Kiêu Ngạo Với Định Kiến

Chương 22:




Nửa đêm, mới vừa kết thúc một vòng điên loan đảo phượng đang định đến lần thứ hai Hoắc Chiêu Lâm nhận được điện thoại của lão nhị Hoắc gia Hoắc Chiêu Kiệt gọi tới, giọng nói của đối phương có chút gấp gáp: “Ba vừa ngất xỉu, đã được đưa vào bệnh viện rồi, chú cũng nhanh tới một chuyến đi.”
Hoắc Chiêu Lâm khẽ cau mày, trả lời một câu “được” rồi cúp điện thoại sau đó bò dậy từ trên người Tần Tranh, đứng dậy mặc quần áo.
Tần Tranh nhỏm dậy, thấy sắc mặt anh nghiêm nghị, hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
“Anh hai vừa gọi điện đến nói ba anh vừa vào viện, bảo anh mau tới.”
Tần Tranh dán lên lưng anh từ phía sau, ôm lấy eo Hoắc Chiêu Lâm, ghé vào lỗ tai anh cười khẽ: “Là bị tức đến phát bệnh đúng không? Anh làm thật hả?”
Hoắc Chiêu Lâm vỗ vỗ tay hắn không biết nên nói cái gì cho phải. Anh cũng không hối hận, chỉ là hiện tại thời cơ vẫn chưa tới nên anh còn phải tiếp tục chuẩn bị một chút nữa, cha anh hiện tại cũng không thể có chuyện gì.
Còn chuyện tại sao Hoắc Long Hanh lại ngất xỉu phải vào bệnh viện, trong lòng hai người đều hiểu rõ quá nửa là trong nhà gièm pha chuyện xảy ra nên mới bị tức.
“Em ngủ trước đi, anh đi một lát sẽ trở lại.”
“Em đi chung với anh.” Tần Tranh cũng bò dậy mặc quần áo, Hoắc lão đầu sống hay chết hắn không quan tâm, hắn chỉ là muốn đi xem vở kịch lớn của Hoắc gia lần này mà thôi.
Khi bọn họ đến bệnh viện Hoắc Long Hanh đã được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật giờ đang nằm trong phòng bệnh vẫn chưa tỉnh lại. Tình trạng sức khỏe của lão cũng không giấu diếm được nữa, suy tim, tuổi đã cao nên không thể tiến hành phẫu thuật, chỉ có thể trị liệu, sống bao lâu nữa thì còn phải xem ý trời.
“Ông ấy bị bệnh này không thể chịu được kích thích, mọi người nếu muốn tốt cho ông ấy thì tốt nhất đừng nên cãi nhau trước mặt bệnh nhân, cố gắng giúp ông ấy thả lỏng tâm trạng.” Bác sĩ điều trị chính nhắc nhở đám bà lớn bà bé trong Hoắc gia, cả đám đều ôm tâm tư khác nhau, sắc mặt có chút ngượng ngập.
Sau khi bác sĩ đi khỏi, bà hai Triệu Lan Trân hùng hổ trừng mắt lườm bà bốn Tống Đào lúc này nhếch nhác tóc tai bù xù, mắng: “Đồ không biết xấu hổ, nhìn chuyện tốt mà cô đã làm đi, khiến Long Hanh tức giận, tôi không lột da cô là không có khả năng!”
Tống Đào ôm bụng khóc sướt mướt, vừa nãy xảy ra tranh chấp cô ta bị đẩy ngã xuống đất, bụng đau đớn, thế nhưng hiện lại không có ai quan tâm cô ta sống chết, cô ta cũng không dám nói ra để được đi kiểm tra.
Bà ba Phương Mẫn Lệ sắc mặt cũng rất khó xem, Triệu Lan Trân rõ ràng là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe nhưng lần này bà ta cũng không tức giận chỉ nhìn Hoắc Chiêu Nhân đang ngồi ở một bên im lặng không lên tiếng sắc mặt âm trầm trên trán đều là máu bà ta chỉ cảm thấy mình như mắc bệnh tim, lần đầu hận khi mình đã sinh ra đứa con được mình cưng chiều này.
Tần Tranh và Hoắc Chiêu Lâm đã bỏ lỡ trò hay vừa diễn ra, trên đường tới cũng đã từ người làm trong nhà biết được chuyện xảy ra. Hoắc Long Hanh đột nhiên gây khó dễ, ném vào mặt người Hoắc gia hai tờ giấy xét nghiệm DNA, chất vấn Hoắc Chiêu Nhân và Tống Đào đã có chuyện gì xảy ra. Hoắc ngũ không phải là con của lão, nhưng lại là con của Hoắc Chiêu Nhân. Lão sống hơn nửa đời người, quay đầu lại lại bị chính con mình cho đội nón xanh, thật sự là vô cùng nhục nhã.
Ngoại trừ Triệu Lan Trân phát hiện chuyện này rồi báo cho Hoắc Long Hanh, toàn bộ người Hoắc gia đều bị vây trong bối rối. Hoắc Chiêu Nhân không nói một lời xem qua tờ giấy xét nghiệm, không nói gì trực tiếp nhận luôn, ngay tại chỗ bị Hoắc Long Hanh chọi cái chén trong tay vỡ đầu. Mà Tống Đào đầu tiên là khóc lóc nguỵ biện, nhưng đối mặt với bằng chứng như núi, căn bản không ai tin cô ta, sau đó lại khóc lóc nói trong bụng mình vẫn còn đứa nhỏ, nó thật sự là của Hoắc Long Hanh nhưng lại bị Hoắc Long Hanh tát một cái ngã trên mặt đất, Hoắc Long Hanh thì trực tiếp tức xỉu.
Sau đó mọi người luống cuống tay chân đưa Hoắc Long Hanh đã ngất đi tới bệnh viện, rồi báo cho Hoắc Chiêu Lâm tới đây.
Triệu Lan Trân còn đang hùng hùng hổ hổ, Tống Đào thì lại khóc không ngừng, Phương Mẫn Lệ nhịn không được trả lời một câu: “Long Hanh cũng đã như vậy, cô còn mắng thì có lợi ích gì, còn muốn khiến ông ấy không được yên tĩnh nữa sao?”
“Cô nói mà không thấy ngại? Nhìn con trai tốt mà cô dạy ra kìa, thật đúng là có bản lĩnh, ngủ với cả mẹ kế. Long Hanh nuôi con của con trai, các người đây là muốn Long Hanh sau này không nhấc nổi đầu lên làm người sao? Truyền ra ngoài Hoắc gia không biết bị người ta cười thành cái gì, cuối cùng là ai khiến Long Hanh không được yên tĩnh?”
“Cô đừng có nói khó nghe như vậy được không…”
“Hừ, tôi nói khó nghe hay là con cô khó coi? Dám làm còn dám không cho người khác nói sao? Tôi nói câu nào không phải là sự thât? Nếu con cô không ngủ với vợ của cha nó thì bây giờ cha nó còn bị tức đến nhập viện sao? Trên đời còn mấy người làm được như con cô?”
Mặt Phương Mẫn Lệ vặn vẹo, muốn mắng người lại không biết nên mắng ai, hận không thể bóp chết Triệu Lan Trân đang vô cùng đắc ý vênh váo, rồi lại không thể làm gì bà ta.
Triệu Lan Trân thật sự đang rất đắc ý, trải qua trò đùa này Phương Mẫn Lệ và Tống Đào còn có thể lấy cái gì ra để so với bà ta. Sau này toàn bộ Hoắc gia đều là của bà ta và hai đứa con gái, đương nhiên, bà ta đã quên mất vẫn còn một Hoắc Chiêu Lâm.
“Chiêu Nhân cũng đừng hồ nháo nữa, chú xem chú khiến ba tức giận thế nào, sao chú có thể làm chuyện như vậy hả?”
Hoắc Chiêu Càn vẻ mặt vô cùng đau đớn, lấy danh nghĩa anh cả ra dạy dỗ Hoắc Chiêu Nhân. Nhưng ngay cả cái nhìn thẳng Hoắc Chiêu Nhân cũng không thèm nhìn gã, cười lạnh, chỉ coi như gã đang đánh rắm. Hoắc Chiêu Càn có chút lúng túng, Hoắc Chiêu Nhã nhìn giận không chỗ xả ra: “Anh tư nghe vậy không đúng sao, anh đây là cái thái độ gì, anh cả nói chuyện với anh đấy, anh làm hỏng việc còn không phục sao? Ba đã bị anh chọc tức đến ngất xỉu, giờ còn muốn chọc tức người khác?”
“Liên quan gì đến các người?” Hoắc Chiêu Nhân khàn cổ họng cười nhạo.
“Chúng tôi còn không phải vì tốt cho anh sao, anh xem anh làm ba tức giận đến nghiêm trọng đến anh còn có thể như vậy sao?”
“Mèo khóc chuột giả từ bi, khiến tôi buồn nôn.”
“Anh có còn lương tâm không hả?!”
“Ít nói mấy câu đi, đừng có ầm ĩ trong phòng bệnh nữa, các người về hết đi, tôi ở lại trông anh cả là được.”
Hoắc Long Đình vẫn luôn yên lặng cau mày cắt ngang mấy người đang cãi nhau nói với đám Hoắc Chiêu Lâm, hắn dù sao cũng là bề trên nên mọi người không thể không đi. Triệu Lan Trân mấy cái cũng không phải đứng đắn gì chị dâu, đều không thế nào dám đắc tội hắn, tất cả đều ngậm miệng, trong phòng bệnh rốt cục yên tĩnh lại.
Hoắc Chiêu Lâm hỏi hắn: “Cha cháu không có chuyện gì chứ?”
Anh và Tần Tranh đến muộn cũng không rõ ràng Hoắc Long Hanh ra sao.
“Không có chuyện gì lớn, tỉnh lại là tốt rồi, đã muộn thế này mọi người đừng ở đây trông chừng nữa, đều đi về trước đi, sáng sớm ngày mai quay lại.”
Tần Tranh lôi kéo tay Hoắc Chiêu Lâm: “Đi thôi.”
Xem diễn xong rồi thì đương nhiên phải về, hắn còn muốn về nhanh để ngủ đây.
Khi ra đến cửa phòng bệnh, Hoắc Chiêu Nhân bỗng nhiên gọi bọn họ lại. Y tiến lên phía trước, đầy mắt nham hiểm tàn bạo trừng Tần Tranh: “Anh cứ như vậy không tha thứ cho tôi, nhất định phải dùng loại này thủ đoạn hèn hạ này để chỉnh tôi?”
Tần Tranh quả thực muốn bị y chọc tức đến buồn cười: “Này này, cậu rõ ràng một chút, việc này liên quan gì tới tôi? Có phải cậu tự đề cao bản thân quá không?”
“Có phải anh làm hay không thì trong lòng anh tự rõ, là có người nói cho anh tôi cầm dây chuyền của con đàn bà kia đi cầm đồ rồi anh phải hiện ra quan hệ của tôi và cô ta? Không phải anh tìm người nhắc nhở cho bà hai thì bà ta như thế nào qua bao nhiêu năm mới phát hiện ra chuyện này?”
Hoắc Chiêu Nhân cũng không ngu ngốc, cẩn thận nghĩ lại liền đoán được việc này khẳng định có liên quan đến Tần Tranh. Con trai nhà cầm đồ là bạn tốt của Tần Tranh, trước đi mang dây chuyền đi cầm đồ y cũng nghĩ việc này sẽ nguy hiểm, thế nhưng y vội vã muốn dùng tiền, y thua cược mấy chục triệu nhưng căn bản không có nhiều tiền mặt như vậy. Nếu không trả tiền kịp bọn đòi nỡ sẽ đến Hoắc gia đi hỏi lão cha y. Y thực sự không xoay được nhiều tiền như vậy, bất đắc dĩ đành phải mang dây chuyền của Tống Đào mang đi cầm trả nợ, lại trùng hợp không lâu sau đó quan hệ giữa hai người bị bóc trần, làm gì có khả năng trùng hợp như vậy.
Tần Tranh rất không biết nói sao: “Coi như là tôi làm thì sao lại hèn hạ được, không phải đều là chuyện tốt cậu làm sao? Cậu đã làm gì càng để tiện hơn lại không nhớ sao? Khó trách cậu và Từ Tử Hoa đều cùng một dạng ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Cả mẹ kế cũng ngủ được thì có khác gì nhau.”
Hoắc Chiêu Nhân cười lạnh: “Đúng vậy thì sao, bàn luận đê tiện thì ai cũng như nhau, nhưng đáng tiếc chuyện không thành. Cậu cũng cũng đừng đắc ý, lần sau không may mắn như vậy đâu.”
“Cậu bị điên rồi!”
Nghe Hoắc Chiêu Nhân nói “lần sau”, mặt Hoắc Chiêu Lâm liền đen lại, lạnh giọng nhắc nhở y: “Cậu tốt nhất là thu liễm lại, có chuyện gì thì cứ mhawsm vào tôi, đừng có quấn lấy A Tranh.”
“Anh thật sự muốn bảo vệ cậu ta?” Hoắc Chiêu Nhân nhìn Hoắc Chiêu Lâm, gần như là nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu chán sống thì có thể thử xem.”
Tần Tranh nghe xong liền nở nụ cười, dường như thổi bay tất cả. Hoắc Chiêu Lâm khi bảo vệ hắn thật sự là vô cũng đẹp trai, đẹp đến mức khiến hắn không khép chân lại được chỉ muốn lập tức nằm ngang ra làm cho anh làm.
Cứ thế nháo đến tận khi lên xe về nhà đã gần sáng, Tần Tranh ngáp một cái yên lặng ở trong lòng phỉ nhổ Hoắc Chiêu Nhân tiểu nhân, hỏi Hoắc Chiêu Lâm: “Anh nói xem y có phải là có bệnh không? Y không phải thích anh sao? Tại sao lại còn có một chân với mẹ kế? Lại còn có cả con nữa?”
“Có gì lạ sao?” Hoắc Chiêu Lâm hỏi ngược lại hắn.
“Không…” Nói được nửa câu Tần Tranh yên lặng ngậm miệng, thôi, trên đời này ngây thơ như hắn thiếu tâm nhãn lại thầm mến một Hoắc Chiêu Lâm ngay cả nam nam nữ nữ vây quanh cũng không thèm liếc mắt nhìn, Hoắc Chiêu Nhân đó là cái gì, làm sao có khả năng như hắn.
“Anh cảm thấy ba sẽ xử lý bọn họ thế nào?”
“Những thứ đã cho bọn họ sẽ lấy lại hết, đoạn tuyệt quan hệ, đuổi ra khỏi nhà.” Hoắc Chiêu Lâm nói không có một chút do dự, anh quá rõ ràng cha mình là loại người như thế nào, nếu không phải ông ta bệnh nặng đến lực bất tòng tâm chỉ sợ kết cục Hoắc Chiêu Nhân càng thêm thê thảm.
Tần Tranh đầy mặt đều là cười trên nỗi đau của người khác: “Uầy, vậy em út của anh không phải là cháu của ổng sao?”
Hoắc Chiêu Lâm lắc lắc đầu: “Cháu như vậy em có muốn không?”
“Em muốn có cháu làm gì? Con trai của mình em cũng không cần, em chỉ muốn anh.” Tần Tranh đợi có cơ hội lại bắt đầu trêu chọc Hoắc Chiêu Lâm.
Hoắc Chiêu Lâm một tay đánh vô-lăng, một tay nắm tay hắn, không cho hắn lộn xộn: “Hiện tại có tinh thần như vậy? Về nhà có muốn làm nốt chuyện chưa xong nữa không?”
“Muốn chớ~ muốn chớ!” Tần Tranh dùng sức gật đầu, “Đương nhiên muốn!”
Hoắc Chiêu Lâm bất đắc dĩ nở nụ cười, dưới chân đạp mạnh ga.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.