Kiêu Phong

Chương 27: Thẳng tiến




Tiểu Phức gật đầu, quay đầu nhìn về phía Ngưu đô úy, Vạn Bân lại giới thiệu nói:
- Điện hạ, vị này chính là Hữu doanh Đô Úy, Ngưu Sơn Kỳ đại nhân.
- Thuộc quan Ngưu Sơn Kỳ tiến kiến Công chúa điện hạ.
Ngưu Sơn Kỳ cung kính bái kiến theo quân lễ.
- Ngưu đại nhân có thể đảm nhiệm chức quan Hữu Đô Úy, cũng chớ quên là Bệ hạ ban ân.
Tiểu Phức dịu dàng đáp lại nói.
- Vâng, ban ân của Bệ hạ, thuộc thần sẽ nhớ kỹ.
Ngưu Sơn Kỳ cung kính đáp lại.
Tiểu Phức lại nhìn về phía Vương Bình, cười khẽ nói:
- Có Chu Vũ, vậy hẳn là có Vương Bình, theo dung mạo mà Phò mã miêu tả, vị này chính là Vương Bình đại nhân có phải không?
Vương Bình ngơ ngẩn nhìn Tiểu Phức, qua mấy giây mới gật đầu nói:
- Vâng, thuộc quan Vương Bình, bái kiến Công chúa điện hạ.
- Vương đại nhân khách khí rồi, Phò mã từng nói, Vương đại nhân là hán tử hào sảng thẳng tính.
Tiểu Phức ôn nhu nói.
Vương Bình nghe xong ngượng ngùng buông tay xuống, đột nhiên nói:
- Công chúa điện hạ, sao Lục huynh đệ không tới?
- Phò mã có việc ra ngoài rồi, chàng và bổn cung cũng không biết việc hôm nay sẽ có Vũ Lâm Vệ quan tiến kiến.
Tiểu Phức dịu dàng trả lời.
Vương Bình nghe xong vẻ mặt chần chừ, cuối cùng vẫn nói:
- Công chúa điện hạ, ta tìm Lục huynh đệ là có chuyện muốn nhờ.
- Ồ, là chuyện gì, bổn cung có thể chuyển lời.
Tiểu Phức dịu dàng đáp lại.
- Là như vầy, Chu đại ca làm Đô Ngu Hầu, nhưng một số lão huynh đệ y mang theo từ Hưng Hóa quân lại không cách nào an trí, cho nên muốn hỏi thử Lục huynh đệ có thể nhường cho vài chức quan Dực Vệ, để thu xếp cho ổn thỏa.
Vương Bình có chút ngượng ngùng nói.
Tiểu Phức ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Lão huynh đệ theo lời Vương đại nhân, tại sao không có cách nào khác để an trí?
- Những lão huynh đệ này là doanh binh vượt quá biên chế, hiện giờ Doanh tướng đã đổi thành Ngưu đô úy, y sẽ không thể giữ lại bọn họ. Về sau Ngưu đại nhân tất nhiên sẽ dùng người mà mình tin cẩn đảm nhiệm Đội trưởng Đội phó và Hỏa trưởng cầm binh, tuy nhiên đó là một loại quy tắc ngầm trong quân, cũng không thể trách Ngưu đô úy.
Vương Bình không hề che đậy thẳng thắn giải thích.
Chu Vũ nghe xong, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn thoáng qua, Ngưu đô úy cũng đang cổ quái nhìn Vương Bình, nhưng không có phản ứng tức giận và xấu hổ, Vạn Bân thì nhíu mày.
- Vương đại nhân, lão huynh đệ có bao nhiêu người.
Tiểu Phức ôn nhu hỏi.
- Có hơn ba mươi người.
Vương Bình thuận miệng trả lời.
Tiểu Phức gật đầu, suy nghĩ một chút, dịu dàng nói:
- Những lão huynh đệ này bổn cung có thể tiếp nhận làm nội phủ Dực Vệ, nếu bằng lòng thì trực tiếp đến đây.
- Tạ ơn Công chúa điện hạ.
Vương Bình vui mừng cảm tạ theo quân lễ.
- Không cần cảm tạ, việc này Phò mã nhất định sẽ cầu bổn cung tiếp nhận, bổn cung không thể cự tuyệt được.
Tiểu Phức dịu dàng đáp lại.
Vương Bình ngẩn ra, hỏi:
- Người là Công chúa mà cũng e ngại Lục huynh đệ à?
Tiểu Phức ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Vương đại nhân, Phò mã là phu lang của bổn cung, chúng ta nên tôn trọng nhau, giữa đôi bên không tồn tại hai chữ e ngại.
Vương Bình gật đầu, nói:
- Công chúa tốt như vậy, là phúc khí của Lục huynh đệ.
Tiểu Phức nghe xong khẽ mỉm cười thản nhiên, quay đầu nhìn vế phía Vạn Bân, dịu dàng nói:
- Vạn đại nhân, ngày sau Bổn cung sẽ không can thiệp vào việc của Vũ Lâm Vệ, có việc gì bốn vị quan tướng cứ tự chủ thảo luận, nếu thảo luận không có kết quả, các ngươi chỉ có thể cầu Bệ hạ giải đáp.
- Vâng, thuộc thần tuân theo căn dặn của Công chúa.
Vạn Bân cung kính đáp.
- Bốn vị quan tướng còn có việc gì nữa không?
Tiểu Phức ôn nhu hỏi.
Bốn vị quan tướng im lặng, Tiểu Phức nhìn về phía Chu Vũ, dịu dàng nói:
- Chu đại nhân nắm quyền chưởng quản lục sự, về sau cấp dưỡng cho Vũ Lâm Vệ của phủ Công chúa, mời Chu đại nhân tự đến đây lĩnh.
- Vâng, thuộc thần nhớ kỹ.
Chu Vũ cung kính đáp lại.
- Sau khi Chu đại nhân trở về, nhớ tra một chút kích thước của binh y, bổn cung sẽ báo cho y phường chế tạo gấp, chờ có số liệu đầy đủ rồi, mời Chu đại nhân ngày mai đích thân đến báo, thuận tiện lấy quân lương mang về.
Tiểu Phức dịu dàng chỉ bảo.
- Vâng, thuộc thần đã nhớ.
Chu Vũ cung kính đáp lại.
- Tốt lắm, nếu không có việc gì nữa, mời bốn vị đại nhân trở về đi.
Tiểu Phức dịu dàng hạ lệnh trục khách, bốn vị quan tướng cung kính hành lễ cáo biệt, xoay người rời đi.
Thấy bốn vị quan tướng ra khỏi sành rồi, Tiểu Phức mới khẽ thở dài, Thanh Văn ở bên khẽ cười nói:
- Vị Vương đại nhân kia quả là người dám nói.
Tiểu Phức mỉm cười, dịu dàng nói:
- Cái dám nói của gã đã hóa giải được rất nhiều vấn đề khó khăn, đi thẳng về thẳng ngược lại làm cho người ta dễ dàng tiếp nhận, kỳ thực, gã rõ ràng là phát ngôn thay cho Chu Vũ.
- Bệ hạ có thể giao cho Chu đại nhân quyền cao cũng thật làm cho người ta ngoài ý muốn, theo lý mà nói, quyền quản lý về tài vật hẳn là nên giao cho vị Vạn đại nhân kia.
Thanh Văn ôn nhu nói.
- Phó thác của Bệ hạ chính là nhằm phân quyền theo thế chân vạc. Tài quyền giao cho Chu đại nhân, một là có thể kềm chế Chủ Soái chuyên quyền, hai là vì Chu đại nhân là chiến hữu của Phò mã, chúng ta cấp quân nhu cho Chu đại nhân, về lâu dài, chúng ta cũng không tiện có lời oán hận.
Tiểu Phức ôn nhu nói, Thanh Văn gật gật đầu.
- Được rồi, chúng ta trở về thôi.
Tiểu Phức đứng dậy ôn nhu nói.
*****
Vào đêm, trong Yên Vân hiên ở Hoàng cung, Đường Hoàng ngồi trên ghế dựa lớn có khắc hoa văn đang xem sổ con, Hạ đại nhân mập mạp trắng trẻo mang vẻ mặt kính cẩn đứng ở một bên.
- Lục Thiên Phong này thật là, quan tướng đến phủ Công chúa tiến kiến, không ngờ hắn lại chạy tới thanh lâu chuộc về kỹ nữ.
Đường Hoàng lắc đầu nói.
- Bệ hạ, có lẽ là vì Lục Thiên Phong chưa biết đến việc của Phủ quân phủ Công chúa. Kỹ nữ mà hắn chuộc về, theo điều tra thông qua nhận biết về Ngọc Trúc, kỹ nữ kia bằng lòng chuộc thân là vì báo đáp ân tình của Ngọc Trúc, chuộc thân rồi sẽ hầu hạ Ngọc Trúc. Còn Lục Thiên Phong đi chuộc nàng ta, nghe nói là vì để cho kỹ nữ kia có thể nhận được danh vị nữ quan của phủ Công chúa.
Hạ đại nhân nhẹ giọng nói.
Đường Hoàng gật gật đầu, ôn hòa nói:
- Hôm nay Ngô Thành làm vô cùng tốt, không uổng công trẫm ân phong nàng, về sau tình hình của phủ Công chúa không cần phải dồn lực lượng vào giám sát nữa, chuyển lực lượng dò thám sang nơi khác đi, tập trung nhiều hơn một chút ở Thường Châu.
- Vâng, nô tì lĩnh dụ.
Hạ đại nhân cung kính đáp lời.
- Phản ứng của Chu Chính Phong thế nào?
Đường Hoàng lại hỏi.
- Vô cùng bình tĩnh, giống như không hề có việc gì phát sinh.
Hạ đại nhân cung kính trả lời.
- Bình tĩnh à, trẫm còn tưởng rằng gã sẽ nổi trận lôi đình đấy chứ.
Thanh âm Đường Hoàng lạnh lùng nói.
- Bệ hạ, Chu tướng quân chắc là cũng biết sợ.
Hạ đại nhân cung kính đáp lại.
- Gã nên biết sợ hãi là gì, ngay dưới mắt trẫm còn dám chuyên quyền dựng thế, nếu không phải vì để phân quyền Hưng Hóa quân, Trẫm sao có thể dùng tới gã chứ.
Đường Hoàng không vui nói.
Hạ đại nhân im lặng, một lát sau, Đường Hoàng đột nhiên hỏi:
- Việc của La Sĩ Thành điều tra thế nào rồi?
- Hồi Bệ hạ, vẫn chưa tìm được manh mối nào hữu dũng, y làm việc vô cùng cẩn thận, chính là làm chuyện gì cũng đều có liên quan đến trọng quần.
Hạ đại nhân cung kính trả lời.
- Trẫm cũng biết y là người cẩn thận, nếu y không có bối cảnh là Tiêu thị, thân lại là quan văn, Trẫm sớm đã không thể dung y. Chẳng qua y ở kinh thành cũng lâu quá rồi, nếu Mạnh Thạch đã đi Nhiêu Châu, Trẫm cũng nên tìm cho y một chỗ.
Đường Hoàng thản nhiên nói.
- La Sĩ Thành là Trưởng Sử phủ Thân Vương, nếu phóng ra ngoài cũng rất khó bố trí ổn thỏa. Hơn nữa thả y ra ngoài sẽ có lo ngại xây dựng thế lực.
Hạ đại nhân nhẹ giọng nêu ra chút khiếm khuyết.
Đường Hoàng gật đầu, như có điều suy nghĩ trong chốc lát, nói:
- Trẫm muốn suy nghĩ thêm một chút, chuyện này tạm gác lại đi.
*****
Lúc hoàng hôn, Lục Thất mang Thanh Phù về tới gia trạch của Tiểu Phức, khi vào cửa phủ mỉm cười bắt chuyện với các huynh đệ, tiến vào trong tòa nhà vẫn là Ngọc Trúc một mình nghênh đón. Lục Thất cũng biết, nhóm thị thiếp ở tú trang của hắn đều đang rất bận rộn gấp gáp chế tạo quần áo.
Ngọc Trúc vừa thấy Thanh Phù, sửng sốt qua đi trên mặt liền nở một nụ cười nhàn nhạt, Thanh Phù bước nhanh tiến lên, hành nữ lễ dịu dàng nói:
- Ngọc Trúc tỷ tỷ, nô tì tới hầu hạ tỷ tỷ đây.
Ngọc Trúc vươn tay đỡ lấy Thanh Phù, dịu dàng nói:
- Muội muội đã đến đây thì không nên nói lời như vậy.
- Được hầu hạ tỷ tỷ là tâm nguyện của Thanh Phù, tỷ tỷ chớ có ghét bỏ Thanh Phù mới đúng.
Thanh Phù chân thành dịu dàng đáp lại.
Ngọc Trúc khẽ cười lắc đầu, dịu dàng nói:
- Muội đã đến phủ Công chúa, cũng đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy nữa, chuyện của muội đều có Công chúa an bài.
Thanh Phù ngẩn ra, Lục Thất ở bên khẽ cười nói:
- Việc của Thanh Phù ta đã đáp ứng rồi, về sau nàng sẽ theo tỷ tỷ làm việc.
Ngọc Trúc nghe xong khẽ cười chưa đáp lại, chuyển lời ôn nhu nói:
- Lão gia, phu nhân ở thư phòng chờ chàng đấy, hôm nay có phát sinh một việc, tuyệt đối sẽ khiến cho lão gia không ngờ tới.
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu cất bước đi về phía thư phòng, bất kể là chuyện gì xảy ra, hắn đều nên trực tiếp đến chỗ Tiểu Phức tìm hiểu, nghe Ngọc Trúc nói vậy liền không hỏi nhiều nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.