Kiêu Ngạo

Chương 13:




Từ khi Đinh Tễ học cấp ba đã không còn ai xoa đầu cậu nữa, ông bà nội cũng không chạm vào đầu cậu.
Bởi vì cậu đã rất nghiêm túc cảnh cáo ông bà, bây giờ cậu là một người đàn ông rồi, đầu của một người đàn ông, không thể tùy tiện sờ!
Ai sờ cậu nổi nóng với người đó!
Nhưng Lâm Vô Ngung đột nhiên sờ, không chỉ sở còn lắc lắc mấy cái.
Tuy rằng động tác này của Lâm Vô Ngung rất tự nhiên, cũng có thể cảm nhận được ý mà anh muốn biểu đạt — Tôi biết cậu không tính ra, cậu đang lừa tôi, cảm ơn cậu đã an ủi tôi.
Đinh Tễ vẫn theo thói quen tiến hành kháng nghị.
“Cậu đừng có mà được người ta gọi mấy tiếng bố đã tự coi mình là bậc bề trên,” Đinh Tễ nghiêng đầu, nhìn tay Lâm Vô Ngung, “Còn rất ân cần…..”
“Không thể chạm vào đầu phải không,” Lâm Vô Ngung thu tay về, cười cười.
“Đương nhiên rồi.” Đinh Tễ nói.
“Nếu như nói như vậy, hôm ấy cậu ném hòn đá lên đầu tôi, tôi còn chưa gây phiền phức cho cậu đâu.” Lâm Vô Ngung ăn một thìa kem đã khuấy trộn.
“Đó là viên đá! Là mẩu vụn!” Đinh Tễ sửa lại cho đúng, “Tôi quăng viên đá lên đầu cậu mà cậu không gây phiền phức cho tôi thì cậu là đồ ngốc có được không!”
Lâm Vô Ngung cười cười, nhìn thấy kem trong tay cậu anh hơi dừng lại: “Ăn kem thôi mà cũng muốn học tôi à?”
“Học cái khỉ?” Đinh Tễ cúi đầu nhìn nhìn, “Ai học cậu, bà nội tôi luôn nói tôi ăn vô cùng ghê tởm, vừa nhìn đã biết là không muốn chia cho người khác ăn….”
Khi cậu quay đầu nhìn qua hộp kem của Lâm Vô Ngung, cậu sững sờ: “Không ngờ, đường đường là học thần, vậy mà lại giống như một quỷ keo kiệt! Khó trách cả ngày đều giành nước của tôi uống.”
“Như này gọi là quỷ keo kiệt sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Ăn như này không dễ chia cho người khác, theo như logic của bà nội tôi, chính là keo kiệt.” Đinh Tễ nói, “Nhưng mà đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người ăn kem giống như tôi.”
“Tôi cảm thấy ăn rất ngon.” Lâm Vô Ngung nói.
“Đúng.” Đinh Tễ gật đầu, buông thìa nhỏ xuống, vươn tay ra.
Lâm Vô Ngung nhìn cậu một cái, đưa tay ra bắt tay cậu.
“Hân hạnh gặp mặt.” Đinh Tễ nói.
“….Hân hạnh gặp mặt.” Lâm Vô Ngung nói.
Nạp xe điện phải cần một lát, Đinh Tễ từ từ ăn kem, đắn đo xem có nên nhắn tin báo trước cho mẹ rằng cậu về nhà muộn không.
Lâm Vô Ngung đứng dậy, đi về phía thùng rác.
“Ăn xong rồi hả?” Đinh Tễ hỏi.
Lâm Vô Ngung không nói gì, chỉ quơ hộp rỗng trong tay mình.
Đinh Tễ nhìn anh quăng hộp rỗng, ngồi xuống bên cạnh mình, cảm khái chân thành hỏi một câu: “Có phải cậu vẫn còn đói không, ở trường chưa ăn cơm hả?”
“Đúng thế, không có tiền ăn cơm, khó khăn lắm mới tiết kiệm được mười đồng, hai mươi đồng ra mua kem ăn đỡ đói.” Lâm Vô Ngung nói.
“Ăn nhiều đồ lạnh không tốt cho cơ thể,” Đinh Tễ thở dài, “Nếu như để bà nội tôi nhìn thấy, phải nói với cậu ba ngày ba đêm, sau đó mỗi ngày đều pha trà nóng cho cậu.”
Lâm Vô Ngung cười lên: “Ngưỡng mộ.”
“Ngưỡng mộ gì,” Đinh Tễ nói, “Mùa hè, tôi ôm cái chai nóng bỏng, hai tiếng đồng hồ không uống nổi một ngụm nước, uống phải gào khóc.”
“Vậy cậu có muốn tới nhà tôi không,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Không ai quản, cậu có ôm bồn cầu uống cũng được.”
“Cậu nói chuyện chú ý một chút.” Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh.
Lâm Vô Ngung cười không nói thêm gì nữa.
Anh gần như chưa từng nói với người khác chuyện trong nhà mình, cũng không có bình luận gì với bố mẹ cả, từ khi học tiểu học, chỉ cần là những bài văn có liên quan tới gia đình và bố mẹ, anh chỉ bịa, đã vô cùng thành thục.
Anh thực sự cũng không để tâm Đinh Tễ, dù sao anh cũng đã mở miệng nhờ cậu tìm người giúp.
Đinh Tễ là một người có thể làm cho người ta thoải mái, còn rất thông minh.
“Kỳ thực quan hệ của tôi với bố mẹ cũng không ra làm sao,” Đinh Tễ chậm chạp ăn kem, “Bọn họ sinh tôi xong thì chạy sang Đức, thỉnh thoảng năm mới về nhà mấy ngày, tôi không có ấn tượng gì với bọn họ cả.”
“Như vậy sao,” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Bây giờ về rồi?”
“Ừ, về được hai ba năm rồi,” Đinh Tễ cau mày, “Tôi chưa chuẩn bị tâm lý chút nào, bọn họ còn cảm thấy tôi nên vui mừng….đột nhiên nói sau này tôi phải ở cùng bố mẹ, tôi tức tới nỗi không nuốt nổi cơm, mười mấy năm trước vứt tôi cho ông bà, cho một chút tiền, gọi video chào hỏi, sau đó quay về là có được một đứa con, nghĩ hay lắm.”
“Bọn họ quản cậu sao?” Lâm Vô Ngung nói.
“Đâu chỉ có quản,” Đinh Tễ mặt mày không vui, “Còn chê ông bà nội tôi không quản tôi tốt, con phải giỏi tới cỡ nào cỡ nào, đáng lẽ ra con nên giỏi thế nào thế nào, tại sao bây giờ con lại không giỏi….”
“Vậy cậu nên tới nhà tôi,” Lâm Vô Ngung nói, “Hai người họ sẽ nói với cậu, cậu căn bản không có giỏi thế nào thế nào, cậu chỉ là rác rưởi.”
“Nếu như so sánh, bố mẹ cậu càng điên hơn.” Đinh Tễ liếm liếm thìa.
Có lẽ vậy.
Lâm Vô Ngung vẫn luôn không hiểu, trong mắt của bố mẹ, con cái rốt cuộc là gì, là kẻ thù, hay là công cụ cho bọn họ thực hiện “lý tưởng”.
“Tại sao anh cậu lại mất tích?” Cuối cùng Đinh Tễ cũng ăn kem xong, bởi vì Lâm Vô Ngung ăn quá nhanh, ảnh hưởng tới tiết tấu chậm rì rì của cậu, cậu ăn nhanh hơn bình thường, bây giờ vuốt vuốt bụng cũng cảm thấy hơi lạnh.
“Có một buổi tối, anh ấy hỏi tôi, có thích đi du lịch không?” Lâm Vô Ngung nghĩ, “Tôi nói thích, anh ấy nói, anh sắp đi du lịch rồi.”
“Sau đó thì sao?” Đinh Tễ hỏi.
“Buổi sáng ngày hôm sau khi tôi thức dậy anh ấy đã đi rồi.” Lâm Vô Ngung nói.
“….Làm cậu tức giận xong thì bỏ đi luôn hả?” Đinh Tễ nói, “Anh cậu rất có cá tính.”
Lâm Vô Ngung sững sờ, cậu chưa bao giờ nghĩ tới câu nói này theo góc độ của Đinh Tễ, bây giờ Đinh Tễ nói như vậy, anh đột nhiên có chút buồn cười.
“Tôi thực sự chưa từng nghĩ tới,” Lâm Vô Ngung cười thở dài một hơi, “Cậu nói như vậy, tôi thực sự muốn hỏi, có phải là chọc tức tôi không.”
“Sớm muộn gì cũng có thể hỏi.” Đinh Tễ nói, “Tôi đã tính thử rồi, chuẩn đấy.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
“Không cần cảm ơn, cũng đừng xoa đầu tôi.” Đinh Tễ lập tức nhìn anh.
Bình ắc quy được xưng là chạy qua chạy lại tới ngoại thành không thành vấn đề coi như được sạc một vạch điện.
Khi Đinh Tễ khởi động xe, lượng điện đột nhiên biến thành hai vạch.
“Nhanh nhanh nhanh.” Cậu vẫy tay với Lâm Vô Ngung. “Tranh thủ hai vạch.”
“Đây là điện ảo phải không,” Lâm Vô Ngung nói, “Vừa nãy chỉ có một vạch.”
“Tôi biết.” Đinh Tễ vỗ vỗ xe, “Mau lên đi, nhân lúc nó còn chưa kịp nhận ra đây là điện ảo, chúng ta chạy mấy trăm mét trước đã.”
“Ai cơ?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Xe của tôi!” Đinh Tễ nói.
“….Đúng là phương pháp tốt.” Lâm Vô Ngung nhanh chóng lên xe.
Chiếc xe này của Đinh Tễ tương đối chậm chạp, chạy mấy trăm mét rồi mới phát hiện mình nhiều hơn một vạch điện, nhưng mà cũng đã gần tới nơi rồi, khi lái xe quay lại sạp dưa hấu, xe mới hết điện.
Dưa hấu còn chưa bán xong, lúc này trời đã tối, trợ lý lừa đảo tên là Lưu Kim Bằng vẫn ngồi khom lưng trên ghế, bên cạnh có cắm một cây cột, bên trên là đèn khẩn cấp.
Đinh Tễ xuống xe, qua đó nói với cậu ta mấy câu, Lưu Kim Bằng có chút bất ngờ đá đá cái túi rách đựng tiền dưới đất.
Lâm Vô Ngung nhìn thấy chua xót trong lòng.
“Để Bằng Bằng chọn cho cậu hai quả,” Đinh Tễ nói, “Nó rất biết chọn dưa.”
“Được,” Lâm Vô Ngung nhìn nhìn, trong sạp cũng không có túi bóng, “Tôi cầm đi thế nào?”
“Có dây thừng.” Lưu Kim Bằng nói.
“Dây thừng?” Lâm Vô Ngung sửng sốt.
Đinh Tễ cầm một cuộn dây nilon màu đỏ, kéo vài đoạn ra, sau đó cúi đầu bắt đầu buộc.
Lâm Vô Ngung nhìn cậu thuần thục bện từng cái một, cuối cùng kéo ngang một cái, mấy sợi dây biến thành một cái túi lưới, mắt lưới vô cùng lớn nhưng rất hợp để đựng dưa.
Khi Đinh Tễ đưa dưa đã được đặt trong túi lưới cho Lâm Vô Ngung, cậu có chút hối hận.
Chuyện bện thừng này đáng lẽ nên để cho Lưu Kim Bằng làm.
Bây giờ cậu đã nghiễm nhiên trở thành một chủ quán dưa hấu thuần thục rồi.
Hơn nữa Lâm Vô Ngung không nói gì đã lấy điện thoại ra quét mã, cậu không có cơ hội để giải thích.
“Người nhận tiền là Lưu Kim Bằng?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Đúng,” Lưu Kim Bằng bên cạnh gật đầu, “Tôi chính là Lưu Kim Bằng.”
Đinh Tễ cũng gật gật đầu.
Đúng, cậu ấy chính là ông chủ.
Lâm Vô Ngung trả tiền xong, xách theo dưa hấu chuẩn bị gọi xe về trường, Đinh Tễ đứng bên cạnh anh.
Ánh sáng màu vàng đằng sau…rõ ràng bây giờ có loại đèn khẩn cấp ánh sáng vừa trắng vừa sáng tới mức muốn giết người, nhưng không biết tại sao hai người họ lại chọn màu vàng vô cùng thảm này, ánh sáng chiếu trên người Đinh Tễ, nhìn thế nào cũng thấy cô đơn, cùng khổ.
“Bán xong xe dưa hấu này cậu định làm gì nữa?” Lâm Vô Ngung hỏi Đinh Tễ.
“Không biết,” Đinh Tễ nói, “Trước cứ như vậy đi, đợi nghỉ hè đã.”
Dù sao cũng phải đợi thi đại học xong.
“Cậu còn dự định làm part-time mùa hè sao?” Lâm Vô Ngung có chút khó hiểu.
“…..Aiz.” Đinh Tễ thở dài.
“Được đấy, cứ từ từ.” Lâm Vô Ngung cũng không nói nhiều, “Nếu như cậu muốn tìm một công việc nghiêm chỉnh lại không tìm thấy công việc thích hợp, có thể tìm tôi.”
“Ồ,” Đinh Tễ nhíu nhíu mày, “Một học sinh bỏ nhà ra đi như cậu cũng có bản lĩnh ghê nhỉ? Bản thân chắc cũng ở ký túc xá tập thể của học sinh thôi phải không.”
“Từ trung học tôi đã có thể độc lập kinh tế rồi.” Lâm Vô Ngung nói.
Đổi thành một người khác nói như vậy, Đinh Tễ sẽ có hơn tám trăm câu để đáp trả, nhưng đối với Lâm Vô Ngung mà nói, cậu tự nhiên lại cảm thấy có thể tin, không có gì có thể phản bác cả.
“Vậy tới lúc ấy tôi không tìm được công việc thích hợp sẽ đi tìm cậu.” Đinh Tễ nói.
“Được.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
Nhìn theo Lâm Vô Ngung lên xe, Lưu Kim Bằng ngó lại gần: “Người này thân với mày từ khi nào thế?”
“Rất thân sao?” Đinh Tễ nói, “Mỗi ngày mày tới quảng trường nhỏ tùy tiện tìm một người nói chuyện cũng có thể đạt tới trình độ này.”
“Đó là tao được không.” Lưu Kim Bằng nói, “Ngay cả Đại Đông mày cũng lười để ý, mày quen Trần Lão Tứ cũng mấy năm rồi, xin mày xem tướng tay còn thiếu điều phải dập đầu, hai chúng ta quen nhau mười năm rồi, coi như có thể bán dưa hấu cùng với nhau….”
Lưu Kim Bằng còn chưa nói xong, trên mặt đột nhiên xuất hiện hai tảng đen không ra đen, trắng không ra trắng, xanh không ra xanh.
Còn chảy nước xuống.
“Đậu má?” Lưu Kim Bằng bị dọa nhảy dựng, chỉ lên mặt mình, “Cái thứ gì vậy? Còn nóng nóng!”
“Phân chim.” Đinh Tễ lại gần nhìn.
Một khuôn mặt có thể đồng thời nhận hai cục phân chim, cho dù mặt Lưu Kim Bằng có lớn một chút, cũng chính là chuyện thần kỳ.
Hơn nữa quỹ đạo của cục phân này….
Khi Lưu Kim bằng cầm giấy muốn lau mặt, Đinh Tễ túm lấy tay cậu, nhìn chằm chằm phân trên mặt cậu: “Đợi đã.”
“Không phải đấy chứ? Trạng thái này mà mày còn muốn bói?” Lưu Kim Bằng không hổ là bạn từ bé, lập tức hiểu được, “Được, được, được, bằng không mày tính thử cho tao xem….”
“Câm miệng.” Đinh Tễ nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó ngồi xổm xuống bên đường bắt đầu tính quẻ.
Bình thường khi gặp phải chuyện này, bà nội sẽ nói, thần kỳ thế này bà phải bói thử xem.
Đinh Tễ cũng thích chơi như vậy, nhưng mà cậu học nghề không tinh, thường thường cũng chỉ thuận tay tính thử một quẻ xem có được hay không.
Lúc này cậu đang tính xem là Đông hay là Tây.
Nhà ông bà ở phía Đông, bố mẹ ở phía Tây.
“Tính gì thế? Đã tính ra chưa?” Lưu Kim Bằng hỏi.
“Tính ra rồi,” Đinh Tễ đưa chìa khóa xe điện cho Lưu Kim Bằng, “Ngày mai lái xe điện về nhà bà nội tao hộ tao.”
“Được.” Lưu Kim Bằng nói, “Mày về nhà?”
“Về nhà bà nội.” Đinh Tễ nói, thuận tay quét mã vạch một chiếc xe dùng chung bên cạnh.
Lưu Kim Bằng treo dưa hấu lên đầu xe Đinh Tễ.
Khi đi xe đạp về nhà bà nội, tâm tình cậu vô cùng tốt, thậm chí cậu còn cảm thấy được ban nãy mình căn bản không tính, mà trực tiếp đưa ra đáp án đi về phía Đông cho mình.
Tuy rằng cậu đã quyết định, trước khi thi đại học không gây mâu thuẫn với bố mẹ, nhưng ban nãy cậu đột nhiên rất nhớ ông bà, cho dù là tới đó nửa tiếng rồi mới đi cũng được.
Huống hồ ban nãy cậu đã gửi tin nhắn cho mẹ nói sẽ về muộn một chút, cũng không nhận được tin trả lời.
Cậu còn chưa ăn tối, cứ để bà cậu nấu cho cậu một bát mì hoặc là bao chút sủi cảo…thôi bỏ đi, nấu bát mì ăn là được.
Khi lái xe tới đầu đường nhà bà nội, rẽ vào đường, một cơn gió thổi qua.
Đinh Tễ đột nhiên rùng mình.
Cậu vô thức bóp phanh xe, sờ sờ cánh tay của mình, cảm giác lông tơ dựng thẳng lên.
Cảm giác này có gì đó bất thường.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Có lẽ từ nhỏ đã ở chung với bà nội nên cậu cũng chịu chút ảnh hưởng, bà nội rất tin vào “dự cảm”, nhưng mà bố mẹ cậu rất phản cảm, cho rằng đây không phải chỉ dẫn con đường tốt cho Đinh Tễ.
Đinh Tễ cũng rất phản cảm với bọn họ, không phải bởi vì cậu tin, là bởi vì cậu cảm thấy bọn họ không có lập trường gì để đi chê trách ông bà nội đã yêu thương đứa con của mình mười mấy năm.
Cậu đột nhiên đạp mạnh xe, xông thẳng về phía trước.
Gió lạnh đột nhiên xuất hiện đã biến mất, thứ gió đang ôm lấy cậu đi về phía trước chính là gió khô nóng, thổi đầy mũi làm cho người ta cảm thấy có chút không thoải mái.
Còn cách nhà ông bà nội mấy chục mét. Đinh Tễ nhìn thấy xe của cô chú dừng dưới tầng.
Cậu đột nhiên gấp gáp.
Cô út gần như mỗi cuối tuần đều tới thăm ông bà nội, nhưng bình thường căn bản sẽ không tới, bởi vì còn phải đi làm, cách cũng xa.
Vào lúc này mà chồng cô cũng tới, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Đinh Tễ đạp xe tới dưới tầng, quăng xe và dưa hấu sang một bên, không để tâm tới việc khóa lại, chạy tới bên xe của chú, dán lên cửa kính xe nhìn vào trong.
Không có người.
Cậu xoay người chạy lên cầu thang.
Vừa mới chạy tới tầng hai, đã nghe tấy tiếng bà Dương hàng xóm.
“Đáng lẽ 120 phải tới rồi chứ, bình thường năm phút là tới.”
Đinh Tễ giống như đột nhiên bị ném vào trong hầm băng, cả người đều cứng lại.
“Bà nội!” Cậu rống lên một tiếng, vừa chạy lên vừa gọi, “Ông ơi!”
“Đinh Tễ?” Bên trên truyền tới giọng nói của cô út, “Tại sao cháu lại qua đây?”
“Đã xảy ra chuyện gì rồi!” Đinh Tễ gào.
Cô út không trả lời.
Đinh Tễ cũng không muốn bà trả lời, leo lên cầu thang, cậu nhìn thấy cánh cửa lớn được mở ra và bà nội đang nằm dưới đất.
“Bà nội!” Đinh Tễ sợ tới mức mềm nhũn cả chân, dường như ngã nhào tới đó, “Bà bị làm sao vậy?”
“Ngã một cái.” Chú kéo cậu lên, “Đừng động vào bà, không thể động.”
“Cháu biết, cháu biết, cháu biết.” Đinh Tễ trả lời một chuỗi, “Không động, không động….bà nội?”
“Ồn chết rồi.” Bà nội nằm dưới đất cau mày, “Sao lại chạy tới đây nữa?”
Giọng bà nội vừa thấp vừa run rẩy, có chút yếu ớt, Đinh Tễ nghe thấy vô cùng đau lòng: “Ngã ở đâu vậy ạ?”
Cậu lại ngẩng đầu lên nhìn cô út: “Bà nội cháu bị thương đâu vậy ạ?”
“Hông, bà nói cả hông và đùi đều đau,” Cô út nói, “Đã gọi 120 rồi, lát nữa sẽ tới.”
Đinh Tễ ngẩng đầu nhìn ông nội đang ngồi ở bên cạnh, vội vàng hỏi một câu: “Ông không sao chứ!”
“Không sao, không sao.” Ông nội xua tay, “Cháu đừng hoảng hốt.”
“Ngay từ đầu ông cháu gọi điện thoại cho cô, nói bà cháu chóng mặt,” Cô út nói, “Cô chú liền vội vàng qua đây, nửa đường còn gọi điện cho bố mẹ cháu, bọn họ cũng sắp tới rồi, kết quả bà nội cháu muốn rót nước, đứng dậy liền ngã….”
“Bà bảo ông nội rót cho bà ấy.” Đinh Tễ quỳ bên cạnh nắm lấy tay bà nội, cau mày nhỏ giọng nói.
“Ông ấy cũng ruột gan rối bời, bà sợ ông ấy đi rót nước sẽ ngã,” Đinh Tễ nói, “Bây giờ cũng đứng không vững.”
“Vậy bà cũng phải để tôi rót,” Ông nội nhìn bà cười cười, “Thân thể tôi tốt hơn bà nhiều.”
Tay bà nội rất lạnh, vẫn luôn run, Đinh Tễ đang muốn nhìn xem bà nội có còn bị thương ở chỗ khác không, cầu thang truyền tới tiếng bước chân, cậu vội vàng quay đầu qua hỏi: “Là 120….”
Người chạy lên là bố mẹ cậu, mẹ cậu nhìn thấy cậu rất ngạc nhiên, câu đầu tiên hỏi chính là: “Tại sao con lại ở đây?”
Không đợi cậu trả lời, bố cậu đã cau mày nhìn ông nội: “Không phải đã nói là không cần bảo Tiểu Tễ sao? Nó còn phải ôn tập!”
“Bố không nói.” Ông nội vội vàng xua tay.
Đinh Tễ nhìn bố cậu, cảm giác lúc này cậu kinh ngạc tới mức sắp không nói được rồi.
Cho tới khi bố cậu đi tới ngồi xuống bên cạnh bà nội, cậu mới rống lên với bố: “Bố có còn là con người không vậy!”
Mấy người trong phòng đều ngây ngẩn cả người.
Bố cậu mất mấy giây mới phản ứng lại, cũng rống lên một tiếng: “Con nói gì đấy!”
“Con hỏi bố có phải là người hay không!” Đinh Tễ nhảy lên, giọng nói hơi vỡ ra, cảm giác như mũi cậu chua xót, “Bà nội con bị ngã thế này rồi mà bố còn nói mấy lời chết tiệt ấy!”
“Tiểu Tễ!” Ông nội tỉnh táo lại, vội vàng chỉ vào cậu nói, “Đừng nói linh tinh!”
“Ông trời con à.” Cô út ôm lấy cậu, đẩy cậu vào trong phòng, “Đừng nói những thứ này….”
“Tại sao lời bố nói lại là lời chết tiệt?” Bố cậu vô cùng tức giận. “Không phải con sắp thi sao, con vốn đã không ôn tập tử tế, đáng lẽ ra không nên để con biết chuyện này!”
“Ông dám! Ông dám không để cho tôi biết!” Đinh Tễ rống, “Ông có tin tôi…..”
Cô út bịt miệng cậu: “Cháu điên rồi à!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.