Kiêu Phong

Chương 25: Bí mật gặp mặt




Tiểu tì nữ quay người mở cửa, ngoài cửa có một vị nữ nhân váy tím dung mạo xinh đẹp đang đứng, chợt nghe Thanh Phù kinh ngạc nói:
- Tử Lan tỷ tỷ.
Thanh Phù sửng sốt kêu lên rồi đi tới, mỹ nhân ngoài cửa nhàn nhạt mỉm cưởi liếc mắt nhìn Lục Thất một cái, lại nhìn sang Thanh Phù dịu dàng nói:
- Muội muội, muội ra đây một chút, tỷ tỷ có chuyện muốn thương lượng với muội.
Thanh Phù gật đầu, quay đầu nhìn về phía Lục Thất, dịu dàng nói:
- Công tử xin hãy chờ một chút.
Lục Thất gật đầu, Thanh Phù đi ra ngoài, không ngờ tiểu tì nữ cũng bị nữ nhân váy tím gọi ra theo, các nàng vừa đi được giây lát, cửa các đột nhiên mở ra, một nam tử áo gấm đi tới, Lục Thất vừa nhìn liền thấy đúng là Dương Côn, hắn vội đứng lên.
Dương Côn bước nhanh đi tới bên người hắn, giống như kẻ trộm thấp giọng nói:
- Thất đệ, ngươi từng đến Ninh Quốc quân, có quen biết được ai hay không?
Lục Thất ngẩn ra, cũng thấp giọng kinh ngạc nói:
- Tứ huynh sao lại hỏi chuyện này?
- Ta sắp phải đi Ninh Quốc quân, thay thế Vu tướng quân đảm nhiệm chức Tư Mã hành quân của Tiết Độ Sứ quân, ta cần có thuộc hạ có thể dùng được.
Dương Côn thấp giọng trả lời.
Lục Thất chấn động, thất thanh nói:
- Huynh đi Ninh Quốc quân, Bệ hạ thật sự muốn điều Vu tướng quân rời khỏi sao.
Dương Côn gật đầu, thấp giọng nói:
- Là sự thật, kỳ thực ta cũng biết Bệ hạ không nên điều Vu tướng quân rời khỏi Ninh Quốc quân, Vu tướng quân là đại tài, đã ở trong Ninh Quốc quân nhiều năm. Vu tướng quân thống soái Ninh Quốc quân có thể làm cho lòng người tin phục, mà ta đến, nhất thời rất khó làm cho người ta kính phục, thậm chí sẽ khiến các quan tướng căm thù.
Lục Thất nghe hiểu, Dương Côn cần có quan tướng tâng bốc ủng hộ, chỉ cần có người đi đầu tôn kính Dương Côn, Dương Côn sẽ có thể thuận lợi dung nhập vào quần thể Ninh Quốc quân.
Dương Côn đến Ninh Quốc quân nhậm chức, khiến cho hắn hết sức bất ngờ, chẳng qua hắn nhanh chóng trấn định lại, nội tâm gấp gáp suy nghĩ cân nhắc một chút, cuối cùng thấp giọng nói cho Dương Côn biết những hảo hữu trong quân của mình. Dương Côn nghe xong rất kinh ngạc, nhưng trên mặt cũng đầy sung sướng, y mạo hiểm định ngày hẹn Lục Thất, thật ra là muốn biết chút ít về tình huống Ninh Quốc quân, nhưng không tưởng được Lục Thất ở Ninh Quốc quân thật sự có quan tướng có thể dùng.
Hai người bí mật nói chuyện với nhau nửa thời, cuối cùng Dương Côn thấp giọng nói:
- Thất đệ là Binh Mã Sứ quân tiễu phỉ, hẳn là vẫn chưa biết, hôm qua Bệ hạ đột nhiên đưa thánh chỉ tới Nam đại doanh, mệnh lệnh hai doanh quân của Nam đại doanh quy vào Vũ Lâm Vệ của phủ Công chúa.
Lục Thất nghe mà tim đập mạnh, vội hỏi:
- Tứ huynh có biết các quan tướng quy thuộc có tên là gì không
- Biết, Điển Quân của phủ Công chúa tên là Vạn Bân, nguyên là Tướng quân của Tả Thiên Ngưu Vệ, là cận vệ của Bệ hạ. Thứ hai là Đô Ngu Hầu tên Chu Vũ, được Bệ hạ giao cho chức quyền Lục Sự chấp chưởng hình luật và quản lý quân nhu. Chủ tướng doanh quân là Tả Đô Úy tên Vương Bình, Hữu Đô Úy tên Ngưu Sơn Kỳ, Ngưu Sơn Kỳ có bối cảnh Công bộ Thị lang.
Dương Côn thấp giọng trả lời.
Lục Thất nghe xong khó có thể tin nổi nhìn Dương Côn, giật mình nói:
- Tin tức của Tứ huynh là thật sao?
- Ta vẫn còn là Trung Lang Tướng của Kim Ngô Vệ, loại đại sự trong quân này sao có thể không biết. Ngươi hoài nghi như vậy, hẳn là vì Vương Bình và Chu Vũ có quan hệ rất sâu với ngươi phải không.
Dương Côn thấp giọng đáp lại.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Bọn họ và ta ở trong Hưng Hóa quân là chiến hữu sinh tử chí cốt đấy.
- Có phải ngươi rất ngoài ý muốn, Bệ hạ vì sao có thể để cho hảo hữu của ngươi trở thành quan tướng phủ Công chúa.
Dương Côn thấp giọng nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Đúng vậy, Bệ hạ hẳn là kiêng kị ta can thiệp vào việc quân của phủ Công chúa mới đúng.
- Bệ hạ đúng là kiêng kị quan tướng kết thế, nhưng tình thế bức bách Bệ hạ không thể không chọn lựa. Quân chế của Vũ Lâm Vệ phủ Công chúa rõ ràng chính là chế độ quân đội trú đóng bên ngoài, Bệ hạ có lẽ là có tâm tư ngày sau sẽ cho Vũ Lâm Vệ của phủ Công chúa ngoại trú. Nhưng nếu Vũ Lâm Vệ ngoại trú sẽ có khả năng bị thế lực ở địa phương thu mua, có loại khả năng đó, Bệ hạ chỉ đành bồi dưỡng phủ Công chúa để kềm chế Vũ Lâm Vệ.
Dương Côn rất khôn ngoan, tiết lộ dụng tâm của Đường Hoàng.
Lục Thất hiểu ra gật đầu, ý nghĩ của Đường Hoàng có đạo lý, lấy tình nghĩa giữa hắn và chiến hữu quả thật sẽ kềm chế được khả năng Vương Bình và Chu Vũ phản bội. Chỉ cần Vương Bình và Chu Vũ nhớ kỹ tình hữu nghị sẽ không bằng lòng tiếp nhận thu mua làm liên lụy đến hắn, nói cách khác, Lục Thất hắn đã biến thành một con tin.
- Về phương diện khác, Bệ hạ chắc là không muốn phủ Công chúa và Hưng Hóa quân có dính líu đến các thế lực khác, cho nên sắp xếp hảo hữu của ngươi đến một nơi trong phạm vi có thể khống chế. Mục đích của Bệ hạ là muốn bồi dưỡng phủ Công chúa trở thành một thế lực mới đấy.
Dương Côn hạ giọng nói.
Lục Thất gật gật đầu, cũng hỏi:
- Dù sao Công chúa cũng xuất thân từ phủ Ung Vương phủ, Bệ hạ bồi dưỡng phủ Công chúa, không sợ sẽ có nguy cơ làm lớn mạnh thế lực phủ Ung Vương à?
- Ngô Thành công chúa tuyệt đối sẽ không cấu kết với phủ Ung Vương, ngược lại còn thù hận đấy. Ngô Thành công chúa và Ung Vương phi có đại thù giết mẹ, hơn nữa Ngô Thành công chúa trưởng thành tại Tiêu phủ ở huyện Thạch Đại, căn bản không hề có tình cảm cha con với Ung Vương. Bệ hạ bồi dưỡng phủ Công chúa, một là để tỏ ra là một vị vua coi trọng thân nhân, hai là làm suy yếu thế lực của Ung Vương, ba chính là lợi dụng danh nghĩa của phủ Công chúa đi thực hiện rất nhiều mưu đồ.
Dương Côn thấp giọng đáp lại.
Lục Thất gật đầu, Dương Côn lại thấp giọng nói:
- Bản tính Bệ hạ ưa thích dạng người văn hoa tuấn lãng, ta thật không ngờ Thất đệ ngươi sẽ được y tín nhiệm, hiện giờ Bệ hạ ân tứ ngươi làm Phò mã, hành động đó chứng tỏ y có hảo cảm với ngươi đấy.
Lục Thất ngẩn ra, lại nghe Dương Côn thấp giọng nói:
- Tuy nhiên ngươi cũng không nên khinh thường, ngày sau làm việc cố gắng kín đáo một chút, trên phương diện quân sự và chính trị phải tuân theo khuôn phép cũ khiêm tốn làm việc, trên đời sống và việc tư phải tự nhiên tùy ý một chút. Chỉ cần ngươi có thể làm tăng sự thừa nhận của Bệ hạ với ngươi, mai sau y sẽ trọng dụng ngươi, còn nếu ngươi càng tham quyền giành thế, y sẽ càng thêm nghi kỵ chèn ép ngươi.
Lục Thất thụ giáo gật đầu, lại nghe Dương Côn thấp giọng cười nói:
- Ta thật sự chịu phục huynh đệ đấy, ta còn lo lắng huynh đệ sẽ công khai đi tìm gặp ta, ai ngờ huynh đệ đang ở Khổng Tước lâu, còn có mỹ nhân bầu bạn cơ chứ.
Lục Thất nghe xong da mặt hơi nóng lên, lại nghe Dương Côn thấp giọng nói:
- Được rồi, ta phải đi đây, huynh đệ bảo trọng cho tốt.
- Ta chúc Tứ huynh thuận buồm xuôi gió.
Lục Thất thấp giọng đáp lại, Dương Côn vui vẻ cười, xoay người đi về phía cửa, giống như kẻ trộm từ khe cửa nhìn ra xung quanh một cái, mới mở cửa tự nhiên đi ra ngoài.
Lục Thất nhìn Dương Côn rời đi, hắn tuyệt không cảm thấy hành vi của Dương Côn buồn cười, nếu việc hắn cùng Dương Côn bí mật gặp nhau bị mật thám của Đường Hoàng phát hiện, hậu quả chính là cửa nát nhà tan.
Hắn ngồi trở về ghế dựa, trong đầu vẫn còn vang vọng lời nói gây chấn động của Dương Côn, Dương Côn có thể trở thành Chủ Soái Ninh Quốc quân, chính là đại diện cho quân quyền Tiết Độ Sứ thống soái hơn sáu vạn đại quân.
Mà Chu Vũ và Vương Bình lại được Đường Hoàng quy về dưới trướng phủ Công chúa, hơn nữa còn là quan tướng cấp Đô Úy nắm quân quyền, hắn cảm thấy rất không chân thực. Lúc trước, hắn còn lo lắng cho quan đồ của Vương Bình và Chu Vũ, cố ý để trống chức quan Công Chúa Úy.
Thật sự khó có thể đoán trước, hắn đây ở kinh thành lăn lộn, đến nay cũng không thu được quân quyền chân chính, thậm chí vì nguyên nhân trở thành Phò mã, khiến cho khả năng tương lai có thể cầm quân càng trở nên mơ hồ bất định. Hai vị ca ca vậy mà không cần hao công liền trở thành Đô úy thống quân, còn hắn thì sao, ngay từ khi mới hồi gia hương hắn vẫn không ngừng nỗ lực vì tương lai có thể thống quân, quả là có tâm trồng hoa hoa không ra.
Khi hắn đang cảm thán thiệt hơn ở trong lòng, cửa các mở ra, Thanh Phù và tiểu tì nữ đi vào. Thanh Phù lập tức đi tới trước mặt Lục Thất, trên khuôn mặt xinh đẹp hàm chứa ánh mắt kỳ lạ nhìn xuống Lục Thất, Lục Thất cũng nhàn nhạt cười ngẩng đầu nhìn Thanh Phù.
Trong lúc hai người đối mắt nhìn nhau, Lục Thất đã ngầm quyết định, hôm nay mặc kệ Thanh Phù có nguyện ý chuộc thân hay không, hắn cũng phải dẫn mỹ nhân này về nhà, hắn không cho phép có bất luận sơ hở nào xuất hiện.
- Tử Lan tỷ tỷ phải chuộc thân rời đi, nàng ta khuyên nô cũng chuộc thân rời đi cho thỏa đáng.
Thanh Phù dịu dàng khẽ nói.
Lục Thất mỉm cười, hạ giọng nói:
- Nói như vậy, nàng bằng lòng theo ta trở về.
- Nô vẫn chưa suy nghĩ kỹ.
Thanh Phù thẳng lưng dịu dàng khẽ nói, một đôi mắt đẹp ôn nhu nhìn Lục Thất.
Lục Thất đứng dậy, tiến lên một bước, duỗi tay choàng ôm eo của nàng, cúi xuống chăm chú ngắm gương mặt của Thanh Phù. Thanh Phù cũng ngửa bờ má lúm nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, không một lời nói cất lên, đôi bên xem tâm ý của đối phương.
- Thanh Phù, gả cho ta đi, ta sẽ làm bạn cùng nàng suốt đời, ta sẽ cho nàng một cuộc sống có tôn nghiêm.
Lục Thất trịnh trọng hứa hẹn.
Thanh Phù thản nhiên cười yếu ớt, vươn tay ngọc âu yếm lồng ngực Lục Thất, dịu dàng nói:
- Còn gì nữa không.
Lục Thất ngẩn ra, khẽ cười nói:
- Còn có, ta muốn nàng sinh con cái cho ta.
Thanh Phù hơi giật mình, tiếp đó trên bờ má ngọc nhiễm một lớp son diễm lệ, nàng cúi đầu, khẽ nói:
- Đa tạ lời hứa của công tử, điều nô muốn nhất đó là có thể hầu hạ Ngọc Trúc tỷ cả đời, đó là lời thề nô đã từng phát thệ.
Lục Thất giật mình, hồi lâu mới thu lại cánh tay ôm lấy thân thể mềm mại của Thanh Phù, cúi đầu nhẹ nói:
- Ta đáp ứng nàng, về sau nàng và Ngọc Trúc sẽ cả đời không rời nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.