Kiêu Ngạo Với Định Kiến

Chương 46:




Tần Tranh ngáp một cái đi vào thư phòng Hoắc Chiêu Lâm đang ngồi trước bàn đọc sách chậm rãi uống cà phê, trên bàn mở hai cái máy tính một đang phát tin tức tài chính kinh tế sáng sớm ngày nào cũng phải xem, một cái đang dùng để gọi video. Tần Tranh lung lay liếc mắt một cái, kinh ngạc nhướn mày, video truyền tin là từ một phía có thể nhìn thấy hai người đang cò kè mặc cả chính là Alan và Hoắc Chiêu Càn.”Alan cho anh xem quá trình đàm phán của anh ta và Hoắc Chiêu Càn? Anh ta tin tưởng anh?”
“Đây là anh ta đang biểu hiện thành ý.” Hoắc Chiêu Lâm quay đầu thấy Tần Tranh còn đang mặc áo ngủ, không cài hai cúc trên để lộ ra hơn nửa lồng ngực trắng liền vươn tay giúp hắn cài lại, “Đi mặc quần áo tử tế, quần áo xốc xếch còn ra thể thống gì.”
Tần Tranh không phản đối: “Đây là đang trong nhà, hơn nữa bọn họ ở bên kia cũng đâu có nhìn thấy.”
“Anh ta mở ống kính liền thấy.” Hoắc Chiêu Lâm cau mày nhắc nhở hắn, anh không hề muốn người khác nhìn thấy bộ dạng hiện tại này của Tần Tranh.
Tần Tranh bĩu môi, quay người trở về phòng thay quần áo.
Khi trở về Hoắc Chiêu Lâm đã xem xong tin tức, pha một cốc cà phê mới đang ngồi trả lời email mà trong video Alan và Hoắc Chiêu Càn đàm phán lâm vào thế bí.
Quãng thời gian này Alan đều ở Châu Âu, Hoắc Chiêu Càn đặc biệt tìm đến muốn xin xỏ anh ta thu mua lại toàn bộ cổ phần Trác Lăng đã mua của Đằng Phi, thậm chí nguyện ý tổn thất so với giá thu mua ban đầu một phần giá cả chuyển nhượng, Alan bên này lại giở công phu sư tử ngoạm, chỉ chịu ra một nửa giá lại muốn nuốt hết toàn bộ cổ phần của Đằng Phi trong tay Hoắc Chiêu Càn. Cái giá này Hoắc Chiêu Càn hiển nhiên không thể chấp nhận, thậm chí cảm thấy Alan đang cố ý trêu chọc gã, mà cho dù nói thế nào thì Alan cũng cắn chết không chịu hé miệng, một bước cũng không chịu nhường nhịn.
Hoắc Chiêu Càn không phải không nghĩ tới việc đi tìm người khác chỉ là bây giờ giá cổ phiếu của Đằng Phi cao như vậy không có mấy người ngốc đến độ chạy tới mua, mà không bán được cho Alan thì cũng chỉ có thể tiếp tục ngốc trong tay gã.
Trong video Alan như đang chọc chó còn Hoắc Chiêu Càn thì mang cái vẻ cha mẹ chết cũng phải cố cười làm lành, Tần Tranh nhìn thấy vui vẻ hỏi Hoắc Chiêu Lâm: “Anh cả này của anh đã bao giờ phải chịu qua thiệt thòi như vậy?”
“Gã tự tìm.” Hoắc Chiêu Lâm lạnh nhạt nhìn Hoắc Chiêu Càn, cũng không cảm nhận được bao nhiêu khoái cảm trả thù chỉ cảm thấy Hoắc Chiêu Càn đây là có chuyện cần nhờ nên mới đến mà thôi.
Cãi cọ hồi lâu, Alan rốt cuộc dưới sự khẩn cầu của Hoắc Chiêu Càn nói ra phương án giải quyết của mình: “Anh phải rất vất vả mới mua được Đằng Phi tới tay, cần gì phải bán, giữ lại sau này không phải không thể giúp Trác Lăng kiếm tiền. Nói thật, tôi lại càng hứng thú với Trác Lăng hơn, không bằng các anh chuyển dời món nợ này thông qua “phát hành riêng lẻ”(1) cho tôi, tôi giúp các anh trả nợ ngân hàng.”
(1) Phát hành riêng lẻ: nguyên gốc « 定向增发 » hoặc trong tiếng anh là thuật ngữ Private Offering/Private Placement. Phát hành riêng lẻ là việc công ty phát hành chào bán chứng khoán của mình trong phạm vi một số người nhất định, thông thường là cho các nhà đầu tư có tổ chức có ý định nắm giữ chứng khoán một cách lâu dài, như công ty bảo hiểm, quỹ hưu trí… với những điều kiện hạn chế chứ không phát hành rộng rãi ra công chúng. Các ngân hàng đầu tư cũng có thể tham gia vào việc phát hành riêng lẻ với tư cách nhà phân phối để hưởng phí phát hành. Tức là ngân hàng đầu tư sẽ đứng ra mua trọn gói số chứng khoán phát hành và phân phối lại cho các nhà đầu tư. Đa số các đợt phát hành trái phiếu đều thực hiện dưới hình thức phát hành riêng lẻ, còn việc phát hành cổ phiếu phổ thông ít khi được thực hiện dưới hình thức này bởi lẽ cổ phiếu là một mặt hàng hấp dẫn và phổ biến trên thị trường chứng khoán, công ty thường phát hành rộng rãi cổ phiếu ra công chúng như một hình thức huy động vốn hiệu quả. Việc phát hành chứng khoán riêng lẻ thông thường chịu sự điều chỉnh của Luật Công ty. Chứng khoán phát hành dưới hình thức này không phải là đối tượng được niêm yết và giao dịch trên thị trường chứng khoán sơ cấp.
Nghe vậy Hoắc Chiêu Càn mặt cũng tái mét, gã làm sao cũng không nghĩ tới Alan đi một vòng lớn như vậy thật ra là đang đánh chủ ý lên Trác Lăng. Gã biết Alan giàu nứt đổ vách quả thật có năng lực trả món nợ này, mà nếu quả thật như lời anh ta nói Trác Lăng thông qua phương thức phát hành riêng lẻ đồng thời còn có thể giảm bớt áp lực tài chính khi thu mua Đằng Phi. Nhưng sau khi cổ phần Trắc Lăng trong tay Alan vượt qua gã, thời điểm đó công ty cũng đã thuộc về anh ra rồi, vậy việc gã đang làm lúc này còn có ý nghĩa gì?
Alan khẽ mỉm cười: “Anh có thể suy nghĩ thật kỹ, nghĩ rõ chúng ta lại tiếp tục đàm luận.”
“Cái tên Alan này còn biết giả ngu.” Tần Tranh cười ra tiếng, “Kế tiếp không phải là anh ra sân sao?”
Hoắc Chiêu Lâm cười cười: “Còn không gấp.”
Sau khi Hoắc Chiêu Càn rời đi Alan mở gọi video hai chiều, nhìn thấy Tần Tranh liền trực tiếp quên Hoắc Chiêu Lâm cười huýt sáo với hắn: “Đã lâu không gắp, A Tranh càng ngày càng có mị lực.”
Hoắc Chiêu Lâm tắt video, không thấy Alan oán giận đơn giản dùng giọng nói trao đổi vài câu với anh liền cắt đứt cuộc gọi.
“Anh thật là keo kiệt, người ta cũng chỉ là khen em một câu, anh đấy!”
Tần Tranh vừa nói vừa cười, Hoắc Chiêu Lâm kéo hắn ngồi lên đùi mình từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp thắt dây gấm đẩy đến trước mặt Tần Tranh: “Đừng nói mấy người nhạt nhẽo đó nữa, có quà cho em.”
Tần Tranh hiếu kỳ mở ra, đó là một con búp bê hình người cao khoảng ba mươi, bốn mươi centimet, phỏng theo Hoắc Chiêu Lâm làm ra giống anh đến bảy phần, Tần Tranh nhìn xuýt xoa thán phục: “Đây là sản phẩm mới của công ty đồ chơi sao? Sao lại giống anh như vậy? Thì ra anh tự luyến đấy à?”
Hoắc Chiêu Lâm nặn nặn lòng bàn tay búp bê, búp bê đang nhắm mắt bỗng mở mắt, lông mi nhẹ nhàng chớp chớp, nhìn về phía Tần Tranh: “A Tranh.”
Hai mắt Tần Tranh đều trợn tròn, thằng nhóc này không chỉ giọng nói giống hệt Hoắc Chiêu Lâm mà ngay cả ngữ khí khi gọi hắn cũng giống y hệt. Hoắc Chiêu Lâm cười khẽ: “Em nói chuyện với nó thử xem.”
Búp bê không hề chớp mắt nhìn Tần Tranh, Tần Tranh do dự một chút, hỏi nó: “Mày biết tao sao?”
“Em là A Tranh, anh biết.”
“Làm sao mày biết tao là A Tranh?”
“Anh đã thấy hình của em, em là A Tranh, là người anh yêu.”
Tần Tranh kinh ngạc quay đầu lại nhìn Hoắc Chiêu Lâm, khóe miệng Hoắc Chiêu Lâm mang theo tươi cười nháy mắt một cái với hắn, Tần Tranh trong nháy mắt vui vẻ tiếp tục đùa giỡn búp bê: “Sao lại thích em?”
“Bởi vì em lớn lên đẹp.”
“Cũng bởi vì em lớn lên đẹp? Sao anh lại nông cạn như vậy?”
“Em không chỉ lớn lên đẹp còn rất đáng yêu, rất khiến người ta thương.” Khóe miệng búp bê mang theo tươi cười, bộ dạng khi nhìn Tần Tranh giống Hoắc Chiêu Lâm như đúc.
Mặt Tần Tranh ửng đỏ, sao lại cảm thấy mình bị nhóc này đùa giỡn?
“Thằng nhóc này là thành tinh sao?”
“A Tranh, em đây là nghi ngờ tấm lòng của anh đối với anh, anh sẽ rất buồn đấy.” Miệng búp bê vẫn như trước thốt ra những lời mang theo ngữ khí tiêu chuẩn của Hoắc Chiêu Lâm.
Tần Tranh: “…”
Hoắc Chiêu Lâm lần thứ hai nặn nặn lòng bàn tay búp bê để nó ngậm miệng, anh cười hỏi Tần Tranh: “Thế nào? Thằng nhóc này chơi vui không?”
“Cũng không tệ lắm, rất thú vị.”
Hoắc Chiêu Lâm gật đầu: “Búp bê này anh đã dạy dỗ, chờ kỹ thuật làm phát triển hơn công ty chúng ta sẽ dựa vào cái này tấn công thị trường trong nước, đây là dùng công nghệ chíp của Trác Lăng làm, nhà khác muốn chiếm cũng không được.”
“Công nghệ chíp của Trác Lăng? Anh chôm công nghệ của Trác Lăng không sợ bọn họ kiện sao?”
“Cho nên phải chờ thu Trác Lăng vào tới tay nó mới có thể ra mắt thị trường. Lúc đó có thể chính thức kí hợp đồng làm ăn với Trác Lăng, chỉ cần có tiền lời mấy lão già trong công ty sẽ không thể không đáp ứng.”
Chủ ý này ngược lại không tệ, Tần Tranh gõ cằm suy nghĩ một chút, đề nghị: “Lúc đó cho chị dâu em làm người đại diện sản phẩm, dùng hình dáng của anh ấy làm mẫu búp bê đầu tiên. Các thiếu nữ theo đuổi idol nhất định sẽ chen nhau mua.”
Hoắc Chiêu Lâm cũng cảm thấy không tệ, còn anh trai Tần Tranh có thể tức đến nổ phổi dấm chua tràn lan hay không thì phải dựa vào chính Tần Tranh. Nếu là anh, anh sẽ tuyệt đối không đồng ý mang búp bê hình Tần Tranh đi lấy lòng thiếu nam thiếu nữ mua hàng.
Nói đùa một lúc Hoắc Chiêu Lâm đứng dậy đi nhà bếp chuẩn bị cơm trưa, Tần Tranh như trước vẫn rất tò mò về búp bê lần thứ hai nặn nặn lòng bàn tay nó, nhìn Hoắc Chiêu Lâm nhỏ chậm rãi mở mắt ra.
“A Tranh.”
Tần Tranh cười khẽ: “Anh thật sự thích em sao?”
“Rất yêu thích.”
“Có bao nhiêu yêu thích?”
“Anh yêu em.”
Tần Tranh hai tay che mặt, ngọt ngào lan tràn ra ở đáy lòng. Hoắc Chiêu Lâm nhất quán nội liễm rất ít khi sẽ trực tiếp nói “yêu”, mượn lời từ búp bê thật ra cũng rất lãng mạn phải không?
Hết chương 47.
Đấy =))) choáng ngợp chưa, trình độ của trai của Hoắc thiếu thượng thừa cmnr. Anh không theo đuổi thì thôi, một khi theo đuổi thì ăn đường cho anh nhé. Còn Tranh thiếu, sau bao vụ có anh trai chùi rắc rối cho vẫn muốn thọt anh trai một cú vì kiếm lợi nhuận cho chồng =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.