Khi cô đang trên đường đi giao nộp bằng chứng thì gặp phải một sự cố. Người lái taxi đã chở cô sang một con đường khác thay vì đường đến cục cảnh sát, nhưng vì mãi suy nghĩ nên phải mất một lúc sau cô mới nhận ra điều khác thường, cô khẩn trương nói:
“Bác tài, có phải bác nhầm đường rồi không? Con đường này không phải là con đường đi đến cục cảnh sát, bác mau quay đầu lại đi”
Người lái xe im lặng, cô tiếp tục gọi ông ta thêm vài lần nhưng ông ta chỉ tập trung lái xe, lúc này cô mới biết là mình sắp gặp nguy hiểm. Cô định khống chế ông ta sau đó tự mình dừng xe lại, nhưng ông ta lại là người không dễ đối phó. Sau khi dừng xe lại, ông ta khống chế ngược lại cô, nhưng cô đã tránh được đòn hiểm của ông ta.
Cô nói: “Có phải chủ tịch Tô phái ông đến để bắt tôi? Nếu là như vậy thì ông hãy chuyển lời đến ông ta là tôi nhất định sẽ không để ông ta được toại nguyện, cho dù không có tôi thì cũng sẽ có người khác trừng trị ông ta, nếu ông ta không muốn bị tăng thêm tội thì hãy mau dừng lại đi”
“Những lời này tôi nghĩ cô nên trực tiếp nói với ông ta, còn nhiệm vụ của tôi là hôm nay nhất định phải bắt được cô”
Hai người lại tiếp tục giằng co với nhau, mặc dù cô là cảnh sát, nhưng suy cho cùng cô chỉ là một người phụ nữ, mà phụ nữ thì sức lực thường không bằng đàn ông, cho nên cô đã bị người đàn ông kia khống chế. Ông ta lấy ra một chiếc khăn tẩm thuốc mê áp lên mặt cô. Trước khi ngất đi, cô đã kịp gọi điện thoại đến anh.
Từ Thiếu Văn đang làm việc thì nhận được cuộc gọi từ cô, nhưng khi anh bắt máy thì phía đầu dây bên kia chỉ im lặng, anh nghi ngờ cô gặp nguy hiểm nên đã lập tức đi tìm cô. Dựa theo thiết bị định vị mà cô mang theo, anh lái xe đến một con đường hướng về ngoại ô thành phố. Khi anh đến nơi thì lại không thấy người đâu, anh nhìn thấy thiết bị định vị bị vứt dưới mặt đất.
Lúc cô vừa ngất đi, người đàn ông đó đã nhìn thấy điện thoại của cô đang hiển thị cuộc gọi, ông ta nhanh chóng tắt máy, theo đó ông ta phát hiện một thiết bị định vị được đặt trong ví của cô, ông ta đã vứt nó và lái xe rời đi.
Không tìm thấy cô, nội tâm anh bắt đầu hoảng loạn, xung quanh nơi này lại không có camera, cũng không có bất kì dấu vết nào để lại. Anh vội đi tìm Tô Gia Viễn, nhưng ông ta lại không ở công ty. Trợ lý của ông ta nói nếu anh muốn tìm ông ta thì hãy đến nhà hàng ở ngoại ô thành phố, xem ra Tô Gia Viễn đã đoán được anh sẽ đến đây tìm ông ta nên đã dặn dò trước với trợ lý.
Cùng lúc đó, Hứa Cảnh Hà đã gọi điện cho Tô Gia Viễn.
“Chủ tịch Tô, chuyện đó sao rồi? Ông định xử lý cô ta thế nào?”
“Tôi đã cho người bắt cóc cô ta rồi, cô ta đang ở căn nhà hoang nằm ở phía đông thành phố. Lần này tôi sẽ cho cô ta biết kết cục của việc chống đối lại tôi”
“Ông muốn cho cô ta một bài học cũng được, nhưng đừng ra tay quá mạnh, lỡ như chọc giận Từ Thiếu Văn thì không hay đâu”
“Hiện tại tôi đang chờ cậu ta đến tìm tôi. Nếu như cậu ta không đến thì chứng tỏ trong lòng cậu ta có cô ta hay không cũng không quan trọng, nhưng nếu cậu ta thật sự đến tìm tôi, tôi cũng sẽ có cách khiến cậu ta từ bỏ cô ta”
“Nếu ông đã nói như vậy thì tôi tin ông sẽ có cách khiến Từ Thiếu Văn đứng về phía chúng ta. Chủ tịch Tô, hai chúng ta đang ngồi chung trên một chiếc thuyền, lần này thành hay bại thì phải nhờ vào ông rồi”
“Thứ trưởng Hứa, xin ông cứ yên tâm, tôi sẽ không làm ông thất vọng đâu”
Lúc này ở ngoài cửa có người đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi, người đó chính là Trịnh Nguyệt. Cô ta có việc nên đã đến tìm Hứa Cảnh Hà, nào ngờ lại tình cờ nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi.
Trịnh Nguyệt đoán cô gái mà bọn họ đang nhắc đến là Hạ Lạc, cô ta biết cô đang gặp nguy hiểm nên định tìm cách cứu cô. Nhưng khi cô ta vừa quay lưng đi thì gặp phải một người khác, người đó cũng là người của Hứa Cảnh Hà.
“Cô công tác ở đơn vị nào? Cô đang làm gì ở đây?”
“Tôi vừa gặp Thứ trưởng Hứa có chút việc, tôi đi trước đây”
Hắn ta cố tình nói lớn để Hứa Cảnh Hà nghe thấy, quả nhiên ông ta nghe thấy động tĩnh nên đã ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?”
“Thứ trưởng Hứa, lúc nãy tôi nhìn thấy cô ta cứ đứng lén lút ở ngoài cửa, không biết là cô ta đang làm gì”
Trịnh Nguyệt bắt đầu cảm thấy căng thẳng, nhưng cô ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
“Thứ trưởng Hứa, tôi muốn tìm ông để bàn chút việc, nhưng vừa nãy tôi nghe thấy ông đang nói chuyện điện thoại nên mới không dám làm phiền”
“Cô đã nghe thấy những gì?”
“Tôi thật sự không nghe thấy gì hết, cho dù có nghe thì tôi cũng không hiểu ông đang nói cái gì”
Trịnh Nguyệt thấy Hứa Cảnh Hà im lặng nên cô ta nói: “Tôi chợt nhớ ra tôi còn có việc quan trọng phải làm, tôi xin phép đi trước đây”
Lúc cô ta nghĩ mình có thể thoát khỏi đây thì Hứa Cảnh Hà lên tiếng.
“Đứng lại”
“Thứ trưởng Hứa, không biết ông còn chuyện gì muốn nói?”
“Cô không phải đến tìm tôi có việc sao? Tại sao chưa nói gì thì cô đã muốn rời khỏi đây? Có phải cô đang định báo tin cho ai khác?”
“Thứ trưởng Hứa đang nói gì tôi không hiểu?”
“Đừng tưởng tôi không biết cô là ai, cô và Hạ Lạc có mối quan hệ rất thân thiết. Bất luận cô đã nghe được những gì, ngày hôm nay cô đừng hòng chạy thoát được”