Kiêu Ngạo

Chương 42:




Đinh Tễ mang tất cả những đồ đạc Lâm Vô Ngung để trong nhà tới đây, tuy rằng không nhiều, nhưng rất giá trị.
“Cậu còn đệm nhiều miếng xốp thế này à?” Lâm Vô Ngung kiểm tra máy bay không người lái, mang đồ đạc tới bên cạnh cái tủ duy nhất trong phòng từ từ thu dọn.
“Sợ đập hỏng,” Đinh Tễ nói, “Tôi không thể nợ càng thêm nợ.”
“Cậu nói xem có phải cậu tự kiếm việc không,” Lâm Vô Ngung cười, “Kết quả chú cũng không đưa cậu tới.”
“Sắp khai giảng chú ấy mới có ngày nghỉ, tôi tới trước thì không có cách nào đưa tôi đi cả… sau khi khai giảng cậu trả lại phòng à?” Đinh Tễ nhìn vào bên trong tủ, “Quần áo treo lên cả rồi?”
“Có trả hay không đều được,” Lâm Vô Ngung nói, “Dù sao… không về nhà, đồ đạc nhiều, cũng phải có một chỗ để cất.”
“Có thể để ở chỗ Lâm Trạm mà.” Đinh Tễ nói.
“Không được,” Lâm Vô Ngung nghĩ ngợi, “Không thân tới mức độ ấy, hơn nữa tôi cũng không biết tình huống hiện tại của anh ấy ra sao, có bạn gái, hoặc là đã kết hôn hay chưa?”
“Không tới mức kết hôn chứ, anh ấy mới bao nhiêu tuổi đâu?” Đinh Tễ nói.
“Hơn tôi năm tuổi.” Lâm Vô Ngung nói, “Cũng không phải không có khả năng kết hôn, từ năm cấp hai anh ấy đã tự mình ra ngoài sống rồi… tôi cũng không hỏi những năm nay anh ấy sống thế nào.”
“Tại sao lại không hỏi,” Đinh Tễ giúp anh để đồ đạc vào trong tủ, “Coi như là quan tâm một chút cũng được.”
“Cảm giác giống như đang hỏi thăm riêng tư,” Lâm Vô Ngung cau mày, “Dù sao tôi cũng không hi vọng anh ấy hỏi tôi những năm nay tôi sống như thế nào.”
“Anh ấy có hỏi không?” Đinh Tễ hỏi.
“Không.”
Đinh Tễ gật đầu: “Được rồi, có một số phương diện vẫn có thể nhìn ra được hai người là anh em ruột.”
Lâm Vô Ngung cười nhìn điện thoại: “Cậu có tắm không? Tắm xong ra ngoài ăn đồ.”
“Hành lý của tôi cũng phải sắp xếp,” Đinh Tễ nói, “Tôi có hai cái áo khoác không thể chèn ép.”
Lâm Vô Ngung kéo quần áo trong tủ sang một bên: “Cho cậu một nửa, tùy ý treo.”
“Cũng không cần phải khách khí như thế,” Đinh Tễ mở vali ra, xách áo khoác của mình lên rũ rũ, “Tôi chỉ có hai cái áo khoác này thôi, không cần không gian rộng như vậy….”
Cậu liếc mắt nhìn thấy cái áo phông “Đẹp trai” trong tủ, đột nhiên quay đầu qua: “Cái này có phải của tôi không?”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung dựa vào bên cửa uống trà sữa, “Lần trước cậu không mang đi.”
“Tôi tìm nó ở nhà mấy ngày liền,” Vẻ mặt Đinh Tễ mờ mịt, “Sao tôi lại quên nó ở đây nhỉ… không thể nào…. tôi đã thu từng bộ một cẩn thận mà…”
“Vậy tôi để lại làm kỷ niệm nhé.” Lâm Vô Ngung ngắt lời cậu, “Mau chóng thu dọn, tôi đói rồi.”
“Được, được, được.” Đinh Tễ kéo áo phông xuống, lại cầm một cái quần lên, “Tôi tắm xong thì đi ăn cơm, sau này cậu cũng đừng rối rắm là sinh ra vì ai, sống vì ai, con mẹ nó cậu sinh vì ăn sống vì ăn, thiếu một miếng, muộn một giây sẽ chết.”
Lâm Vô Ngung dựa vào cửa cười mãi.
Đinh Tễ vào trong phòng tắm, nhanh chóng cởi quần áo, vặn vòi nước, khi quay đầu lại lấy dầu gội đầu, cậu nhìn thấy tấm gương trên tường.
Trước mặt bất chợt lóe lên hình ảnh Lâm Vô Ngung trong video hôm ấy.
Cảm giác pha trộn giữa buồn cười và xấu hổ không nói ra được khiến cậu nhanh chóng xoay người lại, vừa xối nước vừa cười.
Để không khiến cho Lâm Vô Ngung bị đói chết, Đinh Tễ tắm nhanh hơn lúc ở nhà không ít, thậm chí còn không đứng trước vòi sen xả nước ào ào.
Tắm xong đi ra, Lâm Vô Ngung đang ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, gác chân lên bàn trà.
Lâm Vô Ngung để chân xuống đất: “Tắm nhanh vậy à? Có phải cậu không dùng sữa tắm không?”
“Dùng rồi! Tôi sợ cậu đói chết đấy! Tắm vô cùng nhanh,” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Máy sấy đâu?”
“Trong ngăn kéo dưới tủ quần áo.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ đứng trong phòng ngủ sấy tóc, nhìn qua phòng khách, Lâm Vô Ngung cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại.
Điều này làm Đinh Tễ có chút tò mò, nói thực, Lâm Vô Ngung cũng coi như là người có tần suất sử dụng điện thoại di động thấp nhất mà cậu biết, trừ khi nhận điện thoại hoặc thỉnh thoảng gửi tin nhắn, cơ bản sẽ không cầm điện thoại nghịch, so với việc nghịch điện thoại thì có lẽ Lâm Vô Ngung càng thích đọc sách hơn.
Nhưng lúc này anh nhìn điện thoại rất hăng say.
“Đang xem gì đấy?” Đinh Tễ sấy tóc xong hỏi một câu.
“Hả?” Lâm Vô Ngung buông điện thoại xuống, ngẩng đầu lên.
“Điện thoại ấy, đang xem gì.” Đinh Tễ nói, “Cả ngày trời rồi, có thứ gì hay ho cho tôi xem với.”
“Có người gửi tin nhắn cho tôi.” Lâm Vô Ngung cười, “Cho nên mới xem.”
“Người này gửi luận văn cho cậu hả?” Đinh Tễ khinh thường liếc mắt nhìn, “Không muốn nói thì đừng nói, nói bừa gì đấy.”
“Thật đấy,” Lâm Vô Ngung nói, “Thuận tiện xem khoảnh khắc của cậu ta…”
“Cậu còn biết xem khoảnh khắc sao?” Đinh Tễ càng khó tin, “Là ai vậy?”
“Cậu có thể bói thử.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu không đói nữa à?” Đinh Tễ hỏi.
Lâm Vô Ngung cười không nói gì.
Đinh Tễ do dự một lát, lấy tiền đồng của bà nội ra: “Nếu như tôi bói chuẩn cậu đừng không thừa nhận là được.”
“Có lẽ cái này không dễ đoán.” Lâm Vô Ngung nói.
“Tôi bói!” Đinh Tễ cao giọng, quăng đồng tiền lên trên bàn trà, “Không phải đoán!”
Lâm Vô Ngung rất vui vẻ ngó qua, chống cằm nhìn cậu.
“Cậu đừng nhìn chằm chằm như thế,” Đinh Tễ đẩy anh một cái, “Cậu làm thế tôi căng thẳng.”
“Cả ngày cậu đều bói cho người ta, còn căng thẳng sao?” Lâm Vô Ngung nói.
“Cái này không phải không thể đoán sao,” Đinh Tễ nói, “Chỉ dựa vào bói, tôi sợ bói sai, cậu lùi về sau đi.”
Lâm Vô Ngung dựa lại vào sô pha, ôm cánh tay nhìn cậu.
Đinh Tễ quăng tiền xong, nhíu mày bắt đầu suy nghĩ.
“Bói ra được gì rồi?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Người này có trợ giúp.” Đinh Tễ nói, “Nhưng mà cậu chỉ cầu duy trì trạng thái hiện tại.”
Lâm Vô Ngung nhíu mày: “Còn gì nữa không?”
“Người này có mục đích khác, nhưng quyền chủ động nằm trên tay cậu,” Đinh Tễ cầm đồng tiền, chuyển qua lại giữa kẽ tay, “Chỉ cần cậu chuyển động, sẽ không có gì bất lợi.”
“Có chút thú vị.” Lâm Vô Ngung cười.
“Chuẩn không?” Đinh Tễ hỏi.
“Cậu cảm thấy sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Có lẽ là tương đối.” Đinh Tễ thu tiền đồng lại, đứng dậy, “Đằng sau là tôi đoán mò.”
“Bắt đầu màn trình diễn của cậu đi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Quẻ này có quan hệ tới việc nhận công việc của cậu bây giờ, nhưng không hoàn toàn là công việc,” Đinh Tễ chậm rãi di chuyển trong phòng, “Nếu như chỉ là công việc, chắc chắn cậu sẽ nói với tôi, mấy việc mà cậu nhận tôi còn biết cả lái xe là ai…cậu không muốn nói hết với tôi nhưng cũng không từ chối nói cho tôi, cần tôi đoán được tương đối rồi mới có thể nói cho tôi….”
Khóe miệng Lâm Vô Ngung luôn mang theo nụ cười.
“Là vấn đề tình cảm,” Đinh Tễ nghĩ ngợi, đi tới trước mặt anh, sát lại gần, “Anh Vô Ngung, có người đang theo đuổi anh, nghiêm túc trong công việc, có lẽ người này cũng không tệ, có thể giúp anh.”
“Đinh Tễ?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
“Nhưng cậu không mấy vừa lòng, muốn duy trì trạng thái hiện tại,” Đinh Tễ nói, “Nếu như chỉ đơn thuần là công việc, với tính cách đối ngoại như cậu, không có quan hệ không rõ ràng, cậu không có suy nghĩ duy trì trạng thái hiện tại.”
Lâm Vô Ngung nhìn chằm chằm cậu rất lâu.
“Có phục không?” Đinh Tễ hỏi.
“Phục.” Lâm Vô Ngung lấy điện thoại ra ấn mấy cái, mở ghi chú ra, “Bây giờ tôi lập tức giảm một nghìn cho khoản nợ của cậu.”
“Con mẹ nó, tôi tưởng rằng cậu cho tôi xem người kia là ai?” Đinh Tễ sửng sốt.
“Nhìn người với giảm một nghìn tiền nợ,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu chọn gì.”
“Một nghìn,” Đinh Tễ chỉ điện thoại, “Giảm cho tôi.”
Lâm Vô Ngung cười tí thì sặc: “Tại sao cậu lại đáng yêu như vậy?”
“Cậu đừng nói hôm nay cậu mới phát hiện.” Đinh Tễ nói, “Mười mấy năm trước tôi đã phát hiện ra rồi.”
Lâm Vô Ngung thu điện thoại về, đứng dậy nghiêm túc nhìn cậu: “Ở chung với cậu rất thoải mái.”
Đinh Tễ đột nhiên có chút ngại ngùng, nháy mắt cảm thấy được tai mình sắp đỏ lên, vội vàng vỗ vỗ vai Lâm Vô Ngung: “Chân thành.”
Sau đó nhanh chóng đi vào trong phòng tắm rửa mặt.
Khi đi ra ngoài, Lâm Vô Ngung đã đứng bên cửa, vẻ mặt như sắp đói chết tới nơi, tay còn xoa xoa bụng.
“Cậu bảo tôi bói đấy!” Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh, “Cậu đừng nghĩ đổ tội cho tôi.”
“Đi,” Lâm Vô Ngung mở cửa ra, “Đi ăn bữa lớn, đằng sau khu nhà có một quán buffet nướng, Lâm Trạm đề cử, tôi còn chưa đi ăn, chỉ đợi cậu tới là cùng nhau đi luôn.”
“Trời nóng thế này, dạ dày cậu đúng là tốt thật.” Đinh Tễ theo anh ra ngoài.
“Cậu có thể nhìn tôi ăn,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi không sợ người nhìn.”
Đinh Tễ chậc một tiếng.
Kỳ thực có một chuyện tôi không bói ra, đó là người ấy là nam hay nữ.
Cho nên nói bói cho Lâm Vô Ngung rất phiền, theo đuổi cậu ấy có thể là nữ, cũng có thể là nam…. Nhưng mà tuy Lâm Vô Ngung không để ý người khác biết xu hướng tình dục của anh, nhưng cũng không phải là dạng sẽ đi khắp nơi nói cho mọi người….
Đó là nữ?
Là nữ, nếu như có một người nhất định có thể giúp đỡ cậu ấy, chắc chắn là tuổi sẽ lớn hơn cậu ấy.
Ôi chao, chẳng trách Lâm Vô Ngung không bằng lòng.
…. Nhưng mà nếu như là một cô gái, chắc chắn cậu ấy cũng sẽ không bằng lòng.
“Đang nghĩ gì thế?” Lâm Vô Ngung đẩy cậu vào trong thang máy.
“Nam hay là nữ?” Đinh Tễ mơ hồ, thuận miệng hỏi một câu.
“Cái gì?” Lâm Vô Ngung ấn nút thang máy.
“Người theo đuổi cậu.” Đinh Tễ nhìn anh.
Lâm Vô Ngung hắng giọng: “Là nam.”
“Đậu má?” Đinh Tễ có chút ngạc nhiên, “… Không phải, làm sao mà cậu biết được…”
“Cái này… không nhất định phải biết.” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi đoán có lẽ người ấy cũng đoán được ra.”
“Cái này mà cũng đoán được?” Đinh Tễ cao giọng nói.
“Cậu không hét là không nói được sao?” Lâm Vô Ngung nhanh chóng bóp miệng cậu.
Đinh Tễ đập tay anh ra, lau miệng: “Dù sao tôi cũng không đoán được, nếu như ban đầu cậu không nói với tôi, có lẽ tới bây giờ tôi cũng không đoán ra được.”
“Khác nhau,” Lâm Vô Ngung nói, “Nếu như… tôi có cảm tình tốt với ai, tôi sẽ tương đối chú ý, ừm…. khả năng có thể đoán ra…. người ấy có phải hay không.”
“Ồ.” Đinh Tễ nhìn anh.
“Ồ cái mông.” Cửa thang máy mở ra, Lâm Vô Ngung đẩy cậu ra ngoài.
Đinh Tễ đi mấy bước, cảm giác chuyện này khiến cậu cảm thấy đặc biệt… khó chịu.
“Người này…. bao nhiêu tuổi?” Cậu hỏi.
“Hơn ba mươi rồi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Lão già.” Đinh Tễ cau mày, hung tợn nói, “Đừng để ý tới ông ta!”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Không phải thứ gì hay ho cả!” Đinh Tễ tiếp tục hung hăng.
“… Con người cũng được, không xấu,” Lâm Vô Ngung cười, “Chẳng qua…”
“Lâm Vô Ngung?” Đinh Tễ đột nhiên quay đầu qua, “Không phải chứ, cái gì gọi là người cũng được, cậu hai lòng như vậy sao?”
“Cái… tại sao tôi lại hai lòng?” Lâm Vô Ngung sửng sốt.
“Cậu đừng quên, cậu có người mà mình thích!” Đinh Tễ nhắc nhở anh, “Cậu là người có đối tượng yêu thầm!”
Lâm Vô Ngung nhìn cậu rất lâu, bật cười: “Đã yêu thầm thất bại rồi, cậu không bói ra sao.”
“Thất bại thì sao, thất bại thì cậu không yêu thầm nữa à?” Đinh Tễ nói.
“Người ta cũng đã từ chối rồi, tôi còn yêu thầm cái gì,” Lâm Vô Ngung cười nói, “Còn yêu thầm nữa thì không thể làm bạn.”
“Yêu thầm,” Đinh Tễ nói, “Thế nào là yêu thầm, là âm thầm thích, cậu lặng lẽ thích, cậu ấy cũng không biết!”
Lâm Vô Ngung dừng lại, quay đầu nhìn cậu: “Anh Tễ.”
“Đừng nói, tôi cảnh cáo cậu.” Đinh Tễ nói.
“Tiểu Tễ.” Lâm Vô Ngung đổi xưng hô khác.
“Nói.” Đinh Tễ cau mày.
“Tôi không thích lặng lẽ thích,” Lâm Vô Ngung nói, “Rất mệt, đặc biệt là biết rõ ràng không còn khả năng nào nữa, nhưng vẫn kiên trì thích, không ý nghĩa, lùi bước làm bạn mọi người đều thoải mái.”
“Nghiêm túc thế sao.”
“Bởi vì cậu rất dữ.” Lâm Vô Ngung nói, “Hơn nữa còn mắng tôi hai lòng.”
“Tôi hung dữ với cậu sao?” Đinh Tễ hỏi.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung tiếp tục đi về phía trước.
“Tại sao tôi lại không cảm thấy vậy nhỉ.” Đinh Tễ nói.
“Vậy thì không dữ.” Lâm Vô Ngung nói.
Lâm Trạm không hổ là anh ruột của Lâm Vô Ngung, có lẽ đều bỏ rất nhiều thời gian vào chuyện ăn uống này, quán buffet thịt nướng mà Lâm Trạm đề cử hương vị rất ngon.
Đừng nói là Lâm Vô Ngung, cho dù là Đinh Tễ lượng ăn bình thường, cũng chỉ có yêu cầu bình thường với đồ ăn, đều lần lượt qua đó bê mấy đĩa thịt về.
“Sao vậy?” Lâm Vô Ngung gắp hai miếng thịt ba chỉ đã nướng xong vào trong bát của cậu.
“Ngày mai tôi phải bắt đầu chạy thôi,” Đinh Tễ vừa ăn vừa nói, “Tôi phát hiện ở chung với cậu, nếu như không chú ý chút, thân thể chắc chắn sẽ bị hủy, tôi tung hoành giang hồ bao nhiêu năm, vẫn luôn….”
“Tôi còn có thể ngày ngày dẫn cậu đi ăn sao,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu nghĩ hay lắm.”
“Tôi vốn là qua đây ăn uống chơi bờimà.” Đinh Tễ nhìn anh, “Cậu không quan tâm tôi sao?”
“Cậu theo tôi ra ngoài bay mấy chuyến là có thể gầy,” Lâm Vô Ngung nói, “Trước khi báo danh khai giảng tôi còn có thể nhận hai việc nữa, tới lúc đó cậu còn phải giúp tôi.”
“Mỗi ngày một đồng sao?” Đinh Tễ nói, “Nếu không mỗi ngày tôi cho cậu hai đồng, cậu làm trợ thủ cho tôi nhé?”
Lâm Vô Ngung bật cười: “Ghi hận vậy sao.”
“Dù sao cũng gặp qua là nhớ.” Đinh Tễ chỉ chỉ con cá mực, “Anh Vô Ngung, phiền anh nướng hộ em cái này.”
“Được.” Lâm Vô Ngung gắp con cá mực chậm rãi nướng.
“Giúp việc cho cậu không thành vấn đề, đưa một đồng cũng được,” Đinh Tễ nhìn cá mực nổ lép bép, “Khi nào thì cậu mới đặc biệt dẫn tôi đi chơi một lần, cậu đã đồng ý với tôi rồi mà.”
“Ngày hôm sau.” Lâm Vô Ngung nói, “Nơi lần trước đi quay cảnh có được không, chúng ta bao một cái xe qua đó là được, buổi sáng đi, tối về.”
“Có xa không? Phải dành thời gian chơi.” Đinh Tễ nói.
“Cậu muốn chơi bao lâu,” Lâm Vô Ngung cười, “Bình thường thì nửa giờ bay liên tục, cái mà cho cậu chơi có lẽ chỉ tầm hơn mười phút, tính cả thay pin cũng khoảng tầm được hai tiếng.”
“Được rồi,” Đinh Tễ nghĩ ngợi, “Có thể chơi là được.”
Hôm nay tâm tình của Lâm Vô Ngung vô cùng tốt, bởi vì Đinh Tễ.
Tuy rằng anh gần như không có bạn bè thân thiết, nhưng từ trước tới giờ anh đều ở trường, trừ cuối tuần ra, bên cạnh anh vĩnh viễn đều có bạn học. Khoảng thời gian này một mình anh sống ở trong hoàn cảnh xa lạ, một mình làm việc, ít nhiều cũng có chút cô đơn.
Đón Đinh Tễ ở sân bay, nghe thấy giọng nói của cậu, cảm giác thân thuộc ấy mang tới sự an ủi rất lớn.
Hơn nữa Đinh Tễ còn nói rất nhiều.
Thoải mái.
Anh rất thích nghe Đinh Tễ nói chuyện, hoàn toàn không cần có nội dung, tùy tiện lôi kéo, anh cũng sẽ cảm thấy thả lỏng bản thân.
Ăn cơm xong hai người đi tới siêu thị mua đồ ăn vặt và đồ uống.
“Tùy tiện mua gì đó là được rồi,” Đinh Tễ ôm bụng, “Bây giờ tôi no tới cổ họng rồi, tôi nhìn những thứ đồ ăn này cái nào cũng không ngon giống nhau.”
“Hôm nay không ăn nổi nữa thì có thể để mai ăn,” Lâm Vô Ngung quăng ào ào vào trong xe mua sắm, “Tối nay nếu như đói thì sao, xem phim không có gì trong miệng cũng không thoải mái.”
“Khi tôi xem phim không có loại yêu cầu này.” Đinh Tễ nói.
“Vậy cậu đừng ăn nữa.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu một cái.
“Mua mua mua mua mua….” Đinh Tễ giúp anh ném mấy hộp không rõ gì vào trong xe mua sắm, “Tôi xem cậu ăn ăn ăn….”
Khi quay lại căn phòng thuê, kỳ thực cũng không còn sớm nữa, sắp mười giờ rồi, Đinh Tễ cảm giác trước khi ngủ chút thịt trong bụng sẽ tiêu hóa tương đối, không thể nào có thêm không gian ăn nữa.
Lâm Vô Ngung đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
“Lâm Trạm ở tòa nhà nào?” Đinh Tễ cũng đi qua đó, đứng bên cạnh nhìn ra bên ngoài.
“Tòa kia.” Lâm Vô Ngung chỉ chỉ, “Cửa sổ đối diện phía chúng ta, cái không sáng đèn ấy.”
“Anh ấy không ở nhà sao?” Đinh Tễ nói.
“Có lẽ là vậy,” Lâm Vô Ngung kéo rèm cửa lại, “Tôi nhìn khoảnh khắc của anh ấy, trước lúc ăn cơm anh ấy vẫn còn đang ở trong phòng làm việc.”
“Rất bận,” Đinh Tễ đi tới bên cạnh sô pha ngồi xuống, “Mở bộ phim nào không dọa người xem, đừng mở phim kinh dị, xem rồi tối không ngủ được, cũng không dám đi vệ sinh.”
“Vậy cậu có thể gọi tôi, tôi đi cùng cậu.” Lâm Vô Ngung cười ngồi xuống bên cạnh cậu, đẩy đẩy chân cậu, “Thu chân lại đi.”
“Bia, nước ngọt, nước khoáng,” Đinh Tễ thu chân lại, lại duỗi ra nhét đằng sau mông Lâm Vô Ngung, “Mỳ chân gà thịt hun khói…”
“Tôi tìm phim,” Lâm Vô Ngung quẹt điện thoại, “Không xem kinh dị… vậy xem gì đây nhỉ… bí ẩn? Khoa học viễn tưởng? Hay là…”
“Chúng ta có thể xem một bộ phim hài không? Trước đây tôi đã xem phim kinh dị với cậu rồi, cậu có thể báo đáp tôi một chút,” Đinh Tễ lại thở dài, “Tôi không sợ nói ra, lá gan tôi rất nhỏ, dễ bị dọa, trước đây tôi xem Hỉ Dương Dương còn có thể bị dọa mà.”
“Được,” Lâm Vô Ngung cười nhìn cậu, vỗ vỗ lên chân cậu, “Tôi tìm phim hài.”
Những ngày tháng ăn no lười làm này thật thoải mái, Đinh Tễ gối đầu trên cánh tay, ngắm Lâm Vô Ngung đang tìm phim.
Góc nghiêng của người này quả thực đẹp, đặc biệt là khi chuyên chú nhìn thứ gì đó.
Đinh Tễ không thể tưởng tượng ra nổi, Lâm Vô Ngung thế này yêu thầm người khác sẽ có trạng thái gì, sẽ xem trộm khoảnh khắc của người ta sao? Sẽ chụp lén người ta sao? Sẽ kiếm chuyện gửi tin nhắn cho người ta sao?
Suy nghĩ một lát, cậu không nhịn nổi cong cong chân, đẩy đẩy lên lưng Lâm Vô Ngung: “Haiz.”
“Đừng vội.” Lâm Vô Ngung nói.
“Không phải,” Đinh Tễ nhìn anh, “Tôi hỏi cậu một chuyện.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp, “Hỏi đi.”
“Cậu yêu thầm ai vậy?” Đinh Tễ hỏi, “Bạn học của cậu à? Hay là bạn bè?”
Lâm Vô Ngung dừng động tác vuốt màn hình điện thoại, quay đầu qua nhìn cậu.
“Không tiện nói thì thôi,” Đinh Tễ có hơi ngại, cảm thấy cả buổi tối nay mình đều thăm dò chuyện tình cảm của Lâm Vô Ngung, giống như một bà mối sốt ruột đẩy  mạnh tiêu thụ, “Tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”
“Hứa Thiên Bác.” Lâm Vô Ngung nói.
“Hả?” Đinh Tễ sửng sốt.
“Hứa Thiên Bác,” Lâm Vô Ngung tiếp tục nhìn điện thoại, “Là người trông giống anh họ cậu ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.