Kiêu Ngạo

Chương 61:




Lâm Vô Ngung nhìn được ra Đinh Tễ đang do dự, dù sao hai người bọn họ vừa đi vào, cũng chưa đi được hai mươi mét, còn chưa biết rõ là có những câu lạc bộ nào.
Nhưng nhìn Điêu Chấn vô cùng nhiệt tình, dáng vẻ tràn ngập chờ mong.
Bình thường Đinh Tễ chẳng hề đối xử nhiệt tình với người xa lạ, nhưng Điêu Chấn là chị họ của Dương Diệu, cũng không tính là người xa lạ, ở giữa còn mang theo tầng quan hệ giữa bạn học và người nhà, dù sao cũng là chị khóa trên.
Hơi khó để từ chối thẳng thừng.
“Sau khi gia nhập có thể rời khỏi không?” Đinh Tễ nói.
Điêu Chấn sửng sốt.
Lâm Vô Ngung thầm thở dài trong lòng, không ngờ còn có thể đưa ra câu hỏi thế này.
“Không thể,” Mặt Điêu Chấn trầm xuống, “Vào rồi thì đừng mong đi.”
“Vậy thì…. em không gia nhập nữa.” Đinh Tễ trả lời chân thành, xoay người khẽ đụng vai Lâm Vô Ngung tỏ ý muốn đi.
“Đợi đã!” Điêu Chấn vỗ lên vai cậu, khí thế hừng hực.
“Dạ.” Đinh Tễ và Lâm Vô Ngung cùng quay đầu lại.
“Nếu như có thể rời khỏi,” Điêu Chấn nhìn cậu, “Em có thể tham gia không.”
“Cũng không phải.” Đinh Tễ nói.
Lâm Vô Ngung cảm thấy trong mắt Điêu Chấn viết “Em nhìn xem chị có thể đánh em một trận hay không.”
“Nếu như có thể rời khỏi,” Đinh Tễ lại nói, “Em có thể suy nghĩ lại có nên gia nhập hay không, bọn em vừa mới qua đây, còn chưa xem hết các câu lạc bộ khác.”
Điêu Chấn quay đầu nhìn quầy hàng của câu lạc bộ suy luận.
Lâm Vô Ngung cũng nhìn qua đó.
Bên cạnh quầy hàng của các câu lạc bộ khác chỉ có hai ba người, ở quầy hàng của câu lạc bộ Suy luận có tới bảy tám người.
Điêu Chấn vừa quay đầu lại, bảy tám người này đồng loạt đứng dậy, cùng nhau nhìn về phía bên này, nụ cười mỉm trên mặt mang theo mong đợi.
Lâm Vô Ngung cảm thấy mấy nữ sinh kia đều đang xem xét Đinh Tễ từ trên xuống dưới, chuyện này cũng không nói làm gì, thậm chí anh còn cảm thấy ánh mắt của nam sinh cũng giống như vậy.
Rốt cuộc là câu lạc bộ này đã bao lâu rồi chưa từng nhận người mới?
Không phải là tất cả hội viên câu lạc bộ đều cắm cọc ở đây đấy chứ?
Điêu Chấn giao lưu ánh mắt với bọn họ mấy giây sau đó quay đầu nhìn Đinh Tễ: “Có thể rút lui.”
“Hả?” Đinh Tễ khựng lại, “Ban nãy chị còn nói là vào rồi thì đừng mong đi mà?”
“Dọa em thôi.” Điêu Chấn trả lời hoàn toàn không theo nguyên tắc.
“Ồ.” Đinh Tễ đáp một tiếng.
“Này em trai,” Điêu Chấn lại vỗ vỗ vai cậu, “Em có thể suy nghĩ chút chút, xem cả những Câu lạc bộ khác nữa, không giới hạn tham gia bao nhiêu câu lạc bộ, đi xong rồi tốt nhất là qua đây nói chuyện.”
“Vâng ạ, cảm ơn chị.” Đinh Tễ nói.
“Gọi chị là Điêu Chấn được rồi.” Điêu Chấn nói.
“…. Cảm ơn ạ.” Đinh Tễ lại nói một lần, lần này không xưng hô gì nữa.
“Em trai cũng thật thú vị đấy chứ?” Điêu Chấn nhìn cậu, “Được rồi, đi xem đi, chị đợi em ở đây.”
Hai người bọn họ vẫy tay tạm biệt Điêu Chấn và Dương Diệu, tiếp tục đi về phía trước.
“Cậu muốn vào không?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Tôi muốn xem có câu lạc bộ nào nghiêm túc một chút không,” Đinh Tễ nói, “Nhìn câu lạc bộ này có hơi giống như cướp đường.”
Lâm Vô Ngung bật cười: “Cũng chưa chắc, chỉ nhìn bề ngoài thì không thể đưa ra kết luận gì, dù sao đoạn đường vào cửa bên này cũng coi như là đoạn đất vàng mà bọn họ còn có thể bày sạp ở đây.”
“Cậu còn hiểu quy tắc buôn bán của chợ tết à?” Đinh Tễ nói.
“Cũng hiểu chút chút, dù sao tôi cũng quen người bán dưa hấu.” Lâm Vô Ngung nói.
“Không ngờ đấy, bán dưa hấu cũng thi được vào trường H như cậu.” Đinh Tễ cười nói.
“Quá chăm chỉ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
Mấy người Lý Nhạc đi phía trước cậu, bây giờ đang đứng trước mặt quầy hàng của Câu lạc bộ Roller skating, nhìn một anh khóa trên biểu diễn cho bọn họ.
“Có câu lạc bộ xe thăng bằng hay không?” Lâm Vô Ngung nhìn bốn phía xung quanh, “Cậu có thể vào.”
“Không có đâu,” Đinh Tễ nói, “Hoạt động của câu lạc bộ là mọi người cùng nhau đi xe thăng bằng tới thư viện hoặc nhà ăn sao…”
Lâm Vô Ngung bật cười: “Có thể tích cực một chút không!”
“Cũng có tập thể hình,” Đinh Tễ chỉ về phía trước, “Cậu có muốn đi hay không? Có phải cậu rất thích….”
“Thôi đi,” Lâm Vô Ngung nhìn thấy mấy đàn anh cơ bắp, sững người, “Nên để Lý Thụy Thần tham gia.”
“Đậu.” Đinh Tễ cười nói, “Lát nữa tôi nói với cậu ta, cậu bảo cậu ta tham gia.”
“Chú ý chút đi, có thể tìm được câu lạc bộ nào chúng ta tham gia chung không.” Lâm Vô Ngung nói.
“Đi về phía trước nữa, còn nhiều mà, hôm nay không phải là ngày đại chiến trăm câu lạc bộ à.” Đinh Tễ nói.
Câu lạc bộ ở đại học quả thực không bình thường, trừ mấy loại nghệ thuật, thể dục, học tập hay gặp như ca hát, nhảy múa, thư pháp, chơi nhạc, chạy bộ, võ thuật, quyền đạo, còn có rất nhiều câu lạc bộ thần kỳ không biết là xin thành lập thế nào.
Câu lạc bộ ngủ sớm dậy sớm, câu lạc bộ không muốn ăn cơm một mình, câu lạc bộ cười lạnh, câu lạc bộ nghiên cứu thuận tay trái….
“Tôi phát hiện nếu thực sự muốn xin thành lập câu lạc bộ nuôi gà cũng không phải là chuyện không thể.” Lâm Vô Ngung nói.
“Năm sau cậu thử xem?” Đinh Tễ nói.
“Được.” Lâm Vô Ngung đáp, “Cậu có tham gia không?”
“Tham gia.” Đinh Tễ gật đầu.
“Vậy cậu chính là linh vật rồi, trước khi mua được gà con,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu làm thay việc của gà con.”
Đinh Tễ nhìn anh.
Lâm Vô Ngung hất cằm về phía trước: “Có muốn đi xem cái kia không, câu lạc bộ ngắm sao, nhìn qua cũng đàng hoàng nghiêm chỉnh, thích hợp buổi tối ngắm trăng rồi yêu đương.”
Hai người vui vẻ đi qua đó, một nữ sinh cười híp mắt nhìn hai người bọn họ: “Hoan nghênh tới đây xem, hai bạn có hứng thú gia nhập không?”
Đinh Tễ nhìn Lâm Vô Ngung: “Có lẽ cậu ấy có hứng thú, cậu ấy có thể nhận ra tất cả các chòm sao.”
“Đợi một chút,” Lâm Vô Ngung dùng bả vai huých huých cậu, cầm tờ rơi tuyên truyền lên, “Chiêm tinh.”
“Đúng vậy.” Nữ sinh vẫn cười híp mắt.
“…. A,” Đinh Tễ đột nhiên có chút lúng túng, “Bọn em không hiểu lắm, em tưởng rằng là dùng kính viễn vọng ngắm sao, tại sao mấy chị không gọi là câu lạc bộ chiêm tinh?”
“Bởi vì chúng tôi cũng ngắm sao.” Nữ sinh nói.
“Ồ.” Đinh Tễ gật đầu.
Sau khi đi khỏi quầy hàng một đoạn, Lâm Vô Ngung mới hỏi một câu: “Tại sao cậu lại không tham gia? Không phải thú vị lắm sao, chiêm tinh đấy, bình thường cậu không có việc gì cũng bói một quẻ mà.”
“Vậy không được,” Đinh Tễ nói, “Đây là đối thủ cạnh tranh giành việc làm.”
“Chẳng lẽ không phải là quan hệ cùng ngành sao?” Lâm Vô Ngung cười một lát, “Ít nhất cũng có chút liên quan tới tâm lý học, hơn nữa còn có tên chung là thầy tướng số trong mắt rất nhiều người.”
“Thôi bỏ đi, vậy còn không bằng tới câu lạc bộ suy luận,” Đinh Tễ nói, “Chị Điêu Chấn cũng đã nói trong câu lạc bộ cũng có mấy người biết một chút mà.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung trả lời đơn giản một tiếng.
Quả nhiên rất nguy hiểm.
Anh không thể không bắt đầu suy nghĩ tới việc gia nhập câu lạc bộ suy luận, sau đó bổ sung thêm một chút kỹ năng mai hoa dịch số để cố gắng gia nhập mỗi bước Đinh Tễ giao lưu với các thành viên khác trong câu lạc bộ.
….Anh đi học mười mấy năm rồi còn chưa tốn nhiều tâm tư cho học tập như thế này.
Khi đi dạo được nửa vòng, cuối cùng Đinh Tễ cũng nhìn thấy câu lạc bộ mà cậu luôn tìm kiếm.
“Máy bay không người lái!” Cậu kéo tay Lâm Vô Ngung, “Đi xem thử không?”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung đồng ý.
Đinh Tễ có sự nhiệt tình của một người ngoài ngành đối với máy bay không người lái, ngoại trừ việc cậu biết Lâm Vô Ngung thích và mong muốn cậu có thể tham gia một câu lạc bộ thú vị, bản thân cậu cũng rất muốn chơi.
Còn chưa đi tới quầy hàng của câu lạc bộ, Đinh Tễ đã nhìn thấy một chiếc máy bay mini bay qua đây, to hơn một chút so với cái lần trước Lâm Vô Ngung cho cậu mượn để luyện tay, có một tờ giấy treo bên dưới máy bay.
“Phương thức tuyên truyền được đấy.” Đinh Tễ nói.
Sau đó cậu phát hiện ra đây cũng không chỉ đơn giản là tuyên truyền, máy bay dừng ở giữa mấy giây sau đó lại bay cao lên, xuyên qua đám người tới mục tiêu rõ ràng, bay tới trước mặt hai người họ.
Nói một cách chính xác, là bay tới trước mặt Lâm Vô Ngung.
Trên tờ giấy treo phía dưới viết Hoan nghênh bạn học Lâm Vô Ngung gia nhập CLB Máy bay không người lái trường H.
“Đậu,” Đinh Tễ sửng sốt, sau đó cười ra tiếng, “Ngầu vậy sao! Bọn họ có ai quen cậu à?”
“Có lẽ vậy.” Lâm Vô Ngung cũng cảm thấy có chút bất ngờ.
“Tại sao lại không dùng cái máy bay xịn một chút nhỉ,” Đinh Tễ nói, “Cái này gần giống như cái mà cậu cho tôi luyện tay.”
“Căn bản nội thành đều là khu cấm bay,” Lâm Vô Ngung nói, “Chỉ có thể bay loại này, loại lớn không thể bay.”
“Ồ.” Đinh Tễ nhìn về phía bên đó, “Qua đó không?”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Dư Hạo Đông.” Khi Đinh Tễ đi về bên đó, nhìn thấy trên máy bay dán một cái tem nhỏ, có lẽ là tên của chủ chiếc máy bay này, trên máy bay của Lâm Vô Ngung cũng có tên, còn có số điện thoại.
“Mắt tinh đấy.” Lâm Vô Ngung nói.
“Vẫn tốt hơn chút so với mắt cận thị mà không đeo kính.” Đinh Tễ nói.
“Xin chào, Lâm Vô Ngung,” Một nam sinh da ngăm đen cười vui vẻ đi qua, đưa tay ra, “Anh là Lương Viễn.”
“Chào anh.” Lâm Vô Ngung cũng bắt tay anh ta.
“Đây là bạn học của em à?” Lương Viễn lại bắt tay với Đinh Tễ.
“Đinh Tễ.” Đinh Tễ cười cười.
“Còn sợ là không gặp được em,” Lương Viễn dẫn hai người họ tới phía sau quầy hàng, “Không gặp được chỉ có thể tìm anh Tiêu gọi điện thoại cho em thôi.”
“Anh quen anh Tiêu?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Anh Tiêu là sư phụ của anh,” Lương Viễn nói, “Anh ấy đã từng nhắc về em với anh, trình độ chuyên nghiệp…. nào anh giới thiệu với em một chút.”
Một nam sinh vừa mới thu máy bay về đi qua: “Dư Hạo Đông.”
“Còn có một người đi mua đồ ăn rồi,” Lương Viễn nói, “Hôm nay chỉ có ba người bọn anh ở đây thôi. Thế nào? Có hứng thú tham gia không? Những người trong câu lạc bộ đều là học hàng không, còn có một bộ số người ở khoa khác yêu thích thứ này, bọn anh rất nhiều hoạt động, cũng cần có càng nhiều bạn học chuyên nghiệp tham gia….”
Tuy rằng Lương Viễn đặt vấn đề, nhưng lại không đưa ra thời gian cho Lâm Vô Ngung trả lời, bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu thành viên của câu lạc bộ, nội dung hoạt động, quá khứ huy hoàng, lịch sử quang vinh.
“Lương Viễn, cậu dừng lại chút đi,” Hai phút sau Dư Hạo Đông cuối cùng cũng ngăn cản anh ta, “Tốc độ diễn thuyết của cậu nhanh quá.”
“Diễn thuyết?” Lương Viễn sửng sốt.
Lâm Vô Ngung và Đinh Tễ đều bật cười.
“Chỉ một mình cậu nói không gọi là diễn thuyết thì là gì,” Dư Hạo Đông nói, “Kỳ thực không cần nói những thứ này, trên áp phích đều có, nói chút gì hữu dụng đi.”
“Cái gì là hữu dụng?” Lương Viễn suy nghĩ, chỉ Dư Hạo Đông, nói với hai người bọn họ, “Vừa nãy anh chưa giới thiệu, đây là Phó chủ nhiệm câu lạc bộ của chúng ta, cậu ấy đáng tin hơn anh, để cậu ấy nói đi.”
Lâm Vô Ngung cười cười, nhìn Dư Hạo Đông.
“Có hứng thú gia nhập không?” Dư Hạo Đông không nói nhiều lời, trực tiếp vào vấn đề chính.
“Em và bạn em cùng gia nhập có được không?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Hoan nghênh tất cả những bạn học yêu thích máy bay không người lái, càng nhiều bạn càng vui.” Dư Hạo Đông nhìn Đinh Tễ, cười nói, “Hoan nghênh gia nhập.”
“Để tôi đi lấy giấy đăng kí.” Lương Viễn đứng dậy, cầm kẹp tài liệu bên cạnh qua.
“Không cần, cậu điền cho hai đứa là được rồi.” Dư Hạo Đông nói.
Lương Viễn nhìn anh ta: “Được, nghe lời cậu.”
Đinh Tễ không hiểu lắm về máy bay không người lái, sau hôm chơi với Lâm Vô Ngung cậu đã tra không ít tài liệu, cũng coi như là biết một chút bề ngoài, chẳng qua thứ này phải dựa vào kinh nghiệm, có xem nhiều tài liệu đi nữa, cầm trên tay cũng phải bắt đầu từ đầu.
Nhưng cậu có thể nghe ra được Lương Viễn và Dư Hạo Đông đều rất chuyên nghiệp, đặc biệt là Dư Hạo Đông, người có thể khiến cho Lâm Vô Ngung hứng thú trò chuyện mấy phút, tuyệt đối cũng là người chơi lão làng.
Cũng may là tham gia cùng nhau.
Đinh Tễ vuốt vuốt cằm, nếu không cùng chung chí hướng… hơn nữa Lương Viễn còn quen anh Tiêu! Nghe đã thấy rất không an toàn, may là tham gia cùng nhau, cho dù là nhờ quan hệ.
Nói chuyện tầm hai mươi phút, Lâm Vô Ngung đứng dậy kết thúc cuộc nói chuyện, mọi người thêm wechat nhau.
Đi được một đoạn, Đinh Tễ lần lượt mở Album của Lương Viễn và Dư Hạo Đông, khoảnh khắc của Lương Viễn cơ bản đều là máy bay thường ngày, đặc tả máy bay, bài văn ngắn ca ngợi máy bay và ảnh chụp chung với máy bay, ảnh chụp chung với điều khiển từ xa… có lẽ chính là người yêu thích cuồng nhiệt máy bay không người lái.
Khoảnh khắc của Dư Hạo Đông cũng rất khác biệt.
Không có cái gì cả, không phải là x ngày có thể thấy, cũng không phải là nhóm nào có thể thấy mà chính là trạng thái chưa bao giờ đăng khoảnh khắc.
“Thần nhân.” Đinh Tễ không nhịn được cảm thán.
“Cậu không thấy lúc nãy khi thêm bạn bè, biểu tượng của app là ở trang cuối cùng điện thoại sao.” Lâm Vô Ngung cười cười, “Nếu không tài khoản này chính là tài khoản chuyên dụng, hoặc là không dùng thứ này.”
“Cậu quan sát tỉ mỉ thật đấy,” Đinh Tễ nói, “Đối với cậu mà nói có phải hơi bất thường?”
“Cậu quan sát rất thiếu tỉ mỉ,” Lâm Vô Ngung nói, “Đối với cậu mà nói có phải cũng có chút bất thường?”
“Khi anh ấy lấy điện thoại ra đứng bên cạnh cậu,” Đinh Tễ nói, “Tôi đứng đối diện anh ấy, đương nhiên là tôi không nhìn thấy!”
“Vậy nên.” Lâm Vô Ngung nói, “Anh ấy ngay bên cạnh tôi, đương nhiên tôi xem được.”
“… Cậu giỏi rồi.” Đinh Tễ nói xong không nhịn được bật cười, “Đậu.”
“Hay là đi tới câu lạc bộ suy luận xem thử?” Lâm Vô Ngung khoác lên vai cậu, “Hay là đi xong hết mới quay lại?”
“Xem cái khác trước đi.” Đinh Tễ cảm thấy bị khoác rất khó chịu, dựa vào đằng sau, cảm giác hài lòng khi nhìn ánh mặt trời chói lóa phải híp mắt lại một chút.
“Đứng cẩn thận.” Lâm Vô Ngung vòng cánh tay qua đằng trước, “Cậu để tôi đỡ cậu hả?”
“Đỡ đi.” Đinh Tễ nói.
Đi dạo một vòng các câu lạc bộ ở trường H cũng thật thú vị, hai người bọn họ lại cùng nhau đăng ký vào câu lạc bộ leo núi.
Trên đường quay lại gặp phải Hứa Thiên Bác, không ngoài dự liệu, cậu đăng kí xin vào câu lạc bộ Anime và Game.
“Không xin vào CLB nào có thể ra ngoài rèn luyện thân thể sao?” Đinh Tễ hỏi.
“Có chứ, đi xem triển lãm Anime, còn cả thi đấu,” Hứa Thiên Bác nghiêm túc nói, “Đều phải ra ngoài chen tàu điện ngầm, vô cùng rèn luyện thân thể.”
“Có lý.” Đinh Tễ gật đầu.
“Hai người đều xin xong rồi hả?” Hứa Thiên Bác hỏi.
“Cũng tương đối rồi, bây giờ quay lại xem câu lạc bộ suy luận.” Lâm Vô Ngung nói, “Mày có muốn đi cùng không?”
“Có câu lạc bộ cắt tóc tao sẽ đi học cắt tóc.” Hứa Thiên Bác cười nói, “Câu lạc bộ suy luận thì bỏ đi, tao cũng không có thiên phú ấy, hai đứa đi xem đi.”
Khi quay lại câu lạc bộ suy luận, Lâm Vô Ngung phát hiện bọn họ đã thu được một đống đơn xin vào, xem ra cũng không phải là câu lạc bộ không tuyển được ai.
“Nào,” Điêu Chấn đưa hai tờ phiếu vỗ trước mặt bọn họ, “Điền phiếu.”
“Không nói thêm gì nữa sao ạ?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Nói gì?” Điêu Chấn nói, “Nói xong rồi điền với điền xong mới nói thực chất cũng không hề có sự khác biệt nào, hơn nữa hoạt động nói chuyện của chúng ta quá nhiều, sau này nói cũng được.”
“Chị,” Đinh Tễ không nhịn được hỏi một câu, “Bọn chị đều lôi kéo bạn học như vậy, hay là…”
“Sao có thể, đương nhiên là chỉ nhằm vào riêng hai đứa thôi.” Điêu Chấn nói.
“Tại sao?” Đinh Tễ sửng sốt.
“Bọn chị cần đẹp trai.” Điêu Chấn chân thành nói.
“…. Được, em biết rồi.” Đinh Tễ kinh hãi gật đầu.
Lâm Vô Ngung có thể cảm nhận được Đinh Tễ rất muốn tham gia, vì thế cũng không hỏi nhiều, trực tiếp điền phiếu.
Lăn qua lăn lại cả buổi, xin gia nhập câu lạc bộ xong, khi quay lại ký túc, người trong ký túc đã về gần hết rồi, đang nói chuyện ở phòng khách.
“Hai người đi lâu vậy?” Hùng Đại hỏi, “Báo mấy câu lạc bộ đấy?”
“Ba.” Lâm Vô Ngung nói, “Các cậu thì sao?”
“Cũng tầm tầm ấy,” Hùng Đại nhìn mọi người, “Hình như đều là hai ba câu lạc bộ, chỉ có Lý Thụy Thần báo một thôi?”
“Ừ.” Lý Thụy Thần dựa vào sô pha gật đầu, “Báo danh câu lạc bộ thư pháp.”
“Câu lạc bộ truyền thống vậy sao?” Đinh Tễ có chút bất ngờ.
“Đỡ phải luyện chữ ở ký túc,” Lý Thụy Thần nói, “Có thể tới câu lạc bộ luyện.”
“Bình thường cậu còn luyện thư pháp hả?” Hà Gia Bảo tò mò.
“Chữ cậu ấy đẹp lắm đấy.” Lữ Nhạc lập tức nói, “Cấp bậc nhà thư pháp, tôi đã nói với cậu ấy là trước khi nghỉ đông năm nay bảo cậu ấy viết một câu đối mang về nhà.”
“Viết cho cả tôi nữa nhé!” Hà Gia Bảo nói.
“Có thể viết cho cả tôi nữa không?” Ngô Lãng lập tức nói theo.
“Được, được, được.” Lý Thụy Thần cười, “Viết cho các cậu cả năm cũng được, muốn viết gì thì tìm tôi, nghiên cứu chữ quá khó cũng có thể tìm tôi, tôi chép giúp cho các cậu.”
“Thư tình thì sao?” Lữ Nhạc hỏi.
“Nếu như cậu không để ý tới việc tôi nhìn thấy mấy lời buồn nôn của cậu,” Lý Thụy Thần bật cười, “Cũng có thể bảo tôi chép hộ.”
Một đám người ký túc xá đã hẹn trước Lý Thụy Thần viết câu đối xuân, Đinh Tễ cũng góp vui cùng, để bà nội đỡ phải khó khăn lựa chọn câu đối xuân trong quán.
Lâm Vô Ngung nghe vậy có chút cảm khái, anh thực sự không chú ý loại chuyện như câu đối xuân này, những năm trước đây hình như trong nhà cũng không treo mấy thứ ấy, càng là ngày lễ tết, khí áp trong nhà càng thấp.
Mỗi một nụ cười vui vẻ, dường như đều làm tổn thương tới Lâm Trạm.
Tuy rằng trong nhà vốn cũng không có gì vui vẻ hay tươi cười, dường như mỗi giờ phút mọi người đều dùng thực tế để chứng minh, Lâm Trạm chính là ánh nắng của ngôi nhà này.
Đáng tiếc, ánh nắng cũng sẽ không bao giờ quay lại căn nhà ấy nữa, Lâm Vô Ngung nhớ tới phong cách trang hoàng trong nhà Lâm Trạm, thậm chí ánh nắng ấy còn lười làm cho chỗ ở của mình trở nên ấm áp, cái trải nghiệm đau khổ từ thời thơ ấu có lẽ cả đời cũng không thể thoát ra được.
Hay là cũng nhờ Lý Thụy Thần viết một câu đối, năm mới tới dán trước cửa nhà Lâm Trạm.
Mọi người trong ký túc đang nói chuyện hăng say, dọn dẹp một chút chuẩn bị đi ăn cơm, Lâm Vô Ngung cầm cái cốc ra ngoài, chuẩn bị tới nhà bếp lấy một cốc nước nóng pha chút trà.
Đi được nửa đường, anh cảm thấy đằng sau có người đi theo.
Đinh Tễ gọi Lý Thụy Thần là Lý Hương Hương quả không sai, Lâm Vô Ngung không quay đầu lại cũng biết là cậu ta đang tới.
“Tới nhà bếp hả?” Lý Thụy Thần hỏi.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung lắc gói trà trong tay, “Tôi đi pha cốc trà.”
“Chỉ mỗi cậu không cần câu đối,” Lý Thụy Thần đi cùng anh vào trong nhà bếp, “Nhà cậu không có thói quen này sao?”
“Không phải.” Lâm Vô Ngung cười cười, “Hay là cậu cũng viết cho tôi, tôi cho anh trai.”
“Nhà cậu không cần sao?” Lý Thụy Thần hỏi.
Lâm Vô Ngung có hơi hối hận vì ban nãy không hẹn chung với mọi người luôn, chắc chắn lúc này Lý Thụy Thần đã đoán ra được trong nhà anh có chuyện.
Anh cũng biết rõ lý do tại sao Lý Thụy Thần lại hỏi như vậy, một khi chia sẻ những chuyện khiến cho người ta phiền lòng này sẽ nhanh chóng kéo quan hệ hai người gần lại.
Nhận thấy Đinh Tễ là cái bình dấm chua, còn nóng nảy, giả vờ thì không sao, nhưng thực sự làm cậu ấy ghen sẽ rất khó giải quyết, hơn nữa anh lớn thế này rồi, cũng chỉ vì Đinh Tễ nên mới phá lệ nói chuyện trong nhà….
“Trong nhà không cần, năm mới tôi không về nhà,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Tôi ăn tết ở nhà Đinh Tễ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.