Kiêu Ngạo

Chương 67:




Mấy phút ngồi trên tàu hải tặc, Lâm Vô Ngung một lát kêu tôi khỏe rồi, một lát lại kêu tôi không khỏe, một lát sau lại kêu tôi khỏe rồi, lát nữa lại kêu tôi không khỏe, Đinh Tễ vụng trộm hôn lên cánh tay anh mấy cái.
Cũng may là tất cả mọi người đều đang phấn khích, đều chỉ chú ý tới bé Đậu Xanh ở bên kia, không ai phát hiện hai người bọn họ nằm bò ra tay vịn làm trò gì.
Đinh Tễ biết tuy rằng Lâm Vô Ngung đang làm loạn một lát lại khỏe một lát lại không khỏe, nhưng kỳ thực anh vẫn thực sự sợ hãi, toàn bộ quá trình đều chưa từng thay đổi tư thế, vẫn luôn nằm bò ra tay vịn.
Khi xuống thuyền, mặt anh có hơi trắng bệch.
Không ngờ rằng Lâm Vô Ngung bình thường kiêu ngạo tới tận trời, lại sợ ngồi thuyền hải tặc.
Hơn nữa… nhóc đáng thương này còn chưa từng ngồi thuyền hải tặc.
Khi xuống đất nghỉ ngơi, bé Đậu Xanh đưa cho Lâm Vô Ngung một chai coca: “Anh Tiểu Lâm uống coca đi, cho đỡ sợ.”
Lâm Vô Ngung không biết nên nói gì, cười nhận lấy coca, ngửa đầu uống mấy ngụm.
“Anh ngồi thêm một lát đi,” Bé Đậu Xanh nói, “Lát nữa đừng chơi cái khác.”
“Không cần,” Lâm Vô Ngung cười nói, “Anh không sao, đi, muốn chơi gì? Bọn anh chơi với em.”
“Được!” Bé Đậu Xanh vui vẻ nhận lấy bản đồ trong tay ông nội nhìn, vung tay lên, “Lát nữa chơi tháp rơi tự do!”
Lâm Vô Ngung sửng sốt, quay đầu qua nhìn Đinh Tễ.
“Thời gian tháp rơi tự do rất ngắn, nhắm mắt gào lên là xong,” Đinh Tễ đang xem video cô út quay thuyền hải tặc trên điện thoại của cậu, “Cậu đừng lên nữa, tôi với Bằng Bằng đi với con bé.”
“Tôi chơi.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ xem xong video, nhỏ giọng nói: “Không quay được gì, đoạn sau quay tới hai chúng ta  nằm sấp tại chỗ, không nhìn ra gì cả.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung cười cười.
Đinh Tễ lại đi theo bé Đậu Xanh và ông nội chụp mấy tấm ảnh, sau đó mới quay lại bên cạnh anh: “Trước đây cậu chưa từng ra ngoài chơi hả?”
“Cũng có ra ngoài chơi, mấy người ở ký túc xá ra ngoài là đi ăn,” Lâm Vô Ngung nghĩ lại, “Hoặc là bị Hứa Thiên Bác kéo tới quán net…”
“Nếu như hôm nay cậu cảm thấy mới mẻ, chúng ta chơi hết những trò có thể chơi ở đây,” Đinh Tễ nhét điện thoại vào trong túi, “Không chơi được nữa thì đợi mọi người đi về rồi, chọn  một cuối tuần nào đó hai chúng ta lại tới đây chơi một vòng.”
“Được.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
“Nhóc đáng thương.” Đinh Tễ nói.
“Chỉ đợi câu này của cậu.” Lâm Vô Ngung nói.
“Tôi biết cậu chỉ đợi câu này của tôi.” Đinh Tễ nháy lông mày.
Thời gian của trò tháp rơi tự do chỉ mấy giây, nhưng trình độ thê thảm tuyệt đối là hạng đầu, một vòng người ngồi người sau hét còn thê thảm hơn người trước.
Lần này chồng cô út không chịu lên, hai người bọn họ cộng thêm Lưu Kim Bằng dẫn bé Đậu Xanh lên chơi.
Cô út đã giơ điện thoại về phía bọn họ, còn giải thích cho bà nội nghe, bà nội vẻ mặt ngưỡng mộ, nếu không phải vì quá tuổi, nhìn vẻ mặt của bà chắc cũng có thể chơi ba lần.
Bé Đậu Xanh ngồi ở giữa Đinh Tễ và Lưu Kim Bằng, Lâm Vô Ngung dựa vào Đinh Tễ, khi máy đi lên, bé Đậu Xanh còn nói: “Có cần nắm tay không ạ?”
Lâm Vô Ngung cảm thấy đề nghị này rất được, lập tức hưởng ứng, nắm lấy tay Đinh Tễ.
Trong quá trình máy di chuyển lên cao, hai người họ luôn gãi nhẹ vào lòng bàn tay đối phương, ấu trĩ giống như trong những bộ phim thần tượng không não.
Nhưng mà hành vi ấu trĩ này khiến cho Lâm Vô Ngung thả lỏng không ít, khi máy sắp lên tới đỉnh, anh cũng không có cảm giác sợ hãi gì, cho tới khi có một giọng nữ bắt đầu hét chói tai, anh mới nắm chặt tay của Đinh Tễ.
“Chị ơi đừng sợ!” Bé Đậu Xanh hét, “Còn chưa bắt đầu mà!”
Cả vòng người đều cười, cô gái hét chói tai kia cũng bật cười: “Chị sợ lúc bắt đầu chị không kịp hét!”
“Cậu muốn hét thì hét,” Đinh Tễ quay đầu qua, “Đừng quan tâm tới hình tượng.”
Tuy rằng biết khi rơi xuống tất cả mọi người đều sẽ hét, nhưng Lâm Vô Ngung vẫn muốn thử thách: “Tôi thử xem tôi có hét không.”
“A—-“
Khi ghế ngồi đột nhiên mất khống chế rơi mạnh xuống dưới, Lâm Vô Ngung không kiên trì được 0.1 giây, lập tức hét lên cùng mọi người.
Cũng may là thời gian xuống rất nhanh, không ít người còn chưa hét xong, máy cũng dần dần hạ xuống.
“Thất bại rồi à?” Đinh Tễ nghiêng đầu qua, cười rất vui vẻ.
“Đậu.” Lâm Vô Ngung cũng nhìn cậu, “Biểu cảm trên mặt tôi thế nào?”
“Rất đẹp trai.” Đinh Tễ nói.
“Sợ tới mức tôi cảm thấy tim tôi sắp bay ra ngoài rồi.” Lâm Vô Ngung sờ sờ ngực, “Tôi đã có nhận thức mới về bản thân, coi như là tôi đã biết rồi, tôi là một người gan nhỏ.”
“Thảm như vậy sao, tim sắp bay ra ngoài cơ à,” Đinh Tễ cười, đẩy khóa an toàn ra, “Bay tới đâu rồi? Lát nữa tôi tìm cho cậu.”
Lâm Vô Ngung cũng đẩy khóa an toàn ra, đứng dậy, vừa đi thẳng về phía cửa ra, vừa thuận tay gõ vào ngực trái của cậu: “Ở đây, nhận được thì không cần phải trả lại tôi.”
“… Đậu!” Đinh Tễ sửng sốt, một lúc lâu mới nói, “Tôi thực sự phục cậu rồi.”
“Đậu má! May là tao cắn chặt răng, nếu không tim cũng bay ra ngoài!” Lưu Kim bằng theo sau bé Đậu Xanh, vừa đi vừa xoa ngực mình, dáng vẻ còn chưa hết kinh sợ.
Lâm Vô Ngung suýt chút nữa đã cho rằng bản thân vừa mới gõ vào ngực cậu ta.
“Cái này cao hơn cái ở khu trò chơi chỗ chúng ta nhỉ?” Đinh Tễ hỏi.
“Đương nhiên cao hơn!” Lưu Kim Bằng tiếp tục xoa ngực, “Khi lên trên tao cảm thấy mình sắp xong đời rồi.”
“Chơi vui không?” Bà nội đi qua vui vẻ hỏi, “Bằng Bằng há miệng lớn nhất.”
“Vậy ạ!” Lưu Kim Bằng cười nói, “Có lẽ cháu cũng là người hét to nhất.”
Lâm Vô Ngung cười, cúi đầu nhìn tay mình, từ lúc đứng dậy anh đã bắt đầu cảm thấy lòng bàn tay có hơi đau, giờ mới phát hiện ra, lòng bàn tay có ba vết móng tay, có hai vết đã rớm máu.
“Chà, bị làm sao thế này?” Bà nội đang đứng ngay bên cạnh anh, liếc mắt qua nhìn thấy, “Tại sao lại xước da rồi?”
“Có lẽ là… ” Lâm Vô Ngung có chút ngại, “Do móng tay của Đinh Tễ?”
“Ôi chao, cháu bấm nó làm gì!” Bà nội đập Đinh Tễ một cái.
Đinh Tễ sửng sốt: “Ai bấm cậu ấy đâu! Chúng cháu nắm tay thành vòng mà!”
“Cầm tay là cháu bấm vào sao, chảy cả máu rồi này!” Bà nội nói.
“Là do cháu nắm chặt,” Lâm Vô Ngung lúng túng giải thích, “Cháu… sợ, nắm được thứ gì đó thì nắm rất chặt…”
Bà nội ngơ người ra, nhìn anh: “Cháu nhát gan thế cơ à?”
“Dạ.” Lâm Vô Ngung bật cười.
“Có cần băng cá nhân không?” Lưu Kim Bằng hỏi, “Tôi có này.”
“Không cần, một lát là đỡ.” Lâm Vô Ngung nói.
Sau khi mọi người tản ra rồi, Đinh Tễ kéo tay anh nhìn thử: “Có biết bấm vào đâu không?”
“Trên đường tình.” Lâm Vô Ngung nói, ba dấu móng tay đều ấn trên đường tình một cách chỉnh tề.
“Đúng.” Đinh Tễ cười gật đầu.
Tính cách của bé Đậu Xanh giống như bà nội, tiếp theo là đu quay cảm giác mạnh, tàu lượn siêu tốc, ngồi tàu lượn siêu tốc hai vòng, các loại chuyển động bay lên không rồi rơi xuống cô bé đều thích.
Cuối cùng khi cô bé cảm thấy mệt muốn nghỉ ngơi, Lưu Kim Bằng vỗ tay: “Vất vả rồi, hôm nay mọi người đều vất vả rồi, hôm nay bé Đậu Xanh hoàn toàn giành thắng lợi, giết chết bốn người đàn ông trong một giây, không bỏ qua một chò trơi kích thích nào.”
“Không có gì, không có gì.” Bé Đậu Xanh khiêm tốn khoát tay.
Sau khi đi tàu siêu tốc, Lâm Vô Ngung lại cùng cô bé vào trong một cái lồng sắt chuyển động điên cuồng không theo quy tắc, cũng không biết gọi là thứ gì, sau khi xuống thì không chơi thêm trò nào khác nữa, không chịu nổi.
Từ bé tới giờ anh chưa từng đi tới khu trò chơi, cũng không ai dẫn anh đi công viên, hôm nay coi như là lần đầu tiên, một người còn chưa từng ngồi ngựa gỗ đã trực tiếp chơi một loạt các trò chơi kích thích, anh cảm thấy bản thân chơi mười ván game cũng không mệt thế này.
Cũng may là bé Đậu Xanh mệt rồi, thời gian ăn trưa đã qua, phòng đặt trước ở nhà hàng cũng bị hủy, Đinh Tễ lại đặt lùi sau ba tiếng, qua buổi trưa, còn chưa tới thời gian ăn tối, cho nên vẫn đặt được.
Khi cả nhà đi ăn cơm, Đinh Tễ gửi ảnh chụp và video lên nhóm của gia đình, để lại video cậu chọc mũi Lâm Vô Ngung, lại nhanh chóng cắt đoạn ở giữa rồi mới gửi lên.
Sau khi gửi xong cậu lại không yên tâm, ấn lần lượt vào từng cái một.
Cả bữa cơm này cậu đều ăn qua loa, dù sao cũng không đói, không giống như Lâm Vô Ngung.
Bất kể thời gian nào, chỉ cần có đồ ăn, cho dù là Lâm Vô Ngung không đói, cũng có thể lịch sự ăn sạch, tuyệt đối có sự tôn trọng cao nhất đối với đồ ăn.
“Cậu không ăn thêm chút gì sao?” Lâm Vô Ngung nói.
“Không ăn nổi nữa.” Đinh Tễ nói.
“Thật hả?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Tôi không phải là cậu.” Đinh Tễ thở dài.
Sau khi cơm nước xong xuôi, đưa mọi người trở về cả rồi, Lâm Vô Ngung lại tới siêu thị mua chút mì và đồ ăn vặt, bỏ vào túi mang về ký túc.
Đinh Tễ có chút khó hiểu: “Cậu sẽ không cảm thấy như chưa ăn tối rồi phải bổ sung thêm chứ?”
“Không phải vậy,” Lâm Vô Ngung bật cười, “Tôi chỉ sợ bây giờ cậu có chuyện trong lòng, không thể ăn thêm, quay lại ký túc xá tắm rửa một cái thả lỏng hơn lại đói bụng.”
Có chuyện trong lòng.
Lâm Vô Ngung nói ra rồi, Đinh Tễ mới đột nhiên phát hiện, không phải là vì cậu thực sự không đói bụng nên mới không ăn vào, mà là vì cuộc trò chuyện với cô út.
Tuy rằng hôm nay chơi đủ trò điên cuồng, vừa cười vừa náo loạn, cảm giác như chuyện này cũng đã trôi qua.
Khi Lâm Vô Ngung nói như vậy, cậu mới phát hiện ra, chuyện này chưa qua, vẫn luôn nghẹn lại trong tim cậu, không ổn định, rất hoảng hốt.
Lâm Vô Ngung chuẩn bị lấy quần áo, Đinh Tễ đi qua ôm lấy anh từ phía sau.
“Sao thế?” Lâm Vô Ngung lật tay lại ôm cậu, nghiêng đầu nhìn.
“Có một chút cảm giác không ổn định.” Đinh Tễ nói.
“Tắm cùng nhau thử xem cậu có thể ổn định hơn chút không?” Lâm Vô Ngung hỏi.
Đinh Tễ cười: “Trong đầu cậu còn nghĩ được thứ khác không?”
“Chắc là vẫn có,” Lâm Vô Ngung nói, “Ngoài cậu ra thì trong đầu chẳng còn bao nhiêu thứ khác, phần lớn đều đang để trống đợi cậu này.”
“Đậu,” Đinh Tễ nói, “Vậy cậu phải cảm ơn ông trời cho tôi tới đây, nếu không đầu óc của cậu phải lãng phí hơn phân nửa?”
“Đúng.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Đi tắm đi.” Đinh Tễ nói, “Tôi sắp xếp lại ảnh, gửi ảnh của cậu cho cậu.”
“Tôi cần ảnh của tôi làm gì,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi muốn ảnh của cậu.”
“Được, được, được.” Đinh Tễ gật đầu.
Khi Lâm Vô Ngung vào tắm, điện thoại vang lên, Đinh Tễ đang nằm trên giường lười cử động, nhưng lúc này bất cứ âm thanh nào cao độ đều sẽ khiến cho cậu cảm thấy bất ổn, vì thế cậu vẫn chậm rì rì mò dậy, qua đó nhìn.
Là cuộc gọi của anh Tiêu.
Không biết có phải có việc làm cần tìm Lâm Vô Ngung không.
Đinh Tễ đi qua gõ cửa nhà tắm: “Điện thoại của anh Tiêu.”
“Quăng ở đó đi, có lẽ là có việc.” Lâm Vô Ngung nói.
“Không nghe hả?” Đinh Tễ hỏi, “Không phải việc gấp đấy chứ? Chậm chân lại không giành được.”
Lần trước Đinh Tễ phát hiện, Lâm Vô Ngung nhận việc ở bên đây thu nhập cao hơn lúc trước nhiều, không biết là do anh Tiêu quen biết rộng hay là thị trường khác biệt.
“Cậu muốn nghe thì nghe.” Lâm Vô Ngung nói.
“Tôi nghe cái mông.” Đinh Tễ quăng điện thoại lên sô pha.
Lâm Vô Ngung tắm xong đi ra ngoài, anh Tiêu lại gọi tới, anh cau mày, vừa lau tóc vừa ấn nghe: “Anh Tiêu?”
Đinh Tễ ôm quần áo đứng trước cửa phòng tắm nhìn.
Lâm Vô Ngung đi qua, ôm lấy cậu, dán đầu bên kia điện thoại lên tai cậu.
“Ngày mồng ba, mồng bốn có rảnh không?” Lão Tiêu ở đầu bên kia hỏi.
“Không rảnh.” Lâm Vô Ngung không nghĩ ngợi gì trả lời luôn.
Đinh Tễ dùng tay chọc vào hông anh.
Lâm Vô Ngung quay đầu qua nhìn cậu.
“Không rảnh.” Đinh Tễ dùng khẩu hình nói.
Như tình huống bình thường, nếu Lâm Vô Ngung rảnh thì sẽ nhận việc, dù sao anh không được người nhà hỗ trợ kinh tế, chỗ nào cần tiền đều phải dựa vào chính mình, lần này anh cũng không nhất định phải đi chơi cùng với người gia đình Đinh Tễ, đặc biệt là trong tình huống cô út đã biết chuyện rồi.
Nếu như nói không đi, chắc chắn là vì cậu.
Có lẽ Lâm Vô Ngung lo lắng tâm tình cậu không vui.
Nhưng càng vào những lúc thế này, cậu càng hi vọng Lâm Vô Ngung bị cậu ảnh hưởng.
“Có việc gì mà không rảnh,” Lão Tiêu nói, “Với tình trạng của các khu thắng cảnh trong kỳ nghỉ mồng mười tháng một này, hai ngày đầu anh đã không tìm em rồi, đông người, mệt, mấy ngày sau còn nói không rảnh thì không được hay lắm? Không phải lúc trước em nói mồng một tháng mười không về nhà sao, người nhà em tới đây hả?”
“Không ai tới.” Lâm Vô Ngung nhìn Đinh Tễ.
“Đi đi.” Đinh Tễ nhỏ giọng nói.
Lâm Vô Ngung không tỏ thái đội, bên kia Lão Tiêu tiếp tục nói: “Không ít tiền đâu, em không đi còn có người xếp hàng muốn đi này, việc này cũng không yêu cầu chất lượng cao, quay nhiều là được, buổi tối còn có thể về nghỉ ngơi, không cần phải đi theo…”
Đinh Tễ nhéo hông Lâm Vô Ngung.
“Được rồi, em đi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Nghe xem giọng điệu của Lâm đại thiếu gia này, cảm ơn em đã cho anh mặt mũi.” Lão Tiêu nói.
“Cảm ơn anh Tiêu.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cảm ơn cái mông,” Lão Tiêu nói, “Lần này em phải tự qua, anh đã ở khách sạn rồi, không qua đón em được.”
“Gửi vị trí cho em, tới lúc ấy em tự đi.” Lâm Vô Ngung nói.
“OK.” Lão Tiêu cúp máy.
Lâm Vô Ngung quăng điện thoại lên sô pha, gác cằm lên vai cậu: “Sao thế? Không muốn tôi đi chơi với cậu hả?”
“Đi kiếm tiền đi,” Đinh Tễ nói, “Bây giờ tôi còn chưa nuôi nổi cậu, cậu phải tự đi kiếm tiền.”
Lâm Vô Ngung khẽ cười: “Nghe cậu nói này, cậu nợ tiền tôi còn chưa trả đâu.”
“Đúng rồi!” Đinh Tễ đẩy anh ra, “Cậu không nói thì tôi quên mất, tôi đưa cậu một vạn trước.”
“Không cần.” Lâm Vô Ngung trả lời kiên quyết.
“Tại sao lại không cần?” Đinh Tễ sửng sốt, “Có nợ phải trả mà?”
“Không cần.” Lâm Vô Ngung cười đi vào trong phòng.
Đinh Tễ đi theo sau anh: “Lâm Vô Ngung, cậu cười thế này quá rõ ràng rồi, tôi sẽ không lấy cái đó để trả đâu.”
“Cậu không trả thì không trả,” Lâm Vô Ngung ngã xuống giường, gối đầu lên cánh tay, “Có một số việc cậu không trả cũng phải làm, có trả hay không cũng không sao.”
“Đậu.” Đinh Tễ lập tức xoay người đi ra ngoài, vào trong nhà tắm.
“Tôi đợi cậu…” Lâm Vô Ngung hét.
“Im miệng!” Đinh Tễ đóng cửa lại.
Lâm Vô Ngung nằm trên giường cười mãi, khi điện thoại ở bên ngoài vang lên, anh mới ngưng cười, đứng dậy đi ra ngoài phòng khách cầm điện thoại vào.
Lâm Trạm gọi điện thoại tới, Lâm Vô Ngung còn cảm thấy có hơi lạ, trừ hai lần gửi ảnh và video cho Lâm Trạm, gần như Lâm Trạm không liên hệ gì với anh, càng không gọi điện thoại.
“A lô?” Lâm Vô Ngung nhận cuộc gọi.
“Em có nói gì với bọn họ không?” Lâm Trạm hỏi một câu không đầu không cuối, cũng không biết là đang ở đâu, trong điện thoại còn có tiếng người ồn ào.
“Cái gì?” Lâm Vô Ngung không hiểu, “Với ai? Nói gì?”
“Nói anh đang ở đâu.” Lâm Trạm nói.
Lâm Vô Ngung nháy mắt hiểu ra, cả người cứng lại: “Em chưa từng nói, trừ em và Đinh Tễ ra, không ai biết anh đang ở đâu, cũng không ai biết em tìm thấy anh rồi.”
“Vậy dì đó thì sao,” Lâm Trạm nói, “Có phải tóc ngắn, có hơi béo.”
“Đúng.” Lâm Vô Ngung cảm thấy được sự hoảng loạn của Lâm Trạm, giọng nói của Lâm Trạm cũng run lên, đây là lần đầu tiên sau khi anh gặp lại Lâm Trạm nhận thấy cảm xúc của anh ta dao động.
“Sao thế? Anh chạm mặt bà ấy hả?” Lâm Vô Ngung rất ngạc nhiên.
“Còn sao nữa,” Lâm Trạm nói, “Kéo anh lại nói, mẹ cháu bị ung thư rồi, cháu phải về nhà thăm.”
Trong lòng Lâm Vô Ngung đột nhiên không thể nói ra lời, anh thực sự không ngờ rằng dì Vu lại thân thiết với mẹ anh như vậy, đã bao nhiêu năm không gặp mẹ anh, nhưng vẫn còn chấp nhất túm lấy đứa con của bạn thân trên đường.
“Anh không muốn nghe bất cứ tin tức nào của bà ấy cả, cũng không muốn nhìn thấy bà ấy,” Lâm Trạm nói, “Bảo anh máu lạnh, vô tình cũng được, nói anh thế nào cũng không sao.”
“Anh đang ở đâu?” Lâm Vô Ngung hỏi, “Bà ấy còn theo anh không?”
“Anh và đồng nghiệp vừa mới ra khỏi phòng làm việc,” Lâm Trạm nói, “Đã cắt đuôi được rồi, anh muốn xác định lại với em là bà ta không biết chỗ anh ở thôi.”
“Em chưa từng nói, chỉ cần bà ấy không theo dõi anh, sẽ không biết được.” Lâm Vô Ngung nói.
“Ừ,” Lâm Trạm tiếp lời, “Được rồi, không sao, em cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
“Vâng.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ tắm xong đi ra, Lâm Vô Ngung đang ngồi ngây ngốc trên giường.
Cậu đi qua lay mái tóc còn ướt của anh: “Sao không sấy khô đi?”
“Thất thần,” Lâm Vô Ngung ôm lấy cậu, ấn mặt lên bụng cậu, dùng sức cắn một cái, “Làm chút chuyện gì đó không?”
“… Làm cái gì là làm cái gì?” Đinh Tễ nhìn anh.
Lâm Vô Ngung túm lấy cạp quần cậu kéo xuống.
“Đậu má!” Đinh Tễ giữ cạp quần mình lùi sau hai bước, vừa cười vừa hét.
“Tôi đã nói là đợi cậu.” Lâm Vô Ngung vỗ vỗ tay, “Nào, đừng để tôi bắt được cậu, tôi rất càn rỡ đấy.”
“Tôi cũng không phải là người không càn rỡ gì!” Đinh Tễ đột nhiên nhảy xuống, đạp chân xuống đất, nhào vào người Lâm Vô Ngung, đè anh ngã trên giường.
Đầu và mũi đập mạnh vào nhau.
“Thế nào!” Đinh Tễ nhe răng nhếch mép, một tay ấn mũi, một tay chống ván giường, nhìn anh từ trên cao xuống.
Lâm Vô Ngung không nói gì, cũng ôm mũi nhìn cậu.
Hai giây sau, Đinh Tễ nhìn thấy một giọt máu nhỏ xuống mu bàn tay Lâm Vô Ngung.
“Cậu bị thương rồi?” Đinh Tễ kinh ngạc hỏi.
“Cậu bị đập choáng rồi à?” Lâm Vô Ngung buông lỏng bàn tay che mũi ra, “Tôi bị sự đẹp trai của cậu làm chảy máu mũi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.