Kiêu Ngạo

Chương 58:




Lâm Vô Ngung là một người có thể làm mấy việc liền một lúc, đi học cũng được, nghe mấy loại báo cáo linh tinh cũng được, cho dù là anh thất thần, khi anh tỉnh ra đều có thể nhớ lại người trên sân khấu vừa nói gì.
Nhưng hôm nay không thành công.
Lãnh đạo thành phố, lãnh đạo trường, còn có tổng chỉ huy huấn luyện quân sự, lần lượt lên sân khấu phát biểu, nói gì đó, anh lại không nghe được một từ nào vào trong đầu.
Anh lại thở dài một hơi, nhìn chằm chằm màn hình lớn, mới coi như nghe vào một câu.
“… Hi vọng toàn thể sĩ quan quân đội kiên trì yêu cầu tiêu chuẩn cao… bạo gan quản lý, lý thuyết đi đôi thực hành, cũng hi vọng toàn thể các chủ nhiệm hướng dẫn và giáo quan…. hiểu được học sinh, phối hợp chặt chẽ…. đảm bảo các hạng mục công tác an toàn, viên mãn, nâng cao chất thượng hoàn thành….”
Sau đó vỗ tay cùng mọi người.
“30 đại đội,” Đinh Tễ nói bên tai anh, “Chúng ta có thể ra ngoài đánh một trận.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp lời.
Không ngờ Đinh Tễ lại không thất thần.
“Chúng ta đội mấy?” Anh hỏi một câu.
“Đại đội ba,” Đinh Tễ nhìn anh một cái, “Cậu ngủ đấy à?”
“Không,” Lâm Vô Ngung cười cười, nhìn thấy một sinh viên đi lên trên sân khấu,, lại hỏi một câu, “Kia là ai? Làm gì thế?”
“…. Đại diện sinh viên mới lên phát biểu,” Đinh Tễ nói, “Cậu thực sự không ngủ?”
“Thực sự không.” Lâm Vô Ngung nói.
“Tai cậu bị điếc à?” Đinh Tễ hỏi.
Lâm Vô Ngung bật cười, quay đầu nhìn cậu, khi đại diện sinh viên mới lên phát biểu gì đó anh cũng không nghe rõ, cuối cùng chỉ vỗ tay theo.
“Cậu khó chịu à?” Đinh Tễ đột nhiên lo lắng, vươn tay thử nhiệt độ trên trán anh.
“Thực sự không, đừng có sờ mó tôi.” Lâm Vô Ngung nắm lấy ngón tay cái cậu, kéo tay cậu xuống dưới, lại dùng sức bóp ngón tay của cậu mấy cái.
“Cũng không biết là ai sờ mó ai…” Đinh Tễ chậc một tiếng, quay đầu đi.
Lâm Vô Ngung nhìn đầu tai cậu đỏ ửng lên.
Anh vô thức sờ sờ tai mình, vẫn may, là lạnh.
Sau khi kết thúc lễ khai mạc, chính thức bắt đầu kỳ huấn luyện quân sự.
Ngay từ đầu đều là những hạng mục đông người, kiểu như xếp hàng theo tư thế quân đội, tập bài quyền quân đội, giống như huấn luyện quân sự hồi cấp ba.
Những hạng mục phía sau khó hơn chút, nhưng mà nghe cắm trại dã ngoại cũng rất thú vị, có cảm giác như sắp đi ra ngoài du lịch mùa thu.
Sau khi được giáo viên đưa tới sân huấn luyện, cảm giác như mọi người còn chưa quá thân, đã phải bắt đầu xếp hàng huấn luyện rồi.
Lâm Vô Ngung không có hứng thú với những người khác, chỉ biết Đinh Tễ chắc chắn sẽ không cần mất nhiều thời gian sẽ nhận biết được gần hết, cậu có thói quen quan sát đủ loại người, đây là kiến thức cơ bản để bán tiên giang hồ yên thân gửi phận.
Nhưng mà tuy nói xếp hàng xoay tới xoay lui đều chỉ nhìn thấy gáy, Lâm Vô Ngung cũng vẫn nhận ra bảy tám khuôn mặt, dù sao mỗi lần đều có người choáng váng đầu óc, quay sai hướng, đối mặt với người bên cạnh mình còn tự cho là mình đúng.
Nữ sinh trong lớp rất ít, Lâm Vô Ngung đếm, có chín người, hai mươi bảy người còn lại đều là nam.
Nữ sinh càng ít, nam sinh càng có tinh thần, ai ai cũng đứng thẳng.
Không biết có phải vì nhóm học bá đã trải qua cuộc sống khốn khổ một năm chỉ nằm ra bàn hay không, thể năng đều giảm xuống, sau một giờ, Lâm Vô Ngung nhận thấy có người thay phiên đổi trọng tâm lên hai chân khi đứng, nói bình thường một chút chính là lắc lư.
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, khu mà bọn họ luyện tập không có nơi để che nắng, gần đây nhiệt độ hạ thấp một chút, nhưng phơi nắng thế này vẫn đổ mồ hôi, người yếu ớt hơn có lẽ chân cũng đã phình to ra rồi.
Tuy vậy khi liếc nhìn thấy một nữ sinh bắt đầu lảo đảo mạnh, Lâm Vô Ngung vẫn cảm thấy bất ngờ, nhanh như vậy thôi mà đã không chịu nổi rồi?
Anh quay đầu muốn nhìn xem là tình huống gì, Đinh Tễ đứng sau lưng anh đã chạy qua đó, đỡ lấy nữ sinh trước khi cô bị ngã xuống.
“Báo cáo giáo quan, có người bị ngất ạ!” Lữ Nhạc hô lên.
Giáo quan chạy từ bên cạnh đội ngũ tới: “Bế sang bên cạnh trước đã, tôi gọi bác sĩ tới ngay!”
Đinh Tễ ngồi xổm dưới đất, một tay ôm lấy nữ sinh, khi giáo quan nói câu này, Lâm Vô Ngung nhìn thấy cậu quay đầu nhìn mặt đất xung quanh.
Nữ sinh rất gầy, Đinh Tễ bế cô lên hoàn toàn không cần tốn sức, Lâm Vô Ngung đoán được là cậu không muốn bế.
Nhưng trong tình huống trước mắt, nữ sinh đã ngã vào trong lòng cậu, cậu không thể đổi sang người khác.
Cuối cùng Đinh Tễ luồn dưới chân nữ sinh, bế ngang cô lên, chạy theo giáo quan tới khu nghỉ ngơi bên cạnh, một chiếc xe cứu thương dừng ở cách đó không xa, bác sĩ cũng nhanh chóng chạy tới.
“Bị cảm nắng phải không?” Đinh Tễ lùi ra khỏi đám người.
“Chưa biết chừng là tụt huyết áp,” Lâm Vô Ngung nói, “Đứng lâu dễ bị chóng mặt, nhưng mà, chẳng qua… cậu phản ứng nhanh thật.”
“Đúng lúc tôi nhìn cô ấy.” Đinh Tễ nói.
“Ồ?” Ngữ điệu của Lâm Vô Ngung kỳ lạ.
Đinh Tễ không nói gì, hơi híp mắt lại nhìn anh.
“Làm sao?” Lâm Vô Ngung cong cong khóe môi.
“Đứng ớ đấy chán chết đi được, tôi nhìn lần lượt từng người một,” Đinh Tễ nhỏ giọng nói, “Lâm Vô Ngung cậu ghen không biết phân biệt trường hợp sao?”
“Ghen thì muốn ghen là ghen,” Lâm Vô Ngung nói, “Có thể phân rõ trường hợp còn gọi là ghen sao, đó là sinh sự.”
“Bây giờ cậu đang sinh sự đấy.” Đinh Tễ trừng anh.
“Sinh sự đấy, thì làm sao?” Lâm Vô Ngung nói.
“Tôi có thể làm sao?” Đinh Tễ đột nhiên nâng tay lên, vuốt lên mặt anh một cái, “Tôi cũng sinh sự!”
Lâm Vô Ngung ngây người.
“Sợ rồi hả,” Đinh Tễ đắc ý nhíu mày, “Yên tâm đi, không có ai nhìn chúng ta.”
“Tôi sợ người khác nhìn thấy sao.” Lâm Vô Ngung cũng nhướng mày.
Đinh Tễ đột nhiên căng thẳng, nháy mắt lùi về sau hai bước, nhìn anh nhỏ giọng nói: “Lâm Vô Ngung! Cậu muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cậu….”
“Cô ấy không sao chứ?” Lâm Vô Ngung đột nhiên hỏi Hà Gia Bảo mới chen ra từ đám người.
“Nói là bị hạ đường huyết, lát nữa đưa về nghỉ ngơi,” Hà Gia Bảo nói, “Có phải buổi sáng không ăn…”
“Có khả năng.” Lâm Vô Ngung gật đầu, liếc nhìn Đinh Tễ.
Đinh Tễ dùng khẩu hình miệng trả lời lại anh một câu, thần kinh!
Tuy rằng nữ sinh bị ngất thể hình gầy yếu, nhưng rất mạnh mẽ, nghỉ ngơi chưa tới một tiếng đã quay lại trong hàng ngũ.
Khi xếp hàng huấn luyện kết thúc, cô và hai nữ sinh khác kéo lấy Đinh Tễ.
“Cảm ơn cậu nhé.” Nữ sinh nói, “Tớ tên là Dương Diệu, cậu tên là Đinh Tễ phải không?”
“Ừ,” Đinh Tễ trả lời, “Không cần khách sáo.”
“Cậu phản ứng nhanh thật!” Nữ sinh khác nói, “Tớ đứng ngay bên cạnh cậu ấy mà không kịp phản ứng, cậu đã đỡ được cậu ấy rồi.”
“Cậu phản ứng hơi chậm thôi.” Đinh Tễ nói.
“Ai nói! Là cậu phản ứng quá nhanh.” Nữ sinh bật cười, “Tớ tên là Lục Tử Dĩnh.”
Lại chỉ chỉ nữ sinh đứng bên cạnh Dương Diệu: “Cô ấy là Lý Hiểu Ngưng, bọn tớ cùng chung một phòng ký túc, còn có… bên kia, người tóc rất ngắn ấy, cô ấy tên là….”
“Ừ.” Đinh Tễ nhìn về phía Lục Tử Dĩnh nhìn, cũng không đợi cô giới thiệu xong đã gật đầu.
Lâm Vô Ngung cảm thấy có lẽ bản thân biết tại sao Đinh Tễ lại chưa từng trải nghiệm chuyện tình cảm rồi.
Cũng may là Lục Tử Dĩnh không để ý thái độ có lệ của cậu, kiên trì giới thiệu xong nữ sinh tên Hồ Mẫn kia, sau đó lại quay đầu qua: “Cậu là Lâm Vô Ngung hả, hôm báo danh cậu tới cùng Đinh Tễ, có phải là cùng một trường không?”
“Cùng một thành phố.” Lâm Vô Ngung cười cười.
“Có đi vệ sinh không vậy,” Lý Hiểu Ngưng kéo Lục Tử Dĩnh, “Cậu nói nhiều thế.”
“Đi đi đi.” Lục Tử Dĩnh cười đẩy hai cô đi.”
“Ôi,” Đinh Tễ hoạt động cánh tay, “Nói nhiều thật.”
“Tôi đã nói với cậu chưa, lần đầu tiên nhìn thấy khoảnh khắc của cậu, tôi đã vô cùng muốn chặn cậu,” Lâm Vô Ngung nói, “Nói quá nhiều, vừa mở ra toàn là cậu.”
“….Tôi thích đăng khoảnh khắc, nhàn rỗi mà.” Đinh Tễ cười, nhìn anh, “Rất may mắn phải không, nếu như cậu chặn tôi rồi, tình đầu của cậu nhất định sẽ tới muộn tận mấy năm.”
“Vậy sao?” Lâm Vô Ngung cong khóe môi, “Tình đầu của tôi đã bắt đầu rồi sao?”
“Tôi….” Đinh Tễ nhìn anh, qua một lát mới chậc một tiếng, chỉ về phía trước, “Đi, đi, đi, chúng ta đi siêu thị mua chút nước, tôi khát chết rồi.”
Lâm Vô Ngung cười, cùng cậu đi về phía siêu thị.
Mấy người Lữ Nhạc đã đứng uống nước ở cửa siêu thị rồi, khi hai người bọn họ đi tới, Lý Thụy Thần ngồi trên ghế lấy hai chai coca bên cạnh đưa qua: “Của hai cậu, Tiểu Bảo mời.”
“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung nhận lấy hai chai coca, đưa một chai cho Đinh Tễ.
Đinh Tễ cũng không cảm thấy không vui vì coca là của Lý Thụy Thần đưa, mở nắp uống mấy ngụm, hơi ga xông lên làm mặt cậu nhăn lại, thoải mái.
Dù sao coca cũng là do Hà Gia Bảo mua.
Huấn luyện quân sự ngày hôm nay cũng coi như nhẹ nhàng, buổi chiều cũng xếp hàng, quay trái quay phải, nhìn trái nhìn phải cả buổi, chỉ thêm phần thay đổi đội ngũ, có lẽ thời gian đứng ít đi, cho nên đi lại cũng không mệt, không có người ngất nữa.
Buổi tối còn có hạng mục huấn luyện, phải luyện hát, cho nên mấy người trong ký túc xá bọn họ cũng không ra ngoài ăn, về tới ký túc xá tắm xong là rút thăm, xem nên đi nhà ăn nào.
“Ba,” Ngô Lãng nhìn tờ giấy, “Vậy hôm nay chúng ta lật thẻ bài của Tam phi.”
“Cũng đủ thảm rồi,” Đinh Tễ nói, “Tám hoàng thượng, chỉ lật thẻ bài của một phi tử….”
“Suy nghĩ này của cậu có hơi nguy hiểm đấy?” Lý Thụy Thần bật cười.
“Cái…” Đinh Tễ giật mình phản ứng lại, “Đậu.”
Mọi người trong phòng đều cười, cười xong lại vui vẻ ra ngoài, cùng nhau đi lật thẻ bài của Tam phi.
Lâm Vô Ngung đi ở phía sau, cúi đầu ấn điện thoại.
“Nói chuyện với ai đấy?” Đinh Tễ quay đầu hỏi.
“Thầy Lâm.” Lâm Vô Ngung cau mày, “Thầy ấy tới bệnh viện thăm mẹ tôi.”
Đinh Tễ sửng sốt mất mấy giây: “Chủ nhiệm cũ của cậu, đi thăm mẹ cậu?”
“Bố tôi đã từng tới tìm thầy, hỏi thăm tình huống của tôi,” Lâm Vô Ngung nhíu mày, có chút phiền lòng, “Ông ấy luôn là như vậy, luôn không liên hệ, đột nhiên tới tìm thầy Lâm là có ý gì… cho nên thầy Lâm mới tới bệnh viện.”
“Vậy… tình hình của mẹ cậu giờ sao rồi? Nhìn cầu thang,” Đinh Tễ kéo cánh tay anh, dẫn anh chuyển hướng khác, sau khi xuống hai bậc thang lại vươn tay sờ lên cánh tay Lâm Vô Ngung, “Sao người cậu lại nóng thế này?”
“Mẹ tôi đã làm phẫu thuật xong rồi,” Lâm Vô Ngung nhanh chóng ấn điện thoại, “Sau đó là phải hóa trị liệu, thầy Lâm đã hỏi bác sĩ điều trị chính, vấn đề không lớn, chẳng qua thể chất của bà không được tốt, hồi phục hơi chậm, hóa trị có thể phản ứng lớn.
Đinh Tễ rất bội phục bản lĩnh vừa nói vừa có thể trả lời tin nhắn cực nhanh của Lâm Vô Ngung, nhưng bây giờ cậu cũng không quan tâm điều này, cũng không quan tâm tới bệnh tình của mẹ anh, cậu chạm vào trán Lâm Vô Ngung: “Có phải cậu bị sốt rồi không?”
“Ai sốt cơ?” Hùng Đại ở đằng trước lập tức quay đầu lại.
“Không,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Sao thế được.”
“Rất nóng.” Đinh Tễ nhỏ giọng nói.
Lâm Vô Ngung trả lời tin nhắn xong bỏ điện thoại vào trong túi, chạm lên trán mình: “Không thấy gì.”
“Cậu tự sờ thì sờ được cái gì!” Đinh Tễ cạn lời.
“Sờ thấy sướng.” Lâm Vô Ngung vươn tay sờ lên trán cậu, “Đều giống nhau.”
“Lâm Vô Ngung?” Đinh Tễ nhìn anh, “Bảo cậu làm là làm luôn hả?”
“Chút chút.” Lâm Vô Ngung nói.
“Lát nữa ăn xong tới phòng y tế xem thử,” Đinh Tễ nói, “Có mấy tầng liền, còn nhiều phòng hơn phòng y tế trường cấp ba, đúng dịp tham quan một chút….”
“Cậu được đấy, còn phải tham quan phòng y tế.” Lâm Vô Ngung bật cười.
Đinh Tễ biết thân thể Lâm Vô Ngung vẫn luôn rất tốt, huấn luyện quân sự như ngày hôm nay căn bản không thể kiến anh có bất cứ cảm giác gì, nhưng cũng có thể là do nguyên nhân khác gây nên, dù sao ban nãy chạm vào vẫn nóng.
Nhưng Lâm Vô Ngung gần như không có cảm giác gì, ăn cơm xong quả nhiên không đồng ý đi tham quan phòng y tế với cậu, kéo cậu đi về phía thư viện, sau khi dạo một vòng, gần tới thời gian huấn luyện buổi đêm mới quay lại.
“Kiểu người như cậu,” Đinh Tễ bất đắc dĩ nói, “Sốt thì sốt, không thừa nhận thì không sốt chắc!”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung cười cười.
Đinh Tễ nhìn anh, vốn định mắng thêm mấy câu, nhưng đột nhiên lại ngậm miệng vào.
Lâm Vô Ngung chưa từng tới bệnh viện, trừ cảm ra thì trước giờ chưa bị bệnh gì cả…. rốt cuộc là thực sự chưa từng bị bệnh, hay là anh cứ giả vờ mình chưa từng bị bệnh, dù sao bầu không khí trong nhà của anh….
Đinh Tễ không tiếp tục nói nữa, buổi tối là hát hò, không có vận động gì, quan sát trước đã.
Khi quay lại phòng ký túc, mọi người đều đang thu dọn, chuẩn bị tập hợp.
Nhà vệ sinh của bọn họ bị Lữ Nhạc chiếm rồi, Đinh Tễ đi sang nhà vệ sinh phía đối diện, khi ra ngoài thấy Lý Thụy Thần đang đứng ở cửa.
“Cậu cũng tới xếp hàng hả?” Đinh Tễ hỏi một câu.
“Không,” Lý Thụy Thần quay đầu nhìn về phía ký túc xá của bọn họ, lại quay lại nhỏ giọng hỏi, “Các cậu đã tới phòng y tế xem chưa? Có phải bị sốt không?”
“Chắc chắn là bị sốt rồi,” Đinh Tễ nói, “Cậu ấy không muốn đi, buổi tối không ổn thì tính sau.”
“Ừ,” Lý Thụy Thần móc trong túi, đưa qua một hộp thuốc hạ sốt và một cái nhiệt kế, “Tôi mang từ nhà tới, có thể đo nhiệt độ trước thử xem, nếu như vượt quá 38 độ 5, không ổn thì uống thuốc.”
Đinh Tễ sửng sốt: “Cảm ơn cậu.”
“Đừng khách sáo như vậy.” Lý Thụy Thần cười, xoay người đi khỏi.
Đinh Tễ cầm nhiệt kế và thuốc vào phòng, Lâm Vô Ngung lại đang trả lời tin nhắn, có lẽ vẫn là thầy Lâm.
“Đo nhiệt độ đi.” Đinh Tễ đi qua, chưa đợi anh kịp phản ứng gì đã túm lấy cánh tay anh nhét nhiệt kế vào.
“Lấy ở đâu đấy?” Lâm Vô Ngung sửng sốt.
“Lý Thụy Thần đưa cho,” Đinh Tễ đặt thuốc lên trên bàn, “Còn có hộp thuốc, nếu như ngày mai còn chưa hạ sốt thì uống.”
“Cậu ta còn mang theo mấy thứ này? Chuẩn bị đủ thật,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Tôi tưởng rằng bảo bối trong nhà như Hà Gia Bảo ra ngoài mới mang theo thứ này.”
“Lý Thụy Thần không thể là bảo bối trong nhà sao?” Đinh Tễ suy nghĩ, đi qua cầm hộp thuốc lên nhìn.
“Cũng đúng, gà nhỏ của chúng ta cũng là bảo bối nhỏ trong nhà.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ không nói gì, nhìn hộp thuốc.
Đằng sau hộp thuốc dán một cái tem rất nhỏ, bên trên in chữ phòng y tế trường H.
Đây không phải là thuốc mà Lý Thụy Thần mang từ nhà tới, là thuốc cậu ta vừa mới mua, hơn nữa vì nghe thấy Lâm Vô Ngung phát sốt nên mới mua, dù sao nam sinh bình thường như bọn họ, cho dù là người cẩn thận, cũng chỉ mua thuốc cảm dự phòng mà thôi, không mua thuốc hạ sốt.
Tuy rằng Đinh Tễ rất cảm ơn sự cẩn thận và nhiệt tình của Lý Thụy Thần, nhưng vẫn thấy sau lưng căng cứng.
Nguy hiểm thật!
Lý Hương Hương là một nhân vật nguy hiểm!
Quá nguy hiểm!
Ngoại hình cũng được, còn thơm phức, lại còn chu đáo… nguy hiểm!
“Sao thế?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Hai tư tiếng ăn một viên là được,” Đinh Tễ đặt thuốc lên trên bàn, “Vậy mà lại cho tôi cả hộp luôn.”
“Lẽ nào còn phải tách ra cho cậu một viên,” Lâm Vô Ngung nói, “Không uống hết trả lại cậu ấy là được.”
“Ừ.” Đinh Tễ nhìn anh, “Thừa nhận mình sốt chưa?”
Lâm Vô Ngung cười cười không nói gì.
Lữ Nhạc ở phòng khách gọi mọi người đi tập trung, Đinh Tễ đi ra ngoài, Lâm Vô Ngung đi sau cậu, nhỏ giọng nói một câu: “Có lẽ là có hơi sốt, nhưng mà tôi vẫn không thấy có cảm giác gì… nhiệt kế này làm sao giờ?”
“Mang theo,” Đinh Tễ nói, “Lát nữa để trong túi áo, buổi tối hát một bài, cũng không có hạng mục gì phải di chuyển.”
“Được rồi.” Lâm Vô Ngung kẹp chặt cánh tay.
Nhiệt kế hiển thị nhiệt độ là 38, cũng không tính là cao, chưa cần phải uống thuốc, cũng không tính là thấp, dù sao khi Đinh Tễ sốt 38 độ cũng cảm thấy rất khó chịu.
Lâm Vô Ngung nhìn có vẻ vẫn ổn, khi mọi người ngồi chung với nhau hát, anh còn hát rất lớn tiếng, nhưng giọng có hơi khàn.
Còn có chút không để tâm.
Đinh Tễ cũng biết, là vì chuyện ở nhà, bố Lâm Vô Ngung làm như vậy, khiến cho anh đối diện với việc có nên gọi điện thoại về nhà hỏi thăm hay không, nếu như lại bị mắng hoặc bị ngó lơ thì làm sao.
“Khó chịu không?” Cậu nhỏ giọng hỏi Lâm Vô Ngung.
“Vẫn ổn, không có cảm giác gì lớn.” Lâm Vô Ngung sờ sờ trán.
“Không thoải mái thì nói.” Đinh Tễ nói, “Tôi về ký túc nghỉ ngơi cùng cậu.”
“Ừ,” Lâm Vô Ngung gật gật đầu, “Cậu cũng làm khăn mặt đá cho tôi hạ sốt sao? Trong nhà bếp có cái tủ lạnh, không biết có đá hay không.”
“Không cần đá cũng được, mua một túi kem để bên trong, sau đó dùng khăn mặt bao từng cái lại,” Đinh Tễ sắp xếp, “Còn có thể thấm lạnh khăn mặt….”
Không biết tại sao, cậu vừa nói vừa cảm thấy hơi hưng phấn.
Ha ha ha Lâm Vô Ngung sốt rồi.
Có thể chăm sóc người bệnh rồi! Có thể ân cần hỏi han.
…. Chuyện này có gì vui đâu?
Bời vì đó là Lâm Vô Ngung ha ha! Lâm Vô Ngung sốt rồi!
Đinh Tễ, mày còn có chút đồng tình nào không vậy!
Có, có rất nhiều, lập tức sắp tràn ra rồi, ha ha ha ha, có người sốt rồi!
Khi hát xong quay lại ký túc, mọi người đều đã mệt, tùy tiện rửa mặt thu dọn một chút, nói chuyện vài câu đều quay về ký túc nghỉ ngơi.
Lâm Vô Ngung cũng thành thật nằm xuống giường.
Chỉ có Đinh Tễ hai mắt tỏa sáng, ra ngoài mua hai túi kem lớn trở lại, dùng khăn mặt bao quanh, còn thừa đều nhét vào tủ lạnh trong bếp.
“Sao rồi?” Cậu cầm mấy túi kem quấn khăn mặt quay lại ký túc, chống mép giường nhìn Lâm Vô Ngung nhỏ giọng hỏi.
“Vẫn ổn, chỉ cảm thấy cổ họng hơi khô.” Lâm Vô Ngung trở mình nằm ngửa.
“Tôi rót nước cho cậu.” Đinh Tễ rất nhanh nhẹn đắp khăn mặt lên người anh, “Tôi mua một túi kem lớn.”
“Đinh Tễ.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
“Hả?” Đinh Tễ cũng nhìn anh.
“Tôi sốt rồi sao lại cảm thấy cậu rất vui vẻ nhỉ?” Lâm Vô Ngung nói.
“Vậy sao?” Đinh Tễ cau mày, hỏi một cách nghiêm trọng, hỏi xong lại không nhịn được bật cười, “Không biết… tôi thực sự không có, cậu đợi tôi lấy nước cho cậu.”
“Làm người hầu bị nghiện à?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Câm miệng.” Đinh Tễ ra khỏi phòng.
Uống xong một cốc nước, đổi hai lượt kem, Lâm Vô Ngung gần như đã ngủ rồi, lông mi cũng không run rẩy nữa.
Đinh Tễ điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút, sờ sờ mặt Lâm Vô Ngung, gần như không quá nóng nữa.
Hạ sốt rất nhanh, không hổ là người có thể chất siêu mạnh.
Cậu chống khuỷu tay lên giường, nâng cằm nhìn Lâm Vô Ngung.
Anh thực sự rất đẹp trai, mũi ra mũi, lông mi ra lông mi, miệng ra miệng.
Đây là lần đầu tiên cậu chú ý tới, độ cong khóe miệng Lâm Vô Ngung rất đẹp, mang theo sự kiêu ngạo trời sinh, nhưng không sắc bén.
Xúc cảm trên trán vào buổi sáng lại hiện ra lần nữa, thật rõ ràng.
Đinh Tễ có chút khó giải thích, cảm giác còn sót lại này có phải hơi dài không?
Cậu nhìn môi Lâm Vô Ngung chăm chú.
Chính là đôi môi này.
Mấy giây sau, cậu cẩn thận thử hô hấp của Lâm Vô Ngung…..
???
Đinh Tễ, mày có tật xấu gì vậy.
Chỉ thử một chút xem hô hấp có ổn định hay không, quả thực người này đã ngủ rồi.
Có lẽ là ngủ rồi.
Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi cúi đầu lại gần.
Rất cẩn thận khẽ chạm lên môi Lâm Vô Ngung.
Không có cảm giác gì.
Cậu dừng lại mấy giây, lại nhẹ nhàng áp xuống.
Lâm Vô Ngung khẽ cử động.
Đậu.
Cậu vội vàng ngẩng đầu.
Còn chưa kịp chống người dậy, cánh tay Lâm Vô Ngung đã vươn lên, lập tức ôm lấy cổ cậu.
“Lâm Vô Ngung?” Đinh Tễ giật mình muốn vùng vẫy.
Lâm Vô Ngung không nói gì, chỉ dùng sức ép cánh tay xuống, đè cậu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.