Kiêu Ngạo

Chương 62:




“Lát nữa học môn gì?” Trong video bà nội vừa bóc đậu vừa hỏi.
“Cháu nói cho bà bà có thể hiểu không?” Đinh Tễ cầm điện thoại, đi theo mấy người bạn cùng ký túc vào trong phòng học.
“Có gì đâu mà nghe không hiểu,” Bà nội nói, “Bà nghe không hiểu còn không thể giả vờ là nghe hiểu à? Chút bản lĩnh lừa đảo của cháu không phải đều học từ bà cả sao!”
“Cơ sở thiết kế máy móc.” Đinh Tễ nói, “Bà có hiểu không?”
“Ai mà không hiểu thiết kế máy móc chứ,” Bà nội nói, “Tên lửa, máy bay không phải là máy móc à, những thứ đó quá to có lẽ bà cũng không hiểu, nhưng xe đạp này, máy xúc này, cũng đều là máy móc, có gì không hiểu đâu!”
Đinh Tễ bật cười, tay cũng run rẩy.
“Chỉ thiết kế cái xe đạp thôi, cũng cần cơ sở,” Bà nội nói, “Chuyên ngành của các cháu cũng không ổn nhỉ, bố mẹ cháu còn nhất định bắt cháu chọn cái này….”
“Làm thế nào tạo được cái xe đạp?” Đinh Tễ cười sặc, thiếu chút nữa đã đâm vào Lâm Vô Ngung đi đằng trước.
“Sao thế?” Lâm Vô Ngung quay đầu qua hỏi.
“Nói cho bà tôi cơ sở thiết kế máy móc,” Đinh Tễ nói, “Bà nội cứng rắn bẻ sang đề tài thiết kế xe đạp, còn xem thường.”
“Rất logic mà,” Lâm Vô Ngung do dự một lát, ngó sang bên cạnh Đinh Tễ, chào hỏi bà nội, “Bà nội!”
“Thần tiên nhỏ béo lên rồi.” Bà nội nói.
“Không ai như bà cả,” Đinh Tễ nói, “Vừa mới nhìn đã nói người ta béo, bà có biết nói chuyện không vậy?”
“Đợt trước nhìn còn thấy cằm nhọn, bây giờ đỡ hơn rồi,” Bà nội nói, “Ăn nhiều một chút.”
“Cháu ăn một bữa bằng Đinh Tễ ăn hai bữa,” Lâm Vô Ngung nói, “Ăn rất nhiều.”
“Sao Tiểu Tễ lại ăn ít như vậy?” Bà nội nhíu mày.
“Lẽ nào không phải là Lâm Vô Ngung ăn rất nhiều sao?” Đằng sau ống kính truyền tới giọng nói của cô út.
“Cô út, sao cô lại giống như bà cháu thế nhỉ?” Đinh Tễ nói.
“Vậy phải thế nào,” Cô út nói, “Đây là mẹ ruột của cô, có thể khác được sao, Tiểu Tễ, cô nói với cháu này, chuyện Quốc Khánh mọi người qua đó chơi, ông nội đã đích thân chỉ thị rồi, không cần cháu lo, không cần cháu đón, không cần cháu sắp xếp chỗ ở….”
“Mọi người đặt phòng khách sạn rồi ạ?” Đinh Tễ hỏi.
“Chú cháu nói hai ngày nữa sẽ tìm.” Bà nội nói.
“Quốc Khánh,” Lâm Vô Ngung ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, “Không còn mấy ngày nữa, bây giờ mới tìm, tôi đoán là….”
“Từ bỏ đi, lần trước chúng ta nghỉ hè ra ngoài một chuyến còn phải đặt phòng khách sạn trước một thời gian dài,” Đinh Tễ thở dài, “Quốc Khánh lần này, chắc chắn là sẽ không còn chỗ ở.”
“Đều tại chú của cháu, bảo anh ấy đặt, anh ấy lúc nào cũng đi công tác nên quên mất,” Cô út rất không vui, “Vậy làm thế nào, hay là chúng ta mang theo lều vải….”
“Nếu không thì….” Giọng của ông nội ở bên cạnh, “Đổi sang khi khác?”
“Ông im miệng đi,” Bà nội đập lên bàn, “Có chuyện gì của ông không, ông không đi thì nghỉ!”
“Bà nội,” Đinh Tễ nhìn thấy vậy, trong lòng chua xót, “Mọi người không cần phải lo đâu, tới là được rồi, để cháu đặt phòng khách sạn cho.”
“Nhìn thấy chưa!” Bà nội đột nhiên cao giọng, “Người lên đại học chính là khác biệt! Sinh viên trường H không giống bình thường!”
“Cậu đặt ở đâu?” Sau khi Lâm Vô Ngung ngồi xuống phòng học, hỏi Đinh Tễ luôn cúi đầu nghịch điện thoại một câu.
“Không biết nữa,” Đinh Tễ nói, “Tôi vừa mới nhìn một chút, thấy chỗ nào cũng đầy rồi, chưa đầy cũng chỉ còn lại một phòng, không đủ ở.”
“Ông bà nội, cô chú út, còn có em họ cậu nữa phải không, bé Đậu Xanh?” Lâm Vô Ngung đếm, “Lưu Kim Bằng cũng tới hả?”
“Ừ.” Đinh Tễ nói, ngón tay gạt trên màn hình.
“Nếu thực sự không ổn thì ở chung trong căn phòng thuê mấy ngày?” Lâm Vô Ngung nói, “Mua mấy cái giường xếp là được.”
“Đừng đùa nữa, lớn lớn nhỏ nhỏ, chen chúc không nói làm gì, đi vệ sinh thôi cũng không được,” Đinh Tễ nói, “Cậu không có chút kinh nghiệm sinh hoạt nào học thần ạ, hơn nữa chủ trọ có thể để cho nhiều người vào như vậy sao.”
“Vậy ít nhất cũng có thể qua một nhà, nhà ông bà nội hoặc là nhà cô út, có thể được,” Lâm Vô Ngung nói, “Như vậy tìm thêm hai phòng nữa là đủ.”
“Vậy nhà cô út đi, dù sao cũng có giường trên dưới, chú tôi có thể trèo lên,” Đinh Tễ gật đầu, “Cứ quyết như thế nhé.”
“Tìm thử hai gian phòng xem có không.” Lâm Vô Ngung nói.
“Tìm một phòng,” Đinh Tễ nói, “Bằng Bằng tính sau, hoặc là ba người một phòng.”
“Vậy cậu tìm tiếp đi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu thì sao?” Đinh Tễ hỏi.
“Tôi nghe giảng.” Lâm Vô Ngung nhỏ giọng trả lời.
“….Cậu làm được nhiều việc một lúc cơ mà?” Đinh Tễ nói.
“Phải xem trường hợp,” Lâm Vô Ngung ngồi thẳng, nhìn về bục giảng phía trước, “Nếu như cậu không có đây, tôi có thể làm bao nhiêu việc cũng được, nếu như cậu ở đây, tôi không thể làm được nhiều hơn hai việc.”
“Cút đi,” Đinh Tễ nói, “Người bình thường không thể luyện được cái miệng nói chuyện như cậu.”
“Cho nên tôi không phải là người bình thường.” Lâm Vô gung cười.
Đinh Tễ thực sự không phải là người cố gắng chăm chỉ trên lớp, cả tiết cũng không nghe bao nhiêu, chỉ đặt bút ghi âm lên trên bàn, thời gian khác đều tìm khách sạn.
Lâm Vô Ngung không nhắc nhở cậu, dù sao vừa mới khai giảng, ông bà nội lại muốn tới đây, đối với Đinh Tễ mà nói, cho dù bây giờ không đi tìm khách sạn, có lẽ cũng không nghe vào.
Hơn nữa loại cảm giác này cũng rất thú vị, lần đầu tiên Lâm Vô Ngung  tham dự hoạt động sắp xếp du lịch cho cả nhà, tuy rằng anh không tham dự nhiều, nhưng cũng là trải nhiệm trước đây chưa từng có.
Đinh Tễ tìm khách sạn cũng không thuận lợi, những khách sạn ở gần chỗ bọn họ thuê đã không còn phòng trống nữa, cho dù không suy nghĩ cho Lưu Kim Bằng cũng phải suy nghĩ cho hai người già, không thể cách quá xa.
Mãi cho tới giờ cơm trưa, Đinh Tễ cũng không tìm được phòng.
“Hay là….” Lâm Vô Ngung bê khay cơm nhìn Đinh Tễ.
“Đừng,” Đinh Tễ lập tức phủ định, “Không được không được, không phải một hai ngày, là mấy ngày liền, đừng làm phiền tới Lâm Trạm.”
“Tôi còn chưa nói gì đâu, cậu đã đoán là Lâm Trạm rồi,” Lâm Vo Ngung nói, “Kỳ thực trong lòng cậu cũng suy nghĩ tới không ít lần rồi nhỉ?”
“Vậy cậu nói đi, trừ Lâm Trạm ra thì còn ai nữa.” Đinh Tễ đặt khay cơm trên tay xuống một bàn trống.
Lâm Vô Ngung ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn đồ ăn chất đống trong khay mình: “Lỡ như tôi nói anh Tiêu thì sao? Anh ấy là người bản địa, quen biết cũng nhiều, bình thường có hoạt động gì anh ấy đều phải tiếp đón….”
“Cho cậu.” Đinh Tễ gắp một cái cánh gà từ bát của mình đặt trước mặt anh.
“Làm gì đấy?” Lâm Vô Ngung cười, “Tổng cộng có hai cái còn cho tôi một cái?”
“Cậu mà ngoan ngoãn,” Đinh Tễ nói, “Cho cậu cả cũng được, dù sao tôi cũng không thèm ăn thịt như cậu.”
“Tôi vẫn rất ngoan cơ mà?” Lâm Vô Ngung cũng chẳng khách sáo, gắp cánh gà lên gặm.
“Ngày đó Lý Hương Hương theo sau cậu ra ngoài,” Đinh Tễ nói, “Hôm chọn câu lạc bộ ấy, không phải trùng hợp chứ? Toàn bộ ký túc chỉ có mỗi cậu không đặt câu đối xuân, cậu ta đi nói chuyện này với cậu à.”
“Cậu không phải là bán tiên sao?” Lâm Vô Ngung nói.
“Không cần phải bói,” Đinh Tễ nói, “Quá rõ ràng, đặc biệt trong mắt loại người như tôi, cậu ta làm gì tôi cũng đều cảm thấy có vấn đề.”
“Cậu ấy cũng không nói gì, chỉ hỏi tại sao tôi lại không cần câu đối xuân.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu nói thế nào?” Đinh Tễ truy hỏi.
“Tại sao hôm ấy cậu không hỏi tôi?” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi còn đợi để khoe thành tích này, kết quả mấy ngày liền cậu cũng không hỏi.”
“Tôi cũng đợi cậu tới khoe thành tích đấy,” Đinh Tễ cười, “Kỳ thực ngay từ đầu tôi đã cảm thấy có lẽ là tôi nghĩ nhiều, mấy ngày nay khi mọi người cùng nhau ra ngoài, Lý Hương Hương cũng không đi bên cạnh cậu, tôi cảm thấy chắc chắn cậu đã nói gì đó.”
“Tôi nói tôi không cần câu đối, tôi đón tết ở nhà cậu.” Lâm Vô Ngung nói.
Thìa của Đinh Tễ dừng ở khoảng không, bên trên có một miếng măng khô, qua một lúc lâu cậu mới quay đầu qua: “Lâm Vô Ngung, cậu nói câu này còn độc hơn cậu nói có bạn trai.”
“Ừ, có lẽ tương đương với đăng ký kết hôn rồi.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ cười sặc sụa: “Vậy mấy ngày tới đi chơi, phải biểu hiện tốt một chút.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
Đinh Tễ lại đột nhiên không nói gì nữa, không tiếp tục chủ đề, Lâm Vô Ngung nhìn thấy măng khô lại bị đặt xuống đĩa, cái thìa cũng không chọn mục tiêu tiếp theo.
“Đinh Tễ,” Lâm Vô Ngung quay đầu qua, “Chuyện này….”
“Nếu như cậu là tôi,” Đinh Tễ quay đầu qua, “Cậu sẽ xử lý chuyện này thế nào?”
“Chuyện này cậu không thể hỏi tôi.” Lâm Vô Ngung quay đầu tiếp tục ăn cơm.
“Tại sao lại không thể hỏi, bởi vì cậu không cần để ý tới người nhà sao?” Đinh Tễ nhẹ giọng hỏi.
“Bởi vì tôi chưa từng có người nhà nào có thể khiến tôi có cảm giác cần hi sinh,” Lâm Vô Ngung nhìn chằm chằm cơm trong bát, “Nếu như cậu bảo tôi đổi vị trí… tôi đột nhiên có ông bà nội còn cả cô út tốt như vậy, cậu cảm thấy quyết định của tôi là gì?”
Đinh Tễ nhìn anh, suy nghĩ một lúc rất lâu: “Ngay từ đầu cậu đã không cho chuyện này xảy ra.”
“Cho nên cậu hỏi tôi xử lý thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì,” Lâm Vô Ngung nói, “Nhưng cậu muốn xử lý thế nào thì phải nói với tôi.”
“Tôi tưởng rằng cậu sẽ nói tôi xử lý thế nào cậu đều sẽ ủng hộ?” Đinh Tễ nói.
“Sao vậy được.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu một cái, “Bây giờ có muốn rút lui cũng đã muộn rồi, tôi sẽ không để cậu rút lui.”
Đinh Tễ bật cười, dựa vào ghế, khẽ bóp cái thìa trong tay: “Sẽ không rút lui đâu, cậu cũng đừng xem thường tôi, tuy rằng tôi thích khóc, nhưng có chuyện xảy ra tôi cũng đều gánh vác được tất cả.”
“Nhưng mà bây giờ không phải là thời điểm nhất định phải gánh vác.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu sợ lần này tôi sẽ nói với người nhà?” Đinh Tễ.
“Ừ,” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Ông bà nội qua đây thăm cậu, thuận tiện đi chơi, bọn họ nhớ cậu như vậy, lần này tới đây chắc chắn sẽ rất vui, thả lỏng trước đã.”
“Tôi biết rồi.” Đinh Tễ rung rung chân, va đầu gối vào đầu gối Lâm Vô Ngung.
Lâm Vô Ngung lập tức đong đưa chân, đụng lại.
Đinh Tễ đụng lại.
Lâm Vô Ngung lại tiếp tục.
“Hả?” Đinh Tễ lại đụng chân, hơi dùng sức.
Lâm Vô Ngung ăn một miếng cá hố, tiếp tục trả đũa.
…..
Khi Lâm Vô Ngung phát hiện Lý Thụy Thần ngồi ở bàn đối diện bọn họ, đang vừa ăn vừa nhìn về phía bọn họ, hai người đã đụng ra tia lửa.
“Tới nữa đi!” Đinh Tễ trừng anh, “Có bản lĩnh thì cậu đụng nữa xem?”
“Lý Thụy Thần đang nhìn.” Lâm Vô Ngung có chút bất đắc dĩ.
“Hả?” Đinh Tễ vội vàng nhìn về phía trước.
Lúc này người trong nhà ăn hơi ít, đối diện bọn họ không có ai ngồi, có thể nhìn thấy bàn phía trước, Lý Thụy Thần đang vừa uống canh vừa nhìn hai người họ.
Còn có Hà Gia Bảo ngồi bên cạnh, chếch về phía đối diện là Hùng Đại đang cắm mặt vào ăn.
Đinh Tễ lập tức không biết nên làm ra vẻ mặt hay phản ứng thế nào.
Cũng may là Lý Thụy Thần không có phản ứng nào khác, chẳng qua chỉ thở dài khoa trương rồi lắc đầu, sau đó tiếp tục ăn cơm.
“Đậu,” Đinh Tễ thở phào, “Cũng may là cậu ta thức thời.”
Lâm Vô Ngung cười cười: “Nếu cậu ấy không thức thời thì cậu có thể làm gì.”
“Đánh cậu ta!” Đinh Tễ nói.
“Đừng gây thù linh tinh,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu bỏ qua cho cậu ấy một lần đi.”
“Tốt nhất là cậu ta nên lùi.” Đinh Tễ và hai miếng cơm.
Bây giờ Đinh Tễ cũng không quan tâm tới tình địch, ông bà nội tới đây, có một đống chuyện phải làm.
Sau khi cậu và Lâm Vô Ngung khai giảng, chỉ mới về căn phòng thuê hai lần, cậu về thăm Làm Thế Nào, Lâm Vô Ngung đi xem máy bay của anh, đều đi về luôn trong ngày, buổi tối còn phải tự học.
Vốn cho rằng thi vào trường H là có thể xả hơi, kết quả vừa mới vào học, mấy người ở trong ký túc không hề xả hơi tí gì đã bắt đầu tiếp tục phấn đấu như hồi cấp ba.
Ngay cả Hùng Đại cũng rất nghiêm túc, người duy nhất không nhìn ra là đang chăm chỉ học tập chỉ có Lâm Vô Ngung, nhưng Đinh Tễ cảm thấy người này ở ngoài phạm vi người bình thường, cậu không thể so.
Cho nên khoảng thời gian này cậu luôn bận rộn cùng với những người trong ký túc, dường như vẫn chưa trải qua thời cấp ba.
Bây giờ ông bà nội sắp tới, cậu còn phải bớt thời gian từ công việc kéo Lâm Vô Ngung chuẩn bị cùng.
Nếu như nhà cô út ở phòng thuê, vậy vẫn phải thu dọn, để cho cô chú có chỗ cất đồ, phải đi siêu thị mua chút thức ăn dự phòng, dù sao nhà bếp cũng có thể dùng, ông bà nội chắc chắn sẽ không ra ngoài ăn suốt.
Nhưng cũng không thể không ra ngoài ăn, còn phải tìm chỗ ăn, đặt ở điểm du lịch bên cạnh, một số món đặc sắc cũng phải đặt trước.
Nói tới điểm du lịch, cũng phải mua vé vào cổng trước, có một số nơi còn phải hẹn, sắp xếp thời gian cẩn thận.
“Đậu,” Đinh Tễ ngồi trên sô pha nhỏ ở ký túc, ấn tạch tạch trên điện thoại, “Tôi cảm giác như đầu tôi không đủ dùng rồi… Hùng Đại! Mau đề cử cho tôi vài nơi phù hợp với người già…”
“Tôi nghĩ xem nào…” Hùng Đại nằm trên giường đáp lời, “Tôi nghĩ xem nào….”
“Mới có bao nhiêu việc.” Lâm Vô Ngung nhàn rỗi cầm tách trà đi qua trước mặt cậu.
“Cậu nói nữa thử xem?” Đinh Tễ ngẩng đầu nhìn anh.
“Tôi giúp cậu nhé.” Lâm Vô Ngung giơ tay ra.
“Thôi bỏ đi,” Đinh Tễ cúi đầu tiếp tục chọc điện thoại, “Cũng ổn ổn rồi, khi nào mọi người tới cậu đi chơi cùng, còn phải mượn xe Lâm Trạm, cũng đủ mệt.”
“Cậu chơi cùng, cậu mượn xe,” Lâm Vô Ngung nói, “Xe của anh Trạm, chứ không phải cửa người khác.”
Đinh Tễ chỉ chỉ anh, không biết có phải thông báo đặt vé chuyển tới điện thoại không, cậu lại thu điện thoại về tiếp tục xem.
Lâm Vô Ngung cười ngồi xuống bên cạnh, mở ti vi ra.
Quốc Khánh lần này, chỉ có Hùng Đại và bạn cùng phòng cũ của cậu ta – Trần Huy về nhà, những người khác đều ở lại, có người thì người nhà tới chơi, có người thì bạn học tới, còn có người kết bạn đi chơi cùng nhau.
Lâm Vô Ngung lấy điện thoại ra nhìn, anh không có người cần tiếp đón, Hứa Thiên Bác người bạn tốt nhất của anh, ở chung một tầng ký túc, căn bản sẽ không ra ngoài vào ngày nghỉ, nếu như không phải mẹ cậu tới đây, có lẽ mấy ngày tới cậu cũng chỉ ở trong ký túc chơi game.
Mấy người bọn Trần Mang đều tới đây, nhưng bình thường cũng không gửi tin nhắn, đều hiểu biết lẫn nhau, nhìn thấy anh không về nhà cũng không hỏi bọn họ có dự định gì là biết anh đã có dự định khác rồi, sẽ không hỏi nữa.
Bạn bè quá hiểu chuyện cũng sẽ khiến cho người ta buồn phiền.
Có vẻ vô cùng quạnh quẽ.
Trước kia Lâm Vô Ngung không có loại cảm giác này, ở chung với Đinh Tễ lâu rồi, thỉnh thoảng cũng sẽ có loại cảm giác như thế, chỉ cần Đinh Tễ coi người ta là bạn, phương thức ở chung với bạn bè của cậu hoàn toàn khác với anh.
Cũng may là cục diện hỗn loạn “lên đại học rồi, cuối cùng cũng có kỳ nghỉ đầu tiên” đã nhanh chóng kết thúc, sáng sớm đã không thấy bóng dáng mọi người.
Khi Lâm Vô Ngung thức giấc, trong ký túc xá chỉ còn lại anh và Đinh Tễ, trong phòng khách còn có một nửa Lữ Nhạc.
“Sáng sớm ra các cậu đã… ” Lâm Vô Ngung nhìn vào mấy phòng, còn chưa đóng cửa, nhưng trong phòng đã không còn ai.
“Bây giờ không ra ngoài thì sẽ tắc lâu lắm đấy,” Lữ Nhạc kẹt ở cánh cửa vừa đi ra bên ngoài vừa nói, “Lát nữa cậu tới sân bay thì dừng gọi xe, ngồi tàu điện ấy, biết chưa… giúp bọn họ đóng lại cửa phòng, tại sao chẳng ai đóng, không sợ mất đồ sao…”
“Cậu đi đi, đi đi.” Lâm Vô Ngung phất tay, đi qua đóng lại mấy cửa phòng.
Khi quay đầu lại nhìn thấy Đinh Tễ vừa mới ngáp xong ra khỏi phòng: “Đi cả rồi à?”
“Chúng ta cũng nhanh lên.” Lâm Vô Ngung nói xong đi qua hôn nhẹ lên chóp mũi cậu, “Lỡ như đông người, phải suy tính trước.”
Đinh Tễ sờ sờ chóp mũi: “Bình thường cậu tính chuẩn lắm mà.”
“Lần này là đón ông bà nội,” Lâm Vô Ngung đi vào nhà vệ sinh, “Không tính được chuẩn thế nữa.”
Sân bay hôm nay rất đông, hai lần trước Đinh Tễ tới đây, cũng không đông người như hôm nay.
Bởi vì tính giờ tới, cho nên bọn họ đứng ở chỗ tương đối dễ nhìn.
“Vậy mà lại chỉ muộn mười phút,” Đinh Tễ nhìn thấy dòng tin báo chạy ngang, “Được đấy, không hổ là máy bay của Chưởng môn phái Đinh của tôi.”
Lâm Vô Ngung cười không nói gì.
Không bao lâu, bóng dáng của ông bà nội xuất hiện ở cửa ra, Đinh Tễ giơ cánh tay lên quơ quơ.
Lưu Kim Bằng lập tức chạy lên từ phía sau ông bà nội, chạy nhảy về phía bên này.
“Đinh a!” Cậu ta gào lên.
“Bằng Bằng a!” Đinh Tễ cười trả lời.
Hai người đứng cách dải ngăn cách ôm một cái, Lưu Kim Bằng ôm Đinh Tễ xong, xoay người ôm lấy Lâm Vô Ngung bên này.
“Không cần…” Phía sau Lâm Vô Ngung có người, không tránh được, bị cậu ta cứng rắn ôm lấy.
“Đi lấy hành lý giúp đi.” Đinh Tễ nhận lấy hành lý của Lưu Kim Bằng, Lưu Kim Bằng lại xoay người cầm lấy túi trên tay ông bà nội.
Cuối cùng cũng coi như mang cả người lẫn hành lí ra khỏi đám đông hỗn loạn, đứng ở một khối đất trống.
“Bà xem hành lý có thiếu hay không.” Bà nội nhìn chằm hành lý.
“Đã chào anh Tiểu Lâm chưa?” Cô út kéo cô bé ở bên cạnh, chỉ vào Lâm Vô Ngung.
“Em chào anh Tiểu Lâm.” Cô gái nhỏ rất hào phóng chào hỏi một câu, “Mấy ngày tới làm phiền anh rồi.”
“Chào bé Đậu Xanh,” Lâm Vô Ngung cười đáp lời, “Không phiền, đừng khách sáo.”
“Bây giờ em không còn nhỏ nữa, gọi là Đậu Xanh được rồi ạ.” Bé Đậu Xanh nói.
“Được.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Bé Đậu Xanh.” Đinh Tễ ở bên cạnh nói.
“Đậu Xanh.” Bé Đậu Xanh chỉnh lại lời cậu.
“Bé Đậu Xanh, bé Đậu Xanh.” Đinh Tễ nói.
“Tùy ý đi,” Bé Đậu Xanh ngồi lên vali hành lý, “Không phải chỉ cần gọi là bé Đậu Xanh là có thể thay đổi sự thực, quỷ ngây thơ.”
“Ai dạy đấy!” Đinh Tễ gào lên.
“Tao đã không muốn nói chuyện với nó nữa rồi,” Lưu Kim Bằng thở dài, “Cả đường đi, lòng tự trọng của tao đều bị nó nói cho vỡ nát.”
“Bây giờ trẻ con giỏi rồi,” Cô út nói, “Nhưng khi Đinh Tễ lớn như thế này, cô cũng không dám nói chuyện với nó, đợi từng chút, từng chút một.”
“Được rồi, không sao,” Ông nội đợi bà nội kiểm tra hành lý xong, đưa ra mệnh lệnh, “Đi thôi.”
“Gọi xe chưa?” Đinh Tễ hỏi Lâm Vô Ngung.
“Gọi rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Bây giờ qua đó đợi hai phút là tới.”
“Đi thuê phòng thuê trước?” Đinh Tễ hỏi.
“Khách sạn,” Lâm Vô Ngung nói, “Sau đó mới cùng nhau qua, đúng lúc ăn cơm trưa.”
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.
“Đinh Tễ nói cháu không về nhà,” Bà nội vừa đi vừa kéo lấy cánh tay Lâm Vô Ngung, “Để tiếp mọi người?”
“Vâng.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Ồ,” Bà nội nhìn ông nội, lại quay đầu qua, “Vậy không ảnh hưởng tới chuyện của cháu chứ?”
“Mấy ngày nay cháu không có chuyện khác,” Lâm Vô Ngung nói, “Cho nên đi chơi cùng với mọi người.”
“Nhìn xem, bạn bè thế nào,” Bà nội nói, “Phải là bạn bè thế nào mới có thể tiếp già trẻ lớn bé đi đứng không tiện đi chơi nhiều ngày như thế.”
Lâm Vô Ngung đột nhiên có chút căng thẳng, có lẽ Đinh Tễ cũng không khác bao nhiêu, bà nội nói xong, cậu lập tức hơi nghiêng đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.