Kiêu Ngạo

Chương 55:




Ăn cơm trưa không bao lâu, bạn cùng phòng của Hứa Thiên Bác gọi điện thoại tới tìm cậu chơi game, mấy người ăn tàm tạm rồi quay lại ký túc xá.
Lâm Vô Ngung xiên lại thịt chưa ăn hết, đựng vào một cái hộp, còn gói một bát nước chấm.
“Cậu không định để dành cái này cho bạn ký túc xá của chúng ta đấy chứ?” Đinh Tễ nói.
“Điên hả,” Lâm Vô Ngung nói, “Cái này để tôi ăn.”
“…..Ban nãy cậu còn chưa ăn no à?” Đinh Tễ thở dài, “Tôi sắp không đếm được số bát đĩa rồi, đều là cậu ăn hả?”
Kỳ thực Hứa Thiên Bác cũng có thể ăn, nhìn bề ngoài hoàn toàn không thể nhìn ra là có thể ăn, không hổ là bạn của Lâm Vô Ngung, nếu như so sánh, Đinh Tễ ăn giống như mèo.
“Đã Lập Thu bao lâu rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Phải bổ sung.”
“Được rồi,” Đinh Tễ nói, “Cậu bổ sung đi.”
Ký túc xá của Hứa Thiên Bác và ký túc xá của hai người ở hai đầu, nghe nói phong cảnh bên ngoài cửa sổ của hai người đẹp hơn chút, bên kia chỉ nhìn thấy nhà.
Đinh Tễ nghĩ một lát lại vào trong ký túc nhìn qua, nhưng ký túc không vào được.
Bên ngoài cửa chặn mấy cái thùng lớn.
Lâm Vô Ngung đẩy thùng vào, phát hiện ra rất nặng, anh nhìn vào phòng, cũng không nhìn thấy người, không biết cái thùng này là của hai phòng bọn họ hay là của hai phòng bên kia phòng khách.
“Có cần giúp không?” Anh đẩy thùng ra một khe hở, đi vào bên trong.
“Ngại quá, ngại quá,” Một nam sinh chạy ra từ gian phòng của Lâm Vô Ngung, còn ôm một túi lớn trong lòng, bên trong đầy ắp thứ gì đó, “Chặn đường rồi à.”
Không đợi Lâm Vô Ngung và Đinh Tễ nói gì, miệng túi lệch đi, đồ trong túi rơi ào ào xuống đất.
“Ôi,” Đinh Tễ đi vòng qua thùng dưới đất, phát hiện dưới đất toàn là đồ ăn, “Cậu định mở quầy đồ ăn vặt hả….”
“Tôi lấy ở nhà tới đây cả, đang phát,” Nam sinh cười nói, “Mọi người đều có.”
“Khách khí vậy sao.” Đinh Tễ ngồi xuống nhặt với cậu ta.
“Tôi là Lữ Nhạc.” Nam sinh vươn tay muốn bắt tay với cậu, những đồ vừa nhặt lên lại rơi đầy đất.
“Đinh Tễ, người phía sau là Lâm Vô Ngung,” Đinh Tễ bắt tay cậu ta, “Cậu đừng nhặt nữa, để tôi nhặt đi.”
“Những thứ này đều là của cậu,” Nam sinh đứng dậy, hai gói đồ ăn cuối cùng trên người cũng rơi xuống đất, cậu ta lại đưa tay tới trước mặt Lâm Vô Ngung, “Xin chào, tôi là Lữ Nhạc, cậu là Lâm Vô Ngung hả?”
“Xin chào.” Lâm Vô Ngung cười cười bắt tay cậu.
“Ngại quá, tôi nên nhặt mới phải.” Lữ Nhạc nói xong lại ngồi xuống, “Tặng đồ cho người khác lại bắt người ta tự nhặt… tôi thực sự là mụ đầu rồi, xin lỗi nhé Đinh Kê.”
“…. Tễ! Tễ trong quang phong tễ nguyệt.” Đinh Tễ khống chế bản thân không trừng mắt với cậu ta.
“Quang phong tễ nguyệt?” Lữ Nhạc rơi vào suy nghĩ, nghĩ một lát có lẽ không nghĩ ra vì thế cậu bỏ qua, lại bắt đầu loạt soạt thu dọn đồ.
Lâm Vô Ngung nhịn cười, đẩy thùng chặn cửa vào: “Lữ Nhạc, cậu ở phòng nào?”
“Phòng kia.” Lữ Nhạc chỉ vào phòng Lâm Vô Ngung ở.
Lâm Vô Ngung dừng lại: “Thương lượng một chút được không?”
“Cái gì?” Lữ Nhạc nhìn anh.
“Ừ, cậu có thể đổi giường với Đinh Tễ không?” Lâm Vô Ngung chỉ gian phòng bên cạnh, “Cậu ấy ở phòng kia.”
“Được, không thành vấn đề,” Lữ Nhạc gật đầu, “Hai người là bạn phải không? Muốn ở chung với nhau hả?”
“Đúng.” Đinh Tễ gật đầu, nhanh chóng nhặt đồ dưới đất lên, tuy rằng đổi phòng là chuyện rất bình thường, nhưng không biết tại sao lúc này cậu lại cảm thấy có tật giật mình.
“Tốt thật đấy,” Lữ Nhạc nói, “Cả huyện tôi chỉ có mình tôi, không có người bạn nào.”
“Sau này ký túc xá chúng ta đều là bạn bè.” Đinh Tễ nói.
Vậy hai cậu còn muốn đổi phòng làm gì?
May là Lữ Nhạc không hỏi như vậy, nếu như thực sự hỏi như vậy, ngay bây giờ Đinh Tễ không thể tìm được lý do hợp lý nào để giải thích.
Thu dọn xong hành lý của Lữ Nhạc, sau đó xách hành lý của Đinh Tễ sang phòng bên, Lâm Vô Ngung mới ngồi xuống giường, duỗi hông: “Ôi…”
“Lữ Nhạc thật nhiệt tình,” Đinh Tễ nhìn một đống đồ ăn vặt lớn trên giường của mỗi người, trong thùng đều đựng những thứ này cả, mang hết tới ký túc chia cho mọi người, “Mang được lại đây cũng thật trâu.”
“Ừ,” Lâm Vô Ngung nhìn thoáng qua thịt dê trên bàn mình, “May là không để cậu ấy nhìn thấy thứ này, nếu như cậu ấy nhìn thấy không biết có cho rằng nên chia cho mỗi người một miếng hay không?”
Đinh Tễ cười: “Mau thu dọn đi, đã nói còn phải đi dạo trong trường mà?”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung đứng dậy, hai người bọn họ còn chưa xem xét kỹ kí túc xá.
Ký túc xá không phải là mới, nhưng điều kiện thực sự rất tốt, bốn phòng, ở giữa còn có phòng khách dùng chung, một phòng có hai chiếc giường, giường rất lớn, bàn học bên dưới cũng rất rộng, tủ quần áo, tủ đựng đồ đều đủ để thu dọn đồ đạc.
Khi sắp xếp hành lý, Đinh Tễ lấy điện thoại bắt đầu chuyển động quanh phòng.
Có lẽ là lại gửi lên khoảnh khắc.
Lâm Vô Ngung nghĩ tới khoảnh khắc của mình, cảm thấy đã mấy tháng rồi chưa đăng gì, đăng cũng không biết đăng cho ai xem.
“Ôi Lâm Vô Ngung này,” Đinh Tễ quay video xong, vừa chọc điện thoại vừa nói, “Cậu đã ra ngoài xem chưa, trên hành lang có cái phòng bếp chung, bên trong có lò vi sóng và bếp từ, sau này cậu ăn đêm thích rồi.”
“Tôi phải ăn uống điều độ,” Lâm Vô Ngung nhéo eo mình, “Còn phải đi khảo sát đường chạy bộ.”
“Đi.” Đinh Tễ vẫy tay.
“Đừng gọi Lữ Nhạc.” Lâm Vô Ngung nhỏ giọng nói, Đinh Tễ ngẫu nhiên bùng nổ khí chất giang hồ, sẽ nghĩ không nên lạnh nhạt ai, phải bảo vệ ai, nếu như gọi Lữ Nhạc thì trên đường hai người khó mà nói chuyện.
“Tôi biết rồi!” Đinh Tễ nhìn anh.
Nhưng mà ra ngoài vẫn phải nói một tiếng, Đinh Tễ vỗ tấm giấy nhớ có viết số điện thoại của mình và Lâm Vô Ngung lên cửa phòng Lữ Nhạc: “Nhạc này, tôi với Không Có Cá ra ngoài làm chút chuyện, có việc thì gọi điện thoại, chẳng hạn đi qua siêu thị thì cậu có cần mang gì về không?”
“Không cần, không cần, tôi chuẩn bị đủ cả rồi,” Lữ Nhạc vẫn còn một vali chưa thu dọn xong, bận tới mức đổ mồ hôi đầy trán, “Hai cậu cứ làm việc của mình đi.”
“Buổi tối ăn chung với nhau, lát nữa mấy bạn cùng phòng khác tới, cậu nói với bọn họ một câu.” Đinh Tễ nói.
“Được.” Lữ Nhạc gật đầu.
Khi Lâm Vô Ngung đi tới cửa cầu thang mới hỏi: Hai chúng ta đi làm việc gì?”
“Ai biết được,” Đinh Tễ nói, “Quan sát trạng thái thiết bị nền móng của trường H.”
“Được.” Lâm Vô Ngung cười cười.
Một nam sinh mang theo hành lý đi qua người bọn họ, Đinh Tễ vốn không chú ý tới người này, nhưng ngừi được một mùi rất nồng, không nhịn được liếc nhìn qua mặt người nọ, sau đó mới phát hiện người này đang nhìn Lâm Vô Ngung.
Sau khi đi qua sát bên người, nam sinh này đi về phía ký túc xá bọn họ.
Đinh Tễ quay đầu nhìn lại nhìn, đúng lúc nam sinh kia cũng quay đầu, hai mắt chợt đối diện nhau, nam sinh kia cười cười với cậu, Đinh Tễ không cười ra được, chỉ đành gật đầu.
“Đi Thôi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Người đó là ai?” Đinh Tễ nói.
“Người đó?” Lâm Vô Ngung bị cậu hỏi, cảm thấy chẳng hiểu gì, “Cả trường này tôi chỉ quen mỗi cậu và Hứa Thiên Bác, bây giờ còn thêm một Lữ Nhạc.”
“Nam sinh thơm phức vừa mới đi qua,” Đinh Tễ nói, “Còn rất thơm, chính là…”
“Đừng ngửi linh tinh,” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Trên người người ta có mùi gì cậu còn ghé vào ngửi sao? Tật xấu gì vậy.”
“Có cái đầu cậu, cần phải ghé lại ngửi sao, trong phạm vi mười mét đều có thể ngửi thấy,” Đinh Tễ nhìn Lâm Vô Ngung, qua một lát mới hỏi, “Có phải cậu bị viêm mũi không?”
“Không,” Lâm Vô Ngung nói, “Có lẽ là tôi tương đối mẫn cảm với mùi thịt.”
Trường học rất lớn, tuy rằng Lâm Vô Ngung đã từng xem rất nhiều video, có khái niệm tổng thể, nhưng khi thực sự đi vẫn có không ít lối rẽ, Đinh Tễ mở bản đồ trên điện thoại chậm rãi bước đi.
“Phía trước là nhà ăn thứ ba,” cậu chỉ về phía trước, “Nhớ tên nhà ăn một chút, tra xem có gì ngon không, thuận tiện cho cậu tích mỡ.”
“Chúng ta đi mua cái xe đạp đi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Xe đạp dùng chung tùy ý đạp,” Đinh Tễ nhìn anh, “Cậu mua xe đạp làm gì?”
“Tôi có thể đạp xe đạp đi chơi.” Lâm Vô Ngung nói, “Thuận tiện còn có thể rèn luyện.”
“Xe dùng chung không thể đạp đi chơi sao?” Đinh Tễ hỏi.
“Vậy cậu đừng mua nữa,” Lâm Vô Ngung thở dài, “Xe thăng bằng của cậu đâu?”
“Ở nhà, cô út của tôi nói quốc khánh sẽ mang qua cho tôi,” Đinh Tễ nhìn xung quanh, “Đường rất phẳng, có thể đi học được.”
Có một ông cụ đang ngồi trên ghế đá bên đường, dắt một con chó nhỏ đang nằm nghỉ ngơi.
Đinh Tễ đột nhiên cảm thấy lo lắng: “Liệu Làm Thế Nào có dùng cái máy cho ăn tự động không, có thể uống nước không?”
“Không biết.” Lâm Vô Ngung nghĩ ngợi, “Buổi sáng tôi thấy nó tới ăn, có lẽ là sẽ ăn.”
“Hay là về xem thử?” Đinh Tễ nói, “Lỡ như nó ị rồi tự ăn luôn thì phải làm sao?”
“…. Cậu có thể đừng nói buồn nôn như vậy được không.” Lâm Vô Ngung cau mày, “Nếu như cậu không yên tâm, thì gọi điện thoại cho Lâm Trạm, bảo anh ấy qua đó nhìn thử xem.”
“Ừ nhỉ!” Đinh Tễ vỗ đùi, khi cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cậu lại khựng lại, “Tại sao cậu không gọi, đó là anh của cậu.”
“Không thân.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu thân với anh Trạm của cậu thế mà, ngày nào cũng rúc ở nhà anh ấy.”
Đinh Tễ nhìn anh.
“Gọi điện thoại.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu ghen đấy à?” Đinh Tễ hỏi.
“Đúng,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi lớn thế này rồi còn chưa từng ghen, cảm giác rất mới mẻ, muốn nếm tỉ mỉ.”
Đinh Tễ bật cười ha ha: “Đầu có u, trước đây cậu yêu thầm Hứa Thiên Bác chưa từng ghen sao?”
“Chưa từng, yêu thầm như bái Phật, chỉ cần bái là được, không hi vọng Phật để ý tới mình.” Lâm Vô Ngung nói xong lại nhìn cậu, “Động một chút lại nhắc tới Hứa Thiên Bác, có phải cậu…”
“Không, tôi không hề ghen.” Đinh Tễ lập tức nói.
“Nhìn trúng cậu ấy rồi.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ sửng sốt mất mấy giây mới ngớ ra, cười thiếu chút nữa thì sặc: “Cậu bị thần kinh đấy à.”
Lâm Vô Ngung không chịu gọi điện thoại cho Lâm Trạm, chắc chắn không phải vì ghen, Đinh Tễ cảm thấy có lẽ Lâm Vô Ngung vẫn chưa hoàn toàn tìm lại cảm giác về anh trai với Lâm Trạm, cộng thêm việc da mặt cậu dày được luyện ra ở quảng trường nhỏ.
“Anh Trạm, chỉ nhìn qua thôi,” Đinh Tễ nói, “Không cần anh phải dọn phân lau nước tiểu đâu, anh lấy giấy đắp lên phân với nước tiểu…”
“Không,” Lâm Trạm nói, “Mùi lắm, anh không muốn đi.”
“Anh Trạm,” Đinh Tễ tiếp tục nói, “Chó là em nhặt về, khó khăn lắm Lâm Vô Ngung mới đồng ý nuôi ở đó trước, anh cũng biết đấy, cậu ấy đặc biệt không dễ nói chuyện….”
Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
“Nếu như anh không giúp em nhìn thử xem, em sợ Làm Thế Nào sẽ quậy tung phòng lên, Lâm Vô Ngung sẽ quăng nó ra ngoài, nó lại phải đi lục đống rác.” Giọng Đinh Tễ có chút đáng thương.
Lâm Vô Ngung chỉ chỉ bản thân, thấp giọng nói: “Tôi không cho nuôi? Tôi quăng ra ngoài?”
Đinh Tễ rất vui vẻ nháy lông mày với anh.
“Chìa khóa ở đâu?” Lâm Trạm thở dài.
“Là mật mã.” Đinh Tễ nói, “Lát nữa em gửi mật mã cho anh.”
“Ừ.” Lâm Trạm đồng ý xong cũng không nói gì khác, kết thúc cuộc gọi luôn.
Đinh Tễ để điện thoại lại vào trong túi, vỗ tay: “Xong, anh ấy sẽ qua xem thử.”
“Chuyện này có xem như ly gián tình anh em nhà tôi không.” Lâm Vô Ngung nói.
“Không phải đâu,” Đinh Tễ nói, “Cậu còn không chịu gọi điện thoại cho anh ấy, hai người có tình anh em?”
“Đang khích tôi?” Lâm Vô Ngung cười.
“Huấn luyện quân sự xong cậu mời anh ấy ăn cơm nhé,” Đinh Tễ nói, “Cảm ơn  mấy ngày anh ấy đã cho tôi ở lại, hơn nữa giữa hai người cũng không có mâu thuẫn gì, cậu không định về nhà nữa, vậy bây giờ anh ấy là người thân duy nhất của cậu.”
“Anh ấy cho cậu ở,” Lâm Vô Ngung nhíu mày, “Tôi cảm ơn anh ấy? Đây là logic kiểu gì vậy?”
Đinh Tễ đột nhiên lắp bắp, sau đó có chút ngại ngùng, xua tay đi mất: “Vậy không mời, nhất định đừng có mời…”
“Mời, mời, mời,” Lâm Vô Ngung cười theo sau cậu, “Cảm ơn anh ấy đã chăm sóc Làm Thế Nào.”
Nửa tiếng sau Lâm Trạm gửi một video cho Đinh Tễ.
Đinh Tễ nhìn thấy lập tức sửng sốt: “Đây là phòng của chúng ta sao?”
Lâm Vô Ngung cũng ghé lại gần xem: “Đây là nhà Lâm Trạm, lát gạch, cậu ở nhiều ngày như vậy mà không nhìn ra sao?”
Làm Thế Nào trong video đang nằm ngửa chổng chân ngủ trong ổ, bên cạnh còn đặt nước và thức ăn.
“Xong rồi,” Lâm Vô Ngung vẻ mặt nghiêm túc, “Anh ấy cướp Làm Thế Nào đi rồi, không biết hai chúng ta về nhà có thể giành lại được không?”
“Lăn ngay,” Đinh Tễ bị anh chọc cười, cúi đầu nhìn video, “Giờ thì tốt rồi, cũng không cần tôi nuôi nữa… Có phải anh ấy thích chó không?”
Qua một lát Lâm Vô Ngung mới gật đầu: “Có lẽ là vậy, khi còn nhỏ anh ấy đã từng nhắc tới việc mang chú chó nhỏ ăn chực ở quán cơm dưới tầng về nhà, mẹ tôi không đồng ý, nói là sẽ truyền bệnh.”
“Mẹ cậu đúng thật là… nếu như anh ấy thích thì tặng Làm Thế Nào cho anh ấy đi.” Đinh Tễ nói.
“Chó của cậu, cậu nói là được.” Lâm Vô Ngung nói.
“Nếu anh ấy bằng lòng thì để anh ấy nuôi đi,” Đinh Tễ túm tóc, “Đáng thương quá, khi nào chúng ta về thì tới đón Làm Thế Nào về, khi nào đi thì lại đưa cho anh ấy.”
“Ừ,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Tại sao cậu nhìn ai cũng thấy đáng thương thế?”
“Tôi chỉ thấy hai người đáng thương,” Đinh Tễ nói, “Cậu đáng thương nhất, khi còn bé bị tủi thân cũng không ai ôm an ủi một chút.”
“Mau tới đây,” Lâm Vô Ngung lập tức dang tay ra.
“Biết xấu hổ một chút đi anh Vô Ngung.” Đinh Tễ lườm anh.
Hai người còn chưa đi tới tòa dạy học, Lữ Nhạc đã gọi tới số của Đinh Tễ.
“Hai cậu đang ở đâu đấy,” Lữ Nhạc nói, “Khi nào thì về?”
“Còn phải mất một lát nữa, có chuyện gì thế?” Đinh Tễ nghe thấy âm thanh có hơi hỗn loạn ở đầu bên kia.
“Không có gì, hai người ở phòng đối diện cãi nhau, thiếu chút nữa là động tay,” Lữ Nhạc nói, “Vừa mới khuyên tách ra, bạn cùng phòng của tôi tới rồi, nói muốn ra ngoài đi dạo, lát nữa gặp ở nhà ăn nhé?”
“Ra ngoài ăn đi,” Đinh Tễ nói, “Phải ăn ở nhà ăn tận bốn năm, ăn ở bên ngoài trước đã, ăn nhà ăn sau.”
“Được,” Lữ Nhạc cười, “Vậy để tôi nói với Lý Thụy Thần một tiếng.”
“Hay là gặp mặt ở nhà ăn đi,” Đinh Tễ nhìn thời gian, “Năm giờ nhé.”
“Sao cậu không nói là sáu giờ hay năm rưỡi,” Lâm Vô Ngung lại thở dài, “Nói sớm vậy.”
“Có phải cậu cảm thấy ăn cơm với những người không thân rất mệt.” Đinh Tễ cười hỏi.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung cũng cười cười, “Tôi vẫn luôn không thích kiểu tụ tập ăn uống.”
“Ăn bữa cơm là có thể nhanh chóng thân quen, còn nhanh hơn là nửa thân nửa quen kéo dài hơn nửa tháng,” Đinh Tễ nói, “Cậu nghĩ xem có lý hay không.”
“Thần đồng nhỏ thật giỏi.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
Điện thoại của Đinh Tễ trong túi vang lên, cậu lấy ra nhìn, lập tức vui vẻ: “Cô út của tôi muốn gọi video, chắc chắn là đang ở nhà bà nội rồi!”
“Bà nội nhớ cậu hả.” Lâm Vô Ngung nói.
“Có lẽ là không nhớ lắm,” Đinh Tễ nhận cuộc gọi video, “Nhưng tôi vừa mới đăng video ký túc xá, nếu như bà xem được, nhất định sẽ nhớ tôi.”
“Đúng vậy! Nhớ cháu rồi.” Khuôn mặt của cô út xuất hiện trên màn hình, “Mau lên, mẹ ơi — mẹ qua đây, gọi được rồi!”
“Ông! Bà!” Đinh Tễ chưa nhìn đã hô lên.
“Tới đây, tới đây,” Trong video truyền tới âm thanh của bà nội, “Đinh Tễ này, hôm nay cháu đã báo danh chưa?”
Hình ảnh lay động, camera của cô út đối diện chính khuôn mặt của ông bà nội.
Khi Đinh Tễ nhìn thấy hai bọn họ, lập tức cảm thấy nước mắt như sắp rơi xuống, cậu vội vàng cao giọng: “Cháu báo danh rồi ạ, đồ đạc cũng chuyển vào kí túc, bây giờ cháu đang ra ngoài đi dạo.”
“Cháu ở chung một phòng mới thần tiên nhỏ có phải không? Cái mông trong video hôm nay,” Bà nội nói, “Là của thần tiên nhỏ hả?”
“Cậu quay mông tôi?” Lâm Vô Ngung bên cạnh không nhịn được hỏi một câu.
“Mông cái gì?” Mũi Đinh Tễ vốn đang chua xót, lúc này không chua nữa, chỉ muốn cười, “Cháu và Lâm Vô Ngung chung phòng, có lẽ khi quay video quay trúng mông cậu ấy, không phải cố ý…”
“Tôi đã nói đó là thần tiên nhỏ mà,” Ông nội nhìn bà nội, “Bà lại nhất quyết nói không phải.”
“Vậy thì ông giỏi rồi, nhìn mông nhận người,” Bà nội nói, “Tôi lại không có bản lĩnh này, tôi thấy mông ai cũng giống nhau!”
“Hai người cũng giống nhau thôi!” Cô út ở bên cạnh nói, “Chưa biết chừng Lâm Vô Ngung đang ở bên cạnh đấy! Hai người ở đây mông tới mông đi thì ra cái gì.”
Đinh Tễ cười ngặt nghẽo, đưa điện thoại qua, kéo Lâm Vô Ngung một cái: “Cậu ấy ở bên cạnh đây ạ.”
“Cháu chào ông bà,” Lâm Vô Ngung vội vàng vẫy tay, “Chào cô út.”
“Giống như học sinh tiểu học,” Đinh Tễ cười nhìn anh, “Tại sao lại không cúi chào.”
Lâm Vô Ngung cười cười, không nói gì, chậm rãi lùi sang một bên, dựa vào gốc cây nhìn Đinh Tễ.
Anh tới đây lâu như vậy rồi, gần như chưa từng nhớ tới bố mẹ và căn nhà kia, cũng không có giai đoạn chuyển tiếp tâm lý, đã quen cuộc sống ở bên đây, bình thường sẽ nói chuyện mấy câu với bạn học, người liên lạc nhiều nhất là thầy Lâm.
Nhưng Đinh Tễ nhớ nhà, thứ tình cảm từ bé tới lớn của cậu với ông bà và cô út là thứ tình cảm mà trước giờ Lâm Vô Ngung chưa từng được trải qua, chỉ rời đi chưa tới một tháng, sẽ đỏ mắt khi nhận được cuộc gọi video, sau đó mà vui vẻ nói không dừng được….
Lâm Vô Ngung bỗng nhiên có chút không an lòng.
Những chuyện “chưa nghĩ rõ ràng” mà Đinh Tễ chưa thể nói ra, so với những chuyện cậu nghĩ thông rồi, thực sự nặng hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.