Trở về tình hình hiện tại, anh nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện gần nhất, ngoài ra anh còn đưa theo y tá riêng để chữa trị cho cô, nhờ vậy mà cô và đứa bé trong bụng đều được bình an.
Trải qua chuyện này anh mới biết cô đã mang thai, anh chạy đến giường bệnh ôm chặt lấy cô, cô đưa tay sờ bụng của mình, nghĩ đến nơi đó đang có một sinh mệnh bé nhỏ, những giọt nước mắt hạnh phúc bất giác rơi xuống.
“Hạ Lạc, xin lỗi, lần này anh để em phải chịu khổ rồi, anh hứa với em sau này tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện tương tự như vậy nữa”
“Chuyện này sao có thể trách anh được, em cũng không muốn nhắc lại chuyện xảy ra vừa rồi, chuyện đó hãy để cho nó qua đi”
Cô nghĩ lại chuyện mình bị hành hung lúc nãy, cộng thêm việc suýt chút nữa cô còn bị làm nhục, cô cảm thấy may mắn vì trải qua nhiều chuyện như vậy mà đứa con trong bụng của cô vẫn được bình an. Nếu như hỏi cô có hối hận vì quyết định của mình không, thì câu trả lời là không. Dẫu cho cô có bị dày vò hành hạ như thế nào thì cô vẫn chọn đứng về phía công lý chính nghĩa, vì đó mới là lẽ sống của đời cô.
“Hạ Lạc, hiện giờ em đang mang thai, anh biết anh không thể khuyên em từ bỏ công việc này, nhưng mà thời gian này em tạm thời không được nhận những nhiệm vụ có tính chất nguy hiểm như vậy nữa có được không?”
Cô đồng ý với lời đề nghị của anh, vì bản thân cô cũng không muốn xảy ra những chuyện tương tự như vậy nữa.
______.
||||| Truyện đề cử: Kiếm Nghịch Thương Khung |||||
Trong tay Tô Gia Kiệt vẫn còn một bảng bằng chứng gốc, hai bảng trước kia chỉ là sao chép. Lần này hắn ta đã trực tiếp giao nó cho cảnh sát. Có bằng chứng và vật chứng đầy đủ, cảnh sát lập tức vây bắt Tô Gia Viễn.
Tô Gia Viễn vẫn đang đợi Từ Thiếu Văn ở nhà hàng, ông ta vẫn chưa biết chuyện Hạ Lạc đã được cứu. Lúc ông ta nghĩ anh sẽ không đến thì cảnh sát bất ngờ xông vào, ông ta cảm thấy hốt hoảng vì không biết chuyện gì đang xảy ra. Cảnh sát đưa cho Tô Gia Viễn xem những bằng chứng phạm pháp của ông ta sau đó nói:
“Có người đã cung cấp cho chúng tôi số bằng chứng này, mời ông theo chúng tôi về đồn để lấy lời khai”
“Rốt cuộc là ai đã đưa cho các người số bằng chứng này?”
“Người đó cũng đi cùng chúng tôi đến đây, hiện giờ anh ta đang đứng ở ngoài cửa” Cảnh sát vừa nói vừa còng tay ông ta lại.
Tô Gia Viễn nghe vậy thì liền nhìn ra ngoài cửa, ông ta sửng sốt khi nhìn thấy người bước vào là Tô Gia Kiệt.
“Gia Kiệt, con…”
Ông ta bàng hoàng đến nỗi nói không nên lời, ông ta không ngờ người mình tin tưởng nhất lại là người đâm sau lưng mình. Cảnh sát giải ông ta ra ngoài, lúc đi ngang qua Tô Gia Kiệt ông ta nói:
“Tại sao con lại làm như vậy?”
Ông ta ngoái đầu lại như chờ câu trả lời từ Tô Gia Kiệt, nhưng hắn ta chỉ nhìn ông ta với vẻ mặt đắc ý. Khi ông ta ra ngoài thì thấy có rất nhiều phóng viên đứng chờ, chắc hẳn những phóng viên này đều do Tô Gia Kiệt gọi đến. Tô Gia Viễn rũ mi xuống mặc cho đám phóng viên đó chụp ảnh.
_____
Trần Tú Lâm đến thăm Hạ Lạc, bà ấy biết tin cô đang ở bệnh viện thì vội vã đi đến gặp cô. Sau khi nhận được tin Tô Gia Viễn bị bắt, Từ Thiếu Văn giao Hạ Lạc lại cho Trần Tú Lâm chăm sóc, sau đó anh đi tìm ông ta.
Không lâu sau đó tin tức Tô Gia Viễn bị bắt được lan truyền rộng rãi khắp giới kinh doanh. Tô Di Yến biết tin thì tạm gác hết công việc lại vội vàng chạy đến cục cảnh sát.
Tô Gia Viễn được đưa đến phòng tạm giam, anh đến đó tìm gặp ông ta.
“Chào ông, Tô Gia Viễn. Không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này”
“Từ Thiếu Văn, cậu nắm bắt tin tức cũng khá nhanh đó”
“Có người báo tin cho tôi nên dĩ nhiên là tôi phải đến nhanh rồi, còn người đó là ai thì tôi nghĩ chắc ông cũng đã đoán ra rồi”
“Là Gia Kiệt?”
“Không sai, chính là anh ta”
“Cậu và nó thông đồng với nhau từ khi nào?”
“Lúc tôi đến tập đoàn Vĩnh Nguyên để tìm ông, tôi đã gặp anh ta. Chính anh ta đã tiết lộ cho tôi nơi giam giữ Hạ Lạc, nhờ vậy tôi mới kịp thời cứu cô ấy thoát khỏi lũ cầm thú đó”
“Vậy là cô ta đã được cứu rồi sao? Cho dù như vậy thì cô ta cũng chỉ là một ả cảnh sát nhỏ bé không có địa vị, chúng ta không cần vì cô ta mà phải…”
“Ông im miệng cho tôi. Ông không có tư cách nói với tôi câu này, hôm nay tôi đến đây cũng là vì muốn tính sổ với ông chuyện này”
Anh hung hăng ngắt lời ông ta, đôi mắt của anh chứa đầy sự căm phẫn và tức giận.
“Tô Gia Viễn, ông nghe rõ cho tôi. Từ Thiếu Văn tôi sẽ không tha thứ cho bất kì kẻ nào làm tổn thương đến cô ấy, tôi cũng không cho phép bất cứ ai xem thường xuất thân của cô ấy. Nếu ông đã động đến cô ấy thì tôi sẽ bắt ông phải trả giá thật đắt”