Kiêu Ngạo

Chương 43:




Lâm Vô Ngung cho rằng cho tới bây giờ bản thân vẫn có thể cố quy rất nhiều biểu hiện và phản ứng của Đinh Tễ vào trong phạm vi “đối xử với bạn bè là như thế”, chính vì Đinh Tễ chậm chạp kinh người ở phương diện này.
Giống như nhược trí, không có chút xíu suy nghĩ của thần đồng nào.
Dựa theo trí thông minh và khả năng quan sát siêu mạnh của Đinh Tễ, có lẽ vừa nhìn đã phải nhận ra Hứa Thiên Bác trông giống mình, tuy rằng anh chưa từng đề cập tới Hứa Thiên Bác trước mặt cậu, cũng chưa từng thảo luận bất cứ điều gì liên quan tới “đối tượng yêu thầm của mình”, nhưng với năng lực của Đinh Tễ, hoàn toàn có thể lôi chuyện này ra.
Tại sao cậu lại chú ý tới tôi? Tại sao lại nói chuyện với tôi?
Bởi vì tôi giống Hứa Thiên Bác sao?
Hơn nữa cậu và Hứa Thiên Bác không thể chỉ dừng ở quan hệ bạn học hay bạn bè bình thường.
Nếu như là bạn tốt, cậu sẽ không chẳng hề nhắc tới như vậy, gặp được người giống với bạn tốt của mình, khi nói chuyện đều sẽ thuận miệng nhắc tới.
Cho nên to gan đoán đối tượng yêu thầm của cậu chính là Hứa Thiên Bác….
Hơn nữa cho tới bây giờ Đinh Tễ mới nhớ ra hỏi đối tượng yêu thầm của anh là ai.
Lâm Vô Ngung thực sự hoàn toàn không ngờ tới.
Muốn đơn phương hủy bỏ danh hiệu thần đồng nhỏ của cậu.
“Cậu yêu thầm Hứa Thiên Bác?” Đinh Tễ nhìn anh, “Sau đó cậu ấy từ chối cậu?”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, bây giờ cũng không còn phim hài nào hay nữa, anh không thích mấy bộ hài kịch gãi vào chỗ ngứa chọc người ta cười, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy mấy bộ.
Khó tìm.
Đinh Tễ thực sự là một thằng nhóc.
“Cậu ấy là thẳng sao?” Đinh Tễ hỏi.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung tiếp tục gật đầu.
“Cậu ấy thẳng mà cậu còn…” Đinh Tễ thở dài, “Cậu tìm từ chối sao?”
“Cho nên ngay từ đầu đã là yêu thầm.” Lâm Vô Ngung thở dài.
“Vậy làm sao mà cậu ấy biết, cậu không có kỹ năng yêu thầm chút nào, cậu nhìn Bằng Bằng, yêu thầm hơn nghìn em gái, không một ai biết, nó nói rồi người ta đều giả vờ như không hiểu,” Đinh Tễ nói, “Cảnh giới này.”
Lâm Vô Ngung nghe vậy cũng cười, quay đầu nhìn cậu: “Yêu thầm kiểu Lưu Kim Bằng thì có liên quan cái lông gì tới kỹ năng?”
“Có liên quan tới bản thân cậu ấy…” Đinh Tễ vui vẻ vỗ chân, nghĩ ngợi lại nhìn anh, “Cho nên cậu nói với cậu ấy hả?”
“Cũng không thể coi như nói với cậu ấy,” Lâm Vô Ngung ngẩng đầu dựa vào sô pha, “Tôi nói với cả trường, coi như come-out.”
“Cái gì?” Đinh Tễ sửng sốt, sau đó kinh ngạc kéo dài giọng, “Đậu— má!”
Lâm Vô Ngung búng vào chân Đinh Tễ: “Nhỏ giọng chút.”
Bây giờ anh có thể tin tưởng Đinh Tễ thực sự là một người đi học cũng không nhất định tới trường, lần anh hét ở sân thượng ấy được truyền bá rất rộng rãi, ở Tam Trung còn có người từng nghe qua.
“Tôi đột nhiên biết rồi,” Đinh Tễ chỉ anh, “Có phải là đầu năm! Trường học của bọn cậu có hoạt động ở sân thượng, lớp tôi có nữ sinh nhắc tới, cái gì mà sự kiện sân thượng đầy bất ngờ….”
“Đừng chỉ tôi,” Lâm Vô Ngung túm lấy ngón tay cậu, ấn lại lên đùi cậu vỗ vỗ, cười nói, “Nói chuyện cẩn thận, cậu nói như tìm tôi tính sổ ấy.”
“Chuyện lớn chính là chuyện cậu come-out hả?” Đinh Tễ ghé lại gần anh.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp lời.
“Cậu thật sự là quá giỏi rồi, ôi đậu,” Đinh Tễ nhìn anh, sau đó lại dùng sức ngả vào sô pha, còn cong lưng dùng mông đập vào sô pha một cái, “Cậu kiêu ngạo thật đấy! Tôi thực sự không nghĩ rằng lại có chuyện như vậy! Không ngờ lại là cậu?”
“Cậu làm gì đấy?” Lâm Vô Ngung bị động tác này của cậu chọc cười.
“Biểu đạt tình cảm tôn kính với cậu,” Đinh Tễ bật dậy, dùng sức quá mạnh, đầu đập vào vai anh, “Cậu nói thế nào vậy?”
“Cũng không nói thế nào cả,” Lâm Vô Ngung buông điện thoại xuống, không thể tìm phim nữa rồi, “Thì nói tôi thích một người con trai, có lẽ vĩnh viễn sẽ không nói với cậu ấy.”
“Nhưng cậu nói với cả trường rằng cậu thích con trai.” Đinh Tễ nói.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung cười cười.
“Vậy làm sao mà cậu ấy từ chối cậu, cậu cũng không nói là cậu ấy mà.” Đinh Tễ hỏi.
“Có thể cảm nhận được,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu ấy nói hai chúng tôi mãi là bạn bè.”
“Người này cũng không tệ,” Đinh Tễ nghĩ ngợi, “Không giả ngốc cũng không đặc biệt cứng.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp.
“Kỳ thực cậu vẫn muốn nói với cậu ấy hả,” Đinh Tễ nói, “Cậu không thích lén lút thích, quá mệt mỏi muốn nói ra, sống hay chết thì cũng một đao, chịu đựng xong là xong việc.”
“Có lẽ vậy.” Lâm Vô Ngung nghĩ ngợi.
“Tính cách của cậu… luôn rất ổn định, dựa vào bản thân,” Đinh Tễ ôm đầu gối nhìn anh, “Cho nên có phải cũng rất hưởng thụ cảm giác đột nhiên bốc đồng này không? Hưởng thụ sự mất khống chế trong khả năng cậu có thể nắm giữ.”
Lâm Vô Ngung quay đầu nhìn cậu một lúc: “Đinh Tễ.”
“Hả?” Đinh Tễ nói.
“Nói chuyện với cậu rất thoải mái,” Lâm Vô Ngung nói, “Không chỉ là loại thoải mái khi được thả lỏng, là nói gì cũng rất dễ dàng.”
“Không phải với bất cứ ai tôi đều có thể nói chuyện như vậy,” Đinh Tễ nói, “Không thể nói liên tục với Bằng Bằng, nói mười phút là đã phải làm thứ khác rồi, nếu không nó sẽ bị mắng.”
“Vậy sao cậu có thể nhịn được?” Lâm Vô Ngung cười hỏi.
“Không biết, tôi với nó lớn lên cùng nhau, nó cũng có rất nhiều ưu điểm, tôi rất thích.” Đinh Tễ nói, “Thích vượt qua bực bội, là có thể nhịn.”
“Còn tôi?” Lâm Vô Ngung thuận miệng hỏi một câu.
Thoát ra khỏi miệng hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Đinh Tễ rõ ràng sửng sốt, qua một lát mới hỏi: “Cậu sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Vô Ngung nói.
“Tôi còn để tâm chuyện của cậu hơn chuyện của mình, đãi ngộ này chỉ có Bằng Bằng mới có thể khiêu chiến,” Giọng Đinh Tễ thấp xuống, “Cậu còn hỏi, cậu mắng tôi sao?”
Không biết Đinh Tễ vô ý hay là cố tình, vòng qua chữ “thích” này.
Chữ “thích” này cậu có thể thản nhiên dùng với Lưu Kim Bằng,  nhưng đối diện với anh lại phải né tránh.
Lâm Vô Ngung cười cười, nắn bóp bả vai cậu.
Sau đó cầm lấy điện thoại tiếp tục tìm phim.
Anh không thể nghĩ nhiều thêm nữa, nghĩ thấu chưa chắc đã là chuyện tốt.
Đinh Tễ nằm lại vào sô pha, cầm điện thoại bắt đầu nghịch.
Lâm Vô Ngung tùy tiện ấn chọn một bộ phim hài mới ra, kết nối màn hình rồi quăng điện thoại lên trên bàn trà, mở một lon nước dừa ra uống, rất thích, còn hơi lạnh.
Điểm cười của Đinh Tễ rất thấp, xem một bộ phim hài không buồn cười mấy mà trong mười phút cũng có thể cười tới mấy lần, cứ hi hi ha ha.
Lâm Vô Ngung không có cảm giác gì với bộ phim cả, chỉ nghe Đinh Tễ cười thôi cũng đủ rồi, tiếng cười của Đinh Tễ rất có sức cuốn hút, cậu vừa cười ha ha, Lâm Vô Ngung cũng không nhịn được muốn cười.
“Tôi tưởng rằng cậu rất trầm lắng,” Đinh Tễ nói, “Xem bộ phim ngu ngốc này mà cũng cười được.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Không ngờ hả.”
“Bất ngờ.” Đinh Tễ nói, “Ôi, Lâm Vô Ngung.”
“Nói.” Lâm Vô Ngung cầm một gói thịt bò nhỏ đưa cho cậu.
“Kỳ thực cậu đúng là một người có sức hấp dẫn,” Đinh Tễ nói, “Người tới gần cậu đều rất thích cậu.”
“Tôi sao?” Lâm Vô Ngung bật cười, “Tại sao tôi lại cảm thấy cậu đang nói bản thân cậu nhỉ?”
“Đậu,” Đinh Tễ nói, “Hai chúng ta tâng bốc đối phương có rõ ràng quá không?”
Lâm Vô Ngung đưa lon nước dừa tới trước mặt cậu, Đinh Tễ cầm thịt bò cụng “ly” với anh.
Anh không biết Đinh Tễ nói câu kia là có ý gì, nhưng sẽ không nhịn được liên hệ câu nói này với tin nhắn của Hứa Thiên Bác.
Cảm thấy có tác dụng tương đồng.
Chỉ là… ánh mắt liếc qua phía Đinh Tễ vừa cắn thịt bò vừa cười xem ti vi, nhìn có vẻ tự nhiên thoải mái.
Thôi bỏ đi, nghĩ nhiều quá rất mệt.
Buổi tối Lâm Vô Ngung vẫn ngủ giường trên.
Đinh Tễ nằm ở giường dưới còn đặc biệt dặn dò một câu: “Buổi tối cậu có thể ngủ nghiêm chỉnh chút không? Làm sao mà nửa đêm cậu có thể treo đầu ra bên ngoài được? Còn mãi không tỉnh.”
“Không biết,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi cũng không biết trạng thái khi tôi đang ngủ là thế nào.”
“Nếu hôm nay cậu còn treo một lần nữa tôi sẽ lấy nước hất lên mặt cậu.” Đinh Tễ nói.
“Được.” Lâm Vô Ngung cười gật đầu.
Có lẽ là loại uy hiếp hất nước vào mặt quá mức yếu ớt, Lâm Vô Ngung đã đồng ý rất tốt, nửa đêm quả thực cũng không treo đầu ra bên ngoài giường.
Nhưng Đinh Tễ lại không thể ngờ rằng, người này có thể nửa đêm lăn xuống giường!
Khi cảm thấy giường trên có tiếng động hơn nữa còn là tiếng động không hề nhỏ, Đinh Tễ đột ngột mở mắt ra.
Trong thời gian ngắn ngủi cậu đã nhìn thấy Lâm Vô Ngung đang vùng vẫy ở giường trên, còn chưa đợi cậu kịp nhận ra đây là đang làm gì, Lâm Vô Ngung đã rơi từ trên xuống, ngã xuống bên cạnh cậu.
Chỉ để cho cậu thời gian vươn tay ra bảo vệ.
Nói thật thì bảo vệ cũng chẳng có tác dụng gì.
Lâm Vô Ngung dáng người cao hơn mét tám, lại không phải thuộc dạng gầy yếu, đập xuống như vậy, cho dù là cậu đã dùng tay chống ván giường, nhưng trọng lượng ấy hai tay Đinh Tễ không thể bảo vệ được, mềm như hai cái gối đầu.
“A…” Đinh Tễ gào lên một tiếng.
“Đập vào đâu rồi?” Lâm Vô Ngung nhanh chóng dùng đầu gối chống đứng dậy.
“Đinh chim nhỏ.” Đinh Tễ cong người lại.
Kỳ thực vẫn ổn, không đập vào chính nơi ấy, nhưng cậu lại muốn diễn.
“Tôi xem nào?” Lâm Vô Ngung vội vàng bật đèn đầu giường sáng lên, vươn tay túm lấy cạp quần cậu.
“Con mẹ nó cậu nhìn cái gì đấy?” Cả người Đinh Tễ bừng tỉnh giống như vừa được bôi dầu cù là.
“Không phải đập vào… chỗ đó của cậu sao?” Lâm Vô Ngung nói.
“Vậy cậu còn muốn xem cái gì?” Đinh Tễ nằm ngửa mặt, nhìn anh, “Nhìn xem có bầm không sau đó xoa bóp hả?”
Lâm Vô Ngung chống ván giường một lát, tư thế này quá kỳ dị, cho nên anh nhảy xuống giường, nhanh chóng bước về phía phòng khách: “Có đau không? Hay là chườm chút đá, dùng khăn mặt bao lấy…”
“Không cần,” Đinh Tễ nhìn thấy việc có hơi lớn, vội vàng ngồi dậy, “Không cần nữa!”
Lâm Vô Ngung không nói gì.
Đinh Tễ có thể nghe thấy tiếng anh mở tủ lạnh vặn khay đựng đá.
“Lâm Vô Ngung?” Đinh Tễ nhảy xuống, vừa đi vừa nói, “Cái gì…. không cần nữa, không nghiêm trọng vậy đâu….”
Lâm Vô Ngung cầm khay đá đã vặn rời ra quay lại, nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên cong khóe miệng: “Có phải cậu giả vờ không?”
“Không!” Đinh Tễ vội vàng phủ nhận, “Tôi bị thật…”
Lâm Vô Ngung không đợi cậu nói xong đã túm lấy quần cậu kéo ra, sau đó đổ cả nửa khay đá vào bên trong quần cậu.
“Đậu má!” Đinh Tễ gào rách họng, nhảy tưng tưng vào trong nhà vệ sinh, “Cậu toi rồi Lâm Vô Ngung! Con mẹ nó tôi nói cho cậu biết cậu xong đời rồi!”
“Nửa đêm rồi còn dám lừa tôi!” Lâm Vô Ngung ở trong phòng khách không đi theo qua, trong giọng nói còn mang theo chút cười cợt, “Dọa tôi mềm nhũn cả chân, tôi cho rằng nhà họ Đinh của cậu phải tuyệt hậu rồi….”
“Còn đập vào đâu nữa không?” Lâm Vô Ngung liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới cậu một lần.
“Không,” Đinh Tễ chậc một tiếng, xoay người đi vào trong phòng ngủ, “Bây giờ cậu biết trạng thái buổi tối cậu ngủ là thế nào rồi chứ?”
“Cậu ngủ bên trên đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi vốn cảm thấy giường trên nhỏ, sợ cậu ngủ không thoải mái.”
Đinh Tễ không nói gì, trèo lên giường trên nằm xuống, ngửi thấy một mùi hương, cậu còn nhớ đây là mùi phòng ký túc xá của Lâm Vô Ngung.
“Cậu ngủ ở giường ký túc chưa bao giờ bị rơi xuống sao?” Đinh Tễ hỏi.
“Chưa bao giờ,” Lâm Vô Ngung nằm cẩn thận xuống giường dưới, tắt đèn, “Giường ở ký túc có thanh chắn, giường này không có, có lẽ là bị gỡ xuống rồi, chỉ có mấy cái lỗ.”
“Sau này cậu dùng túi ngủ đi,” Đinh Tễ thở dài, “Buộc bốn góc trên giường.”
Lâm Vô Ngung cười không nói gì, qua một lát lại hỏi một câu: “Không bị đá làm hỏng chứ?”
“Cậu có muốn xem thử hay không?” Đinh Tễ vỗ vỗ ván giường.
“Được.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cút đi!” Đinh Tễ xoay người.
Buổi tối dằn vặt trôi qua như thế, buổi sáng Đinh Tễ lại không dậy nổi.
Lâm Vô Ngung rửa mặt xong rồi gọi cậu dậy, cậu vẫn đang trong mơ, vẫn là giấc mơ cùng Lâm Vô Ngung ngồi xổm canh giữ bên ngoài cửa trạm tàu điện.
“Dậy được không?” Lâm Vô Ngung đứng ở giường dưới nhìn cậu, “Không dậy được chứng tỏ…”
“Dậy được.” Đinh Tễ lập tức mở mắt ra, đã nói là đi chơi máy bay không người lái, đã qua nửa kỳ nghỉ hè rồi cậu cũng chưa từng một lần được chạm vào điều khiển.
“Còn nửa tiếng nữa xe tới.” Lâm Vô Ngung nói, “Nếu không dậy nữa là không có thời gian ăn sáng đâu.”
“Dậy rồi.” Đinh Tễ ngồi dậy, ngáp dài một cái.
Vẫn có thời gian để ăn sáng, Đinh Tễ cảm thấy điểm tốt nhất khi ở chung với một người đến bữa không ăn đúng giờ thì sẽ chết như Lâm Vô Ngung chính là cho dù thế nào đều có thể ăn.
Khi cậu rửa mặt thay quần áo, Lâm Vô Ngung chạy xuống dưới tầng, đi quán ăn vặt huyện Sa phía đối diện khu nhà mua đồ ăn trở về.
Khi cậu ăn sáng, Lâm Vô Ngung đã chuẩn bị xong hai chiếc máy bay không người lái hôm nay phải mang ra ngoài, một cái có camera, một cái chỉ có thể bay, còn có cả pin dự phòng, dùng một cái túi đựng tất cả lại.
Lúc ra ngoài lại đưa cho cậu một cái túi nhỏ: “Cậu đeo cái này.”
“Trong đây có gì vậy?” Đinh Tễ xách túi lên ước lượng, không quá nặng, nhưng cũng coi là có chút trọng lượng.
“Đồ ăn, còn cả nước.” Lâm Vô Ngung nói, “Buổi trưa có thể ăn ở nhà dân xung quanh, nhưng lỡ như chưa tới giờ ăn đã đói rồi, hay là buổi chiều về bị đói, cũng phải chuẩn bị một chút.”
“Cậu chuẩn bị như đi chạy nạn đấy hả.” Đinh Tễ có chút bó tay.
“Ừ,” Lâm Vô Ngung gật đầu, chạy ra khỏi cửa, sau đó quay đầu căng thẳng nói với cậu. “Nhanh!”
“Sao thế?” Đinh Tễ cũng chạy ra theo.
“Bây giờ bắt đầu chạy nạn rồi,” Lâm Vô Ngung đóng cửa, chạy tới cửa thang máy, chạy bước nhỏ tại chỗ ấn gọi thang máy, “Bây giờ đại nạn hủy diệt thế giới sắp tới rồi, chúng ta phải mau chóng chạy trốn, chạy tới vùng ngoại ô!”
“Vậy chúng ta có cần phải chạy thang bộ hay không?” Đinh Tễ lập tức phối hợp, chạy bước nhỏ tại chỗ.
“Thang máy….” Lâm Vô Ngung nhìn cầu thang thoát hiểm, “Thôi bỏ đi, chạy xuống mệt lắm, bây giờ chúng ta nhân lúc chưa xảy ra đại nạn thang máy vẫn còn dùng được chạy trốn trước đã.”
“Được.” Đinh Tễ gật đầu.
Cửa thang máy mở ra, bọn họ vọt vào bên trong.
Bên trong có một bác gái đang đứng, hai người bọn họ tạm dừng trạng thái chạy nạn, cùng nhau nhìn chằm chằm số tầng thang máy.
Tới tầng một cửa thang máy mở ra, hai người lập tức tiếp tục, chạy ra bên ngoài.
Chạy ra ngoài được một đoạn, Lâm Vô Ngung đi chậm lại, nhìn bên đường.
Đinh Tễ cũng nhìn theo qua đó, phát hiện ra một chiếc xe màu đen biển 333 đỗ bên đường, cửa xe mở ra, một người đàn ông đang chuẩn bị bước lên xe.
“Lâm Trạm?” Đinh Tễ lập tức hỏi.
Ngày hôm ấy Lâm Trạm đeo khẩu trang, cậu không nhìn rõ Lâm Trạm trông như thế nào, hôm nay nhìn thế này, Lâm Trạm trông rất giống Lâm Vô Ngung, nhưng thanh tú hơn Lâm Vô Ngung một chút.
“Đúng,” Lâm Vô Ngung cười với Lâm Trạm, “Tới văn phòng hả?”
“Ừ,” Lâm Trạm cười cười gật đầu, lại nhìn Đinh Tễ, “Qua đây rồi à?”
“Vâng,” Đinh Tễ nói, “Em qua đây chơi trước.”
“Đi đâu?” Lâm Trạm hỏi, “Có phải muộn rồi không? Anh đưa bọn em đi nhé.”
“Chạy nạn.” Lâm Vô Ngung nói.
Lâm Trạm sửng sốt: “Cái gì?”
“Cậu bị ngốc à?” Đinh Tễ nhỏ giọng nói.
“Chạy nạn,” Lâm Vô Ngung kiên trì, vừa chạy về phía trước vừa nói, “Xe của bọn em ở đầu khu rồi.”
Đinh Tễ có chút lúng túng, không biết nên chạy với Lâm Vô Ngung hay là nói mấy câu với Lâm Trạm.
Lâm Trạm nhìn Lâm Vô Ngung, lại quay đầu qua nhìn cậu, qua một lát mới gật đầu: “Được rồi, hai đứa chạy đi, không cần quan tâm tới anh.”
“….Ồ.” Đinh Tễ vội vàng đuổi theo phía Lâm Vô Ngung.
“Cậu có bệnh à,” Đinh Tễ vừa chạy vừa cười, “Lâm Trạm nhất định bị cậu làm ngu người rồi.”
“Không quan tâm,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu đã từng có cảm giác như vậy chưa, chính là cảm giác cả thế giới sắp bị hủy diệt, cậu vẫn còn sống, cậu chạy về một nơi không biết đích đến, cho dù sắp chết rồi, cậu cũng không có đích đến.”
“Chưa từng.” Đinh Tễ nghĩ ngợi, “Cảnh giới của tôi chưa đủ cao.”
“Cảnh giới cái mông,” Lâm Vô Ngung bật cười, “Khi còn nhỏ thỉnh thoảng tôi sẽ chơi như thế, tự sắp xếp cho mình một hành trình vô cùng cô đơn, du lịch các vì sao, thám hiểm rừng cây, không có người, không có bạn đồng hành, chỉ có một đích đến, ký túc xá trường học, hay nhà ăn, người bên cạnh đều là quái vật…”
“Vậy bây giờ cậu có bạn đồng hành rồi, “Có ảnh hưởng tới phát huy của cậu không?”
“Sẽ không.” Lâm Vô Ngung trả lời rất dứt khoát, “Đồng đội heo kéo chân thông thường mới có thể thuận tiện phát triển nội dung, trước đây đều quá thoải mái.”
“Cậu cút đi.” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Bây giờ vật tư ở trong tay tôi, kẻ có đồ ăn có được cả thiên hạ.”
“Chúng ta trao đổi đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi có trang bị, có thể tìm được đường, tôi dẫn cậu chạy trốn, cậu chia cho tôi hai phần ba đồ ăn.”
“Dựa vào cái gì!” Đinh Tễ hét lên.
“Dựa vào việc tôi ăn nhiều hơn cậu.” Lâm Vô Ngung nói.
Khi sắp tới cổng khu nhà, xe của Lâm Trạm cũng tới, lái ngang hàng với hai người họ một lúc, còn hạ cửa kính xe xuống nhìn mấy lần, sau đó nói một câu: “Một phút sau anh sẽ nổ xe của hai em, một phút đồng hồ mà các em không chạy tới nơi thì xe chẳng có tác dụng gì nữa.”
Không đợi bọn họ trả lời, Lâm Trạm đóng cửa kính xe lại, xe vèo một cái phóng về phía trước.
“Đậu.” Đinh Tễ bật cười, “Nhanh! Một phút!”
Trong vòng một phút bọn họ chạy tới cửa khu nhà, lên xe.
Tài xế nhìn bọn họ sau khi lên xe cứ thở liên tục, có chút khó hiểu: “Không cần vội như vậy chứ, tôi tới trước, còn năm phút nữa mới tới thời gian chúng ta hẹn mà.”
“Không phải,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Chú lái xe đi.”
Tài xế lái xe xuất phát.
Đinh Tễ dựa vào ghế, ngừng thở phì phò quay đầu nhỏ giọng nói bên tai Lâm Vô Ngung: “Khi cậu còn nhỏ mà quen tôi thì tốt rồi.”
“Hả?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
“Cậu quá cô đơn,” Đinh Tễ nói, “Nếu như hồi đó quen tôi, tôi có thể dẫn cậu đi chơi.”
“Bây giờ quen cũng không muộn.” Lâm Vô Ngung nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.