu của cô và anh Từ, còn tôi lại không có được may mắn đó”
“Không phải anh Trương là bạn trai của cô sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Không phải, tôi cũng hy vọng anh ấy thật sự là bạn trai của tôi”
“Cô có thể kể cho tôi nghe chuyện của hai người được không?”
“Hai chúng tôi là bạn từ thời cấp hai, lúc đó tôi thường bị người khác bắt nạt, là anh ấy đã nhiều lần ra mặt bảo vệ tôi”
“Cho nên cô đã thích anh Trương kể từ lúc đó?”
“Đúng vậy, nhưng từ trước đến giờ anh ấy chỉ xem tôi giống như em gái, anh ấy chưa từng rung động với tôi”